Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 110: Nhất tiễn song điêu


Đọc truyện Thừa Tướng Phu Nhân – Chương 110: Nhất tiễn song điêu

Edit: Trảm Phong

Ra khỏi ngự hoa viên Vân Khanh mới “Ung dung tỉnh lại “, nàng vẫn bị Phong Lam Cẩn ôm vào trong ngực như cũ, đón một đám ánh mắt ghen tỵ hoặc kinh ngạc hoặc hâm mộ của các tiểu thư, nàng thần sắc lạnh nhạt rời khỏi Ngự Hoa Viên, đi Vô Ưu cung.

Tiếp Tiểu Vô Ưu, Phong Hiểu Ưu tìm một thân xiêm y sạch sẽ cho Vân Khanh thay, nàng vừa rồi rơi xuống nước, lúc này một thân chật vật, thay đổi xiêm y lại tẩy đi trang dung trên mặt, nàng lập tức liền từ một người xinh đẹp ngàn vạn mị hoặc chuyển biến thành cô gái như sương như khói thanh nhã trầm tĩnh.

Chỉ ngoại trừ sắc mặt nàng vì mất máu có chút tái nhợt mà thôi.

Đơn giản băng bó cho Vân Khanh một chút, Phong Lam Cẩn bất đắc dĩ tức giận nhìn Vân Khanh ngồi ở trên giường, đã thấy trong con ngươi của nàng lộ ra vài phần giảo hoạt, thế nhưng mơ hồ còn có mấy phần đắc ý.

Hắn đầy ngập cảm xúc hóa thành một tiếng thở dài nhàn nhạt, “Nàng nha…”

Trước đó cũng không có cùng hắn thương lượng một chút, chẳng lẽ không biết hắn sẽ lo lắng sao!

“Lần sau không cho phép tự chủ trương liền tự tiện hành động như vậy.”

“Khúc khích…”

Trong phòng truyền đến thanh âm Phong Hân Duyệt cùng Mạc Ngôn cười trộm, Vân Khanh lập tức lúng túng đỏ mặt, nàng vuốt ve miệng vết thương trên cánh tay vừa được băng bó kỹ ngượng ngùng nói, “Cái kia, cũng không có gì a, chính là rơi xuống nước bị thương mà thôi a, bất quá chuyện như vậy ta cũng không thiệt thòi, tối thiểu nhất là có thể làm cho chàng bớt lo lắng một chút.”

Phong Lam Cẩn trong lòng đau xót lại ấm áp.

“Đồ ngốc…”

Hôm nay nàng rơi xuống nước nhìn qua tuy chật vật, nhưng người chân chính thảm bại là chủ sự Hiền phi, lúc này đây gia huynh Hiền phi nương Phương Nhân hành sự bất lực, tất nhiên là phải bị xử phạt, trọng yếu hơn là, hết thảy hôm nay đều bị nàng trong nháy mắt tính kế vừa vặn.

Thanh Tiêu bị thương…

Hân Duyệt phản ứng…

Từ hôm nay trở đi sẽ không còn có người đánh chủ ý Hân Duyệt, lịch đại Phong gia xuất hoàng hậu, cho nên giống như là một loại lệ cũ, Hân Duyệt thân phận cao quý tướng mạo xuất chúng nhiệt tình cởi mở, nhưng không ai dám đi quý phủ cầu hôn. E sợ thiên gia đại giận.

Đây cũng là nguyên nhân Hân Duyệt nay đều đã mười sáu tuổi còn chưa có xuất giá.

Bất quá sau hôm nay liền không giống nhau.

Hân Duyệt trước mặt nhiều người như vậy cùng Thanh Tiêu tỏ tình, bộ dáng kia tình ý triền miên làm cho người ta suy nghĩ kỳ quái, nếu không phải người đặc biệt thân thiết sao lại mất khống chế như vậy, hiện tại chỉ sợ tất cả mọi người đều cho rằng Hân Duyệt cùng Thanh Tiêu ám thông khúc khoản đã lâu.

