Đọc truyện Thừa Tướng Phu Nhân – Chương 156: Tứ bào thai
Edit: Trảm Phong
Người biết rõ ràng tình huống sẽ chọn biện pháp thứ hai mới là lý trí.”Vân Khanh cười khổ ôm lấy cánh tay của hắn, rúc vào đầu vai của hắn, đáy mắt mang theo sương mù mông lung, ” Phong Lam Cẩn, chúng ta liền đánh cuộc một lần, được hay không?”
“Không!”
Vân Khanh cười nhạt một tiếng, nhưng có nước mắt theo gò má như ngọc rơi xuống, một tay nàng vuốt bụng, thần sắc ôn nhu từ ái, “Chàng có biết ta muốn một đứa bé đến cỡ nào hay không? Năm đó… Ta trơ mắt nhìn chính mình sảy thai lại bất lực, cái loại cảm giác vô lực này cả đời ta cũng không quên được, Phong Lam Cẩn, lúc này đây ta có quyền lựa chọn, ta không muốn lại giẫm lên vết xe đổ.”
Nếu không cho dù nàng còn sống cũng sẽ áy náy khổ sở, cả đời đều chịu lương tâm khiển trách.
” Khanh nhi… Chẳng lẽ nàng trơ mắt để cho ta nhìn nàng chết sao…”
Phong Lam Cẩn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, hai mắt hắn đỏ ngầu sung huyết, cũng không biết là đang hận ai.
Hốc mắt nàng đau xót, nước mắt như dòng suối nhỏ uốn lượn rơi xuống tay áo hắn, trên cẩm bào màu tím nhạt của hắn lưu lại ấn ký bằng đồng tiền, nàng ngạnh thanh.
“Phong Lam Cẩn, thực xin lỗi…”
Thân thể Phong Lam Cẩn cứng đờ, không thể tin nhìn nàng.
Vân Khanh chậm rãi rút ra châm đâm vào phía sau cổ hắn, tránh đi tầm mắt của hắn, không nhìn thấy ánh mắt hắn khiếp sợ thống khổ, thấp giọng khổ sở nói, “Chúng ta biết nhau lâu như vậy, chàng cho tới bây giờ cũng không có nói với ta chữ ‘không’, nhưng hôm nay ta vẫn muốn làm trái lời chàng. Phong Lam Cẩn, chàng phải tin tưởng ta, ta trọng sinh trở về, nào có dễ dàng chết như vậy?”Nàng miễn cưỡng bứt khóe môi, nói đùa, “nói không chừng tiểu quỷ câu hồn sẽ tha cho ta một mạng đấy chứ.”
“Không!”
Vân Khanh không nhìn hắn nữa, đem hắn nhẹ nhàng đặt ở trên giường, gian nan đỡ bụng cúi người hôn hắn, ” ta sẽ bình an trở về.”
Nói xong nhìn hắn thật sâu, nện bước trầm trầm bước chân ra khỏi phòng.
Ngoài phòng Trương thái y đã gọi người làm đem đồ chuẩn bị sinh đều chuẩn bị tốt, Phong Lam Cẩn sớm đã đưa vào phủ mấy bà tử đỡ đẻ bắt đầu phát huy công dụng, lúc này đang vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng, chờ phân phó.
Phòng sinh nằm tại phòng bên.
Phòng bên vô cùng đơn giản lại có chút âm u, tạm thời đặt một bộ giường chiếu nho nhỏ, hết sức đơn sơ. Từng bồn nước nóng tản ra nhiệt khí mờ mịt, làm cho cả gian phòng tràn đầy cảm giác nóng bức.
Trương thái y nhìn thấy hoàn cảnh trong phòng mi tâm hung hăng nhíu lại, hắn vừa phân phó Tử Khâm sắc mặt trắng bệch cùng Xuân Hoa, ” đem cửa sổ mở ra, hoàn cảnh thông gió đối đối với việc sinh sản khá hơn một chút.”
Tử Khâm cùng Xuân Hoa vội vàng chạy như bay đi mở cửa sổ.
