Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 68: Mượn Chỗ


Bạn đang đọc Thuần Bạch Hoàng Quan – Chương 68: Mượn Chỗ


☆ Chương 68: Mượn chỗ
Edit: Bongbong_nbo
Lục Vân Khai gần đây…!Khó nói bản thân mình trôi qua rốt cuộc xem như là tốt hay không tốt.
Có điều là sau khi phim điện ảnh《 Kẻ góa vợ 》kết thúc, trái lại thực sự rảnh rỗi, dựa theo cách nói của người quản lý cậu, chính là bây giờ trước tiên chờ một chút xem thử tình huống, nếu như không có gì bất ngờ, chờ qua một khoảng thời gian có kết quả, thì giá trị để nhận phim, nhận phát biểu thương mại không giống với hiện tại.
Đúng lúc Lục Vân Khai cũng thực sự cần nghỉ ngơi một chút, liền vui vẻ tiếp nhận ý kiến của người quản lý, hơn nữa dự định nhân thời gian này dành thời giờ ở cùng người thân và bạn gái của mình, nếu như không có gì ngoài ý muốn còn có thể đi du lịch chơi một trận! Nghĩ nghĩ liền có chút kích động nho nhỏ đó! o(*≧▽≦) ツ Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa…
Sau khi Lục Vân Khai đơn phương mong đợi, thì không dự liệu được kết quả phía sau: Cậu đi tìm ba mình, kết quả ba mình thần long thấy đầu không thấy đuôi; cậu đi tìm mẹ mình, kết quả mẹ cậu quả quyết không đáp ứng đi ra ngoài du lịch với cậu, nhìn bộ dạng mẹ mình khó xử, cậu thậm chí không có ý miễn cưỡng; rồi cuối cùng cậu đi tìm Tiết Doanh ra đòn sát thủ, kết quả Tiết Doanh lại có công việc phải làm, người quản lý hai bên —— nhất là người quản lý của Lục Vân Khai bên này, cực kỳ không đồng ý Lục Vân Khai và Tiết Doanh lén lút cùng nhau đi du lịch, lý do rõ ràng chính là: Hiện tại cậu đang ở giai đoạn sự nghiệp phát triển nhanh, thời trong thời gian nửa năm này, thành hay không đều có một cái kết luận, cậu và cô ấy mới lớn bao nhiêu, lập tức muốn kết hôn rồi, thật sự thiếu nửa năm này không được? Lúc này nổ ra scandal của hai người, cho dù là đối với cậu hay cô ấy đều là một loại đả kích rất trực quan, rất rõ ràng, trước mắt cậu có hơi xuất đầu, nhưng Tiết Doanh vẫn là người mới, một nữ diễn viên sắp hai mươi tuổi vừa mới cất bước đã là hoa có chủ, đây là không muốn lăn lộn ở trong giới nữa đúng không?
Lời này nói ra mặc dù không khách sáo, nhưng xác thực rất có đạo lý, Lục Vân Khai và Tiết Doanh cũng không phải không hiểu rõ.
Nhưng mà hiểu rõ cũng không thể triệt tiêu cảm giác phiền muộn của Lục Vân Khai, nhất là Lục Vân Khai nhìn thấy Tiết Doanh vốn đã lộ ra vẻ mặt tươi cười, sau khi nghe thấy Trương Phương thẳng thắn phản đối, hứng thú thoáng cái kéo xuống, càng buồn bực hơn tìm không ra từ để hình dung.
