Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 57: 57


Bạn đang đọc Thuần Bạch Hoàng Quan – Chương 57: 57:

Chương 57 – Phiền phức.
Đề nghị này quả thật ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Lời vừa ra khỏi miệng, người sốt ruột nhất lại không phải là hai người sẽ phải diễn chung với Đặng Bích, là Giang Hưng và Hà Dược, mà là Lâm Tiểu Thiện, người từng hợp tác với Giang Hưng trong Khách điếm Quy Nhân, vai Tử Quân phu nhân.
Để hiểu được điều này, ta cần phải nhìn lại vai trò của Lâm Tiểu Thiện và Đặng Bích một chút.
Theo kịch bản, Đặng Bích diễn vai người yêu của Trương Kiến Quang, tuy tích cách bên ngoài hơi bốc đồng, nhưng thật ra được xây dựng theo mẫu vợ hiền dâu thảo.
Về phần Lâm Tiểu Thiện, Dương Tình Kỳ của cô ban đầu là người yêu của Ngụy Ngôn Giản, sau này Ngụy Ngôn Giản và Trương Kiến Quang bất đồng lập trường, nhà đầu tư của Trương Kiến Quang, đồng thời là bạn thân của Ngụy Ngôn Giản – Từ Hạo Lâm (do Hà Dược diễn), lại bất ngờ công khai đứng về phía Trương Kiến Quang, phản đối Ngụy Ngôn Giản.
Lại cũng ngay lúc đó, Dương Tình Kỳ và Ngụy Ngôn Giản phát sinh mâu thuẫn.
Từ Hạo Lâm theo đuổi Dương Tình Kỳ, và rồi cô trở thành bạn gái anh ta.
Vì nhiều nguyên nhân, khiến Ngụy Ngôn Giản rời khỏi nhóm ba người, ngay lúc công ty đang trên đà phát triển, anh một mình rời khỏi quê hương đến nước Mỹ.
Trên tổng thể, vai diễn của Lâm Tiểu Thiện lại càng cần diễn xuất chín muồi, vai trò của cô trong việc chuyển biến tình tiết phim cũng hữu dụng hơn.
Nhưng mặt khác, vai trò của Giang Oánh Oánh – Đặng Bích ở phần đầu phim, khi ba người mới bắt đầu lập nghiệp không nhỏ.
Xét trên toàn tác phẩm, cô xuất hiện nhiều hơn, hình tượng lại tươi sáng, tích cực.
Nhìn chung, về mặt lợi hại, còn tùy theo cách nhìn nhận của hai nữ diễn viên.
Khi Giang Hưng và Hà Dược còn đang tập trung chú ý, Lâm Tiểu Thiện đã bắt đầu lo lắng, mọi người trong trường quay đều thấy cô cúi đầu bàn bạc với người đại diện, có lẽ là đang tính toán xem có thể nhận lời đề nghị này hay không.
Sau khi bày tỏ suy nghĩ của mình, người đại diện của Sử Sâm liền thu tay, không tiếp tục thúc ép, chỉ ngồi chờ đợi ý định của đạo diễn và các diễn viên khác.
Thật ra, việc một đoàn phim đổi diễn viên khi mới bắt đầu khai máy là chuyện khá bình thường, chỉ cần không làm chậm trễ tiến độ quay phim thì có gì mà không được.
Hơn nữa người của Sử Sâm nói không sai, biểu hiện ban đầu của Dương Tình Kỳ, có lẽ Đặng Bích sẽ diễn được —— Đó đều là những biểu cảm cơ bản! Nếu diễn không xong nữa thì cũng thật hết thuốc!
Có điều, ban đầu thì thế, vậy Dương Tình Kỳ của phần sau phải giải quyết như thế nào? Tuy rằng quan trọng nhất vẫn là ba nam diễn viên chính, nhưng biểu hiện của nữ diễn viên cũng không thể quá khó coi, đúng không?
Cao Thiên Phương cau mày suy tư, bất đắc dĩ mà nghĩ rằng:
Ai nói thành công của một người là do người đó quyết định? Bây giờ thành công của phim điện ảnh này cũng sắp do nó tự quyết định luôn rồi! Chênh lệch trình độ diễn xuất lớn như thế, sắp xếp như thế nào cũng thật đau đầu!