Vân Khanh đứng ở trong phòng, nhìn một phòng nha hoàn bà tử sắc mặt sầu lo, trong lòng ấm áp, quay đầu nói với Trương thái y, ” Trương thái y, ta chuẩn bị xong.”
Trương thái y sắc mặt ngưng trọng gật đầu, từ trong hòm thuốc xuất ra một bao bột thuốc, nhìn Vân Khanh đưa tay tới đón, cánh tay của hắn lại có chút dừng lại.
“Thiếu phu nhân, ngươi thật là nghĩ kỹ?”
“Đúng vậy.”
Trương thái y bất đắc dĩ thở dài, đem gói thuốc đưa cho Vân Khanh. Nhìn Vân Khanh không cần nước trực tiếp nuốt xuống bột thuốc, hắn cũng không nói gì thêm. Chờ Vân Khanh ăn xong thuốc, Trương thái y gật gật đầu đối với mấy bà đỡ liền lui ra ngoài.
Hắn là thái y, đỡ đẻ cũng không quen thuộc.
Cho nên chỉ có thể chờ ở bên ngoài đợi tin tức, thuận tiện chuẩn bị tốt dược vật chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Mới vừa ra khỏi phòng, lại nghe được âm thanh trầm đục, Trương thái y nghi hoặc quay đầu lại.
Liền nhìn thấy Phong Lam Cẩn mặc tử y bào phi thân tới, con mắt hắn lúc này như muốn nứt ra, hai gò má phiếm hồng, khóe môi còn lưu lại một tia vết máu, hiển nhiên là vừa rồi phá tan huyệt đạo liền lập tức chạy tới. Thậm chí ngay cả một chút che giấu cũng không có, kinh hoảng ngay cả xe lăn cũng không ngồi.
Trương thái y nhìn hai chân hắn kiện toàn, con mắt trừng như chuông đồng, một hồi lâu sau kịp phản ứng nhìn nhìn mọi nơi.
Phát hiện người làm đều bị phân phát lui xuống, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nàng đâu?”
Trương thái y thấp than một tiếng trả lời, “Trong phòng chuẩn bị sinh.”
Phong Lam Cẩn nghe vậy liền muốn xông vào phòng.
Trương thái y gắt gao giữ chặt ống tay áo Phong Lam Cẩn, quát lên, “Đã không còn kịp rồi, nàng đã ăn vào dược vật trợ sản, nếu lúc này ngươi tiến vào cưỡng chế đem nàng đi ra, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
Cước bộ của hắn dừng lại, xoay đầu lại đôi mắt giống như kiếm sắc bén đâm thẳng Trương thái y.
Thương cảm nhìn thoáng qua Phong Lam Cẩn giống như điên, Trương thái y trầm giọng nói, “Hôm nay chỉ có thể ở chỗ này chờ tin tức.”
Phong Lam Cẩn một câu nói cũng không nói, cước bộ lảo đảo một chút, chậm rãi vô lực dựa ở trên vách tường sau người.
Trương thái y không đành lòng quay đầu đi chỗ khác.
Trong cổ của hắn phát ra thanh âm nghẹn ngào như dã thú gào thét nức nở, hai chân rốt cục chậm rãi mềm xuống…
Chỉ chốc lát sau, Mạc Ngôn, Phong Nhiễm Mặc cùng mọi người nhận được tin tức vội vã chạy đến, mà ngay cả Phong Hân Duyệt cùng Bạch Thanh Tiêu vừa bái hết đường xong cũng nhận được tin tức lập tức chạy tới, trên thân hai người còn mặc đồ cưới đỏ thẫm sắc, bởi vì chạy như bay đến, hô hấp đều có chút rối loạn.
“Đến tột cùng là thế nào?”Bạch Thanh Tiêu nhịn không được hỏi ra, trên mặt hắn cất dấu hung ác nhàn nhạt, trầm giọng hỏi thăm, “Sáng sớm hôm nay không phải vẫn tốt sao? Sao lại đột nhiên trúng độc còn sớm sinh rồi?!”
