Đọc truyện Thuần Chủ – Chương 5: Tiền tiêu vặt
#editor: may18
#Thuanchu
~-|-|-|-~
Bữa sáng là bánh mỳ nướng kèm trứng tráng và thịt nguội. Cứ việc đơn giản nhưng không khỏi khiến cho Trì Nghiên trừng mắt ngạc nhiên.
Tần Mặc hỏi cô: “Tối hôm qua ăn gì?”
“Hoa quả.” Trì Nghiên đáp đúng theo sự thật.
Tần Mặc nhíu mày có vẻ rất không tán đồng với cách cô tuỳ tiện. Anh đặt từng suất ăn lên bàn ngay ngắn rồi lấy thêm một ly cà phê từ máy pha cà phê. Trì Nghiên thấy anh chỉ lấy một ly thì nghi hoặc, Tần Mặc dùng ánh mắt ra hiệu cô mở lò vi sóng ra, bên trong một ly sữa tươi đã sớm được hâm nóng.
Rất rõ ràng, ly cà phê là cho anh còn sữa tươi là dành cho cô. Hai người ngồi đối diện ở hai đầu chiếc bàn rộng lớn, Tần Mặc hỏi Trì Nghiên: “Hôm nay có dự định gì không?”
Vấn đề này đúng là làm khó Trì Nghiên thật: cô là sinh viên, nghe nói năm nay là năm thứ tư, chỉ hơn ba tháng nữa là cô sẽ tốt nghiệp. Hiện giờ trên trường đã không còn chương trình học, nhiệm vụ chủ yếu của học kỳ này là tìm công việc để thực tập; nhưng lúc này cô đã không còn nhớ gì cả —— cô không biết mình có thể làm được việc gì.
Tần Mặc nhìn ra cô lúng túng: “Mấy ngày này đúng vào tuần lễ triển lãm nghệ thuật, em thử đến thăm quan xem.” Dừng một chút lại bổ sung thêm: “Em cũng không cần lo lắng, tôi làm Lăng Mẫn đi cùng em. Bây giờ cũng vừa vặn là lúc giao mùa, em đi dạo phố shopping xem muốn mua thứ gì.”
Người tên Lăng Mẫn trong miệng Tần Mặc khi còn ở bệnh viện Trì Nghiên đã được găp qua rất nhiều lần. Cô ấy cũng giống như Phương Hằng, là trợ lý của Tần Mặc, tuy nhiên vẫn đang là thực tập sinh, chưa tốt nghiệp, tuổi bằng với Trì Nghiên. Dù rằng Phương Hằng là đàn ông, rất thuận tiện cho Trì Nghiên sai khiến, nhưng những chuyện như đi dạo phố shopping này thì Lăng Mẫn vẫn thích hợp hơn cả; chỉ là, trong ví của cô quá ngượng ngùng nên làm sao đây?
Dường như Tần Mặc nhìn thấu nỗi khổ của cô.
“Hôm qua tôi đã giúp em bổ sung tiền tiêu vặt, cũng bổ sung tiền trong thẻ tín dụng, tất cả đều đặt ở trong túi xách.” Anh nói, “Nhưng muốn mua thứ gì tốt nhất vẫn nên quẹt thẻ, nó thuận tiện hơn.”
Thật chu đáo, Trì Nghiên nhủ thầm.
Hai người tiếp tục nhấm nuốt bữa sáng; so với Trì Nghiên thư thả dùng bữa thì Tần Mặc nhanh gọn hơn nhiều; Trì Nghiên còn chưa ăn xong thì Tần Mặc đã đứng lên rồi. Vì vậy cô thu dọn mọi thứ lưu lại trên bàn. Tần Mặc bước từ phòng ngủ ra trên cổ là chiếc cà vạt chỉnh tề, thấy Trì Nghiên đang bưng đống dụng cụ để vào máy rửa bát thì nhăn mày nói: “Cứ để đó ——”
“Hôm nay nhân viên giúp việc sẽ trở lại làm việc, những việc này họ sẽ xử lý; nhân tiện nhờ họ giới thiệu một người nấu cơm thuê, về vấn đề khẩu vị, tôi rất ít khi ăn cơm ở nhà cho nên không cần quan tâm đến tôi, cứ dựa theo sở thích của em là được.”
Anh nói rồi quơ lấy chiếc áo khoác bước ra khỏi nhà. Căn hộ rộng rãi lập tức trở nên trống trải, Trì Nghiên thất thần nhìn căn phòng một lát sau mới đi đến phòng ngủ tìm thứ gọi là “tiền vặt” kia.
Hai sấp tiền mặt 100 tệ, vừa tròn hai vạn tệ; bên trong còn có một tấm thẻ tín dụng nằm bên cạnh số tiền mặt. Trì Nghiên nhận ra loại thẻ này.
Black Card thẻ tín dụng không giới hạn chi tiêu của ngân hàng Hoa Kỳ, không thể tự xin cấp, thông thường đều do ngân hàng mời khai thông, nghe nói lệ phí ban đầu để làm thẻ này ít nhất cũng phải 5.000 USD——
Nhưng tấm thẻ trên tay cô rõ ràng chỉ là thẻ phụ, Tần Mặc mở giới hạn chi tiêu cho cô bao nhiêu, cô cũng không đoán chắc được.
