Đọc truyện Thuần Chủ – Chương 2: Chung giường
# Editor: may18
#
Tắm rửa một cái. Trì Nghiên cảm thấy cổ họng khát khô nên bèn đi đến phòng bếp tự rót cho mình một ly nước.
Bật đèn phòng bếp lên, ánh sáng choang, thiết bị đầy đủ ngăn nắp, tủ bát là Boffi, đồ điện là Gaggenau. Trì Nghiên giật mình, tại sao chỉ vừa liếc mắt một cái cô đã đọc được vanh vách tên các nhãn hiệu, thật giống như những thứ đồ bày biện trong phòng này cho cô cảm giác xa lạ nhưng chỉ cần nhìn một cái lại phân biệt ra đắt rẻ sang hèn.
Có lẽ là mưa dầm thấm đất chăng.
Làm một cô ả ham thích hư vinh, leo lên được kẻ có tiền như Tần Mặc, đối mặt với những thứ xa xỉ ắt hẳn cũng phải lưu tâm một chút.
Trì Nghiên mở tủ lạnh lấy trái dưa chuột, định cắt thành từng lát đắp mặt, sữa rửa mặt kia làm cho làn da cô khá khô khốc.
Vừa đặt trái dưa chuột lên thớt cô bỗng ý thức được một điều, cầm dao trên tay nhưng cô không quen dùng.
Đáng nhẽ một cô gái có xuất thân nghèo khó thì kỹ năng nấu nướng hẳn là một trong những thứ cần thiết, nhưng thật đáng tiếc, hình như cô không có thứ đó.
Là do cô đánh mất trí nhớ mất nên kỹ năng ấy cũng theo đó không còn nữa ư.
Bị mất trí nhớ quả là một chuyện tồi tệ, đặc biệt là với thân phận xấu hổ của cô lúc này; thậm chí cô không biết có nên gọi một cuộc điện thoại cho kim chủ của mình để hỏi xem có cần đợi anh ta trở về ăn tối cùng nhau hay không.
Đúng lúc này di động của Trì Nghiên vang lên, trên màn hình hiển thị tên Tần Mặc.
“Alo ——” Trì Nghiên bắt máy, định hô tên Tần Mặc, nhưng lại cảm thấy có hơi lạ lẫm khó mở miệng.
“Xuất viện rồi?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe lại gợi cảm.
Đó là một chất giọng trầm ổn thuộc đằng phái nam thành thục, nhưng trong giọng điệu toát vẻ uể oải rã rời, như vừa mới dứt khỏi đống công việc nặng nề để giành được chút nhàn hạ, chỉ là ngữ khí không thân mật.
Cho nên Trì Nghiên càng không dám gọi thẳng tên Tần Mặc, chỉ đành gắng gượng hồi đáp: “Xuất viện rồi.”
Qua chốc lát lại cảm thấy mình hội báo chưa hoàn chỉnh vì thế bổ sung tiếp: “Trợ lý Phương đã đưa tôi về chung cư.”
“Vậy được rồi.”
Tần Mặc lại dò hỏi ngắn gọn tình huống cô dọn về chung cư. Anh ta nói với cô, đêm nay có xã giao nên có khả năng sẽ về rất muộn, bảo cô không cần chờ.
Thế là Trì Nghiên chọn lấy một bộ đồ trong căn phòng ngập tràn quần áo kia chuẩn bị đi dạo bên dưới chung cư. Tự mình giải quyết bữa tối thuận tiện mua một bộ mỹ phẩm rửa mặt và chăm sóc gì đó.
Lúc đóng lại cửa tủ quần áo cô nhìn thấy ở giỏ đựng đồ cần giặt có một bộ vest và hai chiếc sơ mi trắng.
Đã được trợ lý Phương cung cấp số điện thoại nhưng nghe nói mấy ngày này vừa đúng là ngày nghỉ của họ. Trì Nghiên bèn cầm lấy quần áo cho vào trong một chiếc túi xách theo khi ra ngoài.
Chung cư thuộc loại cao cấp nên quanh nơi đây có đầy đủ mọi thứ, Trì Nghiên vừa ra khỏi chung cư chưa đi được mấy bước đã bắt gặp một cửa tiệm giặt ủi. Gửi quần áo đi giặt, cô tiếp tục đi dạo trung tâm thương mại, dựa theo trí nhớ ở bệnh viện lúc trước tự mua cho mình một bộ mỹ chăm sóc da Lamer, quay đầu định mua thêm mấy thỏi son thì thẻ ngân hàng trói định với Wechat lại biểu hiện tài khoản không đủ.
“Quý khách có còn muốn mua hai thỏi son này không ạ?” Chị gái nhân viên trước quầy Givenchy nhìn Trì Nghiên dưới là chân váy hồng nhạt bộ sưu tập mới nhất Dior, trên là túi da CHANEL, không xác định mà mở miệng hỏi lại.
