Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 158: Phong Lam Cẩn trả thù (canh một)


Đọc truyện Thừa Tướng Phu Nhân – Chương 158: Phong Lam Cẩn trả thù (canh một)

Edit: Trảm Phong

Vô Duyên không còn để ý tới Phong Lam Cẩn, ngón tay như điện ở trên người Vân Khanh bay động, động tác nhanh đến chỉ có một đạo tàn ảnh màu trắng, trán của hắn cũng dần dần toát mồ hôi, đầu trọc phảng phất bịt kín một tầng hơi nước.

Trong phòng không có chút âm thanh nào, ngay cả tiếng hít thở cũng dần dần không thể nghe thấy, Phong Lam Cẩn gắt gao nắm quả đấm, khẩn trương nhìn động tác Vô Duyên, thân thể căng thẳng giống như là cung tiễn vận sức chờ phát động.

Trán của hắn cũng rịn ra mồ hôi lạnh như băng.

Phảng phất như là qua trên trăm năm, lại phảng phất như trong nháy mắt.

Chờ Vô Duyên rốt cục thu tay, Phong Lam Cẩn hi vọng nhìn sang. Vô Duyên hơi mệt mỏi gật đầu.

Phong Lam Cẩn chỉ cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, lại cũng không cách nào chống đỡ sức nặng thân thể, vô lực quỳ xuống.

Cả đời này chỉ vẻn vẹn có giờ phút này hắn bất lực nhất, đã trải qua quá nhiều vui buồn hắn nằm ở đầu giường Vân Khanh, dùng sức thở hổn hển.

Vô Duyên đại sư thương cảm nhìn hai người, sau một lúc lâu mới lắc lắc đầu, tiếng nói khô khốc.

“Phong thừa tướng, đến lúc rồi.”

Phong Lam Cẩn ngẩng đầu lên, đáy mắt tâm tình gì cũng không có, phảng phất không nghe hiểu lời Vô Duyên nói.

Vô Duyên lần nữa lắc đầu, “Nàng không thích hợp tranh đấu.”

Nếu không phải kiếp trước chịu đau xót như vậy, kiếp này nàng sao có thể sẽ không từ thủ đoạn nào trả thù những người kia. Hắn thản nhiên nói, “Lần đầu tiên ta thấy nàng nàng cũng chỉ là một đứa trẻ mới sinh, ánh mắt trong suốt không có nửa điểm tạp chất, lúc ấy ta liền nghĩ, tiểu cô nương này trưởng thành tất nhiên cũng là cô gái đơn thuần ngây thơ.”

Vô Duyên phảng phất lọt vào trong hồi ức, ánh mắt có chút mông lung, “Thật sự không ngoài sở liệu của ta, lớn lên nàng quả nhiên là một khối ngọc thô chưa mài dũa, nhưng nàng thật sự là một cô nương cố chấp, cũng bởi vì mẹ ruột của nàng vì nàng đính hôn cùng Quân Ngạo, nàng liền đem tất cả tâm tư đều đặt ở trên người của hắn, ta chính mắt nhìn thấy tiểu cô nương sạch sẽ thấu triệt biến mất không thấy gì nữa, biến thành cô gái mang theo oán hận sâu sắc.”

“… Quân Ngạo dù đối với nàng không tốt như thế nào nàng cũng không biết lợi dụng thân phận của mình đi Bạch gia tìm ngự Sử đại nhân thay nàng làm chủ, lại càng không nguyện hồi phủ tìm kiếm Thượng thư đại nhân đỡ đần.”

“… Ta được mẫu thân nàng nhờ vả che chở nàng, nhìn bộ dáng nàng mềm yếu dễ bắt nạt vừa bực vừa hận, nộ kỳ bất tranh ai kỳ bất hạnh, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, đi vân du tứ hải. Thật không nghĩ đến vừa trở về liền nghe trong cung truyền đến tin tức, nói nàng hãm hại Vân Vận lúc ấy đã thành Nguyệt phi nương nương sảy thai, bị Quân Ngạo lúc ấy đã là hoàng đế ban hạc đỉnh hồng chết ở trong lãnh cung…”

Tâm Phong lam Cẩn sít sao căng thẳng, hắn thế nhưng không biết Vô Duyên đại sư cùng Khanh nhi đến từ một chỗ. Lại càng không biết nàng đã từng chịu qua đãi ngộ không thuộc mình như vậy. Mặc dù nàng nói với hắn chuyện trước kia, nhưng lại luôn vội vã sơ lược, hắn nhìn ra được nàng không thích nhớ lại chuyện cũ, cho nên cũng chưa bao giờ hỏi thêm.