Thực ra nếu như chỉ là như vậy cũng coi như thôi.
Bởi vì lúc phát hiện tâm tình bạn gái không tốt lắm, Lục Vân Khai đã đối diện với đủ mọi tuyến đường trong máy tính cân nhắc một hành trình vô cùng an toàn, mấu chốt ở hành trình này là hai người phải dám làm xấu bản thân! Làm xấu tới một trình độ nhất định, thế này ——
những fan kia nhất định chắc chắn không nhận ra người, tính khả năng bị lộ giảm từ bảy mươi phần trăm đến hai mươi phần trăm, hai mươi phần trăm còn lại nếu như thực sự không may bị chụp được…!Bởi vì đã làm xấu đến một mức độ nhất định mà, cho nên lúc này liền phải kết hợp công ty quản lý cắn chết không thừa nhận sự việc, mà nói bản thân đang bế quan quay tác phẩm hoặc là tiến hành học tập chuyên sâu, vân…!vân!
Sau khi làm xong kế hoạch này, Lục Vân Khai khách quan ước tính một chút, cảm thấy mặc dù kế hoạch có mạo hiểm, nhưng càng nhiều tính khả thi hơn.
Do đó cậu cực kỳ hứng thú liền vội gọi điện thoại cho Tiết Doanh, đem sự tình như vậy vui vẻ nói một hồi, và chờ đợi Tiết Doanh đồng ý.
Kết quả sau đó, thực sự khiến người ta càng phiền muộn hơn, bởi vì Tiết Doanh sau cùng từ chối.
Chủ yếu là đối phương còn phải quay phim, như vậy xác thực rất gấp cũng có nguy hiểm…
Sau đó Lục Vân Khai liền không có việc gì nữa, sau khi tự mình ngơ ngẩn trong nhà đơ ra hai buổi tối, cậu liền cùng đồng nghiệp này, bạn bè này ở công ty bắt đầu giải trí đủ loại đủ kiểu, hạng mục giải trí bao quát nhưng không giới hạn trong hát K, đi bar, trượt tuyết này, bơi lội này, tập thể dục rèn luyện này, tóm lại đủ các thứ có thể chơi.
Song tổng thể mà nói, bởi vì là giải trí của mọi người, cho nên hai cái trước vẫn tương đối nhiều hơn.
Hiện tại Lục Vân Khai đang cùng bạn của mình ở trong một quán bar.
Môi trường tối đen bị đèn chiếu màu sắc cắt chớp lóe, âm nhạc heavy metal từ loa siêu trầm (heavy bass) phóng ra khiến hai người cho dù ngồi sát rạt muốn nói chuyện cũng phải kề sát gào to lên.
Trước đó mọi người đã ở trên bàn uống một lượt, Lục Vân Khai có chút chếnh choáng.
Cậu ngồi trước quầy bar, cằm dựa vào cánh tay đang chống, tóc hơi dài, vừa vặn rũ xuống tận cằm, đang lắc lư một cách khôi ngô tuấn tú.
Một tay còn lại của cậu chống thẳng bên trên quầy bar, năm ngón tay thả lỏng cầm ly rượu.
Trong ly rượu thủy tinh miệng rộng mà thấp, có viên đá lạnh và dưới đáy róc rách chất lỏng màu hổ phách.

