Thuần dưỡng

Chương 13b


Bạn đang đọc Thuần dưỡng – Chương 13b

Hai chúng tôi ngồi sóng vai, tôi ngại bầu không khí quá nặng nề, nên nói: “Vì sao anh biết sinh nhật tôi?”
Tần Thiệu thản nhiên liếc nhìn tôi: “Chuyện tôi biết còn khá nhiều.”
Tôi nghĩ cũng đúng, anh ta muốn biết chuyện gì còn không đơn giản hay sao. Tùy tiện tìm một thám tử điều tra tôi là được.
Sau đó, trong đầu tôi bỗng vụt sáng, tâm tình không ngừng chìm xuống. Nếu là hai tháng trước, có lẽ tôi sẽ ngây thơ ngồi đây ăn bữa cơm sinh nhật này, nhưng hiện giờ, tôi hiểu Tần Thiệu, anh ta sẽ không làm chuyện không có bất cứ một ý đồ nào cả, anh ta dẫn tôi tới đây nhất định là có lý do. Hôm qua nhất định anh ta đã phát hiện ra, có lẽ anh ta còn sai người theo dõi tôi cũng không chừng, tôi đã ở cùng ai, đã phạm phải lỗi gì, anh ta đều biết rõ như lòng bàn tay. Anh ta đã biết được cái tên Ôn Khiếu Thiên từ trong miệng tôi, biết được người gặp gỡ tôi ngày hôm qua là ai cũng chẳng khó khăn gì.
Chuyện gì anh ta cũng làm được, giống như khi thả sói ra cho tôi xem, rất có thể anh ta sẽ dùng Ôn Khiếu Thiên để uy hiếp tôi, càng có thể sẽ dùng tôi để uy hiếp anh.
Tôi hoảng hốt nhìn anh ta, hỏi: “Có phải anh biết cả rồi không?”
Tần Thiệu nhướng mày nhìn tôi: “Ý cô là chuyện nào? Tới bệnh viên thăm cậu sinh viên trẻ tuổi hay đi ăn cùng người yêu cũ?”
Quả nhiên anh ta đã biết tất cả.
Toàn thân tôi run run, nghĩ đến bản lĩnh thông thiên của anh ta, vội nói: “Anh định gây khó dễ cho anh ấy?”
Tần Thiệu cười ha ha, vỗ tay nói với tôi: “Lô Hân Nhiên, hiện giờ cô là “Bồ Tát bùn qua sông, tự thân khó bảo toàn”, còn có tâm trạng để lo lắng cho cậu ta, đúng là mối tình thắm thiết. Có khi tôi phải lập một đền thờ trinh tiết cho cô cũng nên.”
Nói đến đây, Ôn Khiếu Thiên bước vào, bên cạnh vẫn là Shelly lạnh lùng, cao quý.
Khi nhìn thấy tôi, Ôn Khiếu Thiên thoáng giật mình, vẻ mặt lập tức tối sầm lại. Nhưng hai bọn họ vẫn đi tới, yên lặng ngồi đối diện tôi và Tần Thiệu.
Tôi nghĩ, không ngờ “sinh nhật yến” lại biến thành “Hồng Môn yến”. Tần Thiệu đúng là cầm thú, ngay cả người mới về nước cũng không tha.
Ta đánh đòn phủ đầu, kéo tay áo Tần Thiệu khẽ khàng cầu xin: “Tôi và anh ấy đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”
Tuy nói rất nhỏ, nhưng tôi biết Ôn Khiếu Thiên nghe thấy được. Cũng không còn cách nào khác, nếu Tần Thiệu dùng tôi để uy hiếp anh, tôi thà vạch rõ giới hạn với anh từ trước. Thành thật mà nói, hai chúng tôi quả thực không còn quan hệ gì nữa. Tôi cũng không lừa dối Tần Thiệu.