Kể từ đó, Khánh Viễn Đế tất nhiên sẽ không sẽ đem Hân Duyệt chỉ cho Quân Ngạo làm phi.

Quân Ngạo cũng sẽ không lại đem tâm tư đánh tới trên người Hân Duyệt, không có một con em hoàng thất nào sẽ cùng một cô gái không thanh không bạch lui tới.

Mặc dù có chút phá hư danh tiếng Hân Duyệt, nhưng là người Phong gia cũng không phải người bình thường, không chú trọng nhất chính là những thứ này, chỉ cần về sau Hân Duyệt cả đời hạnh phúc vui vẻ, hết thảy tiếng mắng hôm nay đều là đáng giá.


Đây cũng là nguyên nhân vì sao thời điểm mẫu thân cùng cô cô nghe Hân Duyệt thổ lộ không có ngăn lại!

Phong Lam Cẩn không biết mình lúc này nên cảm động hay là nên mắng nàng một trận mới tốt, ý tưởng của nàng mặc dù tốt, nhưng lại rất nguy hiểm a, Hiền phi hôm nay thỉnh yến mục đích vốn không đơn thuần, sau lưng bà ta tính kế cái gì sợ rằng đều không rõ ràng lắm. Nhưng là hắn nhìn dưới sông huyết sắc bay lên cùng vết thương sâu tới xương trên cánh tay của nàng.

Trên cánh tay của nàng miệng vết thương quá sâu, vừa rồi ở trong Ngự Hoa Viên hắn vội vàng chỉ có thể điểm huyệt đạo của nàng khống chế chảy máu, hơn nữa trước đó nàng mặc váy đỏ thẫm cũng nhìn không rõ lắm, nhưng lúc này một thân quần áo trắng làm sắc mặt nàng lại càng tái nhợt.

Vết đao tận xương, có thể thấy được người hạ thủ là dụng hết toàn lực muốn giết nàng.

Nghĩ đến đây, tròng mắt của hắn đột nhiên bén nhọn lên.

Hiền Phi! Phương Nhân! Phương Du! Quân Ngạo!

Dưới đáy lòng Hắn hiện lên mấy cái tên này, con mắt trong trẻo như ánh sao tại nơi Vân Khanh nhìn không thấy hiện ra sắc sảo.

“Ha ha…” Vân Khanh cúi đầu cười một tiếng, trêu tức nhìn thoáng qua Phong Hân Duyệt, con ngươi chói mắt chế nhạo nói, “Kỳ thật ta cũng không nghĩ tới Hân Duyệt phối hợp ta như thế mà, màn thổ lộ thật nghiêm túc, cũng thua thiệt Hân Duyệt kia một phen, nếu không giờ phút này chỉ sợ sẽ là một phen tràng diện khác.” Vừa rồi nàng suy nghĩ rất nhiều, trước đó con mắt Khánh Viễn Đế thỉnh thoảng nhìn nàng, lúc ấy trong lòng nàng cả kinh, vốn cho là Khánh Viễn Đế đang quan sát nàng, trong lòng có một ít dự cảm, cho nên mới không do dự xuống nước.

Nhưng vừa rồi nàng suy nghĩ một chút, ánh mắt kia của Khánh Viễn Đế, trong trầm tư lộ ra một phần kiên quyết.

Nàng vừa rồi mới phản ứng được, Khánh Viễn Đế căn bản không phải đang quan sát nàng, mà là đang quan sát Hân Duyệt!

Hôm nay nếu không có Vân Vận cử động một phen, không có Hân Duyệt thổ lộ về sau, chỉ sợ giờ phút này thánh chỉ tứ hôn của Khánh Viễn Đế cũng đã hạ xuống.

