Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 59: Thành Quả


Bạn đang đọc Thuần Bạch Hoàng Quan – Chương 59: Thành Quả


Edit: Bongbong_nbo
Chương 59: Thành quả
Theo kế hoạch, quay phim buổi chiều bắt đầu lúc ba giờ.
Loại trừ bất ngờ thêm người lúc bắt đầu, kế hoạch của đoàn làm phim tới bây giờ, mỗi chỗ đều hoàn toàn thuận lợi, mấy người diễn viên chính cũng giống như buổi sáng, không xảy ra gì ngoài ý muốn, vô cùng thuận lợi mà diễn xong nội dung theo kế hoạch phải quay của đoàn làm phim.
Đến tận gần năm giờ chiều, nhiệm vụ của cả buổi chiều cơ bản đã hoàn thành, chỉ còn lại một cảnh quay của hai nữ diễn viên, Lâm Tiểu Thiện và Đặng Bích.
Cao Thiên Phương trước tiên bảo Lâm Tiểu Thiện lên diễn cảnh tay đôi với Sử Sâm.
Lâm Tiểu Thiện phải diễn cũng chính là một màn trước đó của Đặng Bích diễn: Trương Kiến Quang và Giang Oánh Oánh ở trong cung thể thao, Trương Kiến Quang mới Giang Oánh Oánh khiêu vũ.
Hai người đứng ổn định vị trí trong cảnh quay, Sử Sâm cứ giống như lần trước, đem sự khẩn trương và dũng khí của thiếu niên thể hiện thật tinh tế.
Lâm Tiểu Thiện mặc dù không diễn được sinh động giống như Sử Sâm vậy, nhưng cũng đem e thẹn trong sự dè dặt, vui thích dưới vẻ ngang bướng, thể hiện ra loại hơi thở độc nhất thuộc về thiếu nữ.
Cao Thiên Phương cũng xem như hài lòng.
Chỉ làm lại ba đến năm lần, liền để cảnh này qua.
Lúc này vừa là trôi qua thời gian nửa tiếng đồng hồ.
Nhiệm vụ buổi chiều chỉ còn lại cảnh cuối cùng, nếu như cảnh này không có gì bất ngờ, vậy mọi người liền có thể đúng giờ tan ca, đúng giờ ăn cơm, buổi tối cũng có thể rảnh thời gian để thả lỏng hoặc là đi làm việc của mình.
Cao Thiên Phương đang nghỉ ngơi mười phút sau đó ra hiệu tiếp tục quay phim, nhưng khi bảo Đặng Bích đứng ở trong cảnh, ông vẫy tay với Giang Hưng, gọi người tới bên cạnh mình, nói đơn giản: Dẫn dắt một người mới tương đối làm khó cậu rồi, cậu tận sức dẫn dắt chút nhé, nếu như đích thực không được, lúc đang quay phim, cậu liền chú ý che chắn chút, cho ống kính tập trung trên người cậu càng nhiều thì được rồi.
Lời này vừa nói ra, Giang Hưng còn chưa nói được, nhân viên công tác ở bên cạnh đạo diễn đã tặc lưỡi một tiếng, bụng nghĩ người nữ diễn viên trong cảnh ấy thật sự khiến đạo diễn không kiên nhẫn nổi nữa rồi, ngay cả kiểu nói thẳng chỉ rõ một người diễn viên cướp cảnh diễn của một diễn viên khác cũng nói ra luôn rồi!
Nhưng việc này trong đóng phim, nói phức tạp thì không phức tạp, nói không phức tạp, lại cũng không đơn giản như vậy.
Đừng nhìn Cao Thiên Phương lấy tư cách là đạo diễn, vẫn không ngăn được Đặng Bích vào đoàn làm phim, còn cho đối phương một phân cảnh của nữ chính, nhưng rất nhiều khi, không phải bạn vào rồi, bạn quay phim rồi, như vậy liền vạn sự thuận lợi.
Bạn đi vào, diễn viên khác có thể vào lúc bạn quay phim cướp ống kính của bạn.
Ống kính được bạn ôm lấy, đạo diễn còn có thể vào lúc biên tập hậu kỳ, cắt thẳng những cảnh diễn của bạn.
Đương nhiên, tình huống của Đặng Bích là kiểu phía đầu tư nhét vào, phương pháp phía sau, cắt thẳng hết phần lớn cảnh đã quay xong của diễn viên thì không khả dụng lắm, dẫu sao làm một người đạo diễn, cũng không thể không quá nể mặt người đầu tư.
Nhưng nói quanh đi quẩn lại, nếu như chỉ là lúc quay phim cướp ống kính của đối phương —— nhất là ống kính của diễn viên nước đổ lá khoai, kiểu như Đặng Bích, vậy cho dù có chút kiện cáo nhỏ đến chỗ nào, cũng đều là đạo diễn ông chiếm lý lẽ.
Ai bảo cô không bằng người ta chứ?
Giang Hưng nghe lời nói của Cao Thiên Phương, hơi cân nhắc một chút, gật gật đầu nói: Em biết rồi.
Đi đi.

