Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Chương 23: Phụ xướng phu đến tùy (1)


Đọc truyện Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng – Chương 23: Phụ xướng phu đến tùy (1)

Ban đêm, hậu viện phủ Thái Sư.

Trăng rằm treo cao, bụi cây bốn phía phát ra những tiếng rì rào mang đến nhiều lo sợ.

“Tứ tiểu thư, vì sao chúng ta lại phải lén lút trà trộn vào đây?” Hoàn Ngọc trong lòng có chút run sợ nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng gió rào rào
trên ngọn cây, liền khẩn trương túm góc áo Khuynh Lăng.

Bên chân
tựa hồ như có một nhúm lông xù cọ vào nhưng Khuynh Lăng không rảnh xem
là cái gì, hai mắt khóa lại ở trong một gian đèn đuốc sáng trưng.

” Vị thiên kim này của Triệu Thái Sư đã chết ba ngày, thi thể đã phân hủy bốc mùi nhưng hắn lại không sai người nâng đi hạ táng, rõ ràng là có
vấn đề.”

“Có lẽ Triệu Thái Sư muốn để qua đầu tháng để cho nữ nhi của mình yên nghỉ, thuận tiện chờ đợi Tiền đại nhân tra ra hung thủ
giết người.”

“Nếu thật sự muốn cấp cho nữ nhi của mình một cái
công đạo, hắn tại sao lại không cho khám nghiệm tử thi?” Đã đáp ứng Tiền đại nhân trong ba ngày phải bắt được hung phạm, Khuynh Lăng cũng không thua kém An Lịch Cảnh, lúc này nhìn ra vấn đề ở khâu khám nghiệm tử
thi.


Người khám nghiệm tử thi đó ấp úng, chỉ nói Tiền đại nhân
đến tra án sau đó muốn khám nghiệm tử thi, nhưng mà cứ nhìn chằm chằm
đến hạ thể của Triệu Thiên Kim nên bị triệu Thái Sư lấy cớ không cho
phép làm nhục di thể ái nữ để ngăn trở.

Đêm hôm đó,người khám
nghiệm tử thi nhìn thấy nơi riêng tư của nữ tử có chỗ sưng đỏ cùng chất
lỏng, mang theo vết máu đỏ sẫm chứng tỏ đã bị phá thân, hắn thế mới biết Triệu thiên kim là bị hung phạm tiền dâm hậu sát.

Vừa mới muốn
đi ra khỏi bụi cây, ống quần bị thứ gì đó quấn lấy, Khuynh Lăng tưởng là cỏ dại không biết tên, vừa muốn kéo ra lại phát hiện bên trong phủ Thái Sư một đội thị vệ tuần tra đi qua, cây đuốc cháy hừng hực, trong không
khí là một cỗ mùi khét.

“Nguy hiểm thật.” Thiếu chút nữa là bị
phát hiện , nàng cúi đầu, con ngươi khẽ chuyển động lập tức phát hiện
bên chân mình một đoàn nho nhỏ đang ngẩng đầu lên, đắc ý nhảy nhót trước hai chân mình, trong mắt tràn đầy ánh sáng như ngọc,giống như muốn
hướng tới nàng khoe ra chiến công vĩ đại của mình: “Chủ nhân, xem đi xem đi, sao người không mang theo Tiểu Bạch Bạch? Thời khắc mấu chốt còn
không phải ta giúp người đại ân đó sao?”


Đầu đang trống rỗng bỗng xuất hiện thứ gì đó,đây không phải Tiểu Bạch Bạch sao?

Khuynh Lăng vừa bực mình vừa buồn cười đem nó ôm lấy, ngón tay thon dài thuận
lợi cọ cọ vào mặt nó vẻ khen ngợi khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ta tha thứ
cho sự việc lần trước ngươi khi dễ mèo của quý phủ.”

Nha! Đuổi bắt mèo là trò chơi tốt nhất!

Móng vuốt của nó cào cào, lúc này khoa chân múa tay vui sướng.

Thi thể của Triệu thiên kim không đặt ở phía trước sảnh để nhận phúng viếng, mà đã sớm bị an trí tại sương phòng của nàng.

Hương thơm của khuê phòng nữ tử cùng mùi hôi thối của quan tài tương giao,
Khuynh Lăng trầm trầm sắc mặt, phân phó Hoàn Ngọc đã sớm ở một bên che
mũi nói: “Chúng ta cùng nhau dùng sức, đem quan tài mở ra. Nhưng mà nhỏ
giọng chút, tránh để kinh động thị vệ tuần tra.”

“Tứ tiểu thư…” Thanh âm sợ hãi vang lên, Hoàn Ngọc run run tiến lên. Tiểu thư, ngài
đây là muốn nô tỳ buổi tối gặp ác mộng sao…

Vừa làm quan tài
chuyển dời một chút, chống lại thi thể của người con gái đang nằm trong
quan tài, Khuynh Lăng không lưu tình chút nào dùng hai tay đặt trên cổ
của nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.