Đọc truyện Thua Vì Yêu Em – Chương 70: Em nói không thể
Editor: Vee ~ Beta: Na
Tạ Như Hạc nắm chặt tay cô kéo về phía thang máy.
Mặt Thư Niệm ngơ ngác, đi theo anh trong vô thức. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cô quay đầu, nhịn không được lại nhìn thoáng qua về phía Lâm Kỳ Kỳ.
Lâm Kỳ Kỳ vẫn đứng ở chỗ cũ, sắc mặt dường như vẫn còn đang suy nghĩ. Chú ý tới ánh mắt Thư Niệm, đột nhiên cô ta cong cong khoé mắt, còn thân thiết khoát tay một cái với Thư Niệm.
Tựa như cảm giác bất thiện vừa rồi mà Thư Niệm cảm nhận được chỉ là ảo giác.
Phản ứng của Lâm Kỳ Kỳ như vậy, khiến Thư Niệm cảm thấy mình quá mức cẩn thận, cô miễn cưỡng cong khoé môi.
Bởi vì động tác quay đầu, mũ trên đầu Thư Niệm rơi xuống. Cô thu tầm mắt lại, cúi người xuống nhặt mũ. Tạ Như Hạc cũng đứng lại đợi cô.
Thư Niệm lấy tay phủi bụi bẩn bám trên mũ.
Tạ Như Hạc nhìn lại: “Bẩn rồi thì đừng đội nữa.”
Đầu Thư Niệm rũ xuống không nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Phủi qua một chút là được rồi.”
Không biết vì sao cô lại không vui, cảm giác cũng không phải là vì mũ bị bẩn. Như là cảm xúc đột nhiên sa sút xuống, Tạ Như Hạc cũng không hỏi nhiều. Anh nghĩ nghĩ, thử thăm dò: “Có muốn đi ăn pudding không?”
Nghe vậy, Thư Niệm ngẩng đầu, đôi mắt tròn mở to nhìn anh.
Tạ Như Hạc lại hỏi: “Hay ăn kem ly?”
“…”
“Gạo nếp từ?” (?)
Không thấy tiếng Thư Niệm đáp lại.
Đúng lúc thang máy đến.
Tạ Như Hạc nắm tay cô cùng bước vào: “Đều không muốn ăn sao?”
Trong thang máy trừ hai người bọn họ ra, thì không còn ai khác. Bên trong không gian nhỏ hẹp, nói một câu thôi cũng nghe thấy tiếng vang lại.
Thư Niệm hít mũi một cái, không trả lời anh, tâm tình rầu rĩ. Cô xoắn xuýt mấy giây, giả bộ như không thèm để ý tới: “Vừa nãy, Lâm Kỳ Kỳ và anh đã nói những gì vậy… “
Lúc này, Tạ Như Hạc đang cầm điện thoại tìm những nhà hàng ngon quanh đó, bộ dáng chuyên chú nghiêm túc. Nghe nói như thế, anh hơi đứng người lại, giống như không nghe rõ, nghiêng đầu hỏi: “Ai?”
Thư Niệm cũng sửng sốt: “Người vừa mới nói chuyện với anh.”
Tạ Như Hạc kịp phản ứng: “Bạn em à?”
“Không phải bạn bè.” Thư Niệm hơi suy tư, thành thật nói: “Gặp qua mấy lần ở phòng thu âm, sau đó có thêm bạn bè trên Wechat, bình thường cũng không nói chuyện phiếm nhiều lắm. Hình như cô ấy còn không nhớ em.”
Cũng bình thường.
Cô gái như thế, tính tình hướng ngoại sáng sủa, sẽ có rất nhiều người thích, khẳng định cũng quen biết rất nhiều người. Cũng không để một Thư Niệm trầm mặc chất phác, chỉ nói chuyện dăm ba câu ở trong lòng.
Đến lầu một, hai người bước ra khỏi thang máy.
Tạ Như Hạc suy đoán: “Bởi vì cô ấy không nhớ rõ em cho nên em không vui sao?”
“Không phải.” Thư Niệm lấy dũng khí hỏi anh một vấn đề, nhưng anh không trả lời, lại còn hỏi lại cô nhiều câu như vậy. Cô hơi tức giận, nhỏ giọng thầm thì: “Em hỏi anh đã nói những gì với cô ấy, anh cũng không trả lời em.”
“…”
“Còn hỏi em nhiều chuyện như vậy.” Thư Niệm nhíu mày lại, càng nói càng tức giận, lời nói cũng mang theo ý chỉ trích: “Em cái gì cũng đều nói cho anh biết, anh thì lại không nói cho em.”