Một bên khác, Lâm Tiểu Thiện thảo luận với người đại diện xong, lại gọi điện thoại về công ty, cô nhỏ giọng nói chuyện cho nên không ai biết cô đang bàn bạc cái gì.
Đặt điện thoại xuống, Lâm Tiểu Thiên mới bình tĩnh lại, khẽ gật đầu với trợ lý.
“Tình huống gì thế?” Hà Dược đến bên cạnh Giang Hưng, nhỏ giọng nói chuyện.
Hà Dược năm nay hai mươi bảy tuổi, đã diễn qua các kiểu nam chính truyền hình nam phụ điện ảnh.
Nếu đánh giá một cách cẩn thận, công ty quản lý của anh này đầu tư nhiều hơn so với Giang Hưng, nhưng nếu phải lựa chọn nam phụ trong các dự án điện ảnh, hơn phân nửa người sẽ lựa chọn Giang Hưng.
Hà Dược và Giang Hưng vốn không thân thiết lắm, nhưng nếu phải đổi người, thì lập trường và ích lợi của hai người đều sẽ ảnh hưởng, cho nên liền trao đổi với nhau mấy lời.
“Xem ra có lẽ là phải đổi vai rồi.” Giang Hưng đáp lại.
Hà Dược đang muốn nói tiếp, phía Lâm Tiểu Thiện đã đưa ra quyết định, người đại diện của cô nói với đạo diễn: “Đạo diễn Cao, diễn viên của chúng tôi không có ý kiến, tất cả đều nghe theo sắp xếp của ekip.”
Hà Dược: “…”
Anh ta bất đắc dĩ nói: “Văn phòng của Sử Sâm hẳn là đã trao đổi với công ty Lâm Tiểu Thiện từ hôm qua.
Cảnh quay của Đặng Bích khá nhiều, còn Lâm Tiểu Thiện, thật ra trước đó cô ấy đã đóng vai một nhân vật tương đối hai mặt, cho nên trong thời gian này, cô ấy không cần những vai tương tự như thế…”
Vì thế người xui xẻo lại thành ra Giang Hưng và Hà Dược.
Giang Hưng cười đùa: “Ừm, thoạt nhìn thì tôi may mắn hơn anh, những cảnh yêu cầu kỹ thuật diễn đều có anh cả.”
Hà Dược cười cười, nghĩ thầm tâm tính cậu này thật là tốt.
Tuy rằng những cảnh có mình yêu cầu cao về diễn xuất, nhưng đều là ở giai đoạn sau này, chỉ cần Đặng Bích không quá ngốc nghếch hay biếng nhác, đến lúc đó ít nhiều sẽ khá hơn một chút.
Ngược lại, những cảnh của Giang Hưng và Đặng Bích đều được sắp xếp ngay từ ban đầu, nói cách khác, diễn xuất của Đặng Bích, Hà Dược muốn dẫn dắt hay không cũng không sao, nhưng Giang Hưng thì chắc chắn phải gánh thay cho cô nàng rồi.
Có lẽ đây chính là lý do Sử Sâm muốn đổi vai.
Nói thật, quay phim phần mình thôi đã đủ mệt, làm gì có lại ai rảnh rỗi đi chỉ dạy người mới suốt ngày NG kỹ thuật diễn xuất? Cô nàng cũng đâu phải bạn gái mình!
Cao Thiên Phương rất ngạc nhiên khi thấy Sử Sâm đã thuyết phục Lâm Tiểu Thiện xong xuôi.
Nhưng không thể không nói, việc các diễn viên đã bày tỏ sự đồng thuận quả thật khiến Cao Thiên Phương có phần nghiêng về ý tưởng đổi vai này.
Ông xem xét so sánh hai vai diễn của Đặng Bích và Lâm Tiểu Thiện, cảm thấy với tình hình trước mắt, việc này tương đối khả thi, bèn hỏi ý kiến của hai diễn viên còn lại: “Tiểu Giang, Tiểu Hà, ý của các cậu thế nào?”