Tin tức là Tử Khâm chạy đến Bạch gia đưa tin, Bạch Thanh Tiêu sợ cha mẹ ông bà lo lắng, vội vã nói rõ có việc gấp liền lao đến, dọc theo đường đi Tử Khâm đã đem tin tức nàng biết đều nhất nhất cặn kẽ nói với hắn.
Hắn hô hấp dồn dập, cơ hồ muốn đi tóm cổ áo Phong Lam Cẩn, lại nhìn thấy vẻ mặt hắn chán chường điên cuồng ngu ngơ dừng lại cước bộ, hắn một đám lửa giận lại không chỗ phát tiết, nhìn thấy vách tường cứng rắn, hắn không cần suy nghĩ một quyền liền nện vào. Vách tường bị hắn đập nát, một quyền đi xuống lõm thật sâu. Uất khí trong lòng hắn thoáng giảm một chút, cắn răng nói, “Đây tột cùng là ai làm!”
Nếu lúc này hung thủ ở đây, tin tưởng nhất định sẽ bị tất cả mọi người cùng Bạch Thanh Tiêu mất đi lý trí hành hạ chết.
“Hiện thảo luận những thứ này căn bản cũng không có ý nghĩa.” Trương thái y nhìn một phòng người không có một ai tiếp lời, trầm giọng nói ra, “Hung thủ có rất nhiều cơ hội bắt được, nhưng hôm nay thân thể thiếu phu nhân…”
“Trương đại phu, ngươi nhất định phải cứu đại tẩu ta…”Phong Hân Duyệt đã sớm khóc lem hết trang dung tinh xảo, biết rõ sinh mạng Vân Khanh bị đe dọa nàng liền hỏng mất.
Ở trong lòng của nàng, đại tẩu là người không gì không làm được, thông minh cơ trí, trầm ổn nội liễm, nhưng tại sao lại bị người khác tính kế đây.
Đặc biệt là đại tẩu hiện đang có thai, hài tử mới không đến bảy tháng a, trong kinh thành nàng biết trong xã hội thượng lưu hàng năm vì khó sinh mà chết người cũng không biết có bao nhiêu.
Mỗi lần nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại căng thẳng.
Phong Lan Tinh cùng Phong Lan Nguyệt trầm mặc đứng ở trong góc nhỏ không nói gì, ánh mắt lại không cách nào che giấu lo lắng.
Mạc Ngôn cũng đỏ mắt vành mắt, nàng tựa ở trong ngực Phong Nhiễm Mặc nhẹ giọng khóc sụt sùi, “Đây là tạo cái nghiệt gì a…” Nếu thật sự có nhân quả báo ứng mà nói, nàng thà rằng trả thù trên người của nàng, chỉ đáng thương con dâu cùng tôn nhi của nàng… Còn có con trai nàng đáng thương…
Phong Nhiễm Mặc trầm mặc vỗ vỗ sống lưng Mạc Ngôn, không tiếng động trầm mặc.
“A – – ”
Một tiếng thét chói tai bén nhọn từ trong phòng truyền ra.
Phong lam cẩn vốn ngơ ngác dựa vào vách tường xụi lơ trên mặt đất nghe tiếng thoáng cái liền nhảy dựng lên, hắn không cần suy nghĩ liền đỏ hồng mắt muốn chạy vào phòng, cũng trong nháy mắt đẩy cửa phòng ra lại dừng lại.
“Ngươi bây giờ đi vào sẽ chỉ làm nàng phân tâm.”
Trương thái y ở phía sau hắn cứng ngắc nói.
Cước bộ của hắn ngừng lại. Cửa gỗ bị móng tay thật sâu bấm xuống.
Mặt hắn tái nhợt, vô lực, không có sinh cơ, tay thõng xuống.
Trong phòng truyền đến thanh âm bà đỡ hốt hoảng, “Thiếu phu nhân, dùng sức, dùng sức a.”