– Cao Thiên Phương nói – Chúng ta tranh thủ tan ca đúng giờ.
Dạ, đạo diễn Cao.

– Giang Hưng nói, cũng không dây dưa chỗ Cao Thiên Phương nữa, mấy bước đã đi vào trong phim trường.

“Action—— “
( Buổi tối, trong phòng, cung thể thao, ánh đèn, âm nhạc.
Dương Tinh Kỳ mặc lễ phục ngắn tới đầu gối, dưới sự lôi kéo của Ngụy Ngôn Giản, vươn tay đẩy cửa lớn của cung thể thao, tiến vào.
Dương Tinh Kỳ ( kinh ngạc): “——”)
Ở trong kịch bản, toàn bộ miêu tả của cả cảnh này thì chỉ có ba hàng chữ ngắn ngủi phía trên.
Nhưng chắc chắn trong quay phim từ trước tới nay, lại không phải chuyện quay lại đơn giản như vậy.
Thời gian nói ít đi hai, ba tiếng đồng hồ cũng gần như khiến Đặng Bích làm cho một cảnh này của mình rèn luyện đến thành thạo.
Hai người, một trước một sau đi về hướng cửa lớn của cung thể thao.
Trong trí tưởng tượng của Đặng Bích, một đoạn đường ngắn ngủi này phải dùng loại tư thế tương đối thận trọng, tương đối chu đáo đi qua, nhưng ngay khi một tay của mình được Giang Hưng dắt đi vào trong ống kính, cô đột nhiên phát giác hiện thực với tưởng tượng dường như có khoảng cách không nhỏ.
Đoạn đường này, do Giang Hưng đi tới chẳng hề thận trọng, cũng không tỏ ra quan tâm.
Nhịp bước chân dắt cô đi về phía trước mặc dù chưa đến nỗi phải chạy vội theo, nhưng cũng giống như đi bộ bước lớn lao vào mục đích nào đó mà đi, bọn họ trong nháy mắt đã đi qua bãi tập của trường học, tới trước cung thể thao.
Giang Hưng đột nhiên ngừng bước, quay đầu nhìn Đặng Bích.
Bên trong đôi mắt nhìn qua ấy chứa đựng sự thôi thúc, anh dùng một loại thúc đẩy vô thanh lại rõ ràng, tỏ ý Đặng Bích tiến lên đẩy mở cánh cửa này.
Đặng Bích không nén được cảm giác có một chút bất mãn: Tôi muốn làm cái gì cần anh tới thúc giục hay à?
Nhưng chút bất mãn này vừa mới dâng lên đã bị bộ não của mình bắt được, cô lại lập tức giật mình một cái: Chờ chút, mình bây giờ là đang quay phim đấy! Chỉ một ánh mắt, đối phương đã khiến mình cảm giác được ý tứ của anh ấy muốn biểu đạt ư? Thật lợi hại…!
Cô nghĩ như vậy, liền giống như sự ra hiệu của ánh mắt Giang Hưng, đi lên về trước một bước, vượt qua đối phương, dùng hai tay của mình, đem cửa lớn khép hờ của cung thể thao nhẹ nhàng đẩy một cái hướng về bên trong…!
Nếu như bộ phim điện ảnh này cuối cùng đang chiếu ở trước mắt quần chúng, vậy dĩ nhiên là ánh sáng, âm nhạc, tình tiết đủ loại đủ dạng, tất cả đều hoàn mỹ.
Nhưng lúc này, khi mọi người cũng chỉ là quay từng cảnh từng cảnh, thực ra Đặng Bích đi vào nhìn chỉ là một cung thể thao lớn trống trải mà thôi.
Cô làm ra vẻ mặt ngạc nhiên mà mình đã luyện rất lâu cả buổi chiều, lúc cô đối diện tấm gương, cảm thấy mình đã luyện được xêm xêm rồi ——
Nhưng Giang Hưng hơi dịch bả vai một chút, dùng một loại phương thức chiếm cứ phần lớn ống kính tương đối khéo léo, mà lại không thật sự che khuất Đặng Bích.
Cướp cảnh không nhất định phải che đối phương.
Ở dưới loại tình huống này, cưỡng ép che khuất đối phương trái lại sẽ khiến người xem cảm thấy kỳ quái, theo cách này, đây chỉ là một pha thất bại, cần quay lại lần nữa.
Vào lúc này, anh chỉ cần ở trên chỗ đứng điều chỉnh một chút, đứng tới chỗ mà người xem càng tập trung, chính là cướp ống kính trên thực tế.
Đặng Bích chẳng hề chú ý tới.
Mà lúc này, quay phim còn đang tiếp tục.
Sau khi Đặng Bích làm ra biểu cảm kinh ngạc, lập tức chuyển hướng mục tiêu chỗ Giang Hưng.
Cơ thể của hai người có chỗ chồng lên nhau không bị máy quay phim quay được.
Giang Hưng đối diện với Đặng Bích quay mặt qua đây, khẽ khom lưng, cười nói một câu thoại.
Trên mặt Đặng Bích tức khắc để lộ ra biểu cảm khác với trước kia!
Con người đạo diễn có thói quen, đang trong lúc quay phim, ánh mắt luôn luôn độc nhất, Cao Thiên Phương vẫn luôn chú ý tới trong cảnh, thời khắc đầu tiên Đặng Bích lộ ra phong thái không giống, liền chú ý đến!

