Đọc truyện Thua Vì Yêu Em – Chương 4: Học sinh cấp hai đẹp nhất
Thư Niệm không thể tin được, khẩn trương đến nỗi tay chân luống cuống, suýt chút nữa thì cô cúp máy. Cô ổn định lại hô hấp của mình, nhấn nút nghe.
Một giây sau, bên tai truyền đến giọng nói trầm mỏng lạnh lùng của người đàn ông.
“Ai vậy.”
Hô hấp của Thư Niệm dừng lại, mấy ngón tay bất giác nắm chặt lấy chăn. Cô há to miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Mà người ở đầu bên kia cũng rất kiên nhẫn, không thúc giục, cũng không ngắt máy.
Một lúc lâu sau, Thư Niệm cũng lên tiếng: “Xin chào, anh là Tạ Như Hạc sao?”
Bên kia không nói gì, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Giống như di động đã bị ném đến nơi nào đó rất xa rất xa, quên không ngắt máy. Không thèm để ý, cũng không biết người gọi là ai, ôm lấy tâm tình như thế nào để gọi cuộc điện thoại này.
Bên ngoài cửa sổ vẫn còn đang đổ mưa, tiếng mưa rơi như trút nước, mang theo từng cơn gió lớn. Cùng với tiếng mưa trong ký ức, lặp đi lặp lại, chồng chất vào nhau.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Người đàn ông mở miệng, âm thanh khàn khàn, từng chữ đều lạnh lẽo vô tình, như đột nhiên bị một chai coca-cola lạnh áp vào mặt, lạnh đến run người.
“Cô nhầm số rồi.”
—
….
Lần đầu tiên Thư Niệm nhìn thấy Tạ Như Hạc, cũng giống như trận mưa trong đêm nay. Từng hơi thở đều mang theo ý lạnh, xung quanh là mùi vị ẩm mốc thanh lãnh.
Là vào năm cô đang học cấp hai, ở cái thị trấn Thập Diên nhỏ bé đó.
Từ trường học về nhà chỉ mất khoảng hai mươi phút.
Mùa đông sắp đến rồi, trời tối rất nhanh. Ngọn đèn ở bên cạnh đường cũng không tính là sáng, những con kiến cánh đang bay xung quanh. Tiếng mưa vang dội bên tai, hố nước trên mặt đường lấp lánh, phản chiếu ánh sáng của bóng đèn.
Sau khi tan học, Thư Niệm không muốn về nhà quá sớm, ngồi trong lớp làm xong hết bài tập thì cô mới ra về. Cô cầm một cái dù, cẩn thận tránh những vũng nước trên đường, sợ làm bẩn giày.
Cô đi rất chậm, đến gần bảy giờ, mới có thể nhìn thấy cây cầu gần khu nhà cô.
Đi qua cây cầu này, thì sẽ đến một khu dân cư độc lập ở bên kia.
Thư Niệm đang định đi qua, xa xa lại truyền đến tiếng chửi rủa. Cô trừng mắt nhìn, hơi suy tư, mấy giây sau liền nhận ra giọng nói này trùng hợp với giọng nói trong đầu cô.
Là chú Lý Hoành ở ngay sát bên nhà cô.
“Cái tên tiểu tử này có biết làm việc không hả?! Nếu không phải vì mày là người mà bạn tao giới thiệu đến thì con mẹ nó chứ tao đã sớm đuổi mày đi rồi!” Lý Hoành mặc áo mưa, tay chống eo, nhổ nước bọt xuống đất, “Mày nói xem, hàng của tao đã bị ướt hết cả rồi thì tao giao cho người ta thế nào?”
Nghe vậy, Thư Niệm nhón chân lên, nghiêng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy Lý Hoành đang đứng trước mặt một thiếu niên cao gầy, lúc này đang cúi đầu. Áo khoác đồng phục rộng rãi màu xanh trắng, không kéo khoá, lộ ra áo đồng phục ngắn tay bên trong, quần mặc trên người anh có vẻ hơi ngắn, từng giọt nước rơi xuống phía dưới theo ống quần.
Mặt mũi anh bị dính đầy nước mưa, chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mơ hồ.
Thư Niệm cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, chậm rãi đi về phía đó.
Đi đến càng gần thì càng có thể thấy rõ ràng tình hình bên này.