” A – – ”
Trên giường toàn thân Vân Khanh đều bị mồ hôi thấm ướt, cả người phảng phất như là từ trong nước mới vớt ra, nàng nâng hai chân mở rộng, trên người đắp một tầng chăn đơn mỏng manh, cơ hồ có thể thấy bà đỡ ở giữa chân của nàng bối rối nhìn quanh, nàng gắt gao cắn môi, hít một hơi thật sâu, sau đó liều mạng dùng sức.
” A – – “Lại là một hồi đau đớn bén nhọn, nàng đau trắng mặt, hai tay hai bên gắt gao bắt lấy ga giường, “A – – ”
“Thiếu phu nhân, làm theo ta.”Một bà đỡ trong đó đi đến đầu giường Vân Khanh, dạy Vân Khanh hô hấp thổ nạp, “Hiện giờ mới bắt đầu, ngươi theo ta học hô hấp, sau đó cùng tiết tấu của ta dùng sức dùng sức.”
Trước mắt Vân Khanh một mảnh mông lung, ánh mắt dần dần tan rã, lại nặng nề gật đầu nhẹ.
“Tốt, đến, làm theo ta. Một, hai, hít sâu, dùng sức! Đúng đúng đúng, cứ như vậy.”
Như thế theo bà đỡ làm mấy hơi thở, liều mạng dụng hết toàn lực.
Nàng cảm thấy bụng có một khối thịt nho nhỏ bị đè ép đẩy ra ngoài, trong lòng nàng vui mừng, vội vàng nâng thân thể có chút thất lực, nặng nề hô hấp.
“A, thiếu phu nhân, ta nhìn thấy hài tử…” Thanh âm bà đỡ vui mừng lại một lần bị nghẹn, tay cầm hai đầu gối Vân Khanh rõ ràng cứng ngắc lại một chút.
“Sao… Sao rồi?”
Nàng cảm thấy không ổn.
“Không có… Không có…” bà đỡ dạy Vân Khanh thổ nạp liếc bà đỡ kia một cái, hai người mồ hôi đầm đìa, bà đỡ kinh hoàng nhìn hạ thân Vân Khanh có cái chân nho nhỏ non nớt, tâm trầm xuống.
Dĩ nhiên là khó sinh…
Tiểu hài tử nếu đầu ra trước còn dễ nói, nhưng hôm nay chỉ có một chân đi ra… Đó là tương đối nguy hiểm a…
Bà đỡ lại khích lệ Vân Khanh, “Thiếu phu nhân, ngài nghỉ trước một hơi, giữ chút ít khí lực đợi lát nữa dùng lực.”
Vân Khanh tóc dài đều dính trên đầu, ánh mắt trống rỗng gật đầu.
Bà đỡ nhanh chóng ra khỏi phòng.
Phía ngoài Phong Lam Cẩn thoáng cái xông tới.
“Như thế nào?”
Bà tử thấy sắc mặt Phong Lam Cẩn trắng bệch, có chút không đành lòng, nhưng lại không thể không nói, “Là khó sinh…”
Tâm mọi người mạnh mẽ trầm xuống…
“Trương thái y, thiếu phu nhân có chút thoát lực, lão bà tử tới nói với ngươi xin miếng nhân sâm.”
Trương thái y không chút do dự đem miếng nhân sâm chuẩn bị trước đều giao cho bà đỡ.
Bà đỡ được đồ lập tức nhanh chạy trở về phòng.
Nàng xuất ra một mảnh đặt ở trong miệng Vân Khanh, ” Ngậm nó.”
Vân Khanh lúc này giống như con rối chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, ngơ ngác há mồm ngậm lấy miếng nhân sâm.
Hai bà đỡ liếc mắt nhìn nhau, hôm nay chỉ có thể cưỡng chế đỡ đẻ.
Bà đỡ chịu trách nhiệm đỡ đẻ mang theo bao tay, đem một đoạn chân nho nhỏ đã ra ngoài lại đẩy trở về, sau đó ở trên bụng Vân Khanh đè ép xoa nắn.
Vân Khanh rất đau, hé miệng nhưng ngay cả tiếng khí lực thét cũng không có.
