Bạn đang đọc Thuần Bạch Hoàng Quan – Chương 34: 34:
Chương 34 – Đại đại*.
*có vẻ như là một cách gọi yêu của độc giả dành cho các tác giả văn học mạng =.=
Khi Giang Hưng rời khỏi tầm ống kính của camera, về lại chỗ nghỉ ngơi, trên người anh đã đẫm mồ hôi, lớp trang điểm trên mặt cũng nhòe đi ít nhiều.
Nhân viên hóa trang và trang phục nhanh chóng đến chỗ anh điều chỉnh lại hóa trang và quần áo diễn trên người, còn các diễn viên khác thì chuẩn bị phần quay của họ.
Thời gian nghỉ giữa buổi lúc này là từ hai mươi đến bốn mươi lăm phút.
Giang Hưng ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, đợi đến khi nhân viên hóa trang tu bổ lớp trang điểm trên mặt xong, mới ngồi vào một góc xem lại kịch bản.
Bởi vì hôm nay là ngày khởi quay đầu tiên, nên Trần Lương cũng đến cùng, ông nhìn Giang Hưng xem đi xem lại xấp kịch bản kia không biết bao nhiêu lần, không nhịn được mà nói: “Tôi thấy cậu có thể đem nó nuốt xuống bụng luôn được rồi.”
Đáng buồn là dù có nuốt xuống bụng cũng không ăn thua!
Aiii, quả thực càng nói càng thấy đắng lòng.
Giang Hưng cười cười, quay đầu lại đáp: “Còn một số chỗ quan trọng tôi vẫn chưa nắm được.”
“Liên quan đến phong thái?” Khi trước Giang Hưng đi theo Vương An học tập, Trần Lương cũng có đi cùng, nên đương nhiên cũng biết vấn đề hiện tại của Giang Hưng.
Giang Hưng “Ừm” một tiếng: “Tôi cảm thấy…
Bởi vì không sống trong thời đại đó, nên rất khó tưởng tượng phong thái thật sự của một văn nhân là như thế nào.”
Nếu như nói đối với các công tác hậu trường, Trần Lương là một con người vô cùng khôn ngoan sắc bén, nhưng nói đến vấn đề kỹ xảo diễn xuất, ông cũng chỉ có trình độ thẩm mỹ bình thường mà thôi.
Nói một cách nôm na là, ông có thể nhận xét một cái trứng gà có thể ăn được hay không, nhưng đương nhiên không thể biến thành gà mái đi đẻ trứng.
Đối với những điều mình không hiểu, Trần Lương thường không đưa ra nhiều ý kiến, mà hay để Giang Hưng tự đánh giá, còn mình thì đi làm việc của mình.
Giang Hưng cũng không quá để ý chuyện Trần Lương đi hay ở.
Sau đó, anh mở không gian hệ thống, vừa nhìn hai mươi phân cảnh của Tô Thức Truyện vừa âm thầm tự hỏi.
Từ nửa tháng trước, sau khi uống hết bình thuốc chữa trị tinh thần – phần thưởng từ nhiệm vụ Bác sĩ trẻ, Giang Hưng không chỉ bình tĩnh đánh giá thành quả và thực lực hiện tại của mình, mà còn nhân dịp này mở ra một phân đoạn trong kịch bản Tô Thức Truyện.
Phân đoạn được mở ra đó cũng đúng là cảnh anh vừa biểu diễn: Tô Thức tham gia khoa cử, được quan chủ khảo chấm giải, tới cửa bái tạ ân sư rồi đi.
Phương thức anh biểu diễn tình tiết này đương nhiên không giống với Lục Vân Khai khi trước.
Nhưng cũng nhờ những lý giải của riêng mình, anh đã mở ra được một phân cảnh trong Không gian Mô phỏng —— điều này cũng chứng thực phán đoán của anh, nếu diễn xuất của Lục Vân Khai được chấp nhận, chẳng lẽ diễn xuất của anh thì không sao?