Ông nói: Hình ảnh này, chỗ khuôn mặt, cắt ra, phóng lớn.
Nhân viên công tác bên cạnh vội vàng dựa theo yêu cầu của đạo diễn hành động, khuôn mặt của Giang Hưng trong nháy mắt liền phóng lớn xuất hiện ở trước mắt của Cao Thiên Phương.
Cao Thiên Phương liếc một cái liền biết người bên cạnh hiểu lầm rồi, mặc dù cái biểu cảm này của Giang Hưng làm không tồi, nhưng anh gần đây làm tốt, không có gì nhiều để xem.

Ông nói với nhân viên công tác: Không phải tiểu Giang, cắt mặt của Đặng Bích.
Nhân viên công tác lúc này mới biết mình hiểu sai rồi, cậu vội vàng cắt thay đổi một cái, đem khuôn mặt của Đặng Bích phóng lớn lên.
Cao Thiên Phương so sánh đan xen giữa người trong hiện thực với khuôn mặt phóng lớn trong ống kính.
Ở trong ống kính phóng lớn, một chút tình tiết vốn tương đối không rõ ràng, liền hiện ra từng cái, vừa mới nhìn từ trong hiện thực, bởi vì cách tương đối xa, một vài nhân viên công tác nhiều nhất chỉ cảm thấy cảnh diễn này, Đặng Bích có lẽ là có một lúc đã luyện trước đó, động tác gì đó đều không có cứng nhắc như buổi sáng, xem ra phối hợp cùng Giang Hưng cũng không tệ, nhưng nếu nói qua hoặc là không qua —— bọn họ cũng không thể khẳng định lắm, chỉ là xem đạo diễn suy nghĩ thế nào.
Mà cho tới bây giờ, ống kính lớn vừa xuất hiện bắt được biểu cảm của Đặng Bích, bọn họ liền có thể ngay thời điểm đầu tiên trên khuôn mặt phóng lớn tới trước mắt, nhìn ra sự khó xử và chuyên chú ở trên mặt Đặng Bích: Cô giống như một người thiếu nữ vừa mới sa vào trong ái tình, đồng thời có lẽ là sự kính yêu người thầy, hơi ngửa đầu, ánh mắt cố định nhìn vào người trước mặt, khóe môi nhẹ vểnh lên, giống như một đường cong mềm mại có hai đầu mút hơi hất lên.