“Hô…” Vân Khanh chậm rãi thở ra một khẩu trọc khí, nàng ngay từ đầu cho rằng Hiền phi thiết yến là vì tứ hôn cho Quân Ngạo cùng Vân Vận, trên thực tế phỏng đoán Hiền phi cũng xác thực là hướng về điểm này đi, nhưng là nàng vừa rồi lại suy nghĩ một chút, Quân Ngạo muốn cưới trắc phi căn bản cũng không cần phải tốn công tốn sức như thế, yến hội hôm nay rõ ràng là hướng về phía Hân Duyệt.

Bất quá Quân Ngạo tâm cũng quá lớn, thế nhưng nghĩ nhất tiễn song điêu ngồi hưởng tề nhân chi phúc, hôm nay một người cũng không có cưới được, còn ngược lại mất đi Vân Vận…

Nghĩ tới nàng đã cảm thấy vui vẻ.

Khóe môi cũng không tự giác nhếch lên vui vẻ đến.

“Đại tẩu, tẩu giễu cợt ta…” Phong Hân Duyệt nhìn khóe môi Vân Khanh vui vẻ liền đỏ mặt, nhớ tới sự can đảm của nàng vừa rồi trong Ngự Hoa Viên, nàng đều không thể tin được người kia là chính nàng, nàng len lén lui lại mấy bước trốn sau lưng Mạc Ngôn, hướng Vân Khanh dọa, “Người ta không để ý tới tẩu.” Bất quá lại ở trong lòng âm thầm lo lắng Bạch Thanh Tiêu.

Hắn vừa mới cũng bị thương, cần phải… Không sao chứ…

Còn có, vừa rồi nàng mới cùng hắn thổ lộ, nhưng hắn còn không có trả lời nàng đâu, đến tột cùng là có ý gì a…

Trong lòng Phong Hân Duyệt như nai con đi loạn, dần dần xuất thần.

Phong Hiểu Ưu cùng Mạc Ngôn liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu thở dài.

Nha đầu kia chỉ sợ còn không biết nàng vừa rồi suýt nữa liền bị chôn vùi hạnh phúc cả đời nha! Nếu không phải Vân Khanh…

Một ít khúc mắc trong lòng Phong Hiểu Ưu đối với Vân Khanh rốt cục hoàn toàn biến mất. Nàng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn cháu gái nhà mình đắm chìm trong tiểu trong thế giới của chính mình, đáy mắt lộ ra một tia hâm mộ.


Hơi hiện lên rồi biến mất…

Đáng tiếc nàng không có mệnh tốt như Hân Duyệt.

Phong Hiểu Ưu nàng nhẹ nhàng thở dài.

“Sợ là sợ bệ hạ vẫn còn có tâm tư kia.” Hiền phi không có ở đây, lúc này người một nhà nói chuyện cũng không cần che che giấu giấu, nàng nhẹ giọng nói, “Hân Duyệt hôm nay nhìn như an toàn, nhưng cũng chỉ là tạm thời, nàng cùng vị công tử Bạch gia kia có thể thành hay không mấu chốt vẫn là xem ý tứ bệ hạ.” Nếu Khánh Viễn Đế cứng rắn nhất định hạ chỉ để cho Hân Duyệt gả cho thái tử, chỉ sợ không ai có thể ngăn cản hắn.

“Cô cô…” Sắc mặt Phong Hân Duyệt tái đi, hơi có chút bất an. Nàng sợ nhất chính mình cũng sẽ như lịch đại nữ nhi Phong gia gả vào hoàng thất. Nếu đổi thành trước kia nàng là nữ nhi Phong gia, có chút trách nhiệm không thể trốn tránh, nhưng hôm nay…

Nàng đã có người trong lòng nha.

Nghe vậy, Vân Khanh lại khẽ mỉm cười, nàng vẫy vẫy tay ra hiệu Phong Hân Duyệt đến bên cạnh nàng, sau đó nắm tay của nàng trấn an tâm tình, nàng nhìn Phong Hiểu Ưu, cười nhạt một tiếng.

“Quý phi nương nương…”

“Theo Cẩn nhi cùng Hân Duyệt gọi ta cô cô đi.” Phong Hiểu Ưu mỉm cười cắt đứt lời Vân Khanh nói.