Điều này lại dẫn đến một vấn đề khác: lý giải của anh có thể mở ra phân đoạn trong Không gian Mô phỏng, nếu đổi lại người khiêu chiến là Lục Vân Khai, liệu hệ thống có chấp nhận lý giải của Lục Vân Khai không?
Mỗi khi anh đề cập đến cơ chế hoạt động của chương trình Mô phỏng, 0021 luôn luôn giả câm.
Giang Hưng đã quá quen thuộc với thái độ này của nó, cho nên anh cũng không để ý, tiếp tục tự mình phân tích: —— Lục Vân Khai chắc chắn có thể mở ra.
—— Điều này cũng đồng nghĩa với việc, thật ra đáp án tiêu chuẩn để mở ra Không gian Mô phỏng không chỉ có một.
[Cũng giống như làm văn nhỉ?] Sau khi tự phân tích một hồi, Giang Hưng cũng không kìm được, nói thêm một hai câu với 0021, [Chìa khóa mở ra không gian mới cũng không chỉ có một, chỉ cần nắm bắt bộ phận cốt lõi của nó —— giải quyết các chi tiết một cách logic, đồng thời thuyết phục được người xem ——]
[Ừ.
Đúng rồi.] Nếu Giang Hưng đã có thể khẳng định, 0021 cũng đơn giản đáp lại một câu.
Vì thế Giang Hưng cứ thuận theo đó mà nói tiếp: [Tôi đã nắm được một điểm mấu chốt của nhân vật Tô Thức này, là sự ung dung phóng khoáng, ngoài ra còn gì nữa? Phong thái đặc biệt của con người thời đại đó có phải cũng là một điểm quan trọng cần lưu ý hay không?]
[—— Ha ha.] 0021.
Nếu như trước đây mỗi khi rảnh rỗi, Giang Hưng còn lảm nhảm đôi câu với 0021 nhằm đào thêm một ít tin tức, thì bây giờ anh nói những lời này chỉ đơn thuần là trêu chọc nó mà thôi.
Sau khi nhận được phản ứng đúng như mình dự đoán, Giang Hưng cũng cảm thấy thỏa mãn, anh không hề lãng phí thời gian, dồn mọi tâm tư vào nghiên cứu và phân tích kỹ xảo biểu diễn.
Khi hoàn toàn đắm chìm vào một công việc nào đó, thời gian luôn trôi qua thật nhanh.
Quay phim trong cùng một ngôi thành, thời gian hai đoàn phim chạm mặt còn sớm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lục Vân Khai, khởi quay còn chưa đến một tuần, đoàn làm phim của Lục Vân Khai và Giang Hưng đã trở thành hàng xóm cách vách, thậm chí có bối cảnh cả hai đoàn còn cần phải luân phiên sử dụng.
Hôm ấy trời rất đẹp.
Mây trắng mềm mại bồng bềnh trên thiên không trong xanh như vừa gột rửa, giống như từng khối kẹo đường ngọt ngào.
Đến trưa, sau khi hoàn thành các cảnh quay của mình, Lục Vân Khai cầm di động hớn hở chay sang đoàn phim láng giềng.
Lúc ấy Giang Hưng vẫn còn mấy cảnh quay cần hoàn thành trước ống kính.
Lục Vân Khai đứng bên cạnh các nhân viên công tác, sau khi quan sát một hồi thì nắm được đại ý của phân cảnh: Giang Hưng đang có một cảnh phối hợp với với nữ nhân vật chính, Vương Phất.
Theo nguyên bản lịch sử, hiển nhiên Vương Phất là một tiểu thư khuê các quanh năm không bước ra khỏi cửa, rồi theo lời cha mẹ gả cho Tô Thức, sau khi nên duyên thì thay chồng dạy con, cùng trượng phu cử án tề mi(1).
(1) Cử án tề mi: nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày).
Nhưng với một bộ phim truyền hình mang tính giải trí cao, tình tiết này làm sao có thể tẻ ngắt như vậy.