Ánh mắt của nàng bắt đầu tan rã, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm xà nhà, một giọt thanh lệ từ khóe mắt chảy xuống…
Nàng biết rõ nàng kiên trì không nổi nữa…
“Thiếu phu nhân, ngài không thể vứt bỏ. Ngẫm lại đứa bé này, ngẫm lại tướng gia, vừa rồi lão bà tử đi ra ngoài nhìn tướng gia mặt mũi đều trắng bệch, lão bà tử cho tới giờ đều chưa từng thấy qua người mất đi lý trí như vậy, nếu ngài bỏ qua, chẳng phải là ở trong lòng tướng gia hung hăng đào một miếng thịt xuống sao.”
Phong Lam Cẩn!
Nàng nhớ tới bộ dáng Phong Lam Cẩn điên cuồng vừa rồi.
Ánh mắt vốn tan rã bị nàng cường ngạnh tụ tập lại.
Nàng không thể chết được! Nàng đã nói muốn cùng hắn bạch đầu giai lão! Nếu như nàng chết… Nàng không dám tưởng tượng Phong Lam Cẩn sẽ biến thành cái bộ dáng gì!
Gắt gao cắn môi, đau đớn đánh tới, nàng giật mình, chậm rãi tỉnh táo lại.
Trong lòng bà đỡ buông lỏng, bà đỡ kia nỗ lực hồi lâu rốt cục mặt lộ vẻ vui mừng, “… Lão Thiên, tốt lắm tốt lắm.”
“Thiếu phu nhân, ngài lại theo khẩu lệnh lão bà tử hô hấp, đến. Một, hai, hít sâu, dùng sức!”
Miếng nhân sâm trong miệng Vân Khanh đều hóa thành bột phấn, nàng dùng hết khí lực hét lên một tiếng, “A – – ”
Một vật thể nho nhỏ bị đè ép ra, liền nghe thanh âm bà mụ vui sướng, ” lão Thiên, sinh sinh! Là bé trai!”
Lại thật lâu không có nghe được tiếng khóc hài tử.
Bà đỡ cũng có chút nóng nảy, sắc mặt hài tử có chút xanh, hô hấp cũng hết sức yếu ớt, thân thể nhiều nếp nhăn chỉ bằng lòng bài tay, như một con mèo nhỏ ốm yếu.
Bà đỡ sững sờ một chút, vốn là nhìn bụng Vân Khanh lớn như vậy, còn tưởng rằng là đứa bé mập mạp.
Bà đỡ ở trên mông hài tử vỗ một cái thật mạnh, hài tử bị đau, lập tức giật cuống họng khóc lên. Hai bà đỡ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm, đã không có tinh thần ủng hộ, nàng dần dần có chút mệt mỏi.
Khẽ đóng con ngươi.
Bụng lại là một hồi bén nhọn đau đớn, nàng lần nữa nắm chặt ga giường, hét lên một tiếng.
Bà đỡ hơi sững sờ, vội vàng để cho tiểu nha đầu trong phòng sinh giúp đem tiểu thiếu gia trong tay tắm rửa sạch sẽ dùng khăn vải gói lại, sau đó lại chạy tới, liếc nhanh liền nhìn thấy chỗ đó có một cái đầu nho nhỏ phảng phất không thể chờ đợi được phải ra khỏi.
Bà đỡ vui mừng hô to, “Còn có một!”
“Thiếu phu nhân, dùng sức a.”
Không cần quá dùng sức, so với người thứ nhất, hài tử thứ hai cơ hồ là trực tiếp trượt ra ngoài.
Bà đỡ đón lấy hài tử nho nhỏ, đứa bé này so với đưa lúc nãy thoáng nhỏ hơn một chút, lại vừa sinh ra liền mở mắt, một đôi mắt đen bóng to tròn ướt nhẹp nhìn chằm chằm bà đỡ, nước mắt vừa khóc chưa khô nhìn bà đỡ tâm đều mềm nhũn.
Nhịn không được khen, “Lão bà ta đỡ đẻ nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử vừa sinh ra liền mở mắt, lại là một tiểu thiếu gia đây.”