Đã đến nước này, hỏi han ý kiến chẳng qua chỉ là phép lịch sự mà thôi.
Hai người không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu đồng ý.
Cao Thiên Phương nói: “Được rồi, tạm thời cứ quyết định như vậy.”
Ông quay đầu nhìn hai cô gái, nhất là Đặng Bích, nói: “Hai người các cô đổi kịch bản rồi xem kỹ phần mình, Tiểu Giang, Tiểu Hà, các cậu và Sử Sâm diễn trước.
Năm phút sau bắt đầu.”
Mấy diễn viên chính phân công nhau chuẩn bị.
Giang Hưng ngồi trên ghế, hồi tưởng lại đặc điểm nhân vật và các tình tiết ban đầu.
Trương Kiến Quang, Ngụy Ngôn Giản, cùng với Từ Hạo Lâm, ba người này là bạn cùng khóa đại học.
Bọn họ có xuất thân không giống nhau.
Trương Kiến Quang sinh ra trong gia đình công nhân bình thường, gia cảnh không tốt lắm, bình thường rất tiết kiệm; Từ Hạo Lâm là con trai độc nhất của một thương nhân, chi tiêu vô cùng rộng rãi, hào phóng; còn Ngụy Ngôn Giản, gia đình anh khá sung túc, tuy không giàu có bằng Từ Hạo Lâm, nhưng cũng không tầm thường như Trương Kiến Quang.
Anh sinh ra ở nước ngoài, sống ở Mỹ một thời gian rất lâu, mãi đến khi lên bảy tuổi mới trở về nước nhập học.
Tuy vậy, khi lên trung học, mỗi kỳ nghỉ hè đều về Mỹ nghỉ ngơi một thời gian.
Vào thời kỳ đó, từ phong thái cử chỉ đến tầm nhìn của người thanh niên này đều có phần khác biệt so với bạn cùng trang lứa.
Bởi vậy, trước khi ba người chính thức quen biết với nhau, Trương Kiến Quang đã vô cùng khâm phục Ngụy Ngôn Giản.
Đến khi bọn họ rời trường, sáng lập công ty, Từ Hạo Lâm cũng tham gia vào, bọn họ trở nên thân thiết, Trương Kiến Quang và Từ Hạo Lâm vẫn vô cùng nể phục Ngụy Ngôn Giản.
Cảnh đầu là một cảnh rất đơn giản.
Trên sân trường, Ngụy Ngôn Giản và Từ Hạo Lâm một một ngồi một đứng, vừa trò chuyện vừa chờ Trương Kiến Quang đến.
Lúc này Từ Hạo Lâm cũng là một nhân vật tiếng tăm trong trường, nên mới quen biết Ngụy Ngôn Giản.
Gia thế Ngụy Ngôn Giản lúc ấy, so với nhà Từ Hạo Lâm chỉ giàu về tiền bạc thì tốt hơn nhiều.
Nhưng trong cảnh này, Ngụy Ngôn Giản – Giang Hưng lại thoải mái ngồi trên bậc thang, còn Hà Dược đứng bên cạnh, bóng lưng thẳng tắp, rất có dáng dấp quý ông.

Dưới chỉ đạo của đạo diễn, Trương Kiến Quang – Sử Sâm từ ngoài ống kính chạy vào, ra vẻ thở hồng hộc.
Anh ta vừa đến trước mặt hai người kia liền nói “Tới ——” vừa nói vừa hít một hơi dài.
Một khi lên màn ảnh, tiếng gọi này, cùng với tiếng hô hấp dồn dập nhất định sẽ lôi kéo sự chú ý của phần lớn khán giả phổ thông, khiến trọng tâm chú ý của họ thay đổi.
Chìm nổi bao nhiêu năm trong giới, Sử Sâm đã sớm nắm bắt nhuần nhuyễn cách thu hút sự chú ý của mọi người.
Đây không gọi là đoạt màn ảnh.
Đó là chỉ là thủ đoạn cấp thấp.
—— Đây gọi là đoạt ánh mắt!
“Cậu đến rồi à?” Nhân lúc Sử Sâm còn đang thở hổn hển, Giang Hưng ngồi trên cầu thang lập tức lên tiếng.
Anh đứng lên, hai tay đút vào túi, nhanh nhẹn tiếng về phía trước, nhảy xuống cầu thang!
Vừa đáp đất, mang nét mặt thản nhiên, Giang Hưng bâng quơ nói tiếp lời thoại: “Chúng ta đi thôi! Từ Hạo Lâm, tạm biệt.”
Sử Sâm không khỏi hấp háy ánh mắt.
Tự do, quả quyết —— Quả thật có điểm mới lạ.
Cứ nghĩ rằng nhận kịch bản này, cậu ta sẽ đắp nặn hình tượng quý công tử cơ đấy, đó là hình tượng cậu ta quen thuộc nhất, không phải sao?
Rất thú vị.
Trong lòng Sử Sâm không ngừng đánh giá, gương mặt lại vô cùng tự nhiên, tiếp tục diễn.
—— Hà Dược vẫn lễ độ đứng bên cạnh, lễ độ mỉm cười, ngoại trừ những động tác kịch bản yêu cầu, thì khi hai người còn lại gặp nhau, anh ta không hề liếc mắt một cái.
Cao Thiên Phương đứng ngoài quan sát tất cả.
Khả năng của diễn viên, thì diễn viên là rõ nhất.
Nhưng biểu hiện của diễn viên, người rõ ràng nhất lại là đạo diễn.
Ông ngồi trên ghế đạo diễn, tin tưởng rằng nếu không ngoài ý muốn, Giang Hưng và Sử Sâm có thể khiến bộ phim khởi sắc, tâm tình bực bội đè nén từ ngày hôm qua đến nay cuối cùng cũng buông lỏng.
Diễn không tồi.
Ông nhìn thấy nhân viên công tác lộ vẻ mệt mỏi, cũng không nhân xét gì nhiều, chỉ phất tay, cảnh này cho qua.
Buổi sáng hôm đó chỉ tập trung quay các cảnh của ba nam diễn viên chính.
So với tối qua, công việc sáng nay thuận lợi hơn không biết bao nhiêu lần, Giang Hưng và Sử Sâm thì không cần phải nói, kỹ thuật diễn không có nhiều sai sót đáng tiếc, chỉ có một đôi chỗ thể hiện không đúng ý của biên kịch và đạo diễn nên phải quay lại, nhưng sau khi phân tích giảng giải rõ ràng, hai người cũng nhanh chóng hoàn thành.
Còn về Hà Dược, tuy biểu hiện kém một chút, nhưng đầu óc nhanh nhẹn lại rất nghe lời.