Sau lưng hai người có một chiếc xe lam, trên xe đặt mấy thùng giấy. Chiếc xe ba bánh đó có một cái mái che, nhưng đã bị rách, những hạt mưa lọt qua chỗ đó rồi rơi xuống, mấy thùng giấy bị ướt đến dúm dó.
Thư Niệm nhận ra chiếc xe kia, là của Lý Hoành. Cái mái che cũng đã hỏng từ trước rồi.
Lý Hoành vẫn đang mắng, thậm chí còn động tay động chân đẩy bả vai Tạ Như Hạc, thần sắc ương ngạnh.
“Dù sao thì tổn thất hôm nay cũng trừ vào tiền lương của mày!”
Tạ Như Hạc bị đẩy lui về phía sau một bước, nhưng vẫn không nói một câu nào, cúi thấp đầu, đứng từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp và bờ môi của anh, đường cong hàm dưới cứng nhắc. Toàn thân đều thấm nước mưa.
Trong cái thời tiết này, giống như đã ngưng tụ thành băng.
Tiếng mắng chửi khó nghe còn đang kéo dài không ngừng.
Lúc này, Thư Niệm đi tới bên cạnh hai người, che một nửa cây dù sang bên Tạ Như Hạc.
Vóc dáng của cô rất nhỏ, mặt cũng nhỏ, làn da trắng nõn mịn màng, ngũ quan tinh xảo thanh tú, tựa như búp bê.
Thư Niệm ngửa đầu nhìn lên mặt vênh váo hung hăng của Lý Hoành, nhẹ giọng gọi: “Chú Lý.”
Thấy Thư Niệm, khuôn mặt của Lý Hoành càng khó coi hơn.
“Trẻ con thì nhanh cút về nhà.”
Thư Niệm lập tức uốn nắn: “Cháu không phải trẻ con.”
Lý Hoành cười lạnh một tiếng.
Thư Niệm chỉ chỉ chiếc xe ba bánh, chân thành nói: “Cháu nhớ là, mái che chiếc xe này của chú vốn đã hỏng rồi. Đây không phải là chú đưa cho anh ấy công cụ có vấn đề sao? Chú không thể vì cái này mà không trả tiền công cho anh ấy.”
Bị cô đâm thủng tâm tư của mình, Lý Hoành rất khó chịu, ngụy biện nói: “Tao đã giao hàng đến tay nó, giờ hàng xảy ra vấn đề đương nhiên tao tìm nó rồi, chẳng lẽ lại để tự tao chịu thiệt sao!?”
Thư Niệm ngẩn người, không bị ông ta dắt mũi, mà vẫn tiếp tục muốn nói lý với ông ta.
“Nhưng mà ———”
“Đi đi đừng nói nữa, phiền chết đi được.” Lý Hoành móc móc lỗ tai, nhấc chân ngồi vào xe ba bánh, “Đến thuyết giáo với tao làm cái quái gì, thật là con mẹ nó đầu óc có vấn đề mà.”
Thư Niệm cắn cắn môi, nói: “Chú không được chửi bậy.”
“Chửi bậy thì làm sao? Hàng xảy ra vấn đề thì tìm người giao hàng, tại cái chỗ này của lão tử thì đây chính là cái đạo lý. Nói nhảm với tao làm cái quái gì?” Lý Hoành quay đầu, rống to: “Thật con mẹ nó đen đủi!”
Sau khi nói xong, ông ta cũng không đợi Thư Niệm nói tiếp, đạp chân xuống chân ga, nhanh chóng rời đi.
Trên cây cầu chỉ còn lại hai người họ, tịch mịch không ai nói gì.
Thư Niệm gãi gãi đầu một cái, cũng không có cách giải quyết nào, đành nghiêng đầu nhìn sang Tạ Như Hạc, nói: “Nhà anh ở đâu vậy?”
Anh không nói chuyện, cũng không nhìn cô, quay đầu đi về hướng ngược lại với khu dân cư.
Thư Niệm sửng sốt, vội vàng chạy theo.
Bước chân của anh nhanh hơn cô một chút, Thư Niệm phải chạy chậm thì mới có thể theo kịp.