Vân Khanh hơi sững sờ, cảm giác được Phong Lam Cẩn mỉm cười đưa mắt nhìn, hiểu quý phi này đối với nàng luôn luôn nhàn nhạt xem như từ trong đáy lòng tiếp nhận nàng, trong lòng nàng có chút ấm áp, hơi mím môi liền sửa lại xưng hô, “Cô cô quá lo lắng, hiện tại bệ hạ chỉ sợ không có tâm tình quan tâm việc này.”

“A?” Đáy mắt Phong Hiểu Ưu có nhàn nhạt chờ đợi, “Chẳng lẽ ngươi còn có hậu chước?”

Trong mắt Phong Hân Duyệt cũng lộ ra vài phần chờ đợi, nàng khẩn trương theo bản năng bắt lấy ống tay áo Vân Khanh.

Phong Lam Cẩn lại là một bộ dạng trong dự liệu, động tác vi diệu vừa rồi của Khánh Viễn Đế giấu diếm được người khác thì cũng thôi, làm sao có thể giấu diếm được hắn?! Hắn biết rõ Vân Khanh là cố ý rơi xuống nước sau đó liền liên tục quan sát biến hóa của tất cả mọi người trong sân, nhất là Khánh Viễn Đế Hiền phi, vật thị vệ kia làm rơi xuống hắn thấy được, hắn càng thấy được Khánh Viễn Đế không để lại dấu vết đem nó giẫm dưới chân.

“Nàng nhét vào trong ngực thị vệ kia cái gì?” Nàng cùng Thanh Tiêu trúng một đao, vì cái gì chính là để đến gần thị vệ đi.

Vân Khanh kinh ngạc, “Chàng thấy được?”

“Ừ!”

“Bất quá là một chút chứng cớ làm cho Khánh Viễn Đế hoài nghi Quân Ngạo thôi.” Vân Khanh khẽ mỉm cười, nhìn Mạc Ngôn cùng Phong Hiểu Ưu không hiểu, nàng chậm rãi giải thích, “Là một chút chứng cớ Quân Ngạo âm thầm cùng một vài đại thần cấu kết thu mua người bên cạnh bệ hạ.”

“Bệ hạ sẽ tin?” Chuyện hôm nay thật trùng hợp, khó bảo toàn hắn sẽ không hiểu lầm, đây là chuyện tình Khánh Viễn Đế am hiểu nhất.

“Sẽ!”

Vân Khanh kiên định nói.

Bởi vì nàng bắt chước bút tích Quân Ngạo viết lá thư này, nếu là một phong thư tín bình thường thoải mái bày ở bên người Khánh Viễn Đế, nói cho hắn biết Quân Ngạo cùng đại thần thông tin qua lại, dùng tính tình đa nghi hắn của tất nhiên sẽ cho rằng là có người hãm hại Quân Ngạo, nhưng giấy viết thư kia cũng không phải là thứ bình thường, nếu là bình thường xem không có giá trị, nhưng chỉ cần dính nước liền rã ra chữ viết kia như ẩn như hiện.


Hơn nữa sự kiện kia viết trong thư cũng không phải là giả tạo vô căn cứ, chỉ cần Khánh Viễn Đế nổi lên lòng nghi ngờ đối với Quân Ngạo, tận lực đi thăm dò, vậy tất nhiên có thể phát hiện một chút manh mối.

Đến lúc đó, Khánh Viễn Đế sẽ chỉ càng hoài nghi Quân Ngạo, ngay tiếp theo đó, Hiền phi cũng sẽ bị dính líu đến.

Nhìn Vân Khanh chắc chắc như vậy cũng không lại lộ ra hàm ý, Phong Hiểu Ưu cuối cùng đè xuống nghi ngờ trong lòng không có hỏi lại.

Con ngươi Phong Lam Cẩn lại càng sâu.