Ôn Khiếu Thiên nói một câu: “Anh Tần, em về nước đã hơn một tháng rồi anh mới mời em đi ăn sao.”
Ngay thời khắc đó, tôi ngẩn người đến mức lưỡi cũng cứng lại. Anh Tần? Bọn họ vốn đã biết nhau?
Tần Thiệu nói: “Gần đây việc ở công ty bận rộn, có một số người không nghe lời, làm việc khiến anh đau đầu, nhìn cậu xem, bố cậu càng già càng sung sức, cậu thì ngược lại.”
Shelly bên cạnh dùng thứ tiếng Trung cứng nhắc nói: “Khi ở Mỹ, anh ấy luôn kể với em từ nhỏ đã có một anh hàng xóm rất thương anh ấy, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt. Anh thật tuấn tú.”
Tần Thiệu nói: “Được một tiểu thư xinh đẹp như thế này khen tặng, xem ra khuôn mặt này của tôi thật đáng giá. Cô chính là Shelly mà Khiếu Thiên thường hay nhắc tới trong điện thoại phải không?”
Ba bọn họ tôi một câu anh một câu, giống như tôi là không khí. Trên thực tế, tôi nghĩ nếu tôi thật sự là không khí thì tốt.
Trong hai tháng trở thành tình nhân của Tần Thiệu, tôi luôn nghĩ, nếu như Khiếu Thiên biết, nếu như Khiếu Thiên biết… anh sẽ khinh bỉ, chán ghét tôi chứ? Hay anh sẽ cứu tôi khỏi chốn nước sôi lửa bỏng mà không cần một lời phân trần? Thế nhưng, cuối cùng tôi chỉ nghĩ theo hướng tốt. Ôn Khiếu Thiên sẽ không để tôi vùi thân trong vũng bùn này, nếu anh biết, chỉ cần anh hỏi, tôi sẽ lập tức nói tất cả nguyên nhân cho anh nghe, có lẽ sau khi thấu hiểu, anh sẽ chấp nhận tôi một lần nữa, giúp đỡ tôi, nói không chừng anh sẽ đánh chết người đã tổn thương tôi cũng nên.
Những lúc tôi không thể kiên trì được nữa, anh là nơi duy nhất mà tôi gửi gắm lòng tin.
Nhưng vừa rồi, tôi hiểu được rằng Ôn Khiếu Thiên và Tần Thiệu đã biết nhau từ nhỏ. Ngay từ đầu Tần Thiệu đã biết Ôn Khiếu Thiên là ai, từ khi nhìn tôi ngu ngốc hô lên “Khiếu Thiên cứu em”, anh ta đã bắt đầu chế nhạo tôi. Còn Ôn Khiếu Thiên, nếu anh có mối quan hệ khăng khít như vậy với Tần Thiệu, nhất định anh biết Tần Thiệu đã kết hôn, hoặc là nói, từ lâu anh đã biết tôi đã sa ngã thành loại phụ nữ này. Dù không biết, hôm nay vừa nhìn thấy nhất định sẽ hiểu. Mới rồi vẻ mặt Ôn Khiếu Thiên sa sầm như vậy là bởi anh tức khắc nhận ra thân phận tôi khi ngồi đây ngày hôm nay, ai chấp nhận được chuyện bạn gái cũ nay thành tình nhân của bạn mình?
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy không chỉ lưỡi cứng lại mà ngay cả toàn thân cũng đã đóng thành băng. Tần Thiệu làm chuyện này gần như dùng thực tế để biểu đạt: “chỉ mình cô tự biên tự diễn”. Mà dáng vẻ nói chuyện phiếm của Ôn Khiếu Thiên với Tần Thiệu giống như giáng cho tôi một cái bạt tai. Cả hai bọn họ đều là loại người tàn nhẫn, một mình tôi không đùa nổi.