Nhưng hôm nay nghe trong lòng lại dâng lên hận khắc sâu!

Hận Quân Ngạo hèn hạ vô sỉ lợi dụng tình cảm của nàng đến thu phục thiên hạ, lấy được ngôi vị hoàng đế, càng hận lúc đó bản thân mình thế nhưng không có xuất hiện ở bên cạnh nàng!

Hai người đều vùi lấp tâm tình của mình không cách nào tự kềm chế, ai cũng chưa từng phát hiện Vân Khanh đang lâm vào hôn mê sâu khóe mắt chảy một giọt thanh lệ, biến mất tại thái dương.

Hắn nghe được bản thân mình khàn khàn trả lời, “… Ta hiểu rõ ý của ngươi…”

Vô Duyên gật gật đầu, “Hiểu là tốt rồi.”

Nói hắn liếc nhìn Vân Khanh nằm ở trên giường hô hấp hơi yếu, lại nhìn bộ dáng mình một chật vật, khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, khẽ cười nói, “Hôm nay ta cũng không còn chuyện gì, tướng gia có phải nên tìm chỗ để cho ta tắm rửa thay quần áo một phen hay không? Ta tính ra Vân Khanh gặp chuyện không may liền ngựa không dừng vó chạy mấy ngày đêm mà đến, dọc theo đường đi cũng không biết chạy chết bao nhiêu thất lương câu (lương câu: ngựa tốt), tướng gia phải bồi thường tổn thất.”

Phong Lam Cẩn lại không có tâm tình nói giỡn, nâng lên đôi mắt vô lực cẩn thận nhìn Vô Duyên, quả nhiên thấy trường sam màu trắng của hắn đầy nếp uốn, bởi vì lâu dài gấp rút lên đường không có thời gian tắm rửa biến thành hơi vàng, còn có thể thấy cát vàng bám trên quần áo, mà ngay cả giầy trên chân đều dính vô số bùn đất.

Phong Lam Cẩn đối với Vô Duyên đại sư hơi có chút hiểu rõ, hắn là hồng nhân trước mặt Khánh Viễn Đế, rất được Khánh Viễn Đế tín nhiệm, đồng thời cũng biết người này có bệnh thích sạch sẽ cực độ nghiêm trọng.

Nhìn hắn một thân chật vật, Phong Lam Cẩn miễn cưỡng cười một tiếng.

“… Đó là tự nhiên.”

Vô Duyên đưa lưng về phía Phong Lam Cẩn, không sao cả khoát khoát tay, không có nói gì, chậm rãi dạo bước ra khỏi phòng.

Phong Lam Cẩn phân phó Tử Khâm giữ ở ngoài cửa đun nước nóng cho Vân Khanh tắm rửa.

Sau đó lại gọi Trương thái y canh giữ ở cửa đến.

Trương thái y vừa rồi nhìn thấy Vô Duyên từ trong nhà đi ra ngoài cũng đã phi thường kinh dị, lúc này lại lần nữa bắt mạch cho Vân Khanh, lại càng trợn to hai mắt.

“Thật bất khả tư nghị.” Hắn kích động râu ria đều vểnh lên, hưng phấn chắp tay nói với Phong Lam Cẩn, “Hôm nay thân thể thiếu phu nhân mặc dù vẫn suy yếu, nhưng là trên người đã ngừng chảy máu, vừa rồi cũng không biết ăn cái gì, thế nhưng nhanh chóng đem máu trên người nàng bổ trở lại. Nếu không tận mắt nhìn thấy, lão phu nhất định không thể nào tin nổi.”

Phong Lam Cẩn không quan tâm những thứ này, chỉ khẩn trương hỏi thăm, “Nói cách khác nàng không có nguy hiểm tính mạng nữa?”

“Đúng vậy.” Trương thái y gật gật đầu, “Mặc dù hôm nay thân thể thiếu phu nhân còn có chút suy yếu, đúng là đã không có nguy hiểm tính mạng, tỉnh lại chỉ sợ phải đến tối hôm nay hoặc là ngày mai, ta khai một đơn thuốc lưu lại, tướng gia dựa theo phương thuốc hốt thuốc, để cho thiếu phu nhân mỗi ngày sau ba bữa cơm uống một chén. Lại lấy một chút dược liệu bổ dưỡng cùng với đồ ăn hầm cách thủy, dùng dược thiện điều dưỡng thân thể, có lẽ đến mùa xuân sang năm có thể khá đến tám chín phần mười.”