Nói nhìn bụng Vân Khanh vẫn phình như cũ lập tức lại đem tiểu gia hỏa trong tay đưa cho tiểu nha hoàn, sau đó tiếp tục ngồi chồm hổm thủ, bà luôn cảm thấy phải còn một đứa nữa.
Quả nhiên, không đến nửa khắc đồng hồ, lại có một hài tử lớn bằng con mèo nhỏ giáng sinh.
Lại là một tiểu thiếu gia.
Lão Thiên, bà đỡ hưng phấn con mắt đều mị lên.
“Đây là lần đầu nhìn thấy tam bào thai, còn là ba cái tiểu thiếu gia.”
Bởi vì hài tử không đủ tháng, cho nên mỗi người đều nhỏ, cửa sổ trong phòng mở ra, gió lạnh gào thét. Bà đỡ sợ hài tử nhiễm phong hàn đến lúc đó phiền toái, cho nên lập tức để cho tiểu nha đầu ôm tiểu thiếu gia đã tắm rửa sạch sẽ sang phòng bên.
Phòng bên chính là phòng ngủ của Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn.
Tiểu nha đầu đem tiểu thiếu gia bao tốt, nguyên một đám ôm ra khỏi phòng, nhắc tới cũng kỳ quái, mấy tên tiểu tử kia cũng chỉ có lúc sinh ra gào thét vài câu, lúc này mỗi một người đều mở to mắt quay vòng vòng, tò mò nhìn chung quanh.
Ngoài phòng mọi người đã sớm nghe được tiếng khóc tiểu hài tử, lúc này vừa nhìn là tam bào thai cũng lấy làm kinh hãi, dù thập phần lo lắng cho Vân Khanh, nhưng thấy được mấy cái tiểu tử nhiều nếp nhăn lại làm cho người ta trìu mến, mọi người vừa mừng vừa sợ, vừa lo lại vừa thương.
Mạc Ngôn cùng Phong Hân Duyệt hai nữ quyến mỗi người ôm một tiểu gia hỏa, còn dư lại một đứa vốn là muốn giao cho Phong Lam Cẩn ôm, nhưng Phong Lam Cẩn ngay cả nhìn cũng không có nhìn mấy hài tử, như một trận gió chạy vào phòng.
Trong phòng trận trận gió rét, hơi có chút lạnh.
Vân Khanh sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, hai mắt có chút thất thần. Tâm Phong Lam Cẩn sít sao níu lại, vài bước chạy như bay đến bên người nàng.
Bà đỡ đang thu thập thân thể cho Vân Khanh, nhìn thấy Phong Lam Cẩn chạy vào cũng kinh hãi, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, vừa rồi tinh thần mọi người đều căng thẳng, thế nhưng cũng không có phát hiện Phong Lam Cẩn không có ngồi xe lăn mà là chạy vào.
“Khanh nhi…”
Vân Khanh gắt gao níu lấy ga giường dưới thân, bụng lại là một hồi bén nhọn đau đớn.
Nàng vặn vẹo mặt, lại hét thảm một tiếng.
Bà đỡ kinh hãi vội vàng nhanh chóng chạy trở lại, liền nhìn thấy lại một cái đầu nho nhỏ từ dưới thân thể của nàng chui ra.
“Lão Thiên…”bà kinh hô một tiếng, vội vàng tiếp thu cái thân thể nho nhỏ kia.
Là cô gái.
Tứ bào thai… Bà đỡ có chút hiểu vì sao bụng Vân Khanh lớn như vậy.
Cô nương nho nhỏ híp mắt, làn da nhiều nếp nhăn hồng tựa như một khối nhuyễn ngọc, vừa đụng có thể nhéo ra nước.
Bà đỡ rửa sạch sẽ tiểu nha đầu vừa quay đầu lại kinh hãi trừng lớn mắt, mảng lớn mảng lớn vết máu từ hạ thân Vân Khanh bừng lên, bà thất thanh hoảng sợ hô to, “Rong huyết…” ”