Bạn đang đọc Thuần Bạch Hoàng Quan – Chương 50: 50:
Chương 50 – Thay đổi.
Giang Hưng vừa cầm điện thoại nói hai chữ, lập tức bị thứ âm nhạc đinh tai nhức óc từ đầu dây bên kia làm giật mình, anh vội đưa di động ra xa một chút, loáng thoáng nghe thấy tiếng Lục Vân Khai truyền đến: “Đúng rồi —— “
“Cậu đang đi hát hay tụ tập gì à?” Giang Hưng cao giọng, “Tôi không nghe thấy cậu nói gì cả!”
Anh vừa dứt lời, tiếng nhạc đột ngột nhỏ lại, sau đó là giọng nói rõ ràng của Lục Vân Khai: “Vừa rồi em đi ăn mừng với đoàn phim, hiện tại đang ở nhà.”
“Vậy sao?” Giang Hưng không thấy cách giải thích này hợp lý chút nào, nếu bảo tiếng nhạc vừa rồi là trong tiệc rượu mừng, vậy thì nhà Lục Vân Khai cách nơi tiệc tùng đó bao xa kia chứ?
Lục Vân Khai không để ý đến nghi hoặc của Giang Hưng, nhưng điều đó cũng không ngăn cậu giải thích vấn đề, cậu nói: “Bây giờ em đang ở nhà, nhà em đang có tiệc mừng, bọn họ đang hát hò đó.” Cậu nói xong thì cười, “Em đoán lát nữa hàng xóm sẽ lên gõ cửa, quả thật quá ồn!”
Giang Hưng cũng cười, đáp: “Chúc mừng cát-xê của cậu lên được bảy con số.”
Vừa rồi Trần Lương vẫn chưa kịp nói cho Giang Hưng biết về thù lao của Lục Vân Khai thì đã bị cú điện thoại của cậu ta ngắt đứt, nhưng đây cũng không phải bí mật gì, Giang Hưng tính sơ qua một chút, cũng có thể ước đoán được con số gần đúng.
“Hi hi hi hi hi.” Người đầu dây bên kia cười vui liên tục, sau đó nói với anh, “Cát-xê của Giang ca bây giờ dám chắc cũng bảy con số!”
Giang Hưng thoáng cười, cũng không đáp lại, mà chỉ nói: “Cậu gọi lại đây không phải là vì đặc biệt muốn tôi chúc mừng chứ?”
“Không có!” Lục Vân Khai vẫn cao giọng, nói nhanh một hơi, “Cũng không có chuyện gì khác —— Em chỉ muốn chia sẻ cho anh tin tốt lành —— “
Lúc này Giang Hưng mới phát hiện giọng điệu của cậu ta có chỗ kì lạ.
Anh thoáng nghĩ một chút, không chừng cậu ta uống đến mụ mị rồi cũng nên?
Giang Hưng thử hỏi: “Tối nay các cậu uống rượu à?”
“Có!” Giọng nói như đinh đóng cột.
“Uống bao nhiêu?”
“Ấy, để em xem…
Ba chai, năm chai…?” Lục Vân Khai.
…
Quả thật say rồi.
Giang Hưng im lặng một chút.
Anh nói: “Hay là bảy chai?”
Thế nhưng Lục Vân Khai lại có thể nghiêm túc suy nghĩ, rồi phản bác lại Giang Hưng: “Không phải, khoảng sáu chai cộng thêm hai phần ba gì đó.
Tất cả mọi người đều là người tốt!”
“Ừ, ừ…” Không cần so đo với bợm rượu làm gì.
“Sau đó em về nhà, sau đó Tiểu Doanh vẫn còn đợi em.”
“Ừ, ừ…” Không cần so đo với bợm rượu làm gì ×2, tuy rằng đề tài đã chuyển hướng nhưng logic còn chấp nhận được ×1.
“Sau đó em bảo cổ cùng nhau về nhà, sau đó bọn em cùng ngồi trong phòng, sau đó cổ đi mất rồi, sau đó mọi người cùng nhau bật nhạc chúc mừng!”
