Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Chương 53: Cứ mãi phong lưu như vậy (3)


Đọc truyện Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng – Chương 53: Cứ mãi phong lưu như vậy (3)

Thời tiết hôm nay rất đẹp, mấy tầng mây phía chân trời bồng bềnh với sắc màu tươi sáng.
Suốt cả một ngã tư đường, người bán hàng rong rao không dứt, khi thì có
xe ngựa hoa lệ chạy xuyên qua giữa đường, khi thì có nhuyễn kiệu phú quý của người ta dừng lại ghé vào một cửa hàng chuyên bán đồ bằng ngọc.

“Tào phớ, tào phớ vị ngon lạ!”

“Lăng nhi, nàng đợi vi phu chút.”

“Tượng đất nặn, năm văn tiền một cái, mau mua đi!”

“Lăng nhi, vi phu đã trở thành người của nàng , nàng nên phụ trách với vi phu.”

” Vòng ngọc mã não thượng đẳng, màu tím còn mang theo ánh sáng trong suốt, mua sẽ được giảm giá…”

“Lăng nhi, hôn sự của chúng ta sắp tới, nàng muốn sính lễ như thế nào nói ta nghe một chút.”

Thân ảnh thanh lệ ở trước mắt giả bộ mắt điếc tai ngơ mặc người phía sau ồn

ào huyên náo, chỉ là vị đi phía sau này là nhân vật phong vân gần đây
của Tấn Vân thành, đang mang khuôn mặt vui vẻ cười đùa.

“Lăng
nhi, nàng không để ý tới vi phu, có phải đang trách vi phu tuy rằng cho
nàng danh phận, nhưng không yêu thương nàng trên giường thật tốt đúng
không?”

Rốt cục, câu nói đáng chết này, chạm đến điểm mấu chốt của Khuynh Lăng.

Tay áo màu tím xẹt qua một chút độ cong trên không trung, trên dung nhan
xinh đẹp động lòng người hiện lên một tia ảo não, đôi mắt trong sáng
nhìn thẳng về phía An Lịch Cảnh: “An Lịch Cảnh, ta và ngươi căn bản
không tồn tại thứ quan hệ đó, hiện tại không có về sau cũng tuyệt đối
không có.”

“Thánh chỉ đã ban ra, Lăng nhi nàng cũng đừng ngượng
ngùng.” Môi nhếch lên tạo thành chút độ cong, tuấn nhan của An Lịch Cảnh thoải mái dãn ra, ánh mặt trời bao bọc vầng sáng màu vàng quanh người
hắn, con ngươi sâu thẳm có một chút ý vị thâm trường.

“Chuyện này không nhọc ngươi lo lắng, tức thì ta sẽ khiến Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Trong mắt hiện lên một tia kiên định, khi cần thiết,
nàng không ngại sử dụng lực lượng trong bóng tối.

Vẻ mặt đang tỏa ra hào quang vạn trượng bỗng ngẩn ra, nhưng trong khoảnh khắc, trên
tuấn nhan lại khôi phục lại bộ dạng vô tâm vô phế như lúc đầu, An Lịch
Cảnh tiến lên hai bước, ôm lấy thắt lưng Khuynh Lăng đang cật lực muốn
thoát khỏi hắn: “Lăng nhi thật độc ác, thế mà muốn vứt bỏ vi phu, làm
sao có thể bội tình bạc nghĩa với vi phu như vậy…”


“Ngươi cái
đồ đăng đồ tử, có để yên cho ta hay không? Ngươi giả vờ như vậy, tại sao trước mặt hoàng thượng ngài không phát hiện ngươi gia bộ đáng thương?
Ta…”

Đang nói, nàng bỗng ngừng lại khi nhìn thấy Tiểu Bạch Bạch đang bị An Lịch Cảnh xách trên tay.

Chớp mắt ngưng tụ giọt nước mắt lớn, cả người Tiểu Bạch Bạch lông tóc dựng
đứng, thân mình nho nhỏ có ẩn nhẫn sợ hãi, hai lỗ tai chó dễ dàng bị An
Lịch Cảnh nắm trong tay, chỉ có thể dùng bốn móng vuốt của chó cào loạn, mong muốn thoát khỏi định mệnh của mình.

Khi nó nhìn thấy Khuynh Lăng, trong mắt lại càng đáng thương, đem tất cả ủy khuất thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn một lần.

“Chủ nhân, ô ô ô… Người này không phải người, thế mà muốn bỏ Tiểu Bạch
Bạch vào lò luyện đan. Tiểu Bạch Bạch còn chưa có hóa thành hình người,
còn muốn theo chủ nhân lâu một chút, tuyệt đối thề sống chết không
theo… Ô…”

Bộ lông màu trắng cực kì chói mắt, hai cánh kia, bởi vì rơi phịch xuống mà rụng mất vài sợi lông.


Nhìn thấy hết ai oán của trong mắt Tiểu Bạch Bạch, Khuynh Lăng vội vàng đoạt lấy: “Ngươi là một đại nam nhân, cả ngày lấy con chó đến uy hiếp ta, có thấy mất mặt hay không?” Từ thọ yến đêm hôm đó, nàng tùy ý để Tiểu Bạch Bạch đi dưới bàn của mình để kiếm ăn, đã rất lâu chưa thấy nó. Còn
tưởng rằng nó đang ở thời điểm động tình, lẻn đến chỗ nào tìm chó cái
chơi, hoặc là trực tiếp đi đùa con mèo của quý phủ nào vui đến quên cả
trời đất, lại không ngờ rằng, nó lại rơi vào tay hắn ta.

“Vi phu
tại sao lại uy hiếp Lăng nhi? Đây là vi phu giúp nàng thuần hóa nó, nhìn bộ dạng của nó hôm nay, không hề giương oai trêu trọc mèo hay chó, là
vi phu có cách dạy.” Nói xong chẳng biết xấu hổ, trong đầu An Lịch Cảnh
linh quang chợt lóe, không khỏi thử mở miệng thăm dò, “Lăng nhi, nếu
không chúng ta hãy thu nó làm con đi. Nàng xem, nàng quản lí nhà cửa, vi phu lo đi kiếm tiền, trong lúc rảnh rỗi chúng ta cùng nhau dạy dỗ nhi
tử, cuộc sống phong phú cỡ nào…”

Khuynh Lăng mang vẻ mặt mê mang nhìn hắn.

Con? Nhận Tiểu Bạch Bạch làm con? Nhận một con chó luôn nhảy bổ vào mấy con
mèo làm con? Nam nhân này, đầu óc có phải không bình thường hay không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.