Hết thảy đều giải thích tốt cũng xử lý tốt xong, đoàn người Phong Lam Cẩn cùng Phong Hiểu Ưu cáo biệt.

Phong Hiểu Ưu có chút phiền muộn, lâu như vậy người nhà mẹ đẻ mới đến gặp mặt một lần cũng phải vội vã chia lìa, nàng đã không có bộ dáng bình tĩnh ở trong cung, hốc mắt hơi ẩm, lại khuyên lơn, “Được rồi, mọi người đi nhanh đi, dù sao cũng là tới tham gia yến hội, hôm nay yến hội đã tản đi, còn lưu trong cung chỉ sợ sẽ bị người lên án, ta biết rõ trong phủ hết thảy mạnh khỏe là được, mọi người đi thôi.”

Mạc Ngôn cũng có chút thương cảm, nàng cầm tay Phong Hiểu Ưu, “Ưu, những năm gần đây…”Vất vả cho muội, vì Phong gia an ổn, vào trong cung cũng chỉ có thể xem như nửa con tin thôi, giữa cung thành lạnh như băng này, nàng một mình đau khổ giãy giụa, đối mặt nhân tình ấm lạnh nàng không thể tranh không dám tranh cũng không muốn tranh. Lại cũng không thể nhàn nhạt ở trong cung cái gì cũng không làm, vừa phải có một chút cảm giác tồn tại lại không thể danh tiếng quá thịnh, cái chừng mực này đâu dễ dàng nắm chắc như vậy.

Phong gia có thuyết pháp, Mạc Ngôn chấp nhận sâu sắc.

Con dâu Phong gia là hạnh phúc nhất, nữ nhi Phong gia là bất hạnh nhất!

“Tốt lắm, đại tẩu!” Phong Hiểu Ưu vội vàng che vành mắt đỏ ửng cắt ngang nàng, nàng sợ Mạc Ngôn đem lời nói ra nàng sẽ không thể nhịn được, “Ta rất khỏe, những năm này ta sống cũng không tệ lắm, tối thiểu nhất so với các cô cô khác cũng tốt hơn rất nhiều.”

Hốc mắt Mạc Ngôn cũng là hơi đỏ lên, gật gật đầu, “Một mình muội ở trong cung phải hảo hảo bảo trọng thân thể, nếu là có khó khăn để cho người bên cạnh đi Phong gia tìm chúng ta, Phong gia vĩnh viễn đều là hậu thuẫn của muội, muội cũng phải kiên cường một chút, nghĩ nhiều nghĩ… Hắn!”

Vân Khanh hơi sững sờ, hắn? Hay là nàng?!

Mu bàn tay có chút ấm áp, là Phong Lam Cẩn nắm tay nàng, hắn mỉm cười nhìn nàng, ra hiệu nàng không cần hỏi thăm nhiều.

Lúc này đúng là thời điểm thương cảm, Vân Khanh tự nhiên sẽ không hỏi nhiều.

“Ừ!” Ánh mắt Phong Hiểu Ưu kiên nghị chút ít, “Ta đều hiểu.”

Từ hậu cung đi ra, đoàn người xuất cung đến cửa thành, đến cửa thành đã thấy Phương Du mang theo Lục Uyển Mặc Trúc cùng Tiền nữ quan đến đang đứng ở bên cạnh xe ngựa chờ bọn họ. Mấy người đối với Phương Du đều không có sắc mặt tốt, không có để ý nàng đều tự lên xe ngựa.

Đáy mắt Phương Du thoáng hiện lên một tia hận ý!

Ngồi lên xe ngựa tâm tình Mạc Ngôn vẫn thật lâu không thể bình phục, nàng dựa ở trên vách xe, thở dài nói, “Chúng ta đi, trong Vô Ưu cung vẫn là bộ dáng thanh thanh lãnh lãnh đó.”

“Nương!” Phong Hân Duyệt tựa ở trong ngực Mạc Ngôn, cũng có chút ít thương cảm nói, “Cô cô thật đáng thương, nếu sau này có cơ hội chúng ta phải đi hoàng cung nhiều bồi nàng.”