Phong Lam Cẩn một lòng rốt cục hoàn toàn buông lỏng xuống.

“Đa tạ Trương thái y.”


Trương thái y muốn nói lại thôi nhìn chân Phong Lam Cẩn.

Phong Lam Cẩn hơi tự giễu cười, “Là phúc không phải họa, là họa chưa chắc không phải phúc. Không nghĩ tới Phong mỗ bị kích thích thế nhưng hai chân tốt lên, cũng không biết đây tột cùng là phúc hay họa.”

Con ngươi Trương thái y chớp động, chắp tay nói, “Tự nhiên là phúc.”

Con ngươi Phong Lam Cẩn chớp lóe, “Kia tự nhiên là vô cùng tốt.”

Dùng nước nóng lau lau vết máu trên người cho Vân Khanh, Phong Lam Cẩn ôm thân thể nàng hôn mê chỉ cảm thấy may mắn trước nay chưa có. May mắn nàng có thể tốt.

Nếu như chuyện như vậy lại trải qua một lần, hắn thật sự không biết nên làm gì bây giờ mới tốt.

Đem nàng đặt nằm trên giường, đóng lại cửa sổ, phòng ngừa nàng bị gió lạnh thổi đến.

Phong Lam Cẩn thay đổi một thân trường bào trắng thuần giản dị, mặt mũi tràn đầy sát khí, phảng phất như là nói với không khí.

“Thanh Loan!”

Thanh Loan từ trong bóng tối lách mình ra, sắc mặt nàng trắng bệch, nhìn qua cũng không tốt bao nhiêu so với Vân Khanh hôn mê.

Vừa nhìn thấy Phong Lam Cẩn, nàng liền mím môi thật chặt, không nói một lời quỳ xuống.

“Ngươi đi theo bên người thiếu phu nhân, đem chuyện đã xảy ra một ngày nay đều cặn kẽ miêu tả một lần cho ta.” Phong Lam Cẩn khép hờ mắt, giọng nói nhàn nhạt.

Thân thể Thanh Loan lại run lên, nàng cắn cắn môi, “Ngày hôm nay chủ tử cùng phu nhân giờ Tý thức dậy, sau đó chủ tử đi tiền viện chiêu đãi khách nhân, phu nhân liền ở hậu viện cùng đại tiểu thư nói chuyện phiếm tâm sự, chờ cỗ kiệu cô gia tới đón sau…”

Phong Lam Cẩn bực mình cắt đứt nàng, “Nói điểm chính!”

“Vâng!” Thanh tuyến Thanh Loan khẽ run lên, nỗ lực trấn định nói, “Sau khi phu nhân trở về chủ tử liền đi ra ngoài, sau đó Phương di nương tới tìm phu nhân…”

“Phương Du?”

“Đúng vậy, Phương di nương cùng Tiền Nhu đến. Hai người bưng canh cá đến nói là vội tới dâng canh giúp phu nhân điều dưỡng thân thể, phu nhân vẫn luôn có tâm phòng bị đối với Phương di nương, tự nhiên không thể nào uống đồ nàng đưa tới. Hai người một lời không hợp liền tranh chấp, Phương di nương nói phu nhân ghen tị, có thai cũng không chịu đem chủ tử nhường lại, phu nhân liền châm chọc Phương di nương đôi câu, Phương di nương kích động đánh nát bát canh cá, lại cùng phu nhân ầm ĩ vài câu mới bị phu nhân làm tức sắc mặt trắng bệch đuổi đi. Chờ Phương di nương đi không bao lâu, chủ tử trở lại.” Chuyện tình sau đó hắn biết.

Phong Lam Cẩn trầm mặc hồi lâu đều không nói gì.

Thanh Loan gắt gao nắm chựt quả đấm, khẩn trương chóp mũi mồ hôi lạnh giọt giọt rơi xuống trên mặt thảm da hươu.

Hồi lâu, Phong Lam Cẩn mới cúi đầu nói, “Phương Du hôm nay có cùng trước kia có chỗ nào bất đồng?”

Thanh Loan hít sâu một hơi, “Không có!”

Thanh âm hắn mạnh mẽ trầm xuống, ánh mắt như đao nhìn nàng, lạnh lùng nói, “Nghĩ rõ ràng trả lời lại!”