Cho nên sau khi Vương Phất biết được hôn ước của mình, nàng rất có tinh thần hiện đại mà giấu gạt người nhà, mang theo một vài tôi tớ thị tì, ra ngoại thành tìm gặp Tô Thức.
Nhưng xuất hiện trước mắt Tô Thức không phải là một cô nàng nữ phẫn nam trang tính tình nóng nảy, gắt gỏng thường thấy.
Nàng Vương Phất trong phim vẫn giữ nguyên nét nữ tính, thông minh như hình tượng trong lịch sử.
Nàng không trực tiếp gặp gỡ Tô Thức, mà giả làm phú thương giàu có ngồi sau màn trên thuyền hoa, cùng chuyện trò đàm đạo với một số sĩ tử du xuân, sau đó ra đề mục đánh đố bọn họ.
Phần thưởng là một số tiền lớn, các sĩ tử bèn tranh nhau đối đáp.
Lúc ấy Tô Thức đang nằm nghỉ trong một thuyền nhỏ ven sông, lấy lá sen che mặt.
Sau khi nghe hết thảy các đáp án, chàng mới từ từ xốc lá sen lên, sau khi làm một bài thơ hợp cách, mới theo các học trò khác bước lên thuyền hoa, đang lúc cùng phú thương ngồi sau màn che đàm luận thì bỗng ra vẻ ngạc nhiên mà hỏi “Sao lại có Hồ Điệp đậu phía bên kia màn?”
Vương Phất đang ngồi bên kia nghe vậy thì hốt hoảng, không khỏi đứng dậy quay đầu về phía Tô Thức vừa chỉ, thì nghe thấy tiếng Tô Thức cười lớn rồi ngâm một bài tàng đầu thi(2) “Giai nhân đang ở đây”, nàng lập tức hiểu ra thân phận mình đã bị lộ.
(2) Tàng đầu thi: Một lối thơ gửi ẩn ý vào những chữ đầu câu.
Nếu bạn ghép các chữ đầu của bài thơ thì sẽ được một câu có nghĩa (Giai nhân đang ở đây).
Nàng lại quay đầu nhìn lại “Hồ Điệp” ban nãy, đó làm sao có thể thật sự là một con Hồ Điệp? Mà chỉ là một cây trâm rất xinh đẹp mà thợ thủ công chạm ra mà thôi!
Lúc này Giang Hưng đang diễn đến đoạn Tô Thức ngạc nhiên chỉ về phía Hồ Điệp đang đậu trên màn.
Lục Vân Khai đứng tại chỗ quan sát, thấy Giang Hưng mỉm cười xoay người, chắp tay sau lưng, rồi ngâm một bài thơ.
Do khoảng cách quá xa, nên Lục Vân Khai không thể thấy rõ những biểu cảm trên mặt Giang Hưng lúc đó.
Vì thế cậu lanh lẹ chạy đến đằng sau lưng đạo diễn, vừa quan sát hiện trường thực tế, vừa nhìn các biểu hiện nhỏ được máy quay thu lại.
Nhất định phải like một cái cho sự nhanh trí của mình mới được!
Lục Vân Khai thầm nghĩ, rồi dời sự chú ý của mình về lại trường quay.
Tô Thức đặt hai tay sau lưng, dạo bước trên thuyền hoa.
Trên người chàng khoác một bộ trường bào đơn giản màu tím, dưới chân đi một đôi giày vải.
Gương mặt chàng tràn đầy ý cười.
Nét cười ấy rất khó được miêu tả bằng bất kỳ một ngôn từ cụ thể nào.
Không phải là khoái hoạt, không phải là ôn hòa, lại càng không là cười nhạo, cũng không phải tự đắc.
Thật khó tưởng tượng, những cảm xúc phức tạp ấy lại có thể hòa quyện một cách hoàn mỹ chỉ trong một biểu cảm.
Nhưng khi vừa nhìn thấy, Lục Vân Khai đã lập tức hiểu ra điều mà đối phương muốn truyền tải.
—— Đó là sự tán dương.