Shelly bỗng dùng đũa chỉ vào tôi nói: “A, is she the girl…” Hôm nay, trước khi ra ngoài tôi đã trang điểm trang nhã, đại khái là dễ nhìn hơn một chút so với dáng vẻ như quỷ hiện hình ngày hôm qua. Cũng có thể vừa rồi Shelly chẳng thèm tốn thời gian nhìn tôi cho nên đến bây giờ mới nhận ra.
Ôn Khiếu Thiên ngắt lời cô ta: “Em nhận sai người rồi, Shelly. Không phải cô ấy.”
Tôi nhìn Ôn Khiếu Thiên, anh đang nhàn nhã ăn từng miếng măng một. Lòng tôi như một cái ao tù, bàn tay ngay cả đôi đũa cũng không nâng được. Tôi nghĩ, ý của anh là, anh không cho phép bị nhận ra. Hôm qua tôi còn là một người bạn đại học, hôm nay đã trở thành người xa lạ. Trước mặt Tần Thiệu, ngay cả dũng khí để thừa nhận quen biết tôi anh cũng không có.
Một chiêu này của Tần Thiệu thật cao tay, cao thủ võ lâm chân chính đều biết phải công kích vào tử huyệt của đối phương. Tần Thiệu phá hủy nơi chèo chống duy nhất của tôi. Tôi nghe được tiếng khớp xương tôi “rắc rắc” gãy nát. Anh ta dễ dàng đạp đổ nơi ký thác duy nhất của tôi, chặt đứt mọi hy vọng của tôi.
Bạn có biết cái gì là tuyệt vọng không? Tần Thiệu đào một hố bẫy rất lớn, khiến tôi nhảy vào trong, tôi cho rằng Ôn Khiếu Thiên là ân nhân tới cứu tôi, đau khổ chờ đợi anh bảy năm, cuối cùng anh cũng xuất hiện, nhưng anh lại lấp đất lên người tôi. Bọn họ thân mật, khăng khít phối hợp, cùng lùi cùng tiến, cuối cùng cũng chôn sống tôi.

Tôi nên căm hận Tần Thiệu nhiều hơn một chút, hay nên căm hận Ôn Khiếu Thiên nhiều hơn một chút đây?
Tôi không hận ai cả. Tôi không hận nổi ai hết. Bọn họ đều là người máy, có một trái tim bằng titanium. Tôi không đùa nổi cũng trốn không thoát. Tôi chỉ có thể tự rèn ình một trái tim bằng sắt.
Cơm nước xong, Tần Thiệu đưa tôi về chỗ anh ta. Tới phòng ngủ, Tần Thiệu đẩy tôi ngã lên giường, tôi trượt đi rất xa trên lớp sa tanh trơn tuột, đầu đụng vào đầu giường, hẳn là rất đau, nhưng tôi có một trái tim bằng sắt, chẳng cảm thấy gì cả.
Tần Thiệu nhìn tôi, căm ghét nói: “Cô nhìn dáng vẻ quỷ quái của cô bây giờ đi.”
Tôi nghĩ, dù tôi có xấu như quỷ, Tần Thiệu anh vẫn mang tôi về nhà đấy thôi?
Tần Thiệu đứng đối diện tôi oán hận, giống như một con quỷ: “Vì sao cô còn chưa chết đi? Tôi chờ cô chết đã rất nhiều năm rồi.”
Tôi nghĩ Tần Thiệu đúng là lợi hại, biết tôi mới hai tháng mà đã chờ tôi chết nhiều năm, thật là nhớ thương tôi không để đâu cho hết. Tôi vốn lười nói, nghe anh ta nói vậy, cảm thấy đối với cái chết đến giờ tôi vẫn cảm thấy rất hứng thú, lập tức ngẩng đầu hỏi: “Tôi chết rồi anh sẽ cho tôi tiền chứ? Trước khi tôi chết, anh lấy thận của tôi ra cho bố tôi đi. Thận của chúng tôi vừa vặn phù hợp. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ chết ngay.”
