Đọc truyện Thua Vì Yêu Em – Chương 77
Edit: Je
Beta: Mowx
Nghe vậy, Thư Niệm ngẩng đầu lên, cảm xúc sa sút nháy mắt tản đi. Cô liếm liếm môi, gia tăng lực đạo nắm tay anh, biết mà còn hỏi: “Niệm? Là ” Niệm” trong chữ nào?.”
Tạ Như Hạc nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. Mặt mày của anh tuấn tú, thành thật đáp: “Niệm trong Thư Niệm.”
“À, hóa ra là “Niệm” này.”
Bởi vì uống rượu, mặt Thư Niệm đỏ bừng, gương mặt bị ánh đèn mờ nhạt choáng nhiễm. Cô đột nhiên đi đến trước mặt anh, cả người nhảy vào trong ngực anh.
Tạ Như Hạc theo bản năng ôm lấy người cô.
Thư Niệm cười híp mắt ngẩng đầu: “Thật sự là của anh.”
Nghe cô nói thế, Tạ Như Hạc cúi đầu nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cười ra tiếng, sau đó dùng lòng bàn tay vuốt vuốt đuôi mắt cô: “Ừm, anh biết là của anh.”
Thư Niệm suy tư, ngẩn ngơ đem hai tay đều nhét vào trong lòng bàn tay của anh:” Của.”
Tạ Như Hạc thuận theo phối hợp: “Anh.”
Thư Niệm giống như trẻ con, nói tiếp: “Của anh.”
Tạ Như Hạc vuốt tóc mái trên trán cô, ngữ khí dịu dàng mà dung túng: “Ừm, của anh.”
Thư Niệm nghiêng đầu một chút, cảm thấy có cái gì không đúng, nghiêm túc nhắc nhở anh: “En nói hai cái.”
Tạ Như Hạc trầm mặc hai giây: “Của anh, của anh.”
Rất nhanh, Thư Niệm từ trong ngực anh lui ra, dắt anh đi lên phía trước: “Mấy giờ rồi?”
Tạ Như Hạc cúi liếc mắt nhìn thời gian: “Chín giờ.”
Thư Niệm gật đầu: “Cảm ơn.”
“Về nhà thôi.”
“Sao anh không hỏi em?” Thư Niệm rất nghiêm túc nhìn anh, “Vì sao lại nói cảm ơn với anh?”
Tạ Như Hạc sửng sốt một chút, còn tưởng rằng vì anh nói giờ nên cô mới nói cảm ơn. Anh suy tư, ngoan ngoãn hỏi: “Vì sao em lại cảm ơn? “
Thư Niệm mấp máy môi, như bà cụ non, rất nghiêm túc nói: “Cám ơn anh vì đã thích em.”
“Hả?”
Nhìn xem nét mặt của cô, khóe miệng Tạ Như Hạc giương lên, “Tại sao lại vì thế mà nói cảm ơn?”
“Chính là cảm thấy, đây là chuyện đáng giá để cảm ơn.”
Cảm ơn vì anh đã kiên trì thích cô nhiều năm như vậy.
Đây có lẽ là món quà lớn nhất trong đời mà ông trời ban tặng cho cô.
– Bởi vì Thư Niệm ngây ngốc trong phòng thu một thời gian rất dài, ngẩn ngơ gần nửa ngày. Cô không muốn để cho Tạ Như Hạc dùng toàn bộ thời gian để chờ cô, cho nên trong ngày hôm đó, cô chủ động nói thời với anh, đến giờ tan làm cô sẽ gọi điện thoại cho anh.
Sau đó anh đến đón cô.
Tạ Như Hạc ngay từ đầu còn không quá đồng ý, coi như Thư Niệm nói như vậy về anh vẫn giống thường ngày chờ ở bên ngoài. Nhưng nhiều lần, anh sợ Thư Niệm tức giận, nên chỉ có thể đồng ý.
Cầm máy tính, đến quán cà phê gần đó, ngồi đấy nửa ngày.
Liên tiếp một tháng, Thư Niệm tiến độ dần dần hoàn thành đến không sai biệt lắm.
Hôm nay, Thư Niệm giống như mọi ngày đi tới phòng thu âm. Buổi biểu diễn của cô không còn nhiều thời gian, ý của Hoàng Lệ Chi là cho cô hôm nay ghi âm xong hết toàn bộ.
Thư Niệm ghi âm được một nửa.
Mấy ngày sau đó, Miêu Mạn đại khái là thời gian rảnh, xuất hiện ở phòng thu, đem còn lại tiến độ hoàn thành. Cô vốn ít xuất hiện trong phòng thu, Thư Niệm nghe Hoàng Lệ Chi, chiều theo lộ trình của Miêu Mạn, đem bài hát ghi xong liền nhường lại phòng thu âm.
Thư Niệm đi đến trong phòng nghỉ, cầm chai nước uống một ngụm, nhắn Wechat cho Tạ Như Hạc. Không bao lâu, cô đứng dậy, dùng một bên thiết bị đối khẩu hình.
Không biết qua thời gian bao lâu, Thư Niệm ra khỏi phòng.
Trong phòng không có nhà vệ sinh, nhưng tòa nhà này mỗi tầng đều có nhà vệ sinh công cộng. Trước đó, thừa dịp thời gian này, Thư Niệm còn chạy đến nói với Tạ Như Hạc mấy câu.