“Không được!”

“Vì cái gì?” Phong Vô Ưu không hiểu từ trong ngực Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn nàng.

“Nha đầu ngốc a.” Mạc Ngôn cảm giác mình ngốc, nhưng là nữ nhi này so với nàng càng ngốc, nàng thở dài nói, “Trong hoàng cung nguy hiểm nặng nề, ngươi đi sẽ chỉ làm cô cô ngươi khổ tâm lãng phí vô ích, sau này nếu có thể tránh đi hoàng cung ngươi phải tránh đi, nếu là thực tránh không thoát phải quan sát nhiều bớt nói, sẽ ít ra một chút đường rẽ.”

“Lại nói tới ngươi còn phải cảm tạ đại tẩu ngươi, hôm nay nếu không có nàng, coi như là mẫu thân ở đó cũng không thể ngăn cản bệ hạ, ngươi có một đại tẩu như vậy thật sự là may mắn, đáng tiếc ta đây làm đại tẩu kiêu ngạo cũng không có bản lãnh như Khanh nhi, nếu không cô cô ngươi hôm nay cũng sẽ không thảm như vậy…”

“Nương, người không nên nói như vậy…”

“Tốt lắm, đừng an ủi ta, chính mình bộ dáng gì ta còn không biết sao.” Mạc Ngôn sờ sờ tóc dài Phong Hân Duyệt, đáy mắt có một tia cảm khái, “Hân Duyệt nhà chúng ta cũng đã trưởng thành, hôn sự của ngươi cũng nên làm.” Chẳng những muốn làm, còn muốn nhanh chóng mới phải, đứa bé Bạch gia kia nàng để ý nhiều, bộ dạng tuấn tú không nói, lại là người thông minh.


Quan trọng nhất là, nàng nhìn ra được Bạch Thanh Tiêu đối với Hân Duyệt cũng là có chút ý tứ.

Gò má Phong Hân Duyệt lập tức đỏ bừng, thấp giọng nhăn nhó nói, “Nương, bát tự còn chưa có trao đâu. Người ta có nguyện ý hay không còn không biết đâu.”

Mạc Ngôn trừng mắt, “Con gái của ta tốt như vậy, vui lòng gả cho hắn một người không có công danh, hắn dám không mang đại kiệu tám người khiêng đến đón?”

“Nương, người không nên nói như vậy.” Phong Hân Duyệt cho rằng Mạc Ngôn chướng mắt thân phận Bạch Thanh Tiêu, lập tức có chút nóng nảy, vội vàng giải thích cho hắn, “Bạch Thanh Tiêu mặc dù vô tâm vào triều làm quan, nhưng là người ta cũng có của cải a, tổ phụ hắn là ngoại tổ phụ đại tẩu, lại đang là Nhất Phẩm Ngự Sử đại phu, hơn nữa Bạch Thanh Tiêu người này mặc dù lăn lộn ít, bất quá rất đáng ủng hộ a, trong nhà cũng không có thông phòng thị thiếp, ” bị Mạc Ngôn mỉm cười nhìn chăm chăm, Phong Hân Duyệt âm thanh càng ngày càng thấp, dần dần không thể nghe thấy, “… Vậy ta gả đi không là vừa vặn sao…”

“Quả nhiên là con gái lớn không thể giữ a.” Mạc Ngôn trong chế nhạo có một phần thương cảm, mình nuôi con gái lớn như vậy sẽ thành con nhà người ta, hết lần này tới lần khác chính nàng còn một bộ muốn tướng công không cần mẫu thân đó.

“Nương…” Phong Hân Duyệt không thuận theo, giậm chân làm nũng hô một tiếng.

Rất nhanh đã đến phủ đệ Phong gia, đoàn người xuống xe ngựa, đều tự trở về viện tử.

