Đọc truyện Thua Vì Yêu Em – Chương 84: Anh liền đụng em một chút
Editor:Mẫn ~~~Beta:Leo Leo
Trong phòng sáng rõ.
Lúc này, tư thế hai người, đã dần dần diễn biến thành, Thư Niệm cùng chăn trên người bị anh ôm vào trong ngực. Cô cuộn mình thành viên tròn, chăn trên người vô tình trượt xuống.
Chiếc váy màu vàng nhạt nhăn nhúm, làn váy đan chéo nhau, cùng làn da trắng trong suốt tạo thành một thể.
Tóc của cô xõa xuống, có vài sợi rớt xuống đường cong đẹp đẽ trên xương quai xanh, đen cùng trắng va chạm tạo ra săc thái rõ ràng.
Âm thanh của Tạ Như Hạc trầm thấp trơn bóng mà ôn nhu, giống như là dùng khí âm, kề sát lỗ tai của cô mang đến cảm giác ngưa ngứa, xấp xỉ mê hoặc tình triều. Sau đó, bất động thanh sắc đưa cô kéo vào ẩm ướt mà vực sâu âm u.
Một tấc một tấc, vào lúc vô tình dẫn dắt cô.
Nghe lời của anh, Thư Niệm nuốt một ngụm nước bọt, một tay ôm lấy cổ của anh, kìm lòng không đậu ngẩng đầu lên. Mỗi chỗ bị anh hôn qua giống như là mang theo dòng điện, nóng bỏng mà tê dại.
( kìm lòng không đậu là không nén nổi tình cảm. Mình thấy để từ này nó hay hơn nên mình vẫn giữ nguyên)
Bóng đèn trên trần phát ra chói mắt, làm cho thần trí của Thư Niệm lại lần nữa rơi vào khoảng không.
Dạng mê hoặc này tiếp tục không đến ba giây.
Thư Niệm không nghe lời anh, giọng điệu phát ra như là khóc lên, lại lần nữa lặp lại một lần: “Không được! Tắt đèn!”
Nhưng anh coi như là không nghe thấy, nụ hôn vẫn còn đang tiếp tục tiến xuống dưới.
Đầu ngón tay theo động tác chậm rãi tăng lên độ ấm, mang theo dục vọng. Dục vọng khó mà có thể tự mình kiềm chế dừng lại ở vị trí mẫn cảm nhất của cô. Đôi mắt đen giống như là nhiễm mực, thâm trầm, mang theo ý vị hủy diệt.
Sau đó, trùng điệp đè ép.
Thân thể Thư Niệm theo bản năng lùi lại phía sau, lại bị anh giữ chặt, không cách nào động đậy.Tạ Như Hạc giống như biến thành một người khác.
Không chút nào che dấu sự âm u trong lòng, từng chút một, theo cử động của anh lộ ra. Cũng không chút nào để ý giọng nghẹn ngào mang theo tia thẹn thùng, tàn bạo,muốn đem cả người cô nuốt vào trong bụng.
Giống như là bị dục vọng chiếm cứ lý trí.
Thư Niệm cũng dần dần quên việc kiên trì cố chấp của bản thân, giác quan hoàn toàn bị anh chiếm cứ.
Giống như là trôi lơ lửng ở trên biển, tìm không thấy một nơi chống đỡ, cô chỉ có thể ở gần hơn, gần bên anh để dựa vào, hoàn toàn phụ thuộc vào anh, cảm nhận cảm xúc mà anh mang đến lên lên xuống xuống.
Không biết qua bao lâu, biển dâng đến chỗ cao trào nhất.
Đại não Thư Niệm như là đứt đoạn, cảm thụ ùn ùn kéo đến chiếm cứ hết suy nghĩ của cô,môi cô hơi hé ra, trong cổ họng phát ra âm thanh tinh tế.
đầu ngón tay Tạ Như Hạc dính chất lỏng ướt sũng, rút ra.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.