Tần Thiệu nhào tới bóp cổ tôi, nói với tôi bằng nét mặt vặn vẹo: “Vậy cô chết đi.”
Tôi nghĩ đây ý đại khái là anh ta đồng ý, tôi nhắm mắt lại ngay tức khắc. Hô hấp ngày càng dồn dập, thân thể ngày càng nặng, suy nghĩ ngày càng mơ hồ, tôi lướt nhanh qua tất cả mọi chuyện một lượt như đèn kéo quân, ngay cả ba năm kia cũng không đáng để tôi lưu luyến, ba mươi năm cuộc đời tôi không chuyện gì có nghĩa, nay bệnh của bố tôi đã có hy vọng, tôi thật sự có thể nhắm mắt được rồi.
Thì ra, cuộc sống không còn gì lưu luyến chính là như thế này.
Khi tôi nghĩ có thể xong xuôi hết mọi chuyện rồi, Tần Thiệu bỗng buông tay ra, tôi há miệng thở hổn hển, cuộn mình trên giường oán hận vì sao Tần Thiệu lại đổi ý? Anh ta đường đường là một trùm sò giới kinh doanh, sao có thể nói mà không giữ lời như vậy.
Tần Thiệu dữ tợn nhìn tôi, nói: “Giết cô bẩn tay tôi. Có bản lĩnh thì tự sát đi.”
Anh ta là một người thông minh, dù đang trong cơn giận cũng ý thức được rằng giết người là phạm pháp.
Tôi lấy lại hơi, nghiêm túc nhìn anh ta chằm chằm: “Tần tiên sinh, không phải ngài đã trông chờ tôi chết rất nhiều năm sao? Nếu tôi tự sát, ngài có thể làm theo điều chúng ta vừa nói, cho bố tôi phí phẫu thuật không? Nếu có kiếp sau, tôi nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp ngài.”

Anh ta đứng trước mặt tôi, cay độc nhìn tôi, thật sự giống một người đã mong chờ tôi chết nhiều năm. Trong mắt anh ta là sự tàn bạo tận cùng, nhưng nó không làm tôi sợ.
Anh ta nói: “Kiếp sau? Cô mà cũng có kiếp sau ? Cô sẽ bị đày xuống địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh.”
Tôi bỗng nhiên muốn cười, tôi vốn từng thầm rủa trong lòng rằng Tần Thiệu sẽ vĩnh viễn ở dưới địa ngục không siêu sinh, nay anh ta cũng nói vậy với tôi, có điều, nếu hai chúng tôi đều ở trong địa ngục vĩnh viễn không siêu sinh, chúng tôi sẽ nhìn nhau chán ghét đến mức nào đây, liệu có đủ để thoát ra ngoài đầu thai hay không?
Tôi nhìn anh ta, nói: “Tần tiên sinh, chỉ cần ngài cho bố tôi tiền, dù Diêm Vương muốn tôi siêu sinh tôi cũng nhất quyết không chịu, đảm bảo sẽ làm theo yêu cầu của ngài. Không phải ngài cũng đã tặng cho đại học A rất nhiều tiền sao? Tôi cũng là sinh viên đại học A, ngài quyên tiền cho tôi đi.”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đối với một nữ hiệp sắt đá thấy chết không sờn mà nói, còn gì đáng sợ nữa? Anh ta có thật sự ăn tươi nuốt sống tôi, tôi cũng không sợ.
Anh ta lại nhào đến, chỉ là, lần này anh ta bắt đầu xé quần áo tôi. Hôm nay tôi vốn mặc không nhiều lắm, anh ta vung tay lên một cái đã lột sạch.
Anh ta cắn lung tung vào cổ tôi, rồi lại cắn môi tôi, tàn bạo nói bên tai tôi: “Cô tưởng tượng có đẹp quá không? Nghiệt cô đã tạo, sao có thể để cô chết dễ dàng như vậy? Cô phải chịu đủ hành hạ rồi mới được chết.”