Thân thể Thanh Loan mạnh mẽ run lên, lại là một giọt mồ hôi lạnh từ chóp mũi chảy xuống.

Nàng hồi tưởng hồi lâu, trong lòng nắm thật chặt.

“Nếu là có chỗ nào không đúng, chính là hôm nay Phương di nương kiên nhẫn hơn nhiều. Hơn nữa thời điểm vừa mới tiến viện tử tư thái hạ vô cùng thấp, lúc ấy phu nhân đều có chút ít kinh dị.”

“Cặn kẽ chút.”

“Dĩ vãng Phương di nương tới tìm phu nhân, phu nhân nói dăm ba câu có thể làm nàng tức tới xám xịt rời đi, hôm nay phu nhân kiên nhẫn không tốt, cho nên nói chuyện… Hơi chút… Hơi chút nặng. Chỉ là như vậy Phương di nương cũng không chạy đi, còn có Phương di nương ngày thường lá gan rất lớn, hôm nay phu nhân bất quá nói dăm ba câu lại làm cho nàng đánh nát canh cá, cho nên thuộc hạ cảm thấy chỗ này vô cùng kỳ quái.”

“Canh cá?!”

“Chủ tử là hoài nghi canh cá?” Thanh Loan thấp giọng nói, “Nhưng là phu nhân một mực cũng không uống.”

“Canh hôm nay đổ sao?”

“Đổ.”

“Đi tìm đến!”

“Vâng!”

Bất quá thời gian một phút đồng hồ, Thanh Loan liền tìm mang đến một đám bùn đất.

Phong Lam Cẩn mời Trương thái y đến phân biệt, Trương thái y đem đất đặt ở dưới chóp mũi nhẹ ngửi một chút, trầm mặt gật gật đầu, “Có hương vị xạ hương. Hẳn là hỗn hợp hương thơm tiến vào thân thể con người, đối với người bình thường không có tác dụng, nhưng phụ nữ có thai nếu ngửi thấy được hương vị này, tất nhiên sảy thai.”


“Làm phiền Trương thái y.”

Trương thái y hiểu Phong Lam Cẩn đây là đang hạ lệnh trục khách, cũng biết hôm nay Phong gia đã trải qua quá nhiều chuyện, cần thời gian đến xử lý, hiểu rõ gật đầu lui ra.

Phong Lam Cẩn vê nắm đất kia. Đầu ngón tay khẽ dùng sức, bùn đất “Răng rắc – -” thành phấn vụn.

Thanh Loan đang quỳ thân thể khẽ run rẩy.

“Thanh Loan.”

“Vâng, chủ tử.”

“Ngươi đi theo ta đã bao lâu?”

“Mười một năm!”

“Mười một năm, thì ra là đã lâu như vậy.” Phong Lam Cẩn tựa hồ đang nhớ lại cái gì, cúi đầu thở dài, giọng nói hắn bay bổng, phảng phất như là gió cũng giống như là mây, làm cho người muốn bắt đều bắt không được, cực kỳ mờ ảo.”Những năm gần đây, ta đối với các ngươi như thế nào?”

“Tính mạng thuộc hạ là chủ tử cứu, những năm gần đây lại tĩnh tâm tài bồi thuộc hạ, thuộc hạ thập phần cảm kích.”

“Dĩ vãng các ngươi chưa từng để cho ta thất vọng.” Phong Lam Cẩn lẳng lặng nhìn Thanh Loan quỳ ở bên cạnh hắn cách hai bước xa, giọng nói bình thản, ánh mắt sâu thẳm, “Ta đem ngươi đặt ở bên người phu nhân, chính là vì để ngươi hộ nàng chu toàn, nhưng ngươi lại không làm được, để cho phu nhân ở dưới mí mắt ngươi bị thương, suýt nữa bỏ mạng! Thanh Loan, lúc này đây, ta đối với ngươi thập phần thất vọng.”

Hốc mắt Thanh Loan ửng hồng, dập đầu trên thảm trải sàn, “Cầu xin chủ tử trách phạt!”

“Ngươi đi đi.”

“Chủ tử?” Thanh Loan ngạc nhiên ngẩng đầu, nước mắt ràn rụa nước theo gương mặt chảy xuôi. Nàng mạnh mẽ dùng sức dập đầu, “Chủ tử, cầu xin ngài không cần đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ về sau sẽ không phạm sai lầm như vậy, cầu xin chủ tử cho thuộc hạ thêm cơ hội…”

Phong Lam Cẩn lắc lắc đầu, quyết tâm đã định.