Trên viên đá, một phiến lá bạc hà xanh biếc xinh xắn.
Nhân viên quán bar phía sau quầy rượu đã mang theo khăn lau đi qua trước người Lục Vân Khai lần thứ N, anh ta xem ra rất muốn cùng Lục Vân Khai nói chuyện, hoặc là muốn mời Lục Vân Khai một ly rượu.
Nhưng ánh mắt Lục Vân Khai ngà ngà, như là có sự tập trung chú ý, lại như là đang thả suy nghĩ của mình chạy rông…!Tóm lại thực sự đủ đẹp trai, nhưng khí chất của cậu cũng đủ cự tuyệt nam nữ một vòng xung quanh muốn tiến lên bắt chuyện.

Cũng chính vì bị chú ý thái quá, hai vị trí trái phải của Lục Vân Khai đều trống không, trong quán bar có ít nhất bảy, tám người, từ khi bắt đầu tới hiện tại, hai bên trái phải của cậu đều không bị ai chiếm chỗ.
Đột nhiên loảng xoảng một tiếng, lý rượu trong tay cậu nhẹ nhàng rớt xuống trên quầy bar.
Bartender vẫn luôn chú ý bên này lập tức như là được nhắc nhở, đi lên phía trước muốn hỏi thăm Lục Vân Khai phải chăng cần phục vụ.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc anh ta có động tác đó, một làn gió thơm từ sau ùa tới, tiếp đó một người phụ nữ tóc xoăn uốn lượn sóng, lại có khuôn mặt trái xoan xinh xắn, mặc một bộ váy ngắn ngang đùi, khoét sâu cổ chữ V, ngồi xuống bên trái Lục Vân Khai.
Ánh mắt của bartender nhịn không được bị người mới tới này hấp dẫn: Quả thực có một số nam nhân có khuôn mặt đẹp vượt qua giới tính, nhưng sự hấp dẫn của giống cái đối với giống đực càng là chân lý không gì lay chuyển trong vũ trụ!
Đến động tĩnh quanh mình luôn luôn có thể hấp dẫn sức chú ý của người khác.
Sau khi người ta ngồi xuống vị trí bên cạnh, Lục Vân Khai theo quán tính nhích ra, cũng hơi điều chỉnh tư thế uể oải không xương của mình một chút, đem tay vốn chống đầu gác lên bàn, xoay mặt nhìn người ngồi xuống từ bên cạnh.
Cũng chính trong thời gian cậu quay mặt lại, Người phụ nữ vừa mới ngồi xuống bên cạnh chợt sáp lại gần cậu cười hỏi một tiếng: Mời em uống ly rượu thế nào?
Xem ra có thể là cố ý hoặc vô ý, hai người sáp đến gần một chút, tóc dài của đối phương đã quét tới cánh tay của Lục Vân Khai, ở bên cạnh nhìn thấy, trạng thái của hai người lúc này hết sức thân mật.
Giữa đôi lông mày của Lục Vân Khai lập tức nhướn lên một cái, cậu không chi không đáp lại nữ nhân sáp qua này, thậm chí cũng lười nhìn rõ bộ dạng của đối phương, đứng thẳng dậy từ chỗ ngồi nhìn quanh một vòng trái phải.
…Thực ra mà nói, ở chỗ tranh tối tranh sáng này còn đèn chiếu loạn ngầu, muốn nhìn rõ xung quanh có người cầm máy ảnh theo chụp hay không, quả thực là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Cho nên trong khoảnh khắc Lục Vân Khai nhìn xung quanh, dĩ nhiên không đạt được bất kỳ kết quả gì.
Không có kết quả cũng coi như thôi, nhưng ở đây dù sao cũng không thể ngồi thêm nữa, Lục Vân Khai thọc hai tay vào trong túi, trở về thẳng trong phòng bao của nhóm người mình.
Trong phòng bao so với sàn nhảy bên ngoài yên tĩnh hơn một chút, nhưng âm nhạc cũng mở đinh tai nhức óc như cũ.
Nam nam nữ nữ trong đó chơi HIGH đến mức có phần không khống chế được, ngay cả cửa mở có người đi vào cũng không phát hiện ra.
Lục Vân Khai tùy tiện túm một người ngồi dựa vị trí cửa kêu to nói: Mọi người định lúc nào đi?
Cái gì ——?”
Mọi người tính lúc nào đi ——?”
Bây giờ không phải còn sớm sao —— cậu muốn đi à —— ở thêm một chút thế nào ——? – Người đó hô to nói lại.
Lục Vân Khai nhìn người trong phòng bao.
Ánh đèn trong phòng bao so với bên ngoài bình thường hơn rất nhiều, ít nhất trong ánh sáng lờ mờ, cậu có thể nhìn rõ khuôn mặt của từng người.
Khuôn mặt của những người này có hơi lạ lùng.
Mọi người đều đang cười, cười rất vui vẻ, đoán chừng chơi rất vui vẻ nhỉ.
Tôi có chút việc, trở về trước.

– Lục Vân Khai dặn, rồi trực tiếp rời khỏi phòng bao đi ra quán bar.
Trong quá trình cổng chính dày nặng vừa đóng vừa mở, thanh sắc kỳ quái đã bị chắn lại hết ở trong quán bar, một mình Lục Vâ Khai đứng ở hẻm nhỏ bên ngoài, dọc theo ngõ nhỏ đi ra khỏi quán bar, mới lấy di động ra, bực bội gọi điện thoại cho người quản lý Trương Phương của mình.
Điện thoại vừa nối được, cậu nói: Có một tin không tốt.

Ngày này cuối cùng cũng tới rồi!
Không biết vì sao, suy nghĩ đầu tiên của Trương Phương ở đầu kia nhận điện thoại chính là điều này.
Anh xây dựng chút tâm lý cho mình, bình tĩnh hỏi: Nói đi, là chuyện gì? – Lẽ nào là bị chụp ở cùng với Tiết Doanh rồi…
Em vốn cùng đồng nghiệp trong công ty đi ra club bar.