Tôi nghĩ nhất định là anh ta nhìn tôi rồi nghĩ tới bạn gái của mình. Tôi thấy ông Trời đã bất công lắm rồi, nay còn muốn tôi gánh hậu quả thay người khác nữa.
Thế nhưng, từ khi không còn để ý đến sống chết, tôi còn oán trách cái gì?
Thậm chí, tôi còn bằng lòng đền tội thay cô ta. Có lẽ cô ta là một người giống Ôn Khiếu Thiên, ở bên Tần Thiệu vài năm, sau đó sút bay anh ta. Nếu tôi là đàn ông, rất có thể tôi cũng sẽ tìm Ôn Khiếu Thiên báo thù, nếu còn chưa đã, tôi sẽ tiếp tục tìm một người bề ngoài giống Ôn Khiếu Thiên để báo thù cũng không chừng.
Vì vậy, dù Tần Thiệu có đối xử với tôi thế nào tôi cũng thờ ơ chấp nhận, tất cả đều là một lũ điên, gộp vào một chỗ với nhau là vừa đẹp.
Tôi còn vỗ vỗ sau lưng anh ta khi anh ta đang cắn tôi. Anh ta đứng giữa khoảng không, tôi chậm rãi ngồi xuống, tiếp nhận bờ môi anh ta.
Chúng tôi nên sưởi ấm lẫn nhau. Đêm nay tôi cần trải nghiệm cái chết hoặc một thứ gì đó tương tự với cái chết. Giày xéo tôi thế nào cũng được. Tôi có thể thấu hiểu được suy nghĩ của nữ tử thanh lâu đang đòi sống đòi chết rồi đột nhiên cố gắng đón tiếp, cợt nhả ân khách trong phim truyền hình. Trong lòng đã không còn hy vọng sẽ đắm chìm trong lạc thú, ngày đêm hoang dâm.
Tần Thiệu xoay đầu tôi lại, hỏi tôi: “Cô nhìn cho rõ ràng, tôi không phải Ôn Khiếu Thiên của cô.”
Tôi nói: “Tôi biết, anh là Tần Thiệu.”
Tần Thiệu cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy, đại khái là anh ta thật sự không ngờ rằng tôi sẽ hùa theo anh ta khi tôi còn tỉnh táo. Tôi, một người ngay cả làm tình với anh ta cũng nôn ra, nay lại cố ý hùa theo anh ta.

Tôi nói: “Tần Thiệu, làm đi. Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ nôn ra nữa. Người khiến tôi nôn ra đã chết rồi.”
Tần Thiệu nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ta. Anh ta nâng gương mặt tôi giữa không trung, có lẽ đang cố gắng tìm xem có một chút dối trá nào đó trong mắt tôi không. Thế nhưng lời nói của tôi còn thật hơn cả vàng.
Tôi sẽ không nôn ra nữa, tôi nôn bởi vì trong lòng tôi còn có hy vọng, hiện giờ tất cả hy vọng của tôi đều tan biến theo câu nói “không phải cô ấy” của anh. Trước đây tôi vẫn tin rằng nếu anh ở bên tôi, anh sẽ không nỡ để tôi sống khổ sở như vậy. Tự mình đa tình cùng lắm cũng chỉ là thế này thôi. Khi mọi chuyện thật sự diễn ra, ngay cả một bàn tay vươn ra giúp đỡ cho có lệ cũng không có.
Tôi lẳng lặng nhìn anh ta, cái nhìn thật gần vô cùng chân thành, tôi nhìn cơ thể mạnh mẽ săn chắc của anh ta, làn da trơn bóng nhẵn mịn, không hề giống một người đã hơn ba mươi tuổi. Tôi đã hiểu lầm Tần Thiệu, mũi anh ta chưa từng chỉnh sửa, nguyên sơ vô cùng, sờ lên không có bất cứ dấu tích gì của dao kéo. Mí mắt rõ ràng cũng là thật, hàng lông mi dài cũng là thật, đôi môi mím chặt cũng là thật. Không giống Ôn Khiếu Thiên, một con người giả tạo.