“Ta sẽ không lại cho mình cơ hội hối hận lần thứ hai!” Thanh âm hắn trầm xuống, “Ngươi đi đi!”

“Không! Thanh Loan nguyện ý đi Hình đường chịu trừng phạt… Chỉ cầu chủ tử không cần đuổi Thanh Loan đi… Thanh Loan cùng ca ca thuở nhỏ được chủ tử thu lưu, một thân công phu cùng tính mạng đều là chủ tử ban cho…” Nàng ngạnh thanh, “Chủ tử chính là thân nhân của Thanh Loan cùng ca ca, cầu xin chủ tử không cần đuổi Thanh Loan đi…”

Phong Lam Cẩn mặt không chút thay đổi lắc lắc đầu, chậm rãi đi ra khỏi phòng, “Ta tâm ý đã quyết!”

Ngoài phòng giữ cửa Tử Khâm nước mắt đầy mặt còn có Xuân Hoa, Lục Nhi, Tử Y hốc mắt ửng đỏ, cũng chỉ có Tử Tình sâu trong đôi mắt là mừng rỡ ngay cả đè nén đều không nén được.

Phong Lam Cẩn cũng không có đem tin tức tính mạng Vân Khanh đã bảo trụ nói cho mấy người.

Tử Khâm cùng Xuân Hoa cùng Vân Khanh thân thiết, cho nên tình cảm lộ ra ngoài rất nhiều.

Tử Y cùng Lục Nhi bình thường giữ bổn phận, nhưng hôm nay nhìn bộ dáng thiếu phu nhân cũng cảm thấy thập phần đáng thương, cho nên đỏ vành mắt.

Phong Lam Cẩn lạnh lùng nhìn Tử Tình sắc mặt hàm chứa xuân sắc cùng vui mừng, đáy mắt hung ác nham hiểm dọa người.

Hắn không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng ta.

Tử Tình cảm giác được tầm mắt Phong Lam Cẩn, không khỏi khẩn trương hô hấp đều chậm lại chút ít, trên mặt dâng lên nhàn nhạt đỏ ửng.

Trong lòng của nàng cực kỳ thấp thỏm, trước kia đã cảm thấy tướng gia ôn hòa như ngọc là một công tử văn nhã, đối với người nào đều mỉm cười ứng đối, nhu tình như nước, chẳng lẽ nói tướng gia đã sớm thích nàng, chỉ là ngại thiếu phu nhân, cho nên mới không muốn bác mặt mũi của nàng, không có nạp thiếp? Mà hôm nay thiếu phu nhân không còn ở đây, cho nên liền không che dấu chút nào hảo cảm đối với nàng?

Nếu nói là trước kia Phong Lam Cẩn là tuấn dật không trọn vẹn, hôm nay chính là nam tử tản ra mị lực tuyệt đối, thân hình thon dài, vươn người mà đứng, làm cho người nhìn lên thấy liền sinh lòng ái mộ.

Nếu là ở bên cạnh nam tử như vậy, cho dù làm thiếp nàng cũng đủ hài lòng.

Nghĩ đến đây, tim của nàng đập càng nhanh, đỏ ửng trên mặt càng ngày càng sâu, ngay cả viền tai đều hồng như con tôm.

Len lén giương mắt quan sát hắn, lại trong khoảnh khắc đó tâm mạnh mẽ chìm đến cuối.

Nam tử trước mắt một thân trường bào gấm vóc trắng thuần, bên hông thắt ngọc đái rộng bốn chỉ (ngọc đái: thắt lưng bằng ngọc), một đầu tóc dài đen như mực dùng bạch ngọc quan buộc lên cao cao, vì mặc đồ này nên ôn hòa như ngọc, công tử văn nhã, lại bởi vì sâu trong con ngươi hắn sắc bén cùng bình tĩnh làm cho người liếc mắt nhìn liền sinh lòng sợ hãi.

“Tướng gia…” Tử Tình bị dọa trắng mặt, thanh tuyến run rẩy, vô ý thức lui về phía sau môt bước.

“Tử Khâm.”


“Vâng, tướng gia.”

“Đi tiền viện tìm Đại tổng quản trong phủ, để cho tổng quản tìm người môi giới bán người, đem Tử Tình bán.”