Lông mi của cô trái lại không làm sao rung rung, nhưng sau khi lặng hồi lâu, nhưng bởi vì một cái nhắm mắt đúng lúc hợp lý mà giống như bươm bướm đột nhiên vỗ cánh một cái, lại giống như lá cây vỗ rì rào lên cơ thể một cái, mặc kệ đây là trùng hợp hay là thật sự tính toán tốt, một chi tiết nhỏ liền khiến biểu cảm vốn vô cùng thích hợp càng thêm một cấp độ, xinh đẹp đến mức khiến Cao Thiên Phương không cho qua cũng có chút luyến tiếc.
Đạo diễn tới địa vị này rồi, cũng không đến nỗi hẹp hòi đến mức vì một chút không cao hứng liền tận lực đem tốt nói thành xấu, đem xấu nói thành tốt.

Cho nên Cao Thiên Phương sau khi xem qua chi tiết, liền mau chóng gõ nhịp nói: Ok, cảnh này qua rồi!
Một câu chốt cốt lõi nói xong, Cao Thiên Phương thấy một cảnh này của Đặng Bích cứ qua nhanh chóng như vậy, cũng vô cùng cao hứng, còn có lòng nói một câu: Buổi chiều, trạng thái của tiểu Đặng không tệ, trở về gọt giũa thêm chút, thanh thủ nắm bắt trạng thái này.

– Tiếp theo mới nói – Được rồi, nhân viên công tác lưu lại thu dọn đồ, những người khác có thể giải tán rồi, quay phim hôm nay của chúng ta cứ tới đây thôi.
Người của cả đoàn làm phim bởi vì lời của Cao Thiên Phương mà sôi động lên.
Đặng Bích lúc này đi tới bên cạnh Giang Hưng, nhỏ giọng nói một câu: Cảm ơn Giang lão sư…
Cô tới lúc này, mới chân chính có phần chịu phục.
Tự mình biết việc mình, vừa nãy trước khi quay phim, Giang Hưng đã sớm châm cho Đặng Bích kim dự phòng, nói trong quá trình quay phim, có thể sẽ hơi tiếp xúc thân thể.
Nhưng lúc Đặng Bích hỏi cụ thể, Giang Hưng lại không nói.
Đặng Bích vốn còn đem việc này đặt ở trong lòng lo lắng, chỉ là đến lúc thật sự quay phim, một động tác nối tiếp một động tác, một biểu cảm ăn khớp một biểu cảm, vừa bắt đầu, cô lại bị Giang Hưng ra oai phủ đầu một cái, liền tạm thời quên đi việc này.
Mà đến khi trong cung thể thao, hai người đối mặt, khi Giang Hưng kề sát thân dưới, thực ra ở chỗ ống kính không quay tới, kín đáo chạm vào eo của Đặng Bích một cái.
Bộ phận eo là một vị trí vô cùng mẫn cảm của phụ nữ.
Bất kỳ một người phụ nữ nào bị người không quen đột nhiên tiếp xúc như vậy, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút mất tự nhiên.
Mà Đặng Bích ở trong rèn luyện cả buổi chiều, cho dù luyện không kịp, cũng luôn đem mấy cái yêu cầu của cảnh này đều thực sự ghi nhớ, đồng thời còn cho mình không ít ám thị.
Có ám thị ở trong bụng, lại có kích thích bên ngoài tương tự, một màn này của Đặng Bích có thể nói là một loại diễn xuất bản sắc đến từ phản ứng tự nhiên trên sinh lý, chưa nói đến mức kinh diễm, nhưng thả lỏng một chút, trên tiêu chuẩn là có rồi; cho dù nghiêm khắc một chút, trình độ trung bình cũng không có vấn đề.

Nhưng mà loại trình độ trung bình này hoặc là trên tiêu chuẩn, tương đương với việc làm cho nhiệm vụ diễn của một người khác cũng thêm ở trên người Giang Hưng, một, hai lần còn không sao, nếu như toàn bộ phân cảnh đều dựa dẫm như vậy, vậy thì tuyệt đối không thể được.
Thực ra đề cập đến một điểm, hôm qua, Sử Sâm không thể làm như vậy à? Sử Sâm đương nhiên cũng có thể làm như vậy.
Nhưng không cần thiết, không có cái thời gian rảnh ấy.
Cho nên lúc Đặng Bích qua cảm ơn, Giang Hưng cũng không khách sáo, mà là nói thẳng rõ ràng: Vẫn phải trở về luyện tập một chút nữa, mấy cái biểu cảm đều làm hơi cứng nhắc.