Tôi chậm rãi sờ lên, nhẹ nhàng nói: “Tần Thiệu, không phải anh luôn muốn thuần phục tôi sao? Nước Pháp có một tác phẩm nổi tiếng tên “hoàng tử bé”, trong đó, hoàng tử bé gặp một con hồ ly. Hoàng tử bé đáng thương muốn mời con hồ ly chơi cùng. Hồ ly từ chối. Hồ ly nói nó cần được “thuần dưỡng”. Hoàng tử bé không cách nào hiểu được ý của từ thuần dưỡng đó, hồ ly nói, ý của thuần dưỡng là thành lập quan hệ. Nó nói: “đối với tôi, cậu chỉ là một cậu bé, giống như hàng vạn cậu bé khác. Tôi không cần cậu, cậu cũng không cần tôi. Đối với cậu, tôi chỉ là một con hồ ly giống như hàng vạn con hồ ly khác. Nhưng, nếu cậu thuần dưỡng tôi, chúng ta sẽ cần đến nhau, đối với tôi, cậu trở thành duy nhất trong vũ trụ; đối với cậu, tôi cũng trở thành duy nhất trên thế giới”. Anh hiểu không, một câu chuyện thật đẹp. Vì vậy, Tần Thiệu, hãy thuần dưỡng tôi đi.”
Tần Thiệu nhìn tôi chằm chằm, không nói một lời.
Tôi nở nụ cười, có lẽ tôi chưa từng nói nhiều như vậy với Tần Thiệu. Trước giờ tôi chỉ gọi anh ta là tiên sinh, trước giờ chỉ dùng tôn xưng “ngài”, từ sâu trong lòng, tôi sợ anh ta. Nhưng hiện giờ tôi không sợ nữa, cho dù khí chất quân chủ của anh ta vẫn còn hiển hiện.
Tôi chạm vào bờ môi của anh ta, nói: “Anh không dám sao? Một người không còn gì lưu luyến với cuộc sống, anh sẽ thuần dưỡng thế nào đây?”
Đang do dự, Tần Thiệu nghe được câu nói khiêu khích này, bắt đầu đáp lại nụ hôn của tôi. Chúng tôi giống như làm quen lại từ đầu, nụ hôn của tôi mang theo tuyệt vọng, anh ta đáp lại bằng dục vọng chinh phục.
Anh ta nói: “Gọi tên tôi.”
Tôi nhìn anh ta, nói: “Tần Thiệu.”
Tôi dựa vào người anh ta, ghé vào tai anh ta thì thầm: “Tần Thiệu, Tần Thiệu, Tần Thiệu.”
Lúc này, tôi không nôn. Cuối cùng, khi Tần Thiệu tìm được sự thỏa mãn trong cơ thể tôi, tôi nghĩ tất cả mọi chuyện giống như bụi trần lạc định, như sống lại ở cõi Niết Bàn.
Ngay lúc cảm thấy dòng chất lỏng ấm áp, trong đầu tôi đã vạch ra kế hoạch tường tận.
Nếu hiện giờ mong ước trong lòng chỉ còn là phí phẫu thuật cho bố tôi thì tôi phải nghĩ mọi biện pháp kiếm được tiền từ cái mỏ vàng này. Tôi kích thích dục vọng chinh phục của Tần Thiệu, khiến anh ta tin tưởng tôi, bình an vượt qua nửa năm này, có lẽ là có thể kiếm được còn nhiều tiền hơn cả trước đây. Sau khi cầm được tiền tới bệnh viện hiến thận, tôi có thể ra đi không một chút lo lắng.
Tôi nói với chính bản thân mình: “Lô Hân Nhiên, sinh nhật thứ ba mươi mốt vui vẻ.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.