Đọc truyện Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng – Chương 47: Người đệ nhất thiên hạ (5)
Trong vòng một
tháng Tấn Vân thành liên tiếp xảy ra năm vụ án nữ tử bị hại .Xét theo
thủ pháp gây án, bốn người đầu tiên chết đều bị người khác ở phía sau
dùng dây thừng thắt cổ đến chết, sau đó còn cứa một đao trên cổ các
nàng,trên thi thể có mùi rượu hoa quế nồng nặc, vô cùng có khả năng hung thủ là cùng một người. Nhưng mà, những nữ tử này đều có một điểm chung, đều là nữ tử nhà giàu, ngày thường rất ít khi ra khỏi cửa, căn bản là
không có khả năng đồng thời cùng hung thủ này kết thù kết oán.
Như vậy, có một ngoại lệ duy nhất, đó là cái chết của Triệu Thiên Kim , tất cả những cửa có thể đột phá, trong nháy mắt đều tập trung ở tại nơi
này.
Khuynh Lăng không biết trong hồ lô của An Lịch Cảnh đến tột
cùng là bán thuốc gì, trong tay áo nắm chặt lấy con thỏ bằng trúc nhặt
được từ đám phế tích, để ổn định tâm trạng.
“Lúc trước tiểu dân
cùng Lăng nhi cùng nhau thiết lập quân lệnh trạng với Tiền đại nhân,
trong vòng một ngày sẽ phá được án. Nhưng lòng người hiểm ác, trước đây
có thể cùng ngươi mặt mày vui vẻ mà nói đùa , lợi dụng xong rồi, sẽ diệt trừ hậu hoạn bằng bất cứ thủ đoạn nào. Tiểu dân liền nảy ra kế hoạch,
cùng Lăng nhi giả bộ đã phá được án, để cho Tiền đại nhân kết thúc vụ
án này. Quả nhiên, Tiền Tri được thăng quan tiến chức cũng đồng thời
không quên vội vàng diệt trừ tiểu nhân , thật đúng là không cho người ta đường sống a. Lăng nhi tìm mọi cách lo lắng cho tính mạng tiểu dân, lúc này đây hai người bọn ta đã quyết định, vô luận như thế nào cũng nên
cho tất cả văn võ triều đình một cái công đạo, cũng là cho người trong
thiên hạ một cái công đạo.”Tiểu Linh Đang-dđlqđ
Khuynh Lăng trố
mắt, tên đăng đồ tử này, bản thân hắn tự đi kể công là được rồi, tại sao có chuyện gì cũng phải nhắc đến nàng? Nàng và hắn căn bản là không có
chút quan hệ nào! Nói mấy chuyện này bày ra vẻ đường hoàng, thực chất
chỉ là bỡn cợt người khác, thật đúng là cho rằng nàng không biết sao?
Vừa nghe An Lịch Cảnh trực tiếp tố cáo tội trạng của mình trước mặt Cẩm Tử
Túc, Tiền Tri phủ lập tức xông lên phía trước tự mình kêu oan: “Hoàng
Thượng, đừng nghe hắn ăn nói bừa bãi! Hạ quan tuyệt đối không làm cái
việc coi mạng người như cỏ rác này! Hạ quan làm chức quan này là vì thấy được nỗi khổ của dân gian , quan sát bệnh tật của dân chúng, cúc cung
tận tụy vì mọi người kể cả những người đang sống cũng như đã chết”.
“Đủ rồi, ” Cẩm Tử Túc hơi hơi nhíu mày, một đám này tại sao lại có thể cân
nhắc lên làm quan viên vậy, “Tiền ái khanh, trẫm tự có phán xét, ngươi
hãy lui sang một bên.”
“An công tử, ngươi tiếp tục.”
D DLQĐ
Ngọc cốt phiến ở lòng bàn tay vừa chuyển, đi về phía trước một chút, kéo
chiếc bao để lộ ra người đang không ngừng dập đầu: “Trương Toàn, nghe
nói ngươi từ nhỏ đã xuất gia trong chùa, một tháng trước,tiên sinh ghi
chép sổ sách ở phủ Triệu Thái Sư mới đón ngươi về nhận tổ quy tông, từ
đó ngươi mới hoàn tục?”
Không sai trong bao tải , đúng là Trương Toàn con của người ghi chép sổ sách
trong phủ Triệu Thái Sư, ngày thường phụ trách chi tiêu của vị Triệu Thiên
Kim mới chết. Giờ phút này Trương Toàn quần áo rách nát, rối bù, đúng là thập phần chật vật.
“Đúng vậy thì thế nào?”
“Vậy thật
đúng là không hợp, này một đám thiên kim nhà giàu mỹ mạo chỉ có một sở
thích chung duy nhất là đi chùa lễ Phật. Ba tháng trước, không biết là
vị tiểu thư nào giễu cợt ngươi là hòa thượng uống rượu ăn thịt, ngươi
liền đánh đổ bát lư hương?”
“Lúc đó chỉ là lời nói đùa nhất thời, người xuất gia lấy từ bi làm trọng, tiểu nhân tại sao có thể ghi hận
trong lòng mà đại khai sát giới ?”
“Đúng vậy, người xuất gia lấy
từ bi làm trọng cho nên ngươi vẫn ẩn nhẫn . Mãi đến sau khi hoàn tục,
ngươi mới hạ thủ một đám các nàng. Để trả thù, sau khi giết các nàng
ngươi liền bôi rượu hoa quế quanh thân các nàng!”
“Trước mặt
hoàng thượng, mong An công tử chịu trách nhiệm với lời nói của mình.
Tiểu nhân chưa làm chuyện gì, tiểu nhân không thẹn với lương tâm, không
có chứng cớ xác thực, tiểu nhân kiên quyết sẽ không khuất phục trước thế lực tà ác.”
Lạnh nhạt mỉm cười, An Lịch Cảnh dùng ngọc cốt phiến lôi ra một khối ngọc đeo trên cổ hắn: ” Thật ra qua khối ngọc này có
thể nhìn thông suốt.”