Tử Khâm hơi sững sờ, lại nhanh chóng trả lời, “Nô tỳ lĩnh mệnh.”

“… Tướng gia!” Tử Tình không dám tin trợn to hai mắt, nàng mạnh mẽ quỳ rạp xuống đất muốn nắm vạt áo Phong Lam Cẩn, trên mặt Phong Lam Cẩn đầy chán ghét, thân né lóe lên tránh nàng đụng chạm, nhìn thấy nàng nước mắt nước mũi phục trên mặt đất khóc thút thít, “Tướng gia, nô tỳ không biết mình đã làm sai điều gì. Nô tỳ cho tới nay cần cù chăm chỉ làm việc, chưa bao giờ dám chậm trễ, nếu như nô tỳ làm sai chỗ nào, chính là xem tại phân thượng nô tỳ là nha đầu hồi môn của thiếu phu nhân, cầu xin ngài tha nô tỳ a…”

Phong Lam Cẩn gằn từng chữ, “Chính là vì thiếu phu nhân, cho nên… Ngươi mới nhất định phải đi!”

Trải qua chuyện này hắn nhìn rất rõ. Nguy hiểm giữ lại nhất định phải rút ra.

Hôm nay Tử Tình không có động tác gì, cũng chưa nói tới có chỗ nào thất trách, nhưng cứ thế mãi, chỉ bằng nàng có vọng tưởng đối với hắn, nói không chừng sẽ biến thành Phương Du thứ hai.

“Tử Khâm, lập tức đi làm.”

“Vâng, tướng gia!”

“Xuân Hoa, đi trong phòng chờ, nếu phu nhân tỉnh lập tức báo cho ta biết.”

Phu nhân còn sống? Tử Khâm cùng Xuân Hoa con mắt đột nhiên sáng ngời, khẩn cầu nhìn Phong Lam Cẩn.

Phong Lam Cẩn gật gật đầu.

“Nô tỳ lập tức đi qua.” Xuân Hoa cao hứng nước mắt lần nữa giàn giụa.

“Phu nhân đang hôn mê, các ngươi động tác cẩn thận chút.”

“Nô tỳ hiểu.”

Xuân Hoa dùng sức xoa xoa nước mắt trên mặt, hút hút mũi, động tác rất nhanh lại phi thường dịu dàng chạy vào phòng.

Phong Lam Cẩn nhìn mà vừa lòng.

“Tướng gia, ngài khai ân a…”

Tiếng la khóc dần dần đi xa, Phong Lam Cẩn chỉ mang theo Mặc Huyền, thẳng đi ra khỏi Thanh Trúc viên, trải qua chuyện hôm nay, tất cả mọi người trong phủ biết rõ hắn vì bị kích thích, cho nên hai chân khá hơn.

Tin tức này chỉ sợ buổi chiều hôm nay liền có thể truyền tới trong tai Khánh Viễn Đế đi, Phong Lam Cẩn có chút ít trào phúng nghĩ đến.

Phong Lam Cẩn đi đúng là viện tử của Phương Du.

Hai bà tử giữ cửa viện nhìn thấy Phong Lam Cẩn đi tới, sắc mặt sợ hãi, nhất tề quỳ xuống.

Phong Lam Cẩn mặt mày nhàn nhạt từ bên cạnh hai người đi qua.

Giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp nói, “Bản tướng đã từng phân phó, không có lệnh của ta không cho phép thả Phương Du xuất viện, xem ra các ngươi căn bản cũng không có đem bản tướng phân phó đặt ở trong tai!”

Thân thể hai bà tử run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng cũng không dám giải thích.

“Bán.”

Mặc Huyền mặt không chút thay đổi trả lời, “Vâng.”

Hai bà tử ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám, đã bị Mặc Huyền sai sử gia đinh kéo ra ngoài.

Vào viện tử, liếc nhanh liền nhìn thấy Phương Du nằm trên ghế mĩ nhân phơi nắng trong sân.

Mùa đông ánh mặt trời cũng chỉ có vào buổi trưa ấm áp. Sơ sơ nhìn thấy Phong Lam Cẩn, Phương Du lấy làm kinh hãi.

Nàng chỉ vào hai chân Phong Lam Cẩn, đôi môi run rẩy nói không ra lời.

Phong Lam Cẩn nhìn thấy Phương Du, đáy mắt vốn thâm thúy đen nhánh “Cọ – -” một cái toát ra Minh Hỏa u ám, sát khí lạnh như băng, vạt áo ống tay áo màu trắng cùng tóc dài đen như mực không gió mà bay, lạnh như băng kinh tâm động phách.

