Đọc truyện Thừa Tướng Phu Nhân – Chương 140: Đêm khuya tuyệt sát
Edit: Trảm Phong
Trong biệt viện nho nhỏ, bởi vì có nhiều người càng có vẻ hết sức chật chội, Phong Lam Cẩn, Vân Khanh, Khương Mạt cùng Phong Lan Nguyệt đều đợi ở trong nhà chính, trong phòng càng có vẻ nhỏ hẹp.
Khương Mạt an bài tốt cương vị của ba nghìn binh lính, liền dẫn mấy trăm binh sĩ còn dư lại quay trở về trong biệt viện, hôm nay mấy trăm binh sĩ thủ vệ biệt viện nho nhỏ, cơ hồ đem viện tử tầng tầng vây lại.
Khương Mạt hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, nhìn ngoài cửa sổ dần đến hoàng hôn, mi tâm hơi nhíu, “Triệu đại nhân thật sự sẽ đến? Hắn làm mọi chuyện hôm nay đều bằng suy đoán mà suy đoán căn bản luôn có chỗ nghi ngờ, chẳng lẽ sẽ bởi vì một ít nghi ngờ mà đêm khuya sẽ tới giết chúng ta?” Hắn vẫn có chút không dám tin tưởng. Mưu sát mệnh quan triều đình, đây chính là tử tội.
Phong Lam Cẩn ngồi trên xe lăn, trong tay cầm một chén trà nho nhỏ, nghe vậy, hắn mặt mày không thay đổi, cười nhạt nói, “Khương đại nhân, cho dù Triệu Tiền chỉ suy đoán, vậy hôm nay chúng ta không về phủ thứ sử hắn cũng hiểu.”
Thả ra cốc trà trong tay, Khương Mạt hít sâu một hơi, “Nhưng hắn chỉ là một thứ sử Giang Nam, một quan viên địa phương, còn chỉ là tứ phẩm, dù cho Giang Nam là hắn chủ quản, nhưng trong tay chúng ta có ba nghìn binh sĩ, mà lại đều là bệ hạ khâm ban theo chúng ta cùng đi Giang Nam cứu nạn thiên tai, nếu chúng ta cùng xảy ra chuyện, bệ hạ há sẽ buông tha hắn? Cho dù hắn từ chối trách nhiệm, chỉ sợ cũng bù không được cơn thịnh nộ của bệ hạ!”
Vân Khanh đứng dậy điểm ngọn đèn dầu trong phòng, ngọn lửa toát ra đem sắc mặt của nàng chiếu xạ lúc sáng lúc tối, thấy không rõ vẻ mặt trên mặt, nàng nhàn nhạt cười lạnh, “Khương đại nhân, ngươi cho rằng Quân Ngạo khai thác mỏ vàng chỉ đả thông khớp xương Triệu Tiền này thôi?”
Thanh âm Khương Mạt ngừng lại, một hồi lâu không nói gì.
Đúng vậy, Giang Nam phát hiện mỏ vàng, hơn nữa số lượng không nhỏ, nhưng đã hai năm cũng không bị phát hiện, về tình về lý dù không quá quan tâm có thể giải thích, cho dù Triệu Tiền làm việc bí ẩn cũng tuyệt không có khả năng không lọt một chút gió. Giải thích duy nhất chính là Quân Ngạo ngay cả bọn họ đều thu phục.
Nhìn Khương Mạt không nói gì thêm, Vân Khanh lại tiếp tục khoan thai nói, “Hơn nữa ai nói Triệu Tiền định đem chúng ta một đám hơn ba ngàn người tất cả đều giải quyết xong? Hắn muốn giết chỉ có chúng ta mà thôi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chỉ cần hắn có đầy đủ năng lực có thể ép tới chỗ chúng ta, ngươi cho rằng ba nghìn binh tướng sẽ cùng chúng ta cùng nhau nhận lấy cái chết sao.”
Căn bản không thể nào, ba nghìn binh sĩ căn bản cũng không biết rõ ngọn nguồn, Triệu Tiền căn bản cũng không có khả năng giết chết bọn họ.
Nhiều lắm là trấn áp thôi.