Vân Khanh bị thương, cho nên chuyện tình đẩy xe lăn tự nhiên giao cho Mặc Huyền, Vân Khanh lại bảo Tử Khâm đem Phong Vô Ưu ngủ say đưa về phòng nghỉ ngơi.

Tử Khâm ôm Phong Vô Ưu bật cười nói, “Tiểu tiểu thư ngược lại tốt, đi một buổi trưa thế nhưng ngủ mất một buổi trưa.”

Nghe vậy Vân Khanh nhìn sang, vừa nhìn nàng vui vẻ, từ trong ngực xuất ra khăn tay lau mồ hôi trên mặt cho Phong Vô Ưu, “Còn không phải sao, xem khuôn mặt nhỏ nhắn này ngủ đến hồng cả.”

“Mấy người nhỏ giọng một chút, đừng nói tỉnh nàng.” đang lúc nói đùa đoàn người trở về Thanh Trúc viên.

Mấy người Phương Du tự nhiên liền bị xem nhẹ. Con mắt Phương Du bốc hỏa muốn phát tác, lại bị Tiền nữ quan kéo lại, Tiền nữ quan đê mi liễm mục thản nhiên nói, “Di nương, đừng có làm ra chuyện xúc động gì.”

Phương Du lúc này mới mạnh mẽ nhịn xuống.

Trở lại Thanh Trúc viên Vân Khanh lập tức ngu ngơ, đã thấy Vân Thường một thân quần áo trắng đứng chắp tay trước rừng thanh trúc, hắn đưa lưng về phía mấy người Phong Lam Cẩn, một thân y phục màu lam thanh đạm áp vào trên người hắn, một trận gió thổi qua y phục bị thổi đón gió phình lên, Vân Khanh nhìn đầu vai hắn gầy gò cùng lưng eo hơi có chút còng xuống, thế nhưng cảm thấy tấm lưng kia hết sức cô đơn.

Nghe được thanh âm, Vân Thường quay đầu lại. Nhìn thấy thân ảnh Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh, ánh mắt của hắn không để lại dấu vết nhẹ nhàng quét qua trên cánh tay Vân Khanh, phảng phất hết sức lơ đãng, rất nhanh liền dời ánh mắt, thản nhiên nói, “Vân Vận tính mạng không thể lưu lại, ta dẫn nàng đến hiện tại khóa ở trong sương phòng, tùy con xử trí đi.”

Đây là có ý gì? Là những năm này bị Vân Vận ức hiếp lấy được đền bù tổn thất?!

Vân Khanh cảm thấy thập phần buồn cười.

Phong Lam Cẩn phất phất tay, mọi người trong sân cực có nhãn lực lui xuống.

“Ta biết rõ trong lòng con bất bình, Lam Cẩn hẳn đã đem mọi chuyện đều cùng con nói, con thông cảm ta cũng được, không thể thông cảm cũng được, mũi tên đã khai cung không thể quay đầu, nếu năm đó đã làm ra lựa chọn liền nhất định có kết cục hôm nay, ta đi trước…”

Hắn cúi đầu thở dài một tiếng đi ra ngoài.

Bàn tay Vân Khanh nắm thật chặt, cuối cùng cũng không nói đến bất kỳ lời giữ lại nào.

Nàng đứng nguyên tại chỗ hồi lâu cũng không có nhúc nhích, Phong Lam Cẩn cũng không nói gì, chỉ yên lặng cùng nàng. Có gió nhẹ nhộn nhạo thổi quét qua, cả một ngày âm u, bầu trời bao la rốt cục chậm rãi bắt đầu bay xuống mưa nhỏ.

Vân Khanh tựa hồ bị sương mù mưa này đánh cho hoàn hồn, miễn cưỡng cười một tiếng với Phong Lam Cẩn.

“Chúng ta đi sương phòng!”

Trong lời nói của nàng lộ ra một cổ hung ác tuyệt tình, mà lúc này trong sương phòng Vân Vận còn không biết tử kỳ của nàng buông xuống…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.