“Ừ, ừ…” Không cần so đo với bợm rượu làm gì ×3, tuy rằng đề tài đã chuyển hướng nhưng logic còn chấp nhận được ×2, bẻ lái một hồi cũng về được đề tài ban đầu ×1.
Cậu ta có say thiệt không vậy? Giang Hưng buồn bực nghĩ, có khi là uống đến giới hạn rồi hưng phấn quá không chừng?
Nhớ đến Trần Lương vẫn đang ngồi chờ đằng kia, Giang Hưng nghĩ, nếu Lục Vân Khai không có việc gì, anh nên cúp điện thoại, nhưng lúc này từ loa lại truyền ra giọng nói của Lục Vân Khai: “Đúng rồi đúng rồi, Giang ca, anh biết không, có cái diễn đàn kia cứ một mực bảo anh là thụ, sau đó em —— “
Giang Hưng kiên nhẫn lắng nghe.
Nhưng vừa nói đến một nửa, người bên kia bỗng im bặt, cuộc đối thoại ngừng đột ngột như thể bị người dùng kéo cắt xoẹt một cái!
Nếu lúc đó Giang Hưng đang đứng cùng phòng với Lục Vân Khai, anh nhất định sẽ thấy được hình ảnh cậu thanh niên đang cầm điện thoại, hưng phấn đi đi lại lại trong phòng đột nhiên ngừng bước, nụ cười trên mặt cậu ta cứng lại!
Từ từ, vừa rồi mình vừa nói cái gì vậy…
Cuối cùng, Lục Vân Khai cũng ngỏng đầu dậy từ trạng thái hưng phấn quá mức của mình.
Cậu bình tĩnh hồi tưởng lại câu nói mình vừa buột miệng, sau khi đảm bảo rằng mình vẫn chưa phun ra vấn đề trọng điểm, thì nhanh trí sửa miệng: “Trong diễn đàn kia ai cũng bảo dáng anh rất gầy nhìn không được! Em mới nghĩ thân hình Giang ca chắc chắn rất đẹp, tám khối cơ bụng và đường cong hoàn hảo…” Trong lơ đãng lại toát ra vài phần điên khùng mà chỉ có fan não tàn mới có…
Giang Hưng không hiểu tại sao Lục Vân Khai lại vì chuyện đó mà vui vẻ, anh nghĩ thầm có người nói tôi gầy béo không phải là điều rất bình thường sao? Đâu cần nhắc đến làm gì?
…
Có lẽ cậu ta vui say quá rồi vạ miệng đi…
Anh lại tiếp tục dùng câu nói vạn năng dành cho bợm rượu: “Ừ, ừ…”
…
Hình như không bị phát hiện.
Nói đi nói lại, sao tự dưng khi không mình lại xúc động mà khai ra chuyện này chứ…
Cái lịch sử này phải đen tối còn hơn cả mực của con mực phun ra ấy, có tắm bao nhiêu cũng không sạch, tui chỉ ước mình có thể cắt luôn phần ký ức đó đi cho rồi…
Bây giờ ngay cả một chút dũng khí lướt diễn đàn đều không có, chỉ cần nghĩ về nói thôi, trong đầu Lục Vân Khai lập tức xuất hiện những câu từ trần trụi, mãnh liệt rằng thì là đại XX a rên rỉ a vặn vẹo a cao X a bắn X a ——
Đáng sợ quá…
Cậu quả thật không nhìn nổi rồi!
Lục Vân Khai nghèn nghẹn.
Cậu cố gắng dời lực chú ý của mình sang chuyện khác.
Sau hai giây ép buộc bản thân quên đi chuyện này, Lục Vân Khai cảm thấy cổ lành lạnh, đưa tay sờ thử, phát hiện đã chảy đầy mồ hôi.
Lục Vân Khai im lặng hơi lâu, Giang Hưng bên kia đành lên tiếng hỏi: “Vân Khai?”
“Có!” Lục Vân Khai vội đáp.
Tiếng đáp lại cực kỳ vang dội, hết sức nghiêm túc!
“Ồ, tỉnh lại rồi?” Giang Hưng bật cười.