Sau một lúc, Tạ Như Hạc dùng sức kéo chăn, đem người cô một lần nữa bọc bên trong. Hơi thở của anh ồ ồ, từ từ nhắm hai mắt hôn lên trán cô. Cách chăn, Thư Niệm đều có thể cảm nhận được sự nóng hổi trên người anh.
Ánh mắt của cô mờ mịt, khóe mắt phiếm hồng.
Trong mắt còn hàm chứa hơi nước, sợi tóc hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hiện lên hai tầng đỏ ửng, trên người rịn ra mồ hôi tinh tế, hiển nhiên dáng vẻ vừa bị người chà đạp qua.
Nhìn chằm chằm dáng vẻ của cô, Tạ Như Hạc yết hầu phát khô.
Nghĩ đến cô từ nhỏ đã bị bố mẹ dặn dò cùng dậy dỗ, đối với lời nói của hắn lần đầu tiên ngủ chung cùng một phòng, nghĩ tới cô vừa mới nghĩa vô phản cố, đối với anh có rất nhiều sự tín nhiệm
(nghĩa vô phản cố:làm việc nghĩa không được chùn bước)
Anh cố nén sự xúc động làm bước tiếp theo.
Tạ Như Hạc thấp giọng gọi nàng: “Niệm Niệm.”
Thư Niệm hít lấy cái mũi, theo bản năng ngẩng đầu.
“Anh sẽ không làm gì em.” Miễn cưỡng bắt lấy tia lý trí còn sót lại, Tạ Như Hạc cúi đầu xuống, lại lần nữa hôn lên môi của cô, mơ hồ không rõ nói, “… Anh liền đụng em một chút.”
–
Bệnh tâm lý không giống những bệnh đau nhức nhẹ, chỉ cần toàn bộ phụ thuộc vào bác sĩ, nghe theo lời dặn của bác sĩ liền có thể chữa khỏi hoàn toàn. Việc quan trọng nhất là tự bản thân người bệnh, có nghĩ đến chữa khỏi, hay có nghĩ thông suốt.
Nếu như vĩnh viễn ở trong ngõ cụt, đại khái sẽ mãi mãi cũng không qua được con đường này.Nhưng nếu nghĩ thông suốt, tìm được đường chính xác.
Liền nhất định có thể chậm rãi từ trong đó đi tới, vấn đề sớm muộn chỉ còn là thời gian.&n>>
bởi vì giấc mộng kia, bởi vì quá khứ vẫn luôn không dám cùng Tạ Như Hạc thổ lộ hết những lời kia, Thư Niệm cảm thấy như một vật nặng kiên cố đè ép bộ ngực mình, giống như rốt cục có vết rách, còn rớt xuống một khối nhỏ.
Giảm bớt sự thống khổ mang đến cho cô.
Đây là lần đầu tiên Thư Niệm cảm nhận được.
Thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời cô, đại khái đã vượt qua được.
Vì muốn chữa khỏi hoàn toàn bệnh này, Thư Niệm bắt đầu nghiêm túc phối hợp chữa bệnh, đọc những quyển sách có liên quan đến bệnh này, chủ động cùng bác sĩ đưa ra phương án vẫn luôn cự tuyệt lúc trước “Liệu pháp để lộ”.
Nghe được âm thanh không tốt, nhìn thấy những sự việc không tốt.
Thư Niệm không còn đem những chuyện này xem như điểm tự ti của mình, không còn giống như trước kia yên lặng thừa nhận, cô sẽ chủ động nói cho Tạ Như Hạc, nghe anh nhẫn nại giảng giải cho cô,nói những lời khác bên trong, hoặc là những chỗ hành vi không đúng.
Lịch sử giống như là cái vòng tuần hoàn.
trước đây Tạ Như Hạc trôi qua không được tốt, bất luận Thư Niệm tự mình trôi qua tốt hay xấu, cô vẫn không chút nào keo kiệt đem ánh sáng rực rỡ đến cho anh, kiên nhẫn đem những điều tốt đẹp trên thế giới này đều hiện ra cho anh xem.