—— Là sự chờ mong, hy vọng đón nhận phát ra từ tận đáy lòng, dành cho những điều tốt đẹp trên thế giới này.
Cảm xúc được thể hiện vô cùng rõ nét, cho dù người khác không thể phân tích rõ ràng như Lục Vân Khai, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí tươi sáng, dễ chịu, để rồi vui vẻ mỉm cười —— Điều này có thể thấy được qua biểu hiện của nữ diễn viên đang cùng diễn với Giang Hưng, cô ngồi sau rèm, hai má đỏ ửng, không khỏi nở nụ cười.
Tình tiết này đến đây có thể cắt làm một đoạn, nữ nhân vật chính rời khỏi thuyền, nhưng Giang Hưng vẫn còn một cảnh cần hoàn thành.
Bởi trạng thái khi quay trước giờ của anh luôn rất ổn định, nên đạo diễn cũng không kêu ngừng, mà yêu cầu trực tiếp nhập diễn luôn.
Đạo diễn Vương An vừa ra hiệu bảo cảnh này qua, vừa tiếp tục quan sát cảnh diễn trước mặt, còn thầm nhủ: “Được lắm…
Tìm được thằng nhóc này đúng là may mắn, đỡ biết bao nhiêu là tiền.”
Nghe xong câu đó, từ nhân viên công tác đến Lục Vân Khai đều không khỏi đổ mồ hôi.
Lục Vân Khai thấy nhân vật nữ đã đi xuống thì vội vàng giơ di động, hướng về phía Giang Hưng đang đứng trên thuyền mà chụp liền mấy tấm.
Sau khi chụp ảnh xong, cậu cũng không còn chuyện gì để làm, bèn cầm điện thoại lướt mạng, sau đó vào một trang diễn đàn.
…
Đúng vậy, đó chính là trang diễn đàn có rất nhiều truyện đồng nhân đã nhắc đến khi trước, hơn nữa tất cả đều theo hướng NamxNam, trước đây Lục Vân Khai đã từng ngang dọc trên diễn đàn này, đọc qua rất nhiều đồng nghiệp văn Hạ Lâm × Thư Bách Xuyên, Chương Cừu Thành × Thư Bách Xuyên của Vô Tự Kinh…
Ban đầu Lục Vân Khai còn cảm thấy hơi quai quái! Cậu có cảm tưởng như thể mình vừa phát hiện ra tận cùng của thế giới rồi!
Trong tình huống bình thường, điều đầu tiên mà cậu sẽ làm nhất định là tắt trang diễn đàn này đi, sau đó đem nó quăng tít ra sau đầu.
Nhưng vấn đề là, ngay lần đầu tiên bước vào, cậu đã vì vấn đề Giang Hưng – Thư Bách Xuyên là công hay thụ mà cùng các thành viên trong topic đại chiến một hồi, lại còn bị bọn họ không lưu tình chút nào mà đá ra ngoài.
Sau đó…
Lục Vân Khai không chịu từ bỏ…
Cậu…
Cũng tự viết một truyện về Thư Bách Xuyên × Hạ Lâm × Chương Cừu Thành của riêng mình.
Đương nhiên, là theo hướng hữu nghị thôi =.=
Lúc này, Lục Vân Khai đúng là đang mở ra xem bài post của chính mình.
Tuy rằng Vô Tự Kinh đã kết thúc một thời gian, nhưng sức nóng của nó vẫn chưa nguôi hẳn, cho đến bây giờ, trên các diễn đàn đồng nhân boylove, CP ba nhân vật nam trong phim vẫn còn rất được hưởng ứng.
Fanfic Lục Vân Khai viết ra đi ngược lại với các CP phổ biến, giữa một đám đồng nhân văn khác, tuy truyện của cậu không quá nổi bật, nhưng cũng không gọi là mờ nhạt.