Phương Du lại không chú ý tới, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào hai chân Phong Lam Cẩn, trợn to hai mắt, “Chân của ngài thế nhưng tốt rồi?”

Phong Lam Cẩn sát khí quanh thân, trực tiếp lắc mình một cái liền vọt đến bên người Phương Du, cánh tay như điện nắm chặt cổ nàng.

“Tướng công…”

“Ai sai sử ngươi?”

Phong Lam Cẩn còn không có đánh mất lý trí, Phương Du lá gan không nhỏ, nhưng cũng không có lớn đến quang minh chính đại đi đến hại Khanh nhi. Nàng không có đầu óc, căn bản là không nghĩ ra kế hoạch chu toàn. Càng không có khả năng biết được hắn khi nào thì không có ở bên cạnh Khanh nhi.

Khanh nhi lần này bị hại, nhìn như tất cả đều là ngoài ý muốn, nhưng tinh tế suy nghĩ căn bản chính là chuyện tình sớm đã lên kế hoạch tốt.

Người hại nàng rõ ràng cũng biết tính cách của nàng, biết rõ nàng mang thai tính tình nhẫn nại thập phần không tốt, vì hôm nay bận rộn cả một ngày, một đêm cũng chưa chợp mắt, mệt mỏi không chịu nổi. Cho nên tính nhẫn nại lại càng không tốt.

Người nọ chính là lợi dụng điểm này, còn có khe hở Hân Duyệt xuất giá, thừa dịp hắn không ở bên cạnh hại người.

Hắn tầng tầng bảo vệ đều ở hôm nay xảy ra vấn đề, Thanh Loan sai lầm, cha mẹ cùng mình bận rộn. Khe hở trong sân Phương Du, còn có Mặc Hà hắn an bài tại bên cạnh Phương Du… Đây căn bản cũng không khả năng.


Chuyện có khác thường cần phải suy xét.

Mà đầu óc Phương Du, còn chưa đủ nghĩ ra kế hoạch chu toàn như vậy.

Trọng yếu hơn là, bên người Phương Du đều là người Phong gia, có thể nói là sống trong giám thị, cho nên hắn mới có thể yên tâm đối với Phương Du như vậy, không phải là không biết rõ nàng ta tâm hoài bất quỹ, chỉ là đủ tự tin, nhưng tự tin chết tiệt này làm cho hắn ngã một cái, suýt nữa vì thế hối hận suốt đời.

Phương Du nàng đến tột cùng là từ chỗ nào tìm đến xạ hương, đến tột cùng là ai muốn hại Khanh nhi!

“Cái… Sao…” Trên mặt nàng có kinh hoảng chợt lóe lên, lại nhanh che giấu tốt, nỗ lực vạch ngón tay của hắn, trên mặt đỏ bừng, “Ta không biết… Không biết ngài đang nói cái gì…”

Đáy mắt hắn thoáng hiện lên một tia quang mang thị huyết, ánh mắt đỏ hồng đáng sợ.

Dần dần, thu hẹp ngón tay!

“Khanh khách – – ”

Phương Du nghe được âm thanh cổ mình sai khớp, nàng nhìn Phong Lam Cẩn mặt không chút thay đổi, rốt cục hiểu Phong Lam Cẩn căn bản cũng không phải là đang thử dò xét nàng, mà là thật muốn giết nàng.

Nàng kinh hoàng, hai chân cơ hồ treo trên bầu trời, hít thở không thông cảm giác phô thiên cái địa xoắn tới, bên má nàng đã không còn đỏ bừng, mà là vì không có cách nào hô hấp mà trở nên phát xanh.

Trong đầu biến thành màu đen, nàng rốt cục sợ hãi, hai tay cuồng loạn quơ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe được thanh âm hắn lạnh như băng vô tình.

“Ta cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng, ai sai sử ngươi!”

“… Ta… Nói…”

Phong Lam Cẩn mạnh mẽ buông tay ra, nếu không phải là tình thế bất đắc dĩ, hắn căn bản không muốn đụng vào nàng một chút nào!

Phương Du ngã trong bùn đất, bắn lên đầy trời tro bụi, một thân váy dài màu phấn trắng hiện đầy bụi, nàng lại chẳng quan tâm, hai tay vuốt cổ sắc mặt xanh hồng kịch liệt ho khan.

