Đọc truyện Thừa Tướng Phu Nhân – Chương 112: Hai Vân Khanh
Edit: Trảm Phong
Vân Khanh lọt vào hôn mê.
Nàng suốt ngủ hai ngày, trung gian, mọi người Phong gia lo lắng không biết mời tới bao nhiêu đại phu, lấy được lại cùng một đáp án.
Ánh mắt Trương Như Sơ nhìn Vân Khanh có chút phức tạp, trong lòng hắn thật là kính nể nữ tử này, nàng bằng vào trí tuệ của nàng cùng quyết đoán đem Ngọc Hoàn lén đưa ra khỏi Vân gia, hắn đối với Vân Khanh là hàm chứa vài phần kính nể, hôm nay Ngọc Hoàn có con, được hắn nuôi ở bên ngoài phủ, mặc dù không có biện pháp cho nàng một cái danh phận, nhưng là Vân Khanh bảo vệ Ngọc Hoàn cùng hài nhi của hắn còn không có xuất thế, làm cho hắn nhận lấy hạnh phúc làm người chồng làm người cha, hắn thập phần cảm kích.
Bất quá… Nhìn một phòng người đáy mắt hàm chứa chờ đợi, hắn lại lắc đầu nói với một phòng người, “Thiếu phu nhân không có gì đáng ngại, chẳng qua là quá mệt mỏi, cho nên mới hôn mê bất tỉnh, đợi nàng nguyện ý tỉnh lại sẽ tỉnh.”
Nghe được đáp án này người trong phòng lại không có bao nhiêu an tâm, Phong Hân Duyệt cuống cuồng giậm chân.
“Nhưng đại tẩu làm sao sẽ vô duyên vô cớ lâm vào hôn mê, một ít dấu hiệu cũng không có, ngươi xác định nàng không phải là bị thương gây ra, xác định nàng không có vấn đề khác sao?”
“Hân Duyệt!”
Phong Lam Cẩn trầm giọng quát to một tiếng.
Trương Như Sơ là một đại phu cực kỳ xuất sắc, sao có thể dễ dàng tha thứ người khác nghi vấn! Nha đầu kia quá không hiểu chuyện.
“Đại ca, chẳng lẽ huynh đều không lo lắng cho đại tẩu sao? Không muốn biết nàng vì cái gì hôn mê hai ngày còn không tỉnh lại sao?”
Phong Lam Cẩn im lặng không nói.
“Cha, mẫu thân có phải cũng giống tiểu Bạch không?” Phong Vô Ưu hốc mắt đỏ bừng, trong mắt to đen nhánh hàm chứa bọt nước trong suốt, nàng nằm sấp bên mép giường nhìn mẫu thân thần sắc an tường, trong lòng cực sợ.
Phong Lam Cẩn hơi sững sờ, lập tức quả quyết nói, “Sẽ không!”
Tiểu Bạch là con mèo nhỏ tiểu Ưu nuôi hai năm, bởi vì một lần ngoài ý muốn chết đi, hắn lừa gạt tiểu Ưu nói tiểu Bạch chỉ là “Ngủ thiếp đi.” Tiểu hài tử nào biết “Chết” là có ý gì, bất quá Phong Vô Ưu lại biết, nàng từ đó về sau liền không còn gặp lại tiểu Bạch.
Mẫu thân có phải cũng “Ngủ thiếp đi ” hay không, cho nên nàng về sau cũng không gặp được mẫu thân rồi? Nàng không cần nha!
“Phụ thân, người sẽ không gạt ta?” Phong Vô Ưu lôi kéo ống tay áo Phong Lam Cẩn ngửa đầu rưng rưng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bởi vì hai ngày này lo lắng hãi hùng có chút tái nhợt, lại cố ý nhìn hắn muốn đáp án. Trong lòng Phong Lam Cẩn mềm nhũn, lần nữa ở trong lòng than một tiếng huyết mạch tương liên liền than nhẹ một tiếng, đem Tiểu Vô Ưu ôm vào trong ngực mình, thấp giọng an ủi nàng.
“Tiểu Ưu yên tâm, phụ thân làm sao lại lừa con? Mẫu thân chỉ là quá mệt mỏi mới ngủ, hai ngày nữa nhất định sẽ tỉnh.”
“Vậy ta ở chỗ này chờ mẫu thân tỉnh lại.”