Nhạy bén thật! Lục Vân Khai đổ mồ hôi, thầm nghĩ vừa rồi thật nguy hiểm, nếu mình không may nói lỡ ra một hai từ nữa, thì đừng mong có ngày mai: “…
Đúng vậy đúng vậy, vừa rồi em hơi say, nên nói lung tung, mới rửa mặt, tỉnh táo hơn rồi.
Mà khoan, vừa rồi em không nói gì hết đúng không? Ấy, ý em là —— vừa rồi em có nói gì không?”
“Cậu nói bạn gái cậu cùng cậu về nhà?” Giang Hưng cười nhạo, “Cũng nói người nhà cũng đang chúc mừng phim của cậu đạt thành công —— Tôi cũng chúc mừng cậu.”
“Cám ơn.” Sau khi tỉnh táo, Lục Vân Khai đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nghe Giang Hưng nói thế, cậu ta vừa mừng vừa ngượng, không kìm được mà đưa tay gãi má, “Vâng, đạo diễn rất tốt, công ty cũng giúp đỡ nhiều…”
“Cậu sẽ càng ngày càng nổi bật.” Giang Hưng cười nói, bâng quơ một câu.
Sau lại hỏi, “Cậu vừa về nhà, còn không mau ra ngồi với gia đình tâm sự một chút đi?”
“Vâng ——” Lục Vân Khai nói, “Ba mẹ em đều đang ở bên ngoài, Tiết Doanh cũng vậy, mẹ với Tiết Doanh đang trong phòng bếp, nói là muốn nấu bữa khuya chúc mừng, có điều em thấy hình như họ sắp sửa mở hẳn đại tiệc luôn ấy…”
Hiện tại cậu đang ở nhà mình, chứ không phải phòng ở mà công ty cung cấp.
Đó là một căn nhà hai gian một sảnh rất bình thường, chừng tám chín mươi mét vuông.
Lúc này Lục Vân Khai đang ngồi trên ghế trước bàn máy tính.
Cửa phòng nửa khép, qua khe cửa hơi mở, cậu dễ dàng nhìn thấy cha mình đang ngồi trong phòng khách xem báo, mẹ và người yêu thì bận rộn trong bếp.
Ánh đèn vàng ấm áp tỏa lên thân hình họ, khiến cho mỗi người rực lên như một sinh vật phát sáng thiên nhiên, hội tụ ánh sáng, rồi phản chiếu ánh sáng.
Lục Vân Khai ngồi vắt ngược trên ghế.
Cậu tựa cằm lên lưng ghế, lặng lẽ nhìn cảnh này.
Cậu nói qua điện thoại: “Giang ca, thật ra em gọi điện đến là muốn hỏi —— ừm —— anh cảm thấy, em giúp cha mẹ tái hôn, có hợp lý không nhỉ?”
Giang Hưng: “…”
Giang Hưng: “Hmm…
Chưa nói đến chuyện hợp lý hay không, tôi cảm thấy, cậu đang coi tôi thành Doraemon thì phải…”
Bộ truyện tranh nổi tiếng thế giới này, cho dù bạn không đọc qua, hẳn cũng đã từng nghe về nó.
Lục Vân Khai nghe thế thì bật cười: “Nào có!” Sau đó cậu giải thích một chút, “Em thấy bọn họ ở chung rất tốt, cũng không tiếp tục gây gổ, quá khứ qua rồi —— nếu bọn họ một lần nữa về lại cùng nhà, không đến nỗi không sống được với nhau chứ?”
Thật ra Lục Vân Khai không thật sự cần những lời phân tích của anh.
Giang Hưng nhanh chóng nắm được điểm này.
Cậu ta chỉ đang rất vui vẻ, nên muốn tìm người trò chuyện mà thôi.
—— chính bản thân cậu ấy đã có chủ ý.
Giang Hưng không đáp lại, mà cầm điện thoại nghe Lục Vân Khai luyên thuyên một hồi, mãi cho đến khi cậu nói: “…
Bọn họ làm xong rồi, em ra ngoài ăn cơm, nói chuyện sau nhé.”
“Được, lần sau nói.” Giang Hưng ôn hòa đáp.
Điện thoại dập máy.