Giày giẫm vào hố nước khiến bọt nước vẩy ra, đôi giày bị dính bẩn, công sức cô thận trọng đi đường khi nãy đều biến thành hư không. Thư Niệm sốt ruột, bất giác níu lấy góc áo của anh, có chút tức giận: “Này!”
Nghe tiếng, bước chân Tạ Như Hạc dừng lại.
Hành động này làm cho lửa giận trong người Thư Niệm tiêu tán.
Nhớ tới vừa nãy mình đã vô lễ gầm rú lên, Thư Niệm ảo não nhăn mặt. Cô chỉ vào cán dù, nhỏ giọng nói: “Có thể cầm giúp em cây dù này được không?”
Thư Niệm giương mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt anh.
Đôi mắt anh hơi dài, hơi híp mắt suy nghĩ, bởi vậy nên không nhìn rõ đôi mắt của anh lắm.
Nhưng nhìn qua thì có vẻ đang hoang mang với hành động của cô.
Bất quá lần này Tạ Như Hạc có đáp lại cô, sau khi trầm mặc một lát, nhận cây dù trong tay cô.
Thư Niệm nhẹ giọng nói cảm ơn, vừa kéo khoá cái ngăn nhỏ bên cạnh cặp sách vừa vụng trộm quan sát anh.
Tóc của thiếu niên này ướt sũng, giọt nước rơi xuống thuận theo đuôi tóc, sắc mặt rất yếu ớt. Lông mi vừa dày vừa dài, giống hai cái quạt nhỏ. Mắt như vẽ, trắng đen rõ ràng. Sống mũi thẳng tắp, phía dưới là đôi môi mỏng bị đông cứng đến nhợt nhạt.
Vốn từ vựng của Thư Niệm cũng không phong phú, không biết nên dùng từ nào để miêu tả được khuôn mặt của anh.
Trong đầu chỉ dâng lên một từ duy nhất ——— “xinh đẹp”.
Mặc dù âm trầm, nhưng lại là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp.
Kỳ thật cô cũng không có gì phải làm, chỉ là muốn đưa dù cho anh cầm mà thôi.
Sau khi Thư Niệm suy tư, lấy ra một cái kẹo mềm vị xoài từ trong cặp xách ra, giống như là an ủi, đưa tới trước mặt anh.
“Cho anh cái kẹo này.”
Tạ Như Hạc không nhận.
Thư Niệm mở to đôi mắt tròn xoe ra nhìn anh, sau khi âm thầm giằng co với anh, tay cầm kẹo nắm chặt hơn một chút. Cô như người lớn thở dài một hơi, nhét kẹo vào trong túi áo của anh.
“Trời mưa…. Ách…. Trời mưa cũng đừng để mắc mưa. Nhà em gần đây lắm, em chạy một lúc là về đến nhà.”
Anh vẫn không để ý đến cô.
Thư Niệm cũng không còn cách nào khác, bổ sung một câu: “Anh cầm cây dù này về đi, về nhà sớm nhé.”
Sau khi nói xong, cũng không đợi anh đáp lại, cúi đầu đem cặp xách từ sau lưng chuyển đến trước người.
Đang định cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, bỗng nhiên Tạ Như Hạc đưa cây dù đến trước mặt cô. Cây dù bao trùm toàn bộ người cô, mà cơ thể anh lại lộ ra ngoài trời mưa một lần nữa.
Thư Niệm tạm dừng, nhìn anh.
Mưa to thấm ướt cả người anh, tóc trên trán bị dính thành từng chùm, cánh tay buông thõng ở bên người, phác hoạ ra dáng vẻ gầy yếu của anh, cả người chật vật không chịu nổi.
Thư Niệm không nhận, đôi mắt bị nhiễm một lớp hơi nước trong màn mưa, giống như hai viên trân châu đen ngâm trong nước.
“Anh không lạnh sao? Vì sao lại không che dù?”
Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, tránh đi tầm mắt của cô.
Thư Niệm không biết nên nói gì, nhưng việc này tốn nhiều thời gian như vậy, cũng không có lý do gì gián đoạn nó(?). Cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy hẹn gặp lại.”
Cô vừa tiến lên phía trước một bước.
Người bên cạnh cũng đi về phía trước một bước.
Thư Niệm nghiêng đầu nhìn anh, có chút buồn bực: “Hay là nhà anh cũng ở khu này?”