Nghĩ tới đây, Thư Niệm lại lấy điện thoại di động ra, buồn bực ngán ngẩm nhắn cho Tạ Như Hạc một cái vẻ mặt (*icon trên wechat). Lực chú ý của cô đều ở trên điện thoại di động, dùng ánh mắt còn lại nhìn đường.
Tạ Như Hạc trả lời rất nhanh: “Làm sao vậy?”
Không đợi Thư Niệm trả lời, cô đột nhiên chú ý tới cuối hành lang, cũng chính là bên cạnh phòng vệ sinh, một người đàn ông đứng đấy. Vào ngày nắng nóng như vậy, anh ta mang mũ cùng khẩu trang, nhìn qua đặc biệt quái dị.
Thư Niệm chỉ nhìn thoáng qua, rất nhanh lại lần nữa cúi mắt xuống.
Nhưng lại cảm thấy người kia khá quen, không có vài giây lại giương mắt nhìn sang.
Vừa lúc cùng người kia đối mắt.
Trong nháy mắt, Thư Niệm cũng nhận ra anh ta là ai.
Là Từ Trạch Nguyên.
Từ Trạch Nguyên đại khái là gọi điện thoại cho người khác, nhưng đầu dây kia chậm chạp không có nhận. Cách khẩu trang đều có thể nhìn ra giờ phút này anh ta mười phần không kiên nhẫn, tâm tình rất kém cỏi, lông mày vo thành một nắm.
Lúc nhìn thấy Thư Niệm, ánh mắt của anh ta dừng lại, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Giống như là không nhận ra cô, Từ Trạch Nguyên trực tiếp dời ánh mắt đi chỗ khác.
Thư Niệm không có chú ý tới anh ta không thích hợp, trả lời tin nhắn của Tạ Như Hạc: “Em xem thử anh đang làm gì”
Nửa phút đồng hồ sau, Tạ Như Hạc gửi tới một video, quay chính là quang canh xung quanh chỗ anh, cuối cùng chính là mặt anh. Đại khái là do ánh sáng, trên mặt của anh không mang biểu tình gì, lại không lộ vẻ lạnh lùng. Sau đó, Tạ Như Hạc gửi một câu: “Xem video.”
Thư Niệm: “Xem video gì?”
Tạ Như Hạc: “Video em phối âm”
Nhìn thấy lời này, Thư Niệm tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt. Miệng của cô vểnh lên, cao hứng hỏi: “Nhìn cái nào nha? Làm sao anh biết em phối âm.”
Vừa lúc đi đến cửa phòng vệ sinh.
Thư Niệm đem di động bỏ vào trong túi, đi vào.
Đợi nàng lúc đi ra, phát hiện Từ Trạch nguyên vẫn còn đang đứng ở chỗ cũ, nhưng đã không có tiếp tục gọi điện thoại. Anh ta cúi thấp đầu, vành nón che đi biểu lộ trên mặt, lướt lướt điện thoại.
Thư Niệm suy đoán anh ta hẳn là đến tìm Miêu Mạn, không có quá để ý. Cô xoay người, dùng khăn giấy cầm trên tay lau khô nước, hướng phòng thu âm đi, sau đó lấy điện thoại di động ra.
Cô muốn đến gặp Tạ Như Hạc.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, theo đó có một lực đạo rất mạnh, bắt lấy tay Thư Niệm. Cô không có phòng bị, cũng không kịp phản ứng, điện thoại trực tiếp rơi trên mặt đất.
Bởi vì hành động bất thình lình này, hô hấp Thư Niệm như ngừng lại, trong cổ họng giống như là có vật gì ngăn chặn, không phát ra được âm thanh.
Nàng ngẩng đầu, trong mắt còn mang theo mờ mịt, cùng dần dần xông tới sợ hãi.
Một giây sau, nàng nhìn thấy Từ Trạch Nguyên sắc mặt căng thẳng, giống như giận đến cực hạn.
Từ Trạch Nguyên sắc mặt rất khó nhìn, gằn từng chữ một: “Em không thấy anh?”
Thư Niệm thân thể trong nháy mắt cứng lại đến, dùng sức tránh thoát, không có hất được tay của anh ta ra. Trong lòng của cô dâng lên nỗi bất an cùng buồn bực, nói chuyện cũng lộ ra cứng nhắc, âm cuối có chút phát run.
“Anh muốn làm gì? “
“Anh chỉ muốn hỏi em vài vấn đề.”
Từ Trạch Nguyên giọng điệu lành lạnh, “Em cùng Tạ Như Hạc ở cùng một chỗ?”
Thư Niệm dùng sức nhếch môi: “Có quan hệ gì tới anh.”
“Anh nói anh có cảm thấy buồn nôn hay không? ” Lời này của cô không khác gì là đang thừa nhận.
Từ Trạch Nguyên cười lạnh, sức lực nắm tay cô tăng thêm, trong miệng ác độc mà khó nghe, “Lúc ở bên tôi tay cũng không cho tôi nắm, tôi còn tưởng cô là tiểu bạch thỏ ngây thơ. Thế nào? Bây giờ ngược lại lại chủ động leo đến trên giường của người khác rồi?”