Giang Hưng đặt lại chiếc di động đã nóng lên trên bàn, anh thấy Trần Lương không còn ngồi cạnh bàn ăn nữa mà đã chuyển đến sôpha, cầm một con dao trái cây gọt vỏ táo.
Khi Giang Hưng vừa buông điện thoại, ông cũng đã gọt xong một quả.
Trần Lương cắn một ngụm, bình phẩm một câu: “Trái táo non đã trở thành táo minh tinh rồi, cậu thấy thế nào?”
Giang Hưng hơi sửng sốt, nhưng sau khi nhận ra Trần Lương đang nói về điều gì, anh bật cười: “A? Ừm…
Cũng được.”
“Không,” Trần Lương sửa lời, “Rõ ràng còn hơn thế nữa.”
“Tôi nói với cậu thế này, nếu sau này cậu ta vấp ngã, về lý về tình có thể coi là xui xẻo; nhưng nếu không, thì đó chính là khí thế của đế vương.”
“Ờ —— “
“Cậu không cho là đúng hả?” Trần Lương hỏi.
“Nào có? Hoàn toàn không.” Giang Hưng phủ nhận.
Trần Lương nhìn anh một chút, ra chiều đăm chiêu: “Ừ…
Thay vì nói không cho là đúng, tôi càng cảm thấy cậu như đã biết rõ ràng, sao vậy, có chuyện gì cậu biết mà tôi không biết sao?”
“Tôi thì biết được cái gì?” Giang Hưng đáp lại ngay.
Trần Lương nghĩ cũng phải.
Ông lắc đầu nói: “Quên đi, không nói chuyện Lục Vân Khai nữa.
Tuy hai cậu có mối quan hệ không tệ, nhưng trong thời gian này nếu có hoạt động gì thì tránh cậu ta đi, cậu ta quá nổi bật, cho nên không có việc gì thì đừng ra đứng đầu sóng ngọn gió…
Tôi cho cậu xem mấy lời mời và đề nghị quảng cáo này.
Cậu vừa quay xong điện ảnh, trong khoảng thời gian này nên chững lại, nghỉ một thời gian, đợi đến khi phim ra mắt thì xem xét tình hình rồi tính toán lộ tuyến tiếp theo.”
Khi Giang Hưng và Trần Lương đang bàn bạc, Lục Vân Khai cũng trò chuyện cùng Tiết Doanh.
Ban nãy, khi Tiết Doanh vừa tiến vào, Lục Vân Khai đang nói chuyện với Giang Hưng cũng vừa lúc xoay ghế dựa, đưa lưng về phía cửa, cho nên lúc cô khẽ khàng bước vào cũng không làm Lục Vân Khai phát hiện.
Mãi đến khi cô gái vươn tay từ phía sau, vỗ lên vai cậu một cái!
Lục Vân Khai giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy cô thì cười rộ lên.
Nụ cười ấy làm trái tim Tiết Doanh hẫng một nhịp.
Không một cô gái nào có thể làm lơ trước mị lực của Lục Vân Khai —— Cậu ta quả thật là một người đàn ông có bộ dạng cực kỳ mang tính công kích.
Cô bình ổn lại trái tim đang đập loạn, hỏi: “…
Anh đang nói chuyện với ai thế?”
“Giang ca đó, hồi trước cũng kể cho em rồi.” Sau khi nói xong câu cuối cùng với Giang Hưng, Lục Vân Khai trả lời Tiết Doanh.
Sau khi cúp máy cậu còn nói thêm, “Vốn định giới thiệu hai người gặp mặt, thế nhưng…”
Thế nhưng khi muốn gặp gỡ Tiết Doanh, ngay chính bản thân Lục Vân Khai cũng phải lén lút cẩn thận, chỉ lo bị phóng viên phát hiện rồi đồn thổi linh tinh, thì lấy đâu ra cơ hội cho ba người gặp mặt? Dù sao thì, là cừu non trong giới giải trí, vẫn nên tránh cho càng ít thị phi càng tốt, những chuyện như vậy thật sự ảnh hưởng rất lớn đến giá trị con người của diễn viên.