“Không, cảm ơn.” Trì Nghiên nhìn chỉ còn 3 chữ số tiền lẻ trong tài khoản Wechat, xấu hổ nói lời từ chối; rồi chợt nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng: bản thân cô có sổ tích kiệm không, có bao nhiêu trong sổ tích kiệm? Chỉ là một sinh viên không có thu nhập đã vậy còn học chuyên ngành nghệ thuật đắt đỏ, Trì Nghiên đoán chắc có lẽ bản thân cô không có tiền.
Nhưng nhìn ăn tiêu chính mình lúc trước, còn cả một phòng quần áo nơi chung cư kia, xem ra Tần Mặc rất hào phóng với cô; mỗi tháng tiền tiêu vặt anh ta cung cấp cho cô hẳn rất xênh xang, tất cả đã bị cô tiêu sạch?
Cuối cùng Trì Nghiên cũng không ăn tối ở bên ngoài, chỉ mua chút rau củ ở của hàng tiện lợi dưới chung cư rồi trở về. Cô dải sữa chua lên trái cây làm một đĩa salad kết hợp thêm chút ngũ cốc yến mạch gọn lẹ mà giải quyết xong bữa tối, ăn xong nhàm chán nên xem phim truyền hình trong chốc lát, sau đó thì đi ngủ sớm.
Giường trong phòng ngủ mềm lắm, mềm hơn rất nhiều so với chiếc giường ở bệnh viện kia, nhưng nằm trên giường Trì Nghiên lại không ngủ được. Một người đã mất hết ký ức, bị mất ngủ mà trong đầu lại rỗng tuếch không có gì để nghĩ ngợi, thực sự rất thống khổ. Trì Nghiên cũng không rõ rốt cục đã trăn trở bao lâu mới nặng nề đi vào giấc mơ; mở mắt ra lần nữa thì đã là buổi sáng sớm.
Cách lớp tơ tằm mỏng manh, Trì Nghiên cảm nhận được sau lưng mình là một thân hình nóng như lửa, bừng mắt liền thấy nửa thân mình đang bị Tần Mặc đè dưới thân.
Bộ pijama lụa tơ tằm màu lam thẫm trên người anh cùng kiểu dáng với cô, một tay đè nặng chăn, một tay đáp ở trên vai cô. Trước ngực mở phanh hai cúc áo, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm mà xuống bên dưới lại là đường cong cơ bắp rắn rỏi.
Trì Nghiên mặt đỏ ửng bò khỏi ngực Tần Mặc bật dậy, ánh mắt không kìm được cứ dán về phía anh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh ở khoảng cách gần như thế: đường viền hàm sắc nét lôi cuốn, môi mỏng, mũi cao; lúc anh khép đôi mắt lại cái vẻ trầm lặng và lãnh lệ, ánh mắt rạng rỡ nhưng không mất vẻ cứng cỏi thường ngày biến mất…
Đây là một người đàn ông đang ở trong giai đoạn tinh hoa nhất, đồng thời có được một vẻ ngoài bắt mắt và một bộ não tuyệt hảo, không khỏi khiến người người đố kỵ. Không biết có phải là do ánh mắt ghen ghét của Trì Nghiên quá rõ ràng hay không mà trong phút chốc Tần Mặc đã mở bừng mắt.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói khàn khàn lại lười nhác của người đàn ông vừa dậy vào lúc sáng sớm.
“Ừm.” Trì Nghiên hơi mất tự nhiên khẽ cụp mắt, nhưng rồi lại thấy ánh mắt Tần Mặc nhìn mình thăm thẳm, trong mắt như chứa thứ gì đó kích động.
“Bác sĩ có dặn không thể vận động kịch liệt không?” Anh lại hỏi, vươn tay sờ cái trán cô: nơi đó có một mảng bị cạo nhẵn giờ đã mọc lổm chổm tóc, che giấu đi vết sẹo vừa cắt chỉ.
Bàn tay Tần Mặc vuốt ve vết sẹo, có chút buồn buồn, có chút ngưa ngứa; Trì Nghiên ngước mắt liền thấy đối phương đã ngồi dậy, thân hình vạm vỡ đĩnh bạt bao phủ cô, ánh mắt nhìn cô nóng rực.
Trai gái trưởng thành ở cùng một chỗ có một số việc không sớm thì muộn cũng sẽ phát sinh. Tất nhiên Trì Nghiên hiểu được ý tứ trong ánh mắt Tần Mặc, cô trở về một tiếng: “Không”, ngay sau đó gương mặt Tần Mặc đã áp sát đến bên cô, hơi thở ấm nóng hoà quyện càng ngày càng gần, cho đến khi hôn lên môi cô.
Một tay anh đỡ lấy gương mắt trắng nõn trơn nhẵn của cô kéo cô gần về phía mình, một tay khác chui vào trong vạt áo ngủ lướt từ dưới lên, chuẩn xác chạm đến nơi dưới nách cô.
Bàn tay anh thô ráp, những vết chai mỏng ở năm ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt trên làn da non mịn, sau đó nắm trọn lấy nơi đẫy đà không chút che đỡ dưới lớp áo ngủ của cô.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~