Đồng nhân của cậu hiện giờ đã viết đến trang thứ năm, có tổng cộng 1400 bình luận, sở dĩ có nhiều bình luận như vậy, một phần là do Lục Vân Khai bận rộn quay phim, nên các chương truyện liên tục bị ngắt quãng, thông thường buổi sáng cậu đăng một ngàn chữ, trưa lại đăng thêm một ngàn, rồi tối lại tiếp tục đăng một ngàn nữa, nhưng còn một lý do khác lớn hơn, không liên quan đến tần suất cập nhật liên tục của Lục Vân Khai, hay số lượng từ cậu viết, mà là…
#1398 – Mù mắt chó của tui rồi bình luận:
Này chủ thớt, thật ra thím mới đúng là anti-fan là anti-fan là anti-fan có đúng không!
Cái tình tiết Hạ Lâm và Chương Cừu Thành quỳ liếm Thư Bách Xuyên như vậy mà thím còn nuốt cho trôi được hả!
Tui là fan đồng nhân mà còn không đỡ nổi truyện của thím! Thím chỉ cho tui cái trong truyện của thím IQ của Hạ Lâm và Chương Cừu Thành chết ở nơi nào rồi! Ngoại trừ mỗi ngày tỉnh dậy đều thấy Thư Bách Xuyên thật là lợi hại, thì là mỗi ngày tỉnh dậy đều thấy Thư Bách Xuyên thật là lợi hại!
Mà Thư Bách Xuyên ngoại trừ sẽ cao quý lãnh diễm “cười ảm đạm”, thì là cao quý lãnh diễm “cười lạnh lùng”, sau đó lại tiếp tục cao quý lãnh diễm “cười bí hiểm”, cuối cùng thì là cao quý lãnh diễm “cười bình tĩnh”!
Ngoại trừ cười!
Thằng! Cha! Đó! Còn! Làm! Cái! Mịe! Gì! Nữa!
Đọc truyện của thím mà não tui cũng muốn tàn theo rồi có biết không!!!
Tất cả đều là ném đá.
Lục Vân Khai vô cùng bình tĩnh dùng ngón tay lướt màn hình, tìm một góc ngồi xuống, mở khung cập nhật gõ từng chữ: “…
Hạ Lâm và Chương Cừu Thành đã thật sự thấu hiểu Thư Bách Xuyên, cả hai đều không thể không thừa nhận với nhau, rằng bản thân không thể nào rời xa Thư Bách Xuyên được nữa.
Nhưng lúc này, trong chốn võ lâm đã bắt đầu dấy lên lời đồn Thư Bách Xuyên chính là Thính Phong Lâu lâu chủ.
Sau khi nhận được tin tức, Hạ Lâm và Chương Cừu Thành vội vàng đuổi tới tiểu lâu của Thư Bách Xuyên.
Lúc này Thư Bách Xuyên đang ở trên lầu.
Khi bọn hắn tiến vào phạm vi trúc lâu, thì thấy Thư Bách Xuyên đang khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn về phía hồ nước ảm đạm cười.
Nụ cười kia đọng lại trong mắt Hạ Lâm và Chương Cừu Thành, tâm, chợt quặn đau.
Trong đầu hai người lúc này chỉ còn một ý niệm duy nhất: Cả đời này ta nhất định sẽ không phụ bạn tốt! Nhất định không cho phép bất cứ kẻ nào trong thiên hạ dám làm tổn thương y!!
Nhưng khi Thư Bách Xuyên cùng hai người trò chuyện, bỗng nhất thời vui vẻ mà mỉm cười…”
Sau khi quay xong đoạn ngắn nọ, công việc buổi sáng của Giang Hưng đã hoàn thành.
Giang Hưng đứng trên thuyền hoa, đợi nhân viên kéo thuyền vào bờ, tầm mắt anh vừa thoáng động, lập tức nhìn thấy Lục Vân Khai đang đứng trên bờ vẫy tay với anh.
Đi qua lại giữa hai người là rất nhiều nhân viên công tác và đạo cụ.
Giang Hưng nhìn thấy đối phương vừa không ngừng vẫy tay, vừa cười đến ánh mắt cong cong.
.