“Không được, mẫu thân không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại, tiểu Ưu phải nghỉ ngơi thật tốt, bằng không mẫu thân tỉnh lại nhìn con không ngoan ngoãn nghe lời, khẳng định sẽ không thích con.”
Phong Vô Ưu lập tức khẩn trương, nàng sít sao bắt lấy tay áo Phong Lam Cẩn, mở to hai mắt bảo đảm, “Tiểu Ưu sẽ ngoan ngoãn.”
“Vậy tiểu Ưu hãy cùng cô cô trở về viện mình được hay không?”
Phong Vô Ưu do dự một chút, chu môi cúi đầu xuống, hiển nhiên là không muốn rời đi.
Phong Lam Cẩn khe khẽ thở dài một hơi, “Hân Duyệt, muội đem tiểu Ưu về nghỉ ngơi đi, muội cùng mẫu thân hai ngày nay cũng không nghỉ ngơi tốt, đều trở về đi.”
“Vậy đại tẩu…”
“Ta biết nàng tại sao ngủ mê không tỉnh.” Phong Lam Cẩn đem tiểu Ưu trong ngực giao cho Phong Hân Duyệt, đợi nàng ôm lấy Phong Hân Duyệt mới xoay người chuyên chú đưa mắt nhìn Vân Khanh thần thái an tường, thanh âm trầm thấp phiêu đãng ở trong phòng, “Ta có biện pháp làm cho nàng tỉnh lại.”
Phong Hân Duyệt vốn còn có chút do dự, bất quá nhìn mẫu thân sắc mặt quả thật có chút tái nhợt, dưới mí mắt cũng một mảnh ám trầm liền đem lời muốn nói nuốt xuống, “Vậy muội cùng mẫu thân về trước.”
Phong Lam Cẩn cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, “Bên ngoài mưa lớn, mọi người che dù coi chừng mắc mưa.”
“Ta biết rõ.” Phong Hân Duyệt hai ngày nay cũng bận rộn chân không chạm đất, mỗi ngày chạy tới Bạch gia, lý do là đa tạ Bạch Thanh Tiêu cứu chị dâu nàng, đặc biệt đến vấn an.
Chuyện tình Phong Hân Duyệt lớn mật thổ lộ sớm đã truyền khắp trong giới quý tộc kinh thành, người của Bạch gia ngược lại không có phản ứng gì, chủ yếu là vì Bạch Thanh Tiêu không có tỏ thái độ, bất quá mẫu thân Bạch Thanh Tiêu cũng chính là mợ Vân Khanh không phải rất thích Phong Hân Duyệt, con dâu lý tưởng của bà là loại hình dịu dàng hào phóng thiện lương đôn hậu, không phải hấp tấp nói chuyện không đâu như là Phong Hân Duyệt.
Bởi vậy Bạch phu nhân rất là không ưa Phong Hân Duyệt.
Chính vì vậy Phong Hân Duyệt hướng Bạch gia chạy càng chuyên cần, hi vọng Bạch phu nhân có thể thay đổi cái nhìn đối với nàng, làm cho nàng có chút vui mừng chính là, phụ thân Bạch Thanh Tiêu Lễ bộ thị lang Bạch Dực đối với nàng hết sức khoan dung, mỗi lần nhìn thấy nàng đi thăm Bạch Thanh Tiêu liền đặc biệt chủ động cho nha đầu bà tử lui, để cho nàng cùng Bạch Thanh Tiêu đơn độc chung đụng.
Thái độ này đã là ngầm đồng ý hai người bọn họ ở cùng một chỗ.
Nếu không để cho một cô gái chưa lấy chồng cùng con hắn đơn độc chung đụng, chẳng phải là hư danh tiếng nữ nhi người ta?! Điểm này Phong Nhiễm Mặc rất rõ ràng, cho nên cũng không có ngăn đón Phong Hân Duyệt, hắn làm gia chủ Phong gia tự nhiên sẽ không thể nào làm ra thái độ gì đối với chuyện này, nếu hắn ủng hộ chính là bất chấp mặt mũi để cho nữ nhi truy ngược người khác, nếu không ủng hộ sẽ chỉ làm nữ nhi thương tâm. Cho nên hắn cho tới nay cái gì cũng chưa nói cũng không có làm gì, phảng phất căn bản cũng không biết có chuyện này.