Tạ Như Hạc bị bất thình lình làm cho sững sờ. Anh nhớ lại mất nửa ngày, chần chờ nói: “Trước kia anh cũng từng tới phòng thu âm này. Người vừa mới gọi anh là thầy A Hạc kia, anh cứ tưởng là nhân viên công tác ở đây.”
Không nghĩ tới đáp án lại là như vậy, Thư Niệm trầm mặc trong nháy mắt.
Tạ Như Hạc cũng không nghiêm túc nghe cô ta nói, lúc này cũng không nhớ rõ, tốc độ nói chậm chạp không xác định: “Cô ấy nói điện thoại hết pin, hỏi anh có thể cho cô ấy mượn điện thoại để gọi điện hay không.”
Thư Niệm trầm thấp à một tiếng: “Vậy anh nói sao.”
Tạ Như Hạc ngay thẳng nói: “Anh nói không thể.”
“…”
Tạ Như Hạc thực sự không nhớ nổi, nhưng lại sợ Thư Niệm không vui, chỉ có thể thấp giọng thẳng thắn: “Sau đó thì anh cũng không nhớ nữa, anh không để ý lắm.”
Thư Niệm liếm liếm môi, sắc mặt do dự: “Anh không biết cô ấy sao?”
Tạ Như Hạc nói: “Không biết.”
“Cô ấy chính là nhân vật nữ chính của phim gì gì đó, người mà lúc đầu em với anh muốn cùng gặp qua đó.” Thư Niệm khoa khoa tay, không thể nhớ nổi bộ phim kia, “Anh không nhớ sao?”
Tạ Như Hạc nghĩ tới, cũng lập tức hiểu tại sao vừa rồi cô lại không vui. Anh cong khoé môi, chậm rãi nói: “À, bộ phim mà em nhìn đã thấy ghen đó à?”
“…” Thư Niệm cứng ngắc phản bác, “Em không ghen.”
Tạ Như Hạc nhíu mày: “Phải vậy không?”
Thư Niệm không có sức lực gật đầu.
Tạ Như Hạc cũng không so đo cái này với cô, giải thích: “Không phải không nhớ rõ, thời gian đó em không thoải mái, cho nên cũng không có tâm trạng xem phim em lồng tiếng.”
Nghe nói như thế, Thư Niệm lúng ta lúng túng ngẩng đầu lên, “Anh không xem sao?”
“Ừ.”
Mặt Thư Niệm nóng lên, trong nháy mắt cảm thấy mình vừa cố tình gây sự khóc lóc om sòm, lúng ta lúng túng muốn tìm chỗ chui xuống: “Em, em còn tưởng anh nhận ra cô ấy… “
“Ừm? Không muốn anh nói chuyện với cô ấy sao?” Tạ Như Hạc cười khẽ nói: “Lần này anh nhận ra nhé.”
“Cũng không phải.” Thư Niệm mấp máy môi, nói lung tung, “Ý em không phải như thế. Em chỉ hỏi một chút thôi, hai người cũng không nói gì… Dù sao thì, anh cứ coi như em chưa từng hỏi đi… “
Tạ Như Hạc nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sắc mặt giống như đang suy tư.
Thư Niệm bị anh nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên, nhịn không nổi đành chuyển tầm mắt đến nơi khác.
Qua mấy giây, Tạ Như Hạc nói: “Được.”
Thư Niệm buồn buồn ừ một tiếng.
Lại nghe thấy anh nói: “Anh sẽ không nói chuyện với cô ấy.”
“…”
Hai người ra khỏi toà nhà.
Nơi này vừa lúc là con phố thương nghiệp.
Tạ Như Hạc gọi điện kêu Phương Văn Thừa về, định đến gần đó mua đồ ăn rồi về thẳng nhà với Thư Niệm. Hai người đi đến một cửa hàng gần đó, dựa vào sở thích của Thư Niệm, chọn một đôi mũ tình nhân.
Thư Niệm đội mũ cho anh, bởi vì chênh lệch chiều cao giữa hai người rất lớn, cô còn phải nhón chân lên.
Tạ Như Hạc vô thức hơi cúi đầu xuống.
Thư Niệm sửa sang lại tóc cho anh, không biết đang suy nghĩ gì, biểu cảm muốn nói lại thôi. Thật lâu sau, cô cũng không nhịn được nói: “Vừa rồi tâm trạng của em không tốt lắm, nên không trả lời anh.”
Tạ Như Hạc vuốt vuốt tóc mái cho cô: “Ừm?”
Thư Niệm thận trọng nói: “Em muốn ăn pudding.”