Thống khổ cơ hồ muốn đem phổi đều ho ra.

Phong Lam Cẩn mắt lạnh nhìn.

Nàng rốt cục từ từ ngừng ho khan, sắc mặt cũng thoáng khôi phục chút ít, ánh mắt nhìn Phong Lam Cẩn đã không còn ái mộ, chỉ có sợ hãi sâu sắc, nàng tự cho là không để lại dấu vết lui về phía sau, cho rằng như vậy có thể cùng Phong Lam Cẩn bảo trì khoảng cách an toàn.

“Nói!”

Thân thể nàng kịch liệt run rẩy, cũng không dám do dự, đứt quãng nói, “… Không phải chủ ý của ta, là trong nội cung, là trong nội cung!”

“Hiền phi?”

“Không đúng không đúng, không phải là cô cô ta!” Nàng luôn miệng cho giải thích Hiền phi, dưới ánh mắt của Phong Lam Cẩn giật mình nhanh chóng nói, “Là một nương nương vừa tới trong nội cung, hai tháng trước bệ hạ vừa phong làm Mai phi nương nương.” Nàng không dám nhìn Phong Lam Cẩn, sợ hắn không tin, vội vàng nói, “Nàng tiến cung mới hai tháng, nghe nói tuổi tác còn không lớn, nhưng lại dựa vào một thân yêu mị mê hoặc bệ hạ toàn tâm đối đãi, nghe nói từ khi nàng tiến cung, bệ hạ độc sủng một mình nàng, còn chuyên môn vì nàng xây cung điện, nghe nói nàng thích hoa mai liền phong nàng phong hào Mai phi, còn ở tẩm cung của nàng trồng đủ loại hoa mai…”

Mâu quang Phong Lam Cẩn càng kinh người.

Phương Du vội vàng nhặt trọng điểm nói, “Nhưng là vị nương nương này cũng không biết tình huống thế nào, giống như cùng Vân gia có cừu oán, chẳng những tại thời điểm được sủng ái thổi gió bên tai bệ hạ, làm cho Vân Thường đại nhân mất đi bệ hạ sủng ái, còn làm bệ hạ tức giận đem Vân Thường từ vị trí Binh bộ Thượng thư hạ xuống Binh Bộ Thị Lang…”

“… Mai phi thủ đoạn tàn nhẫn, hai ngày trước tìm được ta, bức hiếp ta đáp ứng nàng hãm hại tỷ tỷ… Ta cũng là không có cách nào mới làm như thế a, bằng không nếu nàng ở trước mặt bệ hạ nói cha ta không phải, Phương gia chúng ta chẳng phải là cùng một cái kết cục với Vân gia. Ta là bị buộc, tướng gia minh giám a.”

Nàng thấy sắc mặt Phong Lam Cẩn càng ngày càng khó coi, ngay cả tướng công cũng không dám kêu, trực tiếp gọi tướng gia.

Phong Lam Cẩn ngồi xổm người xuống cúi người nhìn nàng, lạnh lùng câu dẫn khóe môi.

“Ngươi là bị ép buộc?”

Phương Du liều mạng gật đầu, “Ta thật sự là bị buộc.”

“Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao nàng không tìm người khác. Lại tìm ngươi đây?”

Ánh mắt Phương Du tránh né, không dám nhìn hắn.

Tự nhiên là bởi vì nàng chứa tâm hại Vân Khanh…

Phong Lam Cẩn ngồi thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống, mắt bao quát nàng, đáy mắt sát ý dần dày.

Phương Du không ngốc, tự nhiên đã nhìn ra.

“Tướng gia, ta là bị buộc bất đắc dĩ a, cầu xin ngài tha ta một mạng…”

“Vậy sao ngươi không nghĩ tới lúc ấy thả cho Khanh nhi một con đường sống đây! Ngươi có biết nàng mang thai hay không, không cẩn thận sẽ một thi hai mệnh?”

Phương Du hơi sững sờ, “Vân Khanh chết?” Đáy mắt thế nhưng mang theo đè nén vui mừng.

Con ngươi Phong Lam Cẩn càng phát ra thâm thúy, yên tĩnh giống như mặt biển trước khi bão táp đến.

Nguy hiểm mà quỷ dị.

Vạt áo trắng noãn dưới ánh mặt trời hiện ra vầng sáng lạnh như băng.

“Ngươi quả nhiên – – đáng chết!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.