Cảnh quay của với Giang Hưng hoặc Sử Sâm, hay với các diễn viên khác đều không gặp khó khăn gì.
Chỉ chớp mắt, thời gian quay của buổi sáng đã trôi qua, vào lúc mười một giừ, Cao Thiên Phương quyết định cho mọi người nghỉ ngươi sớm nửa tiếng, còn nói: “Hôm qua mọi người ai cũng chưa được nghỉ ngơi, công việc buổi chiều có thể bắt đầu muộn một chút.
Các cô cậu cứ đi ngủ bù cho khỏe lại.”
Sau đó, ông ra lệnh ba giờ rưỡi tập hợp, thay vì hai giờ trưa như ban đầu.
Cả đêm hôm qua không được nghỉ ngơi, mọi người trong đoàn không ai còn hứng thú bắt chuyện, bọn họ đến nhà ăn gần đó ăn qua loa bữa trưa, rồi lục tục về phòng.
Giang Hưng cũng không ngoại lệ.
Anh vốn trẻ tuổi, lại thường xuyên rèn luyện, tuy đêm qua không nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng cũng gật gù được vài tiếng, nên dù có chút mỏi mệt nhưng không đến nỗi ảnh hưởng tới công việc, giữa trưa có ngủ bù hay không cũng không sao.
Nhưng anh…
Không thể chịu đựng nổi khi có một cái hệ thống gắt gao theo dõi trạng thái sức khỏe của mình, mỗi lần anh làm chuyện gì không phù hợp với yêu cầu sinh hoạt bình thường, hệ thống lại phái ra bản chibi của bản thân, bụp một cái xuất hiện trước mặt anh, không ngừng trừ đi một lượng đỏ hoặc lam.
Áp lực tâm lý như thếnày, thật không biết nên than thở với ai cho phải.
Giang Hưng ăn cơm chiều xong thì lập tức trở về khách sạn.
Anh đặt chuông báo thức trên di động là ba giờ, cũng dặn Tiểu Lưu ba giờ mười phút qua đây gọi mình.
Nhưng chưa đến hai giờ, có lẽ chừng một giờ rưỡi, anh bị tiếng động bên ngoài cửa đánh thức.
Âm thanh bên ngoài không lớn lắm, dường như có người đang nhỏ giọng nói chuyện, tường khách sạn này thật sự quá mỏng …
Giang Hưng nằm trên giường vài giây đồng hồ, nghe tiếng trợ lý của mình nói: “Giang ca còn đang ngủ, Đặng tiểu thư à, không phải tôi không cho cô vào, là Giang ca nói cần nghỉ ngơi.
Cô cũng biết, ngày hôm qua ai cũng thức cả đêm, mệt chết đi.
Giang ca lại là diễn viên chính, có thể chiều nay lại phải diễn tiếp rồi…”
“Em biết, em thật sự xin lỗi.” Đặng Bích thành khẩn nói, “Em chỉ muốn nhờ Giang ca chỉ bảo đôi chỗ, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh ấy —— “
Giang Hưng rời giường.
Anh vào phòng rửa tay lau mặt một phen, sau đó ra mở cửa, đón trợ lý và Đặng Bích cùng vào, sau đó anh cũng không đóng cửa lại, cứ để đấy rồi mời Đặng Bích ngồi xuống sôpha: “Đặng tiểu thư tìm tôi có việc gì?”
“Giang ca gọi em Tiểu Đặng là được rồi!” Đặng Bích vội vàng nói, cô cố gắng thu mình lại, chỉ hỏi Giang Hưng: “Giang ca, em vừa nhìn lịch trình, buổi chiều có một cảnh giữa anh và em, Giang ca có thể chỉ bảo giúp em đôi chút…?”

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.