Hôm nay, cảnh này quay tốt, chúng ta dùng tiểu xảo.

Trong cảnh sau này, nếu như không có cảnh tiếp xúc thân thể, vậy cái phương pháp ngày hôm nay căn bản không hữu hiệu —— vả lại cô cuối cùng cũng có cảnh đơn độc một mình.
Đặng Bích một chữ cũng không phản bác, liên tục gật đầu đáp ứng.
Quay phim tiếp đó của đoàn làm phim thật sự thuận lợi lên, thời gian liên tiếp mười ngày trời, trình độ của Đặng Bích dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy leo lên cao, mặc dù đơn độc diễn có thể không đạt được yêu cầu của Cao Thiên Phương, nhưng ít nhất có thể Cao Thiên Phương đem đối phương nhìn thành diễn viên trong bầy diễn viên có kỹ thuật diễn.

Thêm nữa, ngoài lần quay phim trước, cảnh đối diễn của Đặng Bích và Giang Hưng khá nhiều, nếu như Đặng Bích thật sự không ổn, Giang Hưng bên kia cũng sẽ may mắn thay giúp đỡ một chút để bù lại, cho nên sau khi Cao Thiên Phương đem giới hạn của mình nới lỏng một phần, lại nới lỏng thêm một phần, Đặng Bích nhìn chung không gây trở ngại nữa, còn cùng mọi người đuổi kịp tiến độ.
Thời gian lật qua từng ngày từng ngày.
Trong chớp mắt, nội dung trong kịch bản đã gần quay tới tình tiết Trương Kiến Quang và Ngụy Ngôn Giản hùn vốn sáng lập công ty, sau khi công ty thành lập phát triển thần tốc.
Và tên phim điện ảnh chính thức xác định, tên là《 Hợp tác thương nghiệp 》.
Ngay khi đoàn làm phim《 Hợp tác thương nghiệp 》quay phim bừng bừng khí thế, tất cả thuận lợi, trong một đoàn làm phim khác ở thành phố khác, Tiết Doanh ngồi trên nền nhà của phòng khách sạn, dùng cửa phòng khách sạn che chắn, cầm di động ấn số của Lục Vân Khai.
Mỗi tối chủ nhật trong tuần có thể gọi điện thoại.
Mỗi tối chủ nhật trong tuần sẽ gọi điện thoại.
Bọn họ trong thời gian nửa năm, ngoại trừ cô từng bay qua gặp cậu hai lần, thì cũng không có gặp mặt nhau nhiều.
Hiện tại, cô gọi điện thoại cho cậu, ngay khi nghe thấy từ trong điện thoại truyền tới giọng của đối phương, cô cầm lòng không được cảm thấy một chút chua xót.
Cô nói với điện thoại: Gần đây vẫn tốt chứ?
Anh rất tốt? – Lục Vân Khai trả lời.

Cậu theo bản năng cảm thấy được chỗ không thích hợp, sau đó cậu hỏi lại – Em thì sao? Gần đây em thế nào?
Dạ…!- Tay Tiết Doanh dùng sức ôm cánh tay, bóp mình một cái.

Cô mơ hồ trả lời một âm tiết, kéo dài một lúc, khiến giọng nói của mình nghe có vẻ tự nhiên nhất – Em rất tốt.

Cô không muốn nói quá nhiều.
Nhưng cô hiểu rõ Lục Vân Khai trong những việc này, trực trác nhạy bén.
Cho nên cô đè thấp giọng nói, cố gắng hết sức nói: Chỉ là bây giờ không phải đang quay phim sao? Đạo diễn mỗi ngày đẩy nhanh tốc độ, thường xuyên khiến bọn em ngủ không đủ, gần đây nhất em không chú ý một cái, còn suýt chút bị cảm, giọng nghe có phải có chỗ không tự nhiên hay không?…
Cô muốn nói không phải những điều này.
Áp lực thật lớn.
Bị người quản lý nói phải vươn lên.