Khương Mạt kinh ngạc nhìn Vân Khanh, một hồi lâu không nói gì. Nhưng trong lòng cam chịu nàng nói đều là hết sức chính xác, nếu đúng như lời nàng, chuyến đi Giang Nam này nếu như chết quá nhiều, bệ hạ làm sao có thể không tức giận? Mà nếu như chỉ chết Phong Lam Cẩn cùng bọn họ…
Trong lòng Khương Mạt run lên, đã sớm biết bệ hạ cùng Phong gia không thân thiện, nếu hy sinh một mình hắn có thể thuận tiện diệt trừ Phong Lam Cẩn, chắc hẳn bệ hạ vẫn hết sức vui vẻ…
Bầu trời hoàn toàn đen lại, tầng tầng mây đen như là một khối vải đen khổng lồ từng tầng đem bầu trời đều bao vây lại, trong nhà ngoài nhà đưa tay không thấy được năm ngón, trong bóng tối mơ hồ có không khí lạnh như băng mà dày đặc bắt đầu bốc lên.
Đột nhiên một hồi mãnh liệt gió lạnh thổi đến, gió thổi mãnh liệt đem nhánh cây khô bại ngoài phòng thổi bay phấp phới, bầu trời giống như là bị gió này đột nhiên bổ ra một đường vết rách, hai bên mây đen khuếch tán ra, ở giữa phân liệt ra một tia sét bạch sắc đánh xuống.
Bóng đêm bao phủ, dần dần có gì đó không an phận nổi lên.
Phong Lam Cẩn mặt mày lạnh lẽo.
Trong phòng, Phong Lan Nguyệt võ công gần bằng Phong Lam Cẩn, cũng lập tức cảm giác được không thích hợp, bàn tay có chút nắm chặt.
Vân Khanh võ công không cao, nhưng trực giác cũng rất nhạy cảm, giờ phút này hoàn toàn cảm nhận được mưa gió nổi lên nguy hiểm, nàng đứng lên dùng kim may đem bấc đèn khêu, bấc đèn lập tức nổ bung, ngọn đèn nhỏ như hạt đậu lập tức bao phủ cả căn phòng nhỏ.
Gió dùng sức thổi quét, cửa phòng mở rộng ra, trong phòng ngọn đèn bị thổi quét lúc sáng lúc tối, nổi bật lên sắc mặt mọi người cũng minh minh ám ám nhìn không rõ lắm.
Vân Khanh dùng chụp đèn bao phủ ngọn đèn nho nhỏ, ánh sáng lập tức bình lặng lại.
Tay trái của nàng xoa lên bụng, tay phải không để lại dấu vết đưa đến trên bắp chân, hôm nay để cho tiện Vân Khanh mặc một món trang phục nguyệt bạch sắc, lưu loát dứt khoát. Trên giày vải buộc lại một món chủy thủ khéo léo.
Đó là một cây chủy thủ ban ngày Phong Lam Cẩn cho nàng, nàng thử qua độ sắc bén của chủy thủ, cắt đá nhẹ nhàng như cắt đậu hủ.
“O o hô – – ”
Ngoài cửa sổ chỉ có thể nghe được kịch liệt tiếng gió càng ngày càng mãnh liệt.
Khương Mạt là ‘quan văn’ duy nhất trong phòng, mặc dù hắn không biết võ công nhưng là từ trên vẻ mặt ba người cũng có thể thấy xảy ra chuyện không thích hợp, đôi mắt lập tức như mũi đao nhọn lăng lệ, rất khó tưởng tượng một văn nhược thư sinh thế nhưng cũng có ánh mắt lạnh lẽo như vậy, ngược lại làm cho người ta tán thưởng rung động.
Có tiếng vang nức nở nghẹn ngào từ phòng ngoài truyền tới, mơ hồ có thể nghe được âm thanh đao kiếm xắt thịt ngột ngạt, còn có tiếng trầm đục bị che giấu. Âm thanh trầm đục càng ngày càng gần, mà ngay cả Khương Mạt đều rõ ràng nghe được.
Đầu ngón tay Phong Lam Cẩn cầm chén trà đột nhiên dùng sức, chén trà tử sa thượng hạng ở trong tay của hắn bể thành từng mảnh vụn.
Tiếng chém giết càng ngày càng gần, đạo đạo bóng đen dưới quang ảnh chợt lóe lên!
Phong Lam Cẩn mặt mày lạnh lẽo, cánh tay đột nhiên giương lên.
Những mảnh vụn nhìn như yếu ớt lại càng bay càng nhanh, dần dần chỉ có thể nhìn đến một mảnh tàn ảnh bay qua không trung.
“Bùm – – ”
“Thình thịch – – ”
Từng đạo hắc y nhân ngay cả kêu rên cũng không kịp liền trừng to mắt ngã trên mặt đất.