Đầu anh cũng không di chuyển một chút nào, hoàn toàn không có xu hướng gật đầu, Thư Niệm đành phải lúng ta lúng túng nói: “Vậy anh cũng cùng che dù với em đi, đi thôi.”
Một đường trầm mặc.
Sau khi qua cầu, đi thẳng về phía trước, nhìn thấy một nhà có cây hoè¹ già trong sân, rẽ phải, đi đến cột đèn đường thứ tư là đến nhà Thư Niệm.
¹Cây hoè: (Hoa hòe hay cây hòe) là loài thực vật thuộc họ Đậu. Hoa hòe là cây bản địa Đông Á (chủ yếu là Trung Quốc; và như tên gọi Latin, nó được di thực đến Nhật Bản). Tại Việt Nam hòe được trồng làm cảnh và dùng làm thuốc. (Theo wikipedia)
Cô dừng bước: “Em đến rồi, tạm biệt.”
Thư Niệm lục lọi tìm chìa khoá trong túi, nghe tiếng bước chân Tạ Như Hạc rời đi phía sau lưng.
Cô mở cửa ra.
Thời điểm Thư Niệm quay đầu, Tạ Như Hạc đã chạy tới cột đèn đường thứ hai trên con đường đến nhà cô, trong tay còn cầm cây dù của cô, bị màn mưa làm cho bóng dáng mơ hồ không ít.
Vị trí kia chính là nhà Lý Hoành.
Trong khoảng sân nhỏ có cái xe ba bánh vừa rồi cùng với một cái xe đạp màu đen cũ kỹ. Anh đột nhiên dừng chân, lặng yên nhìn chiếc xe đạp đó.
Khuôn mặt tái nhợt hoà với ánh đèn, không nhìn rõ biểu cảm.
—
Bước chân vào nhà.
Nghe thấy tiếng động, Đặng Thanh Ngọc đi từ trong bếp ra. Nhìn thấy đôi giày bẩn và hai tay trống rỗng của Thư Niệm, sắc mặt trở nên khó coi: “Sao lại về muộn như vậy? Dù của con đâu? Lại đưa cho người khác rồi sao?”
Thư Niệm cởi đôi giày bẩn và bít tất, gật gật đầu: “Con nhìn thấy một anh bị chú Lý Hoành lừa tiền công, mà lại không mang dù, nên con đưa dù cho anh ấy rồi.”
“Mẹ đã nói với con hàng trăm lần rồi!” Đặng Thanh Ngọc lập tức hung lên, “Người khổ cực khắp thiên hạ này thì làm sao mà đếm xuể? Con quản được từng người không? Trước tiên quản tốt bản thân của con đi! Đừng có mà nghe theo mấy lời nói của ba con!”
“Con không muốn quản tất cả mọi người trong thiên hạ.” Thư Niệm nhấc đôi giày lên, đi vào phòng tắm, “Nhưng nếu con nhìn thấy, thì con sẽ không mặc kệ. Một cây dù cũng không đắt lắm.”
Chuyện gì Thư Niệm cũng nghe theo bà, duy chỉ có phương diện này thì lại cố chấp như ba cô vậy. Đặng Thanh Ngọc không muốn nghe cô nói nhiều, đánh giá cô: “Bị dính mưa không? Nhanh đi tắm cho mẹ, giày cứ để đấy trước đã.”
Thư Niệm đứng trước bồn rửa tay, ngoan ngoãn tìm cái chậu đựng nước để ngâm giày.
“Không ạ, anh ấy đưa con về rồi mới đi.”
Trầm mặc một giây.
Đặng Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu, kéo Thư Niệm từ trong phòng tắm ra. Lần này giọng nói của bà cũng không còn cao như trước, mà lại nghiêm túc, có ý muốn giảng đạo lý với cô, “Thư Niệm, mẹ nói với con lần cuối cùng. Trên thế giới này có rất nhiều người xấu, con không thể bỏ qua dạng người này mà không có chút phòng bị nào như vậy.”
“Nhưng chung quanh đều là người quen…. ” Thư Niệm bị hành động bất ngờ của bà hù doạ, nói chuyện hơi dồn dập, “Anh ấy chắc cũng không hơn tuổi con mấy đâu, trên người bạn ấy vẫn mặc bộ đồng phục cấp hai mà.”