“…”
–
Trên đường đi, Thư Niệm không nhìn đến điện thoại. Sau khi về đến nhà, cô mở điện thoại, tùy ý nhìn thoáng qua, mới phát hiện Lâm Kỳ Kỳ nhắn tin Wechat cho cô.
[Có phải hôm nay cô đứng trước cửa phòng thu âm ở quảng trường không?]
[Hình như tôi đã nhìn thấy cô.]
Thư Niệm chăm chú nhìn vài giây, sau đó trả lời một chữ ừ.
Lâm Kýt Kỳ nhanh chóng trả lời [À, cô và thấy A Hạc….?]
Lâm Kỳ Kỳ: [Trước đó tôi có nghe người ta nói, cô thử âm thành công. Chúc mừng cô nhé.]
Lâm Kỳ Kỳ: [Vận khí của cô rất tốt.]
Thư Niệm không biết đáp lại thế nào, suy nghĩ thật lâu cuối cùng chỉ nhắn lại hai chữ: [Cảm ơn.]
Lâm Kỳ Kỳ: [Sau lần này, hai người đều ở cùng nhau sao?]
Thư Niệm không muốn nói chuyện riêng tư của mình với người lạ, đành phải gửi một icon.
Lâm Kỳ Kỳ: [ ha ha ha, tôi lại bát quái rồi.]
Lâm Kỳ Kỳ: [ Tôi hỏi một chút, cô có thể cho tôi phương thức liên lạc với thầy A Hạc không? Nhân vật trong phần kịch bản của tôi đa số là ca hát, cho nên muốn học hỏi anh ấy một chút.]
Lâm Kỳ Kỳ: [ Vừa rồi tôi quên không hỏi anh ấy.]
Thư Niệm thấp mắt, uyển chuyển nhắn lại: [Cái đó thì bên đoàn làm phim sẽ mời cố vấn.]
Lâm Kỳ Kỳ: [Hả?]
Lâm Kỳ Kỳ: [Bên đoàn làm phim của tôi hơi nghèo TvT.]
Thư Niệm không nhắn lại.
Qua một lúc lâu.
Lâm Kỳ Kỳ: [ Cô không đồng ý sao?]
Lâm Kỳ Kỳ: [ vậy quên đi. Tôi chỉ hỏi một chút nếu như cô không muốn thì không cần miễn cưỡng. Là tôi yêu cầu vô lý, sau này tôi gặp thầy A Hạc thì tôi sẽ tự hỏi vậy.]
Nhìn thấy lời này, Thư Niệm nhẹ nhàng thở ra: [Ừ. ]
Giống như không thể lường trước được là sẽ có đáp án như vậy, thật lâu sau, Lâm Kỳ Kỳ mới nhắn lại [……]
Thư Niệm cũng không biết cô ta có ý gì, nên cũng không nhắn lại.
Sau đó hai người cũng không nói tiếp nữa.
Thư Niệm cũng không nhắc đến chuyện này với Tạ Như Hạc.
–
Đại khái bởi vì điều hoà trong phòng để nhiệt độ thấp, ban đêm Thư Niệm lại đá chăn. Trong cái thời tiết mùa hè như này, cô lại bị cảm, cuống họng ngứa, còn liên tục ho khan.
Bởi vì chuyện này, lần đầu Thư Niệm chạy xuống phòng bếp, Tạ Như Hạc nhắc nhở cô một câu: “Trước khi hết cảm thì không được ăn kem.”
Khiến Thư Niệm vốn muốn đi lấy kem phải dừng chân, buồn bực quay về phòng. Qua nửa tiếng, cô lại muốn chạy xuống bếp, muốn thừa dịp Tạ Như Hạc không chú ý để lấy kem.
Lại phát hiện lúc này Tạ Như Hạc đang ngồi trên salon, trong tay cầm hộp kem cuối cùng.
Thư Niệm sửng sốt một chút, đôi mắt cũng theo đó mở to hơn: “Sao anh lại ăn kem của em?”
Lần đầu tiên làm chuyện này, Tạ Như Hạc hơi hơi chột dạ, liếm liếm môi.
“Sợ em ăn vụng.”
“Vậy anh, anh… ” Đúng thật là Thư Niệm có ý nghĩ đó, nên cũng không có cách nào cứng rắn phản bác, “Anh sao có thể ăn hết… Đó là hộp cuối cùng… “
Tạ Như Hạc không dám ăn tiếp, thả thìa trong tay xuống, thấp giọng nói: “Đợi em hết cảm thì anh mua cho em.”
Thư Niệm vẫn không vui, lập tức quay đầu về phòng. Cô nghiêm mặt, suy tư, tức giận đóng cửa.
