Đọc truyện Thừa Tướng Sủng Thê – Chương 33: Phiền Phức Đến
“Chủ tử ,nên dậy rồi.” A Thi kéo ra mành giường màu xanh nhạt.Dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn tiểu mỹ nhân đang ngủ bên trong nhưng nhiều hơn là đau lòng.Tối qua cơn đau đầu tái phát người ấy không thể ngủ cả đêm.Sáng đương nhiên là không thể nào dậy nổi.Nhưng bây giờ giờ trời cũng sắp trưa rồi không thể nào không kêu người ấy dậy.Bỏ bữa thật không tốt sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”Một chút nữa thôi a~” Vân Phượng nằm trở mình quay mặt vào trong tiếp tục ngủ.Trung y xốc xếch theo cử động của Vân Phượng mà tuột xuống lộ ra một vùng tuyết trắng.”Dậy nào chủ tử của ta.
Hôm nay phòng bếp có nấu món tuyết cáp, gà ngũ vị,…!mà chủ tử thích ăn nhất ” A Thi mặc kệ Vân Phượng làm nũng tiếp tục gọi.Lỗ tai tinh xảo giật nhẹ , tuyết cáp?Bụng nàng từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì bỏ vào…!ừm….có chút đói .Được rồi ~ăn một chút rồi ngủ tiếp vậy.Thuận theo cánh tay A Thi mà ngồi dậy mặc cho nàng ấy rửa mặt chải đầu cho nàng.A Thi giúp nàng rửa mặt nhìn thấy vết thâm dưới mắt thì đau lòng không chịu nổi.Trong lòng quyết tâm nhất định phải tìm được danh y chửa khỏi chứng đau đầu này cho chủ tử nhà mình.*******Xong hết thảy ngồi vào bàn thưởng thức những món ngon nghi ngút khỏi.Tạm biệt cuộc sống ăn gấp không kịp uống canh.Tạm biệt cuộc sống thâu đêm suốt sáng phải ôm đao trong người.Cuộc sống là phải hương thụ như bây giờ a~Đang nhấm nháp hương vị ngon lành của chén canh tuyết cáp thì A Thi ở phía ngoài chạy vội vào.Trong đôi mắt ánh lên tia hứng thú.Chắc lại sắp buông chuyện rồi.”Chủ tử ,có chuyện rồi a~” A Linh hướng Vân Phượng nói.Biết ngay mà.Đưa muỗng canh vào miệng .Ngon quá a~”Sao? Xảy ra chuyện gì?” Vân Phượng vừa nhai vừa hỏi.”Nhi tử của Dương bá hầu dẫn người đến Thiên Dực doanh kiếm chuyện a~”Sau đó A Linh dùng biểu cảm hết sức sinh động kèm theo cả chuyển đọng tay chân kể lại mọi chuyện .Nào là tên kia hóng hách như thế nào khi mang người đến kiếm chuyện………..Tất cả đều được A Linh diễn tả hết sức sống động.”Vậy không phải mọi chuyện đã xong cả rồi sao ? Ngươi làm ra vẻ khẩn cấp như vậy làm gì?” Vân Phượng ăn nốt chiếc bánh xong lên tiếng hỏi.”Ây da…Nếu như là đánh thắng thôi thì đâu có chuyện gì.Tiếc là xương vị công tử đó quá mềm bị người bên ta đánh có một chút liền gảy mất…..xương đùi cùng một xương sườn.”A Linh đã nói bớt đi thảm trạng của vị công tử đó “một chút”.Lúc nãy nàng nghe người đến báo..ừm..hình như …gảy rất nhiều chỗ thì phải….!!???Chân mày của Vân Phượng nhướng lên trong lòng nhẩm thử xem tên công tử kia đã làm gì mà có thể chọc giận người của nàng như vậy.Người của nàng luôn có chừng mực không bao giờ có chuyện lỡ tay .”Thương tích trong chiến đấu là chuyện bình thường vả lại là hắn khiêu chiến trước.Sau đó thì thế nào?””Giờ thì phụ thân của vị công tử đó đến cầm đao kêu gào muốn người có chức vị ra cùng ông ta nói chuyện.
“Đánh nhau thua sau đó kêu phu thân thật không có khí phách.”Ừm~Ngô tướng quân cùng mấy vị thống lĩnh có ở đó không? “”Dạ có.
Các vị ấy đang cùng Dương bá hầu trò chuyện nhưng tình hình có vẻ xấu….!”Có khuynh hai rằng mấy vị ấy sẽ xông lên đánh chết Dương bá hầu .”Hảo~Ta hiểu rồi.Kêu người chuẩn bị ngựa.
Ta thay y phục rồi sẽ đi ngay.” Dương bá hầu ….nàng đến chậm chút sợ sẽ có án mạng a~Một người tự cao thích sỉ nhục,khiêu khích người khác nói chuyện cùng những vị tướng nóng tính thích sử dụng nấm đấm .Chặc….chặc….