Phong Nhiễm Mặc có thể nhìn thấu không có nghĩa là Phong Hân Duyệt có thể nhìn thấu, cho nên nàng hai ngày nay liên tục vắt hết óc nghĩ làm thế nào nịnh nọt cha mẹ Bạch Thanh Tiêu, vốn là còn muốn đại tẩu giúp nàng quyết định, toàn gia kia dù sao cũng là cậu mợ của nàng, đối với thứ bọn họ yêu thích khẳng định so với mình còn biết rõ hơn, thật không nghĩ đến nàng còn không có làm gì, Vân Khanh đã xảy ra chuyện như vậy.
Trong lòng Phong Hân Duyệt vô cùng phiền muộn, nàng đem chuyện tình Vân Khanh bị thương hôn mê bất tỉnh nói cho Bạch Thanh Tiêu, Bạch Thanh Tiêu lo lắng cho nàng nghĩ đến thăm, nhưng Bạch phu nhân cũng không chuẩn, cưỡng chế hắn nhất định phải chờ vết thương trên người đều tốt mới có thể xuống giường.
Làm cho Phong Hân Duyệt nghĩ không ra chính là, theo lý thuyết người của Bạch gia cũng đều biết đại tẩu bị thương hơn nữa hôn mê bất tỉnh, nhưng là hai ngày nay thế nhưng một người đến an ủi cũng không có! Cho nên nàng có chút bất mãn thái độ Bạch gia, đem mọi chuyện đều ném lên đầu Bạch Thanh Tiêu, nếu không phải hắn không bảo hộ tốt đại tẩu, đại tẩu cũng sẽ không bị thương.
Bởi vậy, nàng hôm nay không chạy đến Bạch gia.
Nghĩ đến đây, mặt của nàng lập tức kéo xuống. Cái tên chết tiệt khốn kiếp kia rất quan tâm đại tẩu a, như thế nào đến thời khắc mấu chốt làm thân nhân đại tẩu một ít thân tình đều không để ý?!
Quả thực đáng giận đến cực điểm!
Giận dữ ôm Phong Vô Ưu ra khỏi phòng, Phong Vô Ưu cũng không ngu ngốc, cảm giác được vẻ mặt cô cô mưa gió nổi lên, có bất mãn nhiều hơn nữa cũng không dám nói, chỉ có thể căng thẳng ôm chặt cổ nàng, cùng nàng đi ra Thanh Trúc viên.
Cửa viện tử sớm có Chu má má chuẩn bị dù giấy, trong viện mưa vẫn rơi vô cùng lớn, chỗ mái hiên mưa thành chuỗi rơi xuống, gió cũng vô cùng lớn, không cẩn thận còn có giọt mưa lớn như hạt đậu đập vào trên người sinh đau.
“Đại tiểu thư coi chừng dưới chân.” Tử Khâm chống một cái ô cực lớn đem hai người che ở bên trong, đem hai người đưa ra viện tử.
Mạc Ngôn nhíu mày, “Nha đầu kia mới vừa rồi còn tốt, như thế nào lúc này lập tức thay đổi sắc mặt.”
Phong Lam Cẩn bất đắc dĩ, “Còn không phải là vì Bạch Thanh Tiêu.”
“Hừ, đều nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi, nữ nhi này còn chưa có gả ra ngoài đâu, đã thò cùi chỏ ra ngoài rồi.” Mạc Ngôn oán hận nói, nàng khoát khoát tay, “Ta cũng trở về, con đừng tiễn nữa.” Nàng phải đi về cùng Phong Nhiễm Mặc thương lượng một chút chung thân đại sự của nữ nhi.
“Ừ.”
Hai nữ tử ra khỏi phòng, trong phòng cũng chỉ còn lại Vân Khanh hôn mê bất tỉnh cùng Trương Như Sơ cúi đầu im lặng không nói.
“Tốt lắm, nói thật đi.” Phong Lam Cẩn tựa lưng vào ghế ngồi nhàn nhạt nhìn Trương Như Sơ, “Khanh nhi nàng đến tột cùng là thế nào?”
Trương Như Sơ lần này không có giấu giếm nhiều hơn nữa, trầm giọng nói, “Tình huống không quá lạc quan, chủ yếu là bị kích thích, thân thể ngược lại không có gì đáng ngại, bất quá câu nói kia ngược lại là thật, đợi khi nàng nguyện ý tỉnh lại dĩ nhiên sẽ hồi tỉnh.”
Phong Lam Cẩn trầm mặc thật lâu, đến thời điểm Trương Như Sơ đều có chút đứng ngồi không yên hắn rốt cục mở miệng, “Ta biết rồi.”