Không nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Như Hạc.
Tâm trạng Thư Niệm càng không vui hơn, một lần nữa mở cửa, cô nhìn xung quanh. Cô đoán việc tiếp theo mà Tạ Như Hạc sẽ làm, rón rén đi vào phòng tắm, lấy bàn chải răng chạy bằng điện của anh đi.
Sau đó, Thư Niệm về phòng, do dự tìm chỗ nào giấu mới tốt.
Cô quét mắt một vòng quanh căn phòng, nhìn tủ quần áo cao hơn hai mét cách đó không xa.
Thư Niệm cẩn thận từng li từng tí đem ghế đến trước tủ quần áo, đặt bản chải đánh răng nằm ngang, giấu đến chỗ cao nhất trong tủ quần áo. Sau khi giấu kỹ, cô xuống ghế, đổi góc độ khác để quan sát.
Đều không nhìn thấy.
Đột nhiên Thư Niệm nghĩ đến chênh lệch chiều cao giữa hai người.
Đang muốn leo lên giường nhìn một chút.
Đúng vào thời khắc này, điện thoại Thư Niệm đặt trên tủ đầu giường vang lên.
Cô thu lại tâm tư, qua đó nhìn.
Là Hoàng Lệ Chi gọi đến.
Lâu rồi Thư Niệm không nhận được cuộc điện thoại nào của bà ấy, cảm xúc trong mắt tán đi. Cô trừng mắt nhìn, lập tức tiến đến nhận điện thoại, lên tiếng chào hỏi: “Em chào cô ạ.”
Hoàng Lệ Chi cười nói: “Ừ, Thư Niệm, hai ngày này cô về Như Xuyên.”
Thư Niệm gật đầu: “Cô không ở lại đó tiếp tục dịch và chế tác cho đoàn làm phim bên đó nữa sao?”
“Không được.” Hoàng Lệ Chi nói: “Cô và bạn bè cùng mở một phòng thu âm, muốn hỏi em xem có muốn đến đoàn của cô không, làm thành viên ở đó.”
Thư Niệm thụ sủng nhược kinh nói: “Em sao?”
Hoàng Lệ Chi nói: “Đúng vậy. Công tác mới, kỳ thật muốn phát triển cũng không dễ dàng, em có thể suy nghĩ thêm một chút, không đồng ý cũng không sao cả.”
“Không phải, em muốn đi.” Thư Niệm không thèm cân nhắc, trực tiếp đồng ý. Nói xong lời này, còn bổ sung thêm: “Nhưng gần đây cơ thể em hơi khó chịu.”
Hoàng Lệ Chi a một tiếng: “Sao vậy?”
Thư Niệm mơ hồ nói: “Đúng là, chứng lo lắng có chút tăng thêm.”
“…” Nghe vậy, Hoàng Lệ Chi giống như đang nghĩ đến gì đó, nhẹ nhàng thở dài, “Cũng không sao. Khi nào muốn thì gọi cho cô, sau đó chúng ta liền ký hợp đồng.”
Thư Niệm ngoan ngoãn nói: “Vâng, cảm ơn cô ạ.”
“Niệm Niệm.” Hoàng Lệ Chi đột nhiên nói, “Chuyện không tốt đã qua, em phải tự mình bước đi. Đừng vì những chuyện không đáng giá, mà để chính bản thân mình không vui vẻ hạnh phúc.”
Hô hấp Thư Niệm hơi ngưng lại, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi ạ.”
Sau mấy giây, Tạ Như Hạc ở ngoài gõ cửa một cái.
Thư Niệm nhìn về phía cửa một chút, không lên tiếng.
Cách nửa phút, Tạ Như Hạc mở cửa ra. Hình như anh vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn ướt sũng, trên mặt vẫn còn mấy giọt nước. Ánh mắt anh quét một vòng, dừng lại nhìn tủ quần áo hai giây, sau đó nhìn về phía Thư Niệm.
Thư Niệm che ống nghe điện thoại, nhỏ giọng nói: “Sao vậy?”
Tạ Như Hạc trầm mặc vài giây, “Anh không tìm thấy bàn chải đánh răng, muốn hỏi em xem có nhìn thấy không.”
Thư Niệm lập tức cúi đầu, chột dạ nhìn tủ quần áo một chút: “Không thấy.”
Lại trầm mặc thêm vài giây.
Đang lúc Thư Niệm tưởng là mình bị phát hiện, thời điểm đang do dự có nên thẳng thắn hay không.
Tạ Như Hạc mở miệng.
“… Vậy để anh tìm tiếp.”
Na: Sorry cả nhà nhé