– Trước tiên Lục Vân Khai nói tình hình tiền đề.
À.

– Thực ra những kiểu đồng nghiệp trong công ty, mọi người đều biết là không đáng tin cậy…!Trương Phương như thường không phản đối, không ủng hộ, không nói ra lập trường, dù sao anh cũng là người quản lý ký kết trong công ty mà.
Sau đó có một cô gái lại gần…!- Lục Vân Khai nói tình huống phát sinh.
Ồ.

– Té ra không không phải cùng Tiết Doanh à, thả lỏng một hơi!
Cô ta mặc giống như phụ nữ sẩy chân, em có lẽ bị người ta chụp ảnh thân mật với cô ta rồi.

– Lục Vân Khai nói kết quả.
Ha ha ha! – Trương Phương trước tiên khẽ cười phụt vì hình dung cái Phụ nữ sẩy chân, sau đó mới phản ứng lại – Ừ, cậu có nhìn rõ bộ dạng của cô ta hay không?
Không có, trong quán bar quá tối.

– Lục Vân Khai nói.
A, quần áo đại khái? – Trương Phương hỏi.
Lục Vân Khai nói: Thì tóc dài gợn sóng, cố áo rất sâu, váy rất ngắn.
Giống người mẫu.

– Trương Phương hạ kết luận, sau đó anh nói – Được rồi, tôi biết rồi, không việc gì, chỉ là có người muốn mượn cậu sao tác thượng vị thế thôi.


Cậu gọi điện thoại cho tôi chính là muốn nói cái này?
…!Thực ra không phải.

– Lục Vân Khai nói – Anh nói chuyện tối nay là trùng hợp hay là —— “
Rõ ràng một người trong nhóm người rủ cậu ra ngoài đã bán cậu rồi.

– Trương Phương nói – Cậu không phải muốn suy xét trùng hợp hay là cố ý, mà là suy nghĩ rốt cuộc là người nào làm như thế.

Nhưng mà nói thật nhé, cũng không phải việc gì to tát, người mẫu người ta chỉ là đến gần mượn chỗ cùng cậu nói chuyện mà thôi, cậu cũng không mất miếng thịt nào.
Hả —— “
Còn có việc gì khác hay không? – Trương Phương hỏi.
Không, chỉ như vậy thôi.

– Lục Vân Khai nói, sau đó cúp điện thoại.
…!Nhưng trên thực tế, trong lòng cậu vẫn cực kỳ khó chịu.
Có điều loại phiền muộn này không trì hoãn cậu làm chính sự.
Sau khi nói chuyện xong với Trương Phương, Lục Vân Khai bỗng chốc bình tĩnh, cảm thấy cần thiết tiêm cho Tiết Doanh một mũi dự phòng, thế là liền gọi điện thoại đem chuyện hồi tối nói một lượt.
Bởi vì là đối diện với Người nhà, lần này, ngữ khí của cậu liền không tự giác than phiền hơn một chút.
Tiết Doanh yên lặng nghe xong, sau đó cười nói: Thực sự không có gì đâu, việc rất bình thường mà thôi, không có gì đáng buồn bực, anh đừng nghĩ quá nhiều.
Lục Vân Khai: Ừ…
Còn có việc gì hay không? – Tiết Doanh hỏi.
…!Giọng điệu nói chuyện của bạn gái vậy mà giống như người quản lý, Lục Vân Khai hơi có chút không thích ứng, sau đó nói: Không, không có việc gì.
Cậu xem đồng hồ của mình một cái, phát hiện bây giờ sắp mười giờ rồi, bèn hỏi – Bây giờ em đang ở nhà à?
Ở?
Vậy…!anh lặng lẽ qua ở với em? – Lục Vân Khai đề nghị.
Tiết Doanh có chút động lòng, nhưng sau đó cô hơi do dự, nên nói: Không, thôi…!Nếu như nửa đêm anh qua đây bị chụp được, dư luận hỏng bét lắm, hơn nữa ngày mai em cũng phải đi quay phim sớm rồi.