Trương Như Sơ thập phần có nhãn lực, thu thập hòm thuốc vác trên đầu vai, “Vậy ta cáo lui trước.”
“Hôm nay làm phiền ngươi.”
“Tướng gia khách khí.”
Người đi, trong phòng rốt cục khôi phục một mảnh yên lặng, Phong Lam Cẩn lệnh Chu má má bảo vệ tốt cửa phòng không để cho bất luận kẻ nào tiến vào mới đẩy xe lăn đi vào nội thất, đến bên trong phòng hắn đứng lên, nhẹ nhàng đi đến bên bàn rót một chén nước đường đỏ có sáu bảy phân nóng, bưng nước đi đến bên giường ngồi xuống, cánh tay dài nhấc lên ôm cổ nàng ngồi ở sau lưng nàng, làm cho nàng tựa ở trên người hắn.
Bưng nước trà tới cho nàng nhấp một chút, thật may là nàng không có đánh mất năng lực nuốt, ánh sáng của đèn dầu trong phòng nhỏ như hạt đậu, một mảnh mờ nhạt ấm áp.
“Khanh nhi… Mau tỉnh dậy đi…”
Hắn cúi đầu kêu gọi, thanh âm trầm thấp giống như là ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ lại như là trống rỗng một mảnh không có gì cả, hắn ôm nàng tay xoa lên hai gò má nàng trắng nõn, hai ngày chưa ăn cơm chỉ dùng một chút canh suông cùng các loại thức ăn lỏng, nàng chỉ ngủ hai ngày liền gầy gò đi.
Quần áo trong màu trắng nổi bật lên sắc mặt nàng càng tái nhợt, thật may là trong phòng đốt đèn mờ nhạt mới để cho mặt nàng sắc nhìn qua không quá thảm trắng như tờ giấy.
“Vân Vận bị ta vứt xác nơi hoang dã, khẳng định không có ai vì nàng ta nhặt xác, nàng ta cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục táng thân làm thức ăn dã thú, trong nội cung cũng truyền đến tin tức, trước kia Khánh Viễn Đế mười ngày có chín ngày đều nghỉ ở chỗ Hiền phi, nhưng là từ khi nàng hôn mê đã hai ngày ba đêm, suốt ba đêm Khánh Viễn Đế cũng không có bước vào tẩm cung Hiền phi, điều này nói rõ mục đích của nàng đạt đến, chẳng lẽ nàng không muốn xem kết cục cuối cùng của Quân Ngạo cùng Hiền phi là như thế nào sao? Còn có Lưu thị, bà ta hôm nay bị giam trong đại lao Hình bộ, Hình bộ thượng thư nghiêm hình bức cung đối với bà ta, hôm nay bà ta đã hấp hối, nàng nếu muốn báo thù cũng nhanh chút tỉnh lại, ta dẫn nàng đi tiễn bà ta lên đường…”
Khuôn mặt Vân Khanh điềm tĩnh nằm ở trong ngực hắn, hô hấp vẫn vững vàng như cũ.
Phong Lam Cẩn không có buông tha, hắn cúi đầu ôn nhu nhìn nàng, đem nụ hôn nóng ướt khắc ở trên trán nàng, thanh âm thay đổi trầm thấp lúc trước, trở nên ôn hòa.
“Nàng đã không muốn nghe tin tức những người kia, ta liền nói cho nàng chút tin tức tốt.” Phong Lam Cẩn nâng đầu ngón tay đem một nhúm tóc dài tán loạn vén sau tai nàng, nhẹ nhàng nói, “Nàng cũng đã biết Bạch Thanh Tiêu cùng Hân Duyệt sẽ phải thành thân rồi? Thanh Tiêu giấu diếm Hân Duyệt cùng mẫu thân để cho Bạch đại nhân cùng phụ thân trao đổi thiếp canh, đã đối chứng tốt ngày sinh tháng đẻ, lại tìm thời điểm thích hợp liền có thể nạp sính lễ, ha ha… Đến lúc đó Hân Duyệt nhất định sẽ cao hứng.”