Áp lực thật lớn.
Bản thân là con gái một, ở bên ngoài quay phim một cái chính là một tháng, hai tháng, cha mẹ sinh bệnh cũng không thể đi chăm sóc.
Áp lực thật lớn.
Ở trong đoàn làm phim còn bị bài xích, còn bị quấy rối.
…!Áp lực thật lớn.
…!Cô có phần muốn khóc.
Lục Vân Khai ở bên kia điện thoại im lặng một chút.
Lời giải thích này thực ra không có chỗ nào kỳ quái, nhưng cậu vẫn…!chỉ là có chút cảm giác không thoải mái?
Cậu lại truy hỏi một câu: Cảm cúm? Mùa đông phải chú ý thân thể…!Thực ra, anh trái lại cảm thấy giọng của em khá ổn, thật sự không có chuyện gì chứ?
Viền mắt Tiết Doanh nóng lên.
Bạn gái kể khổ với bạn trai, nói tới trên đời này đều là việc thiên kinh đại nghĩa.
Nhưng Tiết Doanh ngồi dựa vào cánh cửa nhéo mình một cái.
Hiện tại đang là thời kỳ then chốt của sự nghiệp anh ấy, không được khiến anh ấy phân tâm.
Cô nói với bản thân.
Hơn nữa đây là việc của bản thân mình.
Thực ra cũng không có việc gì lớn không phải sao?
Người quản lý nói cứ nói, cũng không thật sự lừa mình để làm cái gì nhỉ?
May mà cha mẹ không phải bệnh nặng gì, bây giờ cũng đã khỏi bệnh, bản thân hai người cũng vui vẻ chờ cô nổi tiếng đó.
Ở đoàn làm phim bị bài xích cũng không coi là gì, phân cảnh còn lại không nhiều, rất nhanh đã có thể đi rồi…
…!Mình phải kiên cường một chút!
Cô hít sâu một hơi, thanh tuyến rất vững vàng mà hỏi lại: Không nha? Anh sao lại sẽ cảm thấy em có việc?
A…!Là mình mắc bệnh đa nghi hay sao?
Lục Vân Khai lẩm bẩm trong bụng, rốt cuộc qua điện thoại, cậu không thể ở trước mặt thấy được nét mặt của Tiết Doanh là gì, do đó sau khi Tiết Doanh nhiều lần nói không sao, cậu cũng buông xuống nghi hoặc của mình, hỏi: Gần đây, em quay phim vẫn thuận lợi chứ? Nếu như thân thể không thoải mái, đừng miễn cưỡng chống đỡ, lúc nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi nha…!Lần trước, anh nghe em nói, chú, dì mỗi khi tới mùa đông đều sẽ có chút bệnh vặt? Anh ở đoàn làm phim bên này, lúc cùng mọi người nói chuyện tới chủ đề này, bọn họ giới thiệu cho anh rất nhiều cách ăn bổ dưỡng, còn có dựa vào bác sĩ bài bản, chờ anh bên này quay xong phim trở về, chúng ta liền dẫn chú, dì cũng đi điều trị chút?
Tiết Doanh cố gắng mím khóe môi, cách một cánh cửa mỏng, cô nghe thấy tiếng tán phét và tiếng nói chuyện của nhân viên đoàn làm phim.
Trong đó, giọng nói của một người đàn ông trung niên rất quen thuộc, là một trong những người đầu tư của đoàn làm phim.
Trong giọng nói của hắn ta tràn đầy bất mãn, hắn nói với một người đi theo không biết là ai, nói: Tôi thấy tiểu Tiết trong đoàn làm phim ấy, tên là Tiết Doanh, kỹ thuật diễn không phải quá tốt nhỉ! Sao cứ cho cô ta phân cảnh nặng như vậy thế…?
Lúc chất vấn câu Sao cứ cho cô ta phân cảnh nặng như vậy, giọng nói và bước chân vừa vặn dừng lại ở cửa của cô.
Tiếp theo, tiếng bước chân dồn dập đi xa, giọng nói cũng kéo ra một cái đuôi về sau, tan biến trong không khí.
Cổ họng của Tiết Doanh đau đến khó chịu, cô không muốn nói chuyện với Lục Vân Khai nữa, đỡ phải thất lễ.

Cô nhanh chóng tìm cái lý do Đoàn làm phim vừa bắt đầu gọi người để ngắt cuộc điện thoại của hai người, sau đó cố gắng kéo căng nụ cười, sau đó lại nói một câu với trong điện thoại Em chờ anh trở về, rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Cô đứng lên từ trên sàn nhà, dùng sức, quyết liệt, giống như thái độ kiên quyết đem đồ nhắm vào trên mặt người đầu tư ban nãy mà ném, ném di động cầm trong tay xuống nền nhà!
Hết chương 59./..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.