Ngoài phòng tiếng bước chân mất trật tự truyền đến.
Ánh lửa sáng choang.
Triệu Tiền núp ở sau lưng một đám hắc y nhân cung tiễn thủ, bên cạnh hắn là một đám hắc y nhân tay nâng cây đuốc.
Triệu Tiền đứng ở sau lưng hắc y nhân, hai mắt đề phòng nhìn Phong Lam Cẩn, đáy mắt dần dần vọt lên sát ý lạnh lẽo.
“Phong Lam Cẩn!”
“Bản tướng ở chỗ này!” Phong Lam Cẩn cười nhạt một tiếng, “Đã trễ thế này không biết Triệu đại nhân tới tìm bản tướng có chuyện gì quan trọng?” Đôi mắt hắn lạnh nhạt không gợn sóng quét qua một hàng hắc y nhân phía trước, cười vẫn ấm áp như nắng ấm mùa đông, chỉ là trong đôi mắt trong trẻo không thấy bất kỳ vui vẻ gì.”Triệu đại nhân đây là ý gì?”
Bị ánh mắt Phong Lam Cẩn không có cảm tình quét qua, hắc y nhân chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, sau lưng có một cổ ớn lạnh khắc sâu từ mũi chân chạy tới trong óc.
Rõ ràng là chính mình ở thế thượng phong, nhưng tất cả mọi người sinh sinh rùng mình một cái.
Nếu như bọn họ là sát thủ chuyên nghiệp, có lẽ sẽ minh bạch, đó là sát khí! Nhưng bọn họ cũng không biết, cho nên chỉ có thể cố giả bộ trấn định cùng Phong Lam Cẩn giằng co.
“Phong Lam Cẩn, ta không nói nhảm với ngươi, mau giao con trai ta ra đây, ta còn có thể cho ngươi chết toàn thây!”
“Triệu đại nhân đây là ý gì?” Phong Lam Cẩn ngạo nghễ như thường, sống lưng hắn thẳng tắp, chỗ hắn đang ở là vùng bóng tối của ngọn đèn, bởi vậy cũng không có người phát hiện lãnh ý trong ánh mắt hắn, thanh âm hắn trầm xuống, “Bản tướng bất quá là thỉnh lệnh công tử đến trong biệt viện làm khách, Triệu đại nhân liền vì thế cùng bản tướng xung đột vũ trang?”
Trong lòng Triệu Tiền có chút nghi hoặc, nhìn Phong Lam Cẩn không giống như là phát hiện cái gì.
Nếu hắn phát hiện cái gì, làm thừa tướng, vì sao còn phải ở chỗ này cùng hắn ta hư dĩ ủy xà?
Nhưng nếu hắn không có phát hiện, vậy một loạt chuyện tình hôm nay nên giải thích thế nào!
Triệu Tiền nhớ tới đoạn thời gian này Phong Lam Cẩn đi tới Giang Nam làm hắn ta chật vật cùng khó xử, con ngươi lập tức hung ác!
Chuyện cho tới một bước này hắn đã không có đường lui, coi như là hắn lui một bước, nếu Phong Lam Cẩn hỏi thăm lại, hắn nên giải thích hành vi của hắn hôm nay như thế nào? Cho dù Phong Lam Cẩn ngại thân ở Giang Nam cái gì cũng không nói, thế nhưng khó bảo toàn hắn ghi hận trong lòng, chờ hắn trở lại kinh thành, làm một thừa tướng muốn đối phó hắn một thứ sử nho nhỏ quả thực là quá đơn giản!
Cho nên nếu đã làm! Vậy thì hoàn toàn làm tuyệt đi!
“Phong Lam Cẩn, đừng cùng ta làm bộ làm tịch, hôm nay cho dù ngươi không có phát hiện gì cả, ta cũng không thể lưu tính mạng của ngươi!” Hắn thẳng tắp sống lưng, làm cho mình nhìn uy nghiêm một chút, cánh tay dựng thẳng lên, chỉ đợi hắn ra một thủ thế hơn mười mũi tên liền nhất tề bắn ra.
Phong Lam Cẩn cười nhạt một tiếng, tựa hồ hoàn toàn không có để hắn ta vào trong mắt.
Vân Khanh đứng trong bóng tối khẽ vuốt cằm.
Một cô gái cầm kiếm bắt một nam tử chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Nàng ngăn cản ở ngưỡng cửa, tươi cười rạng rỡ, cô gái này đúng là Thanh Loan, “Triệu đại nhân không muốn con trai độc nhất của mình sống hả!”