“… tin tức nàng hôn mê bất tỉnh ta bảo Thanh Tiêu giấu diếm ngoại tổ mẫu, lão nhân gia vô cùng yêu thương nàng, nếu biết rõ nàng ngã bệnh nhất định là bất chấp ngoại tổ phụ ngăn trở cũng phải đến thăm nàng. Còn có Vô Ưu, con bé hai ngày nay vô cùng lo lắng cho nàng, mỗi ngày đều ăn cơm không ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã gầy một vòng lớn, chờ nàng tỉnh lại nhìn thấy tất phải đau lòng…”
Hắn nói một hồi, tin tưởng nàng nhất định có thể nghe thấy, nói nói đã nói đến thời điểm hai người gặp mặt lần đầu tiên, Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, “Nàng khẳng định không biết lần đầu tiên ta gặp nàng không phải là ở Lãm Nguyệt Lâu. Kỳ thật ta từ lúc nàng còn rất nhỏ đã gặp nàng, thời điểm ca ca nàng rời đi kinh thành ta được hắn nhờ vả chiếu cố nàng thật tốt, khi đó ta liền nghĩ nàng đến tột cùng là hạng người gì, ca ca nàng chẳng những ngày ngày thường xuyên nhắc tới nàng, ngay cả rời đi kinh thành cũng không để cho cha ta chiếu cố quan lộ của cha nàng, lại bảo ta chiếu cố nàng thật tốt, ta lúc ấy liền len lén đi nhìn nàng.”
“… Lúc ấy nàng thật nhỏ, giống như chỉ có năm tuổi đi, giống như nắm gạo nếp nho nhỏ đáng yêu cực kỳ, ngô… Cùng tiểu Ưu bây giờ không sai biệt lắm, không đúng, phải nói so với tiểu Ưu bây giờ còn đáng yêu hơn, môi hồng răng trắng cùng phúc hỉ búp bê trong tranh tết không khác, lúc ấy ta nhìn thấy nàng lần đầu tiên liền mềm lòng, bất quá ta không có hoàn thành ca ca nàng ủy thác, những năm gần đây liên tục bỏ quên nàng, mới để cho nàng qua nhiều năm như vậy chịu tất cả ủy khuất…”
Hắn cúi đầu thanh âm giống như là kể chuyện xưa, từ lần đầu bọn họ gặp nhau cho tới hôm nay kết làm phu thê, dứt lời, Phong Lam Cẩn có chút cảm thán, “Nếu biết rõ một ngày kia ta sẽ yêu nha đầu kia, năm đó ta chắc chắn sẽ không đem nàng đặt ở Vân gia tự sinh tự diệt như vậy.”
Vân Khanh điềm tĩnh như xưa, Phong Lam Cẩn thở dài cũng không bắt buộc, cởi ra áo khoác trên người mình nắm eo nàng liền nằm xuống, trước khi ngủ hắn hôn trán của nàng một cái, “Nàng hẳn là mệt mỏi mới không muốn tỉnh lại, đã như vậy ngủ một giấc là tốt rồi, bất quá chờ mặt trời bay lên nàng cũng nên thức dậy.” Tay áo hắn phất một cái ngọn đèn bị kình phong thổi tắt.
Mà Vân Khanh thật là hoàn toàn nghe không được Phong Lam Cẩn kêu gọi, bình thường không hợp tác như ngoài mặt sao?
Không phải vậy!
Nàng mặc dù phong bế ngũ quan cùng ý thức, nhưng thanh âm Phong Lam Cẩn nàng nghe được rõ ràng tường tận.
Nàng rất muốn mở mắt ra để cho hắn không cần phải lo lắng, nhưng lại đem hết khí lực toàn thân đều làm không được, trong ý thức nàng lọt vào giữa một mảnh hắc ám, một mình trong bóng đêm, nàng không có sợ hãi dĩ vãng.
“A…”
Một đạo xé rách đau nhức kịch liệt đột nhiên từ lòng bàn chân tốc hành lên lọn tóc, nàng đau đớn ôm đầu kêu rên một tiếng, đột nhiên cảm giác được một hồi lực hấp dẫn mãnh liệt muốn đem nàng từ trong bóng tối hút ra, lực lượng cường đại như vậy nàng thậm chí không cách nào chống lại.
Trong lòng nàng đột nhiên liền vọt lên bất an mãnh liệt.
Trong bóng tối truyền ra một đạo thanh âm quen thuộc lập tức làm cho nàng như bị sét đánh, cũng xác nhận sự bất an của nàng.
“Vân Khanh, oán khí trong lòng ngươi đã tiêu tán một chút, còn dư lại thù tự nhiên ta sẽ thay ngươi đi báo, cho tới bây giờ ngươi còn muốn chiếm thân thể của ta sao?”