Mà bây giờ, tình cảnh hiện tại của Thư Niệm đồng dạng với anh trước kia, anh cũng lấy phương thức giống nhau, đem sự dơ bẩn của thế giới này che đậy lại.
Chỉ lưu lại cho cô, để cô hướng đến thế giới kia
Thời gian thoáng một cái, đã gần đến cuối tháng tám.
Lại lần nữa đi bệnh viện tái khám, Thư Niệm nghe theo lời bác sĩ, giảm bớt lượng thuốc. Ra bệnh viện, cô đang chuẩn bị về nhà cùng Tạ Như Hạc, Hoàng Lệ Chi gọi điện thoại cho cô, mời cô đến thử âm.
Phòng làm việc nhận một bộ kịch mạng.
Để Thư Niệm đi thử âm là một nhận vật nữ chính của bộ kịch.
Thư Niệm lần đầu được cơ hội thu âm nhân vật chính, hưng phấn ôm Tạ Như Hạc cười ngây ngô trong chốc lát, sau đó dắt anh đến phòng thu âm, một đường nhảy nhót, như đứa trẻ con.
Cô hắng giọng một cái, ở trước mặt anh tùy ý luyện lời kịch.
Miệng há ra đóng lại, như là đang lầm bầm lầu bầu.
“Tôi muốn một phần mì thịt bò, không hành không rau thơm, cho thêm ớt bột, không thịt bò.”
Âm thanh của Thư Niệm giòn tan, có chút vui sướng, “Há, cho tôi thêm thịt lợn.”
Tạ Như Hạc nghe cô nói, nghiêm túc hỏi: “Đó không phải là mì thịt lợn sao?”
Thư Niệm lắc đầu: “Là không thêm thịt bò chỉ thêm thịt lợn vào mì thịt bò.”
“…”
Sau khi nói xong, Thư Niệm nhìn về phía anh: “Làm sao anh biết lời kịch tiếp theo là câu kia? Đây là lời kịch trước đó em phối cho một bộ kịch,em liền tùy tiện đọc một chút.”
Tạ Như Hạc nói: “Bình thường hẳn là tiếp theo đều sẽ nói câu kia.”
Nghe vậy, Thư Niệm nghĩ nghĩ: “Em nghĩ câu tiếp theo là, “Tôi không thêm cay”.”
“…”
“Em cho anh nghe biến âm.” Thư Niệm tâm tình rất tốt, đem giọng cao kéo dài, tận lực tăng thêm giọng mũi, thanh tuyến lập tức trở nên non nớt hồn nhiên, “Em rất thích anh nha.”
Tạ Như Hạc mi mắt khẽ động, nhìn về phía cô.
“Đây là la lỵ âm.” Thư Niệm ổn định khí tức, cười híp mắt nói, “Em cho anh thêm một biến âm, em thích anh. —— đây là ngự tỷ âm.”
“…”
“Còn có, em thích anh. Đây là…” Thư Niệm trì độn tự hỏi tính từ, “Chính là âm cao.”
Tạ Như Hạc sờ lên đầu của cô: “Sẽ biến nhiều âm như vậy?”
Thư Niệm gật đầu: “Anh có thanh âm gì muốn nghe hoặc là câu?”
“Muốn nghe ——” Tạ Như Hạc giọng điệu ngân dài, thấp giọng, chậm rãi nói, “Em nói thích anh.”
Thư Niệm không có quá nghe rõ: “A?”
Sau một khắc, Tạ Như Hạc rủ xuống mắt hướng cô, bình tĩnh nói: “Vậy nói đến cổng phòng thu âm.”
Lần này Thư Niệm nghe rõ, nắm vuốt cuống họng ngoan ngoãn nói: “Đến cổng phòng thu âm.””…”