“Cha!” Nam tử bị nàng kèm hai bên đúng là Triệu Hách, trên cổ hắn đặt trường kiếm làm hắn không dám phản kháng giãy giụa, gân mạch tay phải bị cắt đứt, chỉ được Thanh Loan băng bó vết thương một chút, làm cho hắn không chết quá nhanh. Lúc này băng gạc màu trắng đã sớm bị máu thấm ướt, có vết máu đỏ thẫm như dòng suối nhỏ từ ngón tay uốn lượn nhỏ xuống trên mặt đất tách ra nhiều đóa đóa hoa nhỏ. Hắn vì mất máu mà sắc mặt trắng bệch, hai mắt run run rẩy rẩy nhìn trường kiếm trước người không dám nhúc nhích. Nhìn thấy Triệu Tiền giống như là thấy được cây cỏ cứu mạng, hắn lớn tiếng kêu cứu, “Cha, cứu cứu ta, cứu cứu ta a…”
Trong lòng Triệu Tiền run rẩy dữ dội, nghiến răng nghiến lợi nói, “Phong Lam Cẩn!”
“Bản tướng ở chỗ này.” Phong Lam Cẩn đẩy xe lăn từ trong bóng tối ra, hắn cười nhạt một tiếng, mọi người lúc này thấy rõ ràng nụ cười trên mặt hắn, cười kia vài phần châm chọc vài phần sắc bén, vài phần rét lạnh, hắn thương cảm nhìn Triệu Hách bị Thanh Loan kèm hai bên, thấp giọng thở dài nói, “Cha ngươi biết rất rõ ràng ngươi đang ở trong tay bản tướng, nhưng vẫn phái thích khách đêm tới giết đoàn người chúng ta, ngươi cũng đã biết điều này ý vị thế nào?!”
Thân thể Triệu Hách run lên, sắc mặt vốn mất máu lại càng trắng bệch như quỷ.
Hắn không dám tin trừng to mắt nhìn Triệu Tiền, “Cha!”
Triệu Tiền không đành lòng, lau nước mắt, hung hăng quay đầu đi chỗ khác!
Triệu Hách dù ngu xuẩn cũng biết vẻ mặt Triệu Tiền như thế có ý gì.
Hắn trợn to hai mắt, thân thể giống như lá rách trong gió thu kịch liệt run rẩy, thê lương hô to, “Cha, cứu cứu ta a, ta là con trai duy nhất của người a, ta về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời người nói, cùng những con nhà giàu kia thoát ly quan hệ được không? Ta sẽ giỏi giỏi đọc sách, về sau cũng sẽ không để cho người lo lắng, ta đi kinh thành khảo công danh cho người vẻ vang… Cha, ta cầu xin người cứu cứu ta… Con trai không muốn chết a…”
Triệu Tiền trong lòng rung mạnh, một gương mặt già cũng trắng bệch như tờ giấy.
“Hách…” Thanh âm hắn ngập ngừng, “Tối nay nếu phụ thân buông tha Phong Lam Cẩn, ngày khác chờ đợi chúng ta là tội danh diệt cửu tộc, phụ thân gánh không nổi a!”
“Cha…”
Triệu Tiền nhắm mắt lại, không hề nhìn Triệu Hách nữa, hắn quay lưng đi, quát lên, “Bắn tên!”
Mấy chục mũi tên đồng loạt bắn ra, Thanh Loan cười lạnh một tiếng, nếu con của hắn hắn cũng không đau lòng, thì nàng cũng không cần mềm lòng. Một tay nàng nắm cổ Triệu Hách dùng hắn làm nhục thuẫn, mãnh liệt xoay tròn mấy vòng, mấy chục mũi tên liên tục rơi trên người của hắn.
“… Cha…”
Hắn chỉ kịp sững sờ nhìn Triệu Tiền nói ra một chữ như vậy, liền trừng to mắt miệng phun máu tươi mà chết.
Trên người của hắn cắm đầy tên, giống như con nhím…
“Hách!”
Con mắt Triệu Tiền muốn nứt, gắt gao nhìn chằm chằm mấy người Phong Lam Cẩn, lạnh lùng nói, “Phong Lam Cẩn, ta muốn cho ngươi chôn cùng Hách!”
Thân thể hắn lui về phía sau một bước, làm dấu tay xuất toàn lực tiến công.
“Bắn chết bọn họ! Bắn!”