Cất tiền mặt và thẻ đi, Trì Nghiên ngoái đầu nhìn đống hỗn độn chăn mền trên giường, mặt nóng ran lên vì ngượng.
Hiển nhiên ga trải giường và chăn đều cần phải thay, việc mắc cỡ như vậy cô cũng không thể để người giúp việc làm nên đành tự mình động thủ——
Lúc dì giúp việc đến thấy Trì Nghiên đem đống ga mền bỏ vào máy giặt. Dì giật mình, phản ứng đầu tiên nảy ra trong đầu là, ông chủ thay người mới rồi ư, nhưng nhìn kỹ thì nhận ra đó là Trì Nghiên, rồi bỗng cảm thấy không thể nào; vì thế hấp tấp chạy đến đón lấy đống đồ trong tay Trì Nghiên.
“Cô là bạn gái của Tần tiên sinh phải không? Ôi chao, thật là xinh đẹp.” Dì giúp việc vừa nhanh tay bấm máy giặt vừa hỏi Trì Nghiên.
Nhưng Trì Nghiên không biết trả lời sao về mối quan hệ giữa mình và Tần Mặc, cho nên đành cười trừ tỏ vẻ cam chịu; dì giúp việc thấy vậy thì hớn hở tự giới thiệu.
Từ trong những lời tự thuật nhiệt tình của dì ấy Trì Nghiên nắm được là: Dì ấy họ Vương, là nhân viên của công ty giúp việc nhà ở gần đây, lịch cố định là thứ ba, thứ sáu, chủ nhật mỗi tuần đến chung cư của Tần Mặc, chủ yếu là quét dọn vệ sinh, giặt quần áo và một số việc vụn vặt khác. Nếu cuối tuần Tần Mặc không bận có thể ở nhà thì sẽ nấu một vài món ăn cơm nhà giản dị.
“Quần áo đã thay, ga trải giường, vỏ chăn cứ chứa ở giỏ đựng đồ là được, nếu cần gấp thì cô cứ để trên sofa là tôi biết; còn nữa, cô có yêu cầu chuyện gì không: như rau củ, trái cây hoặc thứ gì khác, cứ dán giấy nhớ trên tủ lạnh, tôi sẽ mua nó cho….”
Thấy Trì Nghiên không nghiêm nghị giống như Tần Mặc, dì giúp việc lại càng nói liến thoắng. Trì Nghiên nhớ ra việc Tần Mặc nói, nghĩ thầm nếu dì Vương đã nấu cơm cho Tần Mặc chắc hẳn cũng kiêm cả chức bếp núc, vì thế đề chuyện này ra, ai ngờ đối phương vừa nghe vậy thì xua tay: “Tôi có thể nấu cơm thật nhưng mà tôi nấu không ngon đâu, chẳng qua Tần tiên sinh không kén ăn nên mới để tôi nấu vào cuối tuần… Cả tháng cũng chỉ làm mấy lần, nếu mỗi ngày tôi đều nấu e rằng cô sẽ không chịu nổi, vả lại, tôi còn phải làm việc cho một gia đình khác nữa, không thể đến đây mỗi ngày, hay để tôi giới thiệu cho cô một người khác nhé.”
Dì giúp việc không thể đảm nhiệm việc nấu cơm ở đây, nhưng từ những lời trên Trì Nghiên nghe ra một điều khác —— Về chuyện ăn uống Tần Mặt không kén ăn.
Trì Nghiên dựa theo khẩu vị yêu thích của mình viết ra vài yêu cầu, rất nhanh dì Vương đã giới thiệu cho cô một người, cũng gọi điện thoại liên hệ hẹn người ta đến chung cư vào ngày mai.
Sau khi xong xuôi mọi việc thì Lăng Mẫn cũng đã đến. Tuần lễ triển lãm nghệ thuật quốc tế lần này vốn diễn ra ở “Đô thị văn hoá xưa và nay”, được phong là nơi của xưởng nghệ thuật đỏ X, tổng cộng có 18 phòng trưng bày tranh (gallery), 4 gallery nghệ thuật phi lợi nhuận tham gia.
Những gallery quan trọng sẽ tập trung triển lãm vào hai ngày khai mạc này, đây cũng là khoảng thời gian tốt nhất để thăm thú. Lăng Mẫn lái xe đến đón Trì Nghiên, thật chu đáo mà tặng cho cô mấy tệp tài liệu search trên mạng về lần triển lãm này, Trì Nghiên nghiên cứu xong đống tài liệu thì cũng vừa vặn đến nơi.
Các tác phẩm điêu khắc cỡ lớn và mô hình nghệ thuật được trưng bày ở sân bên ngoài, là cơ sở đầu cung cấp cho đại chúng tham quan. Lăng Mẫn và Trì Nghiên cầm vé đi vào, bên trong triển lãm đủ các chủ đề, nhưng đa số đều là những tác phẩm của các nghệ thuật gia trẻ đến từ Trung Quốc.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~