Tiết Doanh cũng không để ý đến người nào khác ngoại trừ Lục Vân Khai, cô nói: “Đừng băn khoăn nữa, anh mau ra ăn cơm.”
“Được.” Lục Vân Khai nhanh chóng búng khỏi ghế, khi bước ra ngoài, cậu nắm chặt tay cô bé.
Tiết Doanh ngơ ngác một chút, đưa tay giãy giụa, nhưng giãy không ra, mặt cô liền đỏ bừng.
Thay vì nói là ăn khuya, bữa cơm này lại càng giống một bữa tiệc tối nho nhỏ, mọi người dùng bữa rất vui vẻ hòa thuận, cả cha và mẹ Lục Vân Khai đều gắp cho cậu và Tiết Doanh không ít thức ăn.
Sau khi bắt đầu quay phim, Lục Vân Khai mở mang được nhiều thứ, tính tình cũng sáng sủa hơn, cậu bông đùa nhiều câu dí dỏm, khiến mọi người cười đến nghiêng ngả.
Sau khi ăn xong, Tiết Doanh giành phần rửa bát, cô xem thời gian không còn sớm, liền đội nón lưỡi trai, đeo kính râm ra về.
Lục Vân Khai tỏ ý muốn tiễn, thế nhưng gần đây cậu đang rất nổi tiếng, lại là buổi tối, Tiết Doanh cũng không dám để cậu đi tiễn mình, cô nói: “Một mình em được rồi.”
“Bây giờ đã mười giờ rồi…?” Lục Vân Khai hỏi.
“Ừ, không có gì đâu.” Tiết Doanh đứng ở cửa, cười nhẹ, khoát khoát tay, sau đó không cho Lục Vân Khai cơ hội từ chối, hai ba bước chạy xuống dưới lầu.
Đèn điện trong hành lang kiểu cũ không phải loại cảm ứng, mà phải dùng nút bật.
Trong mười tầng thì đã có bảy tám tầng hư hỏng.
Nương theo ánh đèn đường và ánh trăng bên ngoài, Tiết Doanh bước đi cẩn thận trên dãy hành lang xa lạ, vừa rồi cô đi nhanh quá, chân bị hụt một chút, tuy không bị trật, nhưng hơi nhoi nhói.
Thế nhưng, khi nghĩ về Lục Vân Khai, cơn đau dìu dịu ấy cũng trở nên ngọt ngào.
Vừa đắng vừa ngọt, ta nào có kìm nén được chăng?
Cô không khỏi thoáng mỉm cười, chiếc di động trong túi cũng reo lên một hồi chuông vui vẻ.
Tiết Doanh lấy ra xem, thấy đó là người đại diện của mình thì lập tức bắt máy: “A lô, chị Hàn, chị có chuyện gì không?”
“Phía phim truyền hình lúc trước liên hệ cho cô đã có phản hồi.
Công ty lấy được cho cô vai nữ số ba, vai đó cô còn nhớ không? Đó là một nhân vật có tính cách thuần khiết nhưng bi kịch, rất thích hợp.” Chị Hàn kia nói qua điện thoại, rồi ra vẻ do dự, “Lúc này Lục Vân Khai đang vô cùng nổi bật, khi vào đoàn phim cô nhớ thể hiện cho tử tế, lại thêm đợi đến khi hai người thân thiết hơn một chút, đến khi sắp đóng máy hoặc đóng máy, công ty hẳn sẽ đồng ý cho phép cô và Lục Vân Khai tuyên truyền…”
“…” Tiết Doanh.
“Này? Cô còn nghe không?” Chị Hàn ở đầu dây bên kia hỏi.
“À, em có…” Tiết Doanh nói, “Chị ơi, em xin phép việc này được không?”
Nếu như đây chỉ là để tuyên truyền thì ——
“Đương nhiên.” Chị kia đáp.
“Hôm nay em vừa đến nhà Vân Khai dùng cơm…” Tiết Doanh nhỏ giọng kể.
“Chị, em cảm thấy Vân Khai rất nghiêm túc.”
“Em cũng rất nghiêm túc…
Ừm, em không muốn lợi dụng chuyện của chúng em để quảng bá…”
.