Chờ qua xong khoảng thời gian này đi, nói không chừng sẽ có chuyển hướng gì đó.
Chỉ có thể như vậy.
Lục Vân Khai: Ừ, em nghỉ sớm chút…
Cậu lại cúp điện thoại.
Liên tiếp hai cuộc điện thoại, thời gian còn chưa tới năm phút, Lục Vân Khai bụng nghĩ hai người này thật sự tiết kiệm phí điện thoại cho mình.

Cậu dùng ngón tay kéo tới lui trên danh bạ điện thoại tìm, sau khi phân vân một phen trong từng con số, bỗng nhiên nhìn thấy thoáng qua một dãy số suýt chút bị mình sót mất, tinh thần cậu phấn chấn lên một cái, liền vội vàng gọi số đó ra, sau khi chờ âm thanh đợi một lúc, liền nghe thấy bên kia truyền tới giọng nói mà mình rất quen thuộc: Alo, Vân Khai?
Là em là em! – Lục Vân Khai lặp lại từ cọ cảm giác tồn tại!
Sao thế? – Giang Hưng cười nói.
Chính là…!- Lúc Lục Vân Khai đối diện Giang Hưng luôn cảm thấy không có gì không thể nói, cho nên cậu rất thần tốc nói một lượt chuyện mà mình đụng phải tối nay.
Giang Hưng bên này nghe xong.
Nếu như nhất định nói, anh không bất ngờ bản thân sẽ một ngày nào đó, nghe thấy Lục Vân Khai thảo luận cùng mình loại chuyện nhỏ nhặt này.
Thậm chí anh còn biết làm sao phân tích sự kiện này cùng Lục Vân Khai, biết sở thích của Lục Vân Khai nhất, Lục Vân Khai sẽ cao hứng nhất.
[ Cảm giác có phải một loại gian lận hay không? ] – Có lúc 0021 cũng sẽ mạo muội ra ngoài lúc người ta không ngờ!
[ Mi vừa nói như vậy…!Cũng thật có chút đó.

] – Giang Hưng thừa nhận.
Nhưng nếu như bởi vì loại Cảm giác gian lận này, liền đặc biệt tránh né câu trả lời tốt nhất, dù là câu trả lời tốt nhất cũng là câu trả lời do anh nghĩ ra —— Giang Hưng cũng không có vô vị như vậy.
Giang Hưng ngẫm nghĩ, dứt khoát trực tiếp chọn phân tích: Có phải có chút bực bội hay không?
Phải đó! – Lục Vân Khai bày tỏ bản thân rất bực bội!
Tôi đoán không phải vì khả năng scandal sẽ leo lên bát quái trong giới giải trí, mà là vì những đồng nghiệp và bạn bè của cậu, trong đó có một người, thuận tay liền bán cậu ra ngoài nhỉ? – Giang Hưng nói.
Phải…!- Lục Vân Khai cảm thấy có lẽ bản thân có hơi non.
Sau đó cậu liền nghe thấy Giang Hưng dùng âm thanh ngậm cười nói: Tôi nghiêm túc nói một câu nhé?
Dạ? Tất nhiên?
Cậu cảm thấy mình có hơi non nớt phải không?
…!Khuỵu gối gục ngã, trong một mũi tên.
Có, hơi, đau.
Trăng cũng đẹp, gió cũng đẹp, Lục Vân Khai cũng đẹp.
Người đẹp ngơ ngẩn trong bóng đêm xinh đẹp, bao giờ cũng có khả năng hấp dẫn ánh mắt của người ngoài.
Nhưng cái này với Lục Vân Khai không sao cả.
Càng nhiều lực chú ý của cậu, cơ hồ tất cả lực chú ý, đều tập trưng ở điện thoại trong tay và trên mình của người ở đầu kia điện thoại.
Trước tiên, cậu mất ngôn ngữ trong vài giây, sau đó cậu nói: Em có chút nhịn không được!
Nhịn không được muốn cùng tôi tranh luận một phen hay sao? – Giang Hưng hỏi.
Biết quá nhiều rồi đó! – Lục Vân Khai hô to!
Sau đó trả lời cậu, dĩ nhiên là một chuỗi tiếng cười dòn dã thuộc về Giang Hưng: Ha ha ha ha ha —— “
Hết chương 68./..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.