Bạn đang đọc Thưa thầy em yêu anh! – Chương 7 – 12
Chương 11
“Em “chán sống” rồi có phải không?Ai là quỷ? Nói lại coi”, vừa nói anh vừa giơ nắm tay lên, dường như tôi đã biết là anh sắp cốc đầu tôi nên tôi đã nhanh chân chạy trước te te lên cầu thang đến trước cửa lớp, nhảy phóc vào bàn ngồi, con bé My nhìn bộ dạng khẩn trương của tôi ngạc nhiên: “Chị bị ma đuổi sao chạy dữ vậy?”, tôi vừa thở hổn hển vừa tủm tỉm cười gật gật đầu: “Còn ghê hơn ma nữa, quỷ đó. Mà quỷ này hổng phải quỷ thường… quỷ dữ đó”, vừa lúc đó Sinh cũng vừa bước vào, anh đặt cặp lên bàn bảo cả lớp: “Lúc nãy tôi vừa gặp cô An, và tôi vừa biết lớp ta có đến mấy người cô bắt chép phạt mà không chép, tôi mong các bạn tự giác nộp bài phạt cho cô, vì đó là thể hiện sự tôn trọng, tuy ở đây chỉ là trung tâm Anh Ngữ nhưng chúng tôi rất hoan nghênh việc các bạn thể hiện hạnh kiểm tốt.”, “Vâ…â…âng.” – hơn mấy chục cái miệng đáp ỉu xìu, một việc chẳng mấy thích thú, các bạn có thể tưởng tượng được rằng khi về nhà phải ngồi è cổ ra chép phạt là rất chán hay không?
Hôm nay là thứ bảy nên Sinh cũng chẳng bắt chúng tôi học hành gì nặng nề cả, chủ yếu là tự tập luyện với nhau còn giờ còn lại là giải lao… vì giờ học còn lại rất rảnh nên mọi người trong lớp làm những việc chẳng ăn nhập gì với cái gọi là đi học tiếng Anh cả, người thì lấy gương ra soi, người thì đánh cờ ca rô, người thì ngủ…người thì ngồi nói chuyện phiếm…nói tổng quan thì tình hình bây giờ thua cái chợ một chút….còn tôi thì lại ngồi tranh thủ chép phạt, phải tranh thủ chứ kẻo một lát về nhà lại lăn đùng ra ngủ, qua sáng ngày mai lại quên sạch những gì định làm. Đang chú tâm chép phạt mà tôi cũng không để ý con bé My, vừa quay qua đã thấy nó tót lên chỗ anh từ lúc nào, con nhỏ tranh thủ ghê, tôi ngừng bút một lát để nhìn lên để xem nó làm quái gì ở trên ấy.Nó đứng chỗ bàn anh õng ẹo nói chuyện, xì thấy ghê, làm chuyện gai mắt, không những cử chỉ của nó làm tôi “gai mắt” mà tiếng nói còn làm tôi rởn cả “da gà”: “ Thầy ơi , thầy chấm bài hả thầy. Sao nhiều vậy thầy ha, chắc là thêm bài của hai ba lớp ở thứ ba, thứ năm và thứ sáu.Thầy cực quá à.” , Sinh vừa chấm bài vừa nhìn nó cười, anh rất vui thì phải, giọng lại còn ngọt như mía nữa chứ: “ Có mấy bạn trong lớp tranh thủ chép phạt, Bé My không phải chép phạt à? Chắc bữa bé My ngoan lắm phải không?”, nó vuốt hai bím tóc chớp chớp mắt e thẹn: “ Hổng phải đâu, ngoan thì hổng dám chắc nhưng mà cũng hổng hư, bữa cô An đâu có kêu em đọc bài đâu, cổ kêu chắc giờ này chép phạt rồi đó. Em sợ cổ quá thầy ơi.Em chỉ thích thầy dạy thôi.”, anh lại cười: “ Giờ bé My rảnh,bé My giúp thầy soạn mấy bài chưa chấm để qua một bên, bài chấm rồi để qua một bên.Cám ơn bé My trước.”, “ Hổng có gì đâu thầy, phụ thầy em vui lắm nè, mốt cho em phụ thầy nữa nha.”- con bé My với tay nhận chồng bài kiểm tra từ anh với giọng nũng nịu hết biết…
Còn tôi sau khi mục kích “cảnh ngứa mắt” chịu không nổi cũng tót lên bàn anh nộp bài phạt và “đòi” phụ. Thế là tôi và con bé My được phụ anh sắp bài, trong khi phụ con bé My nhí nhảnh ve kêu, nó vừa sắp bài vừa hát khe khẽ bài “Mắt nai cha cha”, vừa hát nó vừa nhìn anh vừa nhoẻn cười, anh cũng mở miệng khen nó: “Bé My thích bài này hả, mà nhìn kĩ mắt bé My cũng giống “mắt nai” lắm đó, vừa to vừa tròn.” , nghe anh nói vậy, nó ôm đôi má hồng cười tít mắt: “ Thiệt hôn, thầy khen bé My mắt cỡ quá à.” , khiếp, những lời đối đáp của hai người này làm tôi buồn…ói… sặc mùi cải lương ,…mà cái ông thầy này đúng là “đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy” mà, “tán gái” không biết ngượng mà lại còn làm ra vẻ “ta đây đàng hoàng” lắm ấy, ghê thật, đúng là tôi nghĩ không sai bên ngoài là một “thiên thần hiền chói lọi” vậy mà bên trong “ác quỷ nhe nanh”. Nhưng mà cũng phải công nhận về điểm này ổng giống tôi dễ sợ. Tính tôi cũng thích làm vui lòng người khác phái bằng những lời khen dựa vào những đặc điểm nổi bật mà họ có, từ đó mà họ liêu xiêu, bán tín bán nghi không biết tôi nói thật không, cho nên họ tìm cách gặp lại tôi nói chuyện thêm với tôi về những điều tôi đã nói với họ mà họ không hề biết là tôi khen thế chỉ là đơn giản để…khen…nói cho rõ là tán tỉnh cho vui ấy mà.
Và cái điều đáng mắc cười là sau khi tôi làm thế khối chàng trai hiểu lầm là tôi “thích” họ, hoặc đáng sợ hơn nữa là có một vài anh khi được tôi khen đã tự huyễn hoặc về vẻ bề ngoài của mình rồi lâm vào hội chứng Narciss ( hội chứng “hoa Thủy Tiên ( tự yêu chính mình)” ). Nhưng có vẻ như lần này tôi đã gặp một “đối thủ” không hề kém cạnh, thậm chí còn hơn một bậc là có “sắc đẹp” và đặc biệt cao tay “tán tỉnh không lộ liễu trắng trợn” mà lại còn làm người khác “chết mê chết mệt” với cái tính “nửa lạnh nửa nóng