“Người xấu không phân biệt tuổi tác. Mà là hiện tại tiếng mưa lớn như vậy, hoàn toàn có thể át tiếng của con.” Đặng Thanh Ngọc nhắm mắt lại, thần sắc rã rời, “Có thể nghe lời mẹ được không? Người khác mẹ cũng không quan tâm làm gì, nhưng con là con gái mẹ.”
“….”
“Sau này sau khi tan học liền về nhà, biết không? Đừng ở bên ngoài lâu quá.”
“….”
Thư Niệm rũ mắt xuống, nhìn sàn nhà.
Một lúc lâu sau, cô thấp giọng nói: “Vâng.”
—
Bởi vì chuyện này, cả ngày Thư Niệm không có chút tinh thần nào. Cô cảm thấy mình không làm bậy chuyện gì mà có thể khiến mẹ dạy dỗ cô dừng lại, nói cô giống như một đứa trẻ không biết nghe lời người lớn.
Hôm sau tan học, Thư Niệm không còn ở lại trường học nữa, đeo cặp sách đi thẳng về nhà.
Trời sáng choang, mưa đã tạnh, mặt đất cũng dần khô ráo.
Trên đường về nhà, Thư Niệm gặp phải rất nhiều người quen. Cô nắm chặt quai đeo cặp sách, tâm tình trầm trọng đi về phía trước. Đi ngang qua nhà có cây hoè già, cô đột nhiên nghe thấy tiếng người phụ nữ nói chuyện phiếm trong nhà nhắc đến Lý Hoành.
Bước chân Thư Niệm không khỏi dừng lại, dựa vào bên tường nghe họ nói chuyện.
Nghe nửa ngày, tổng kết lại thì là chắc là như thế này:
Hôm nay Lý Hoành phải ra ngoài, đi chiếc xe đạp cũ kỹ kia, phanh xe không ăn, đụng phải cây ở ven đường, bị gãy chân, bây giờ vẫn còn đang nằm trong viện.
Sắc mặt Thư Niệm trì trệ, không khỏi nhớ đến một màn tối hôm qua.
Thiếu niên đứng ở đằng kia, như một di thể độc lập. Ánh mắt đặt trong sân nhà Lý Hoành, biểu cảm âm u mà tràn ngập tức giận.
Chắc là không đâu.
Nghĩ đến lời nói tối qua của mẹ, Thư Niệm bất giác nắm chặt tay, suy nghĩ hỗn loạn tiếp tục về nhà.
Cũng nhanh đến cửa nhà.
Vừa nhấc mắt, bước chân Thư Niệm lại dừng lại một lần nữa.
Người thiếu niên mà cô vừa mới nghĩ đến kia, bây giờ lại đang đứng trước cửa nhà cô.
Ngày thường anh gầy gò, nhưng lại cao, cả người đứng nghiêm, không còn dáng vẻ chật vật như ngày hôm qua. Mặc bộ đồng phục cấp hai, dung mạo non nớt, không mang theo bất cứ tâm tình gì. Đôi mắt đen bóng đào hoa, sống mũi như điêu khắc, đôi môi như tô son.
Trên tay cầm cây dù tối qua cô đưa.
Thư Niệm yên lặng phong cho cậu cái danh hiệu “Học sinh cấp hai đẹp nhất”.
Cô đi tới.
Chú ý tới bóng dáng của cô, mắt Tạ Như Hạc nhìn về phía cô. Anh đi tới, động tác cũng không tính là ôn nhu, trực tiếp nhét cây dù vào ngực Thư Niệm rồi rời đi.
Một giât cũng không dừng lại thêm.
Nhưng Tạ Như Hạc còn chưa đi được mấy bước.
Sau một lát, Thư Niệm đột nhiên chạy đến trước mặt anh, tốn sức mà kéo cậu sang một bên. Ánh mắt của cô rất nghiêm túc, thanh âm đè thấp yếu ớt, lại vô cùng thanh tú: “Anh có biết chú Lý Hoành nhập viện không?”
Mặt Tạ Như Hạc không thay đổi nhìn cô, cũng không lên tiếng.
Cái bộ dạng này của anh, Thư Niệm cũng không biết anh đang nghĩ gì, hơi gấp: “Sẽ không phải là bạn chứ?”
[21:23 24.11.18 ôi mẹ ơi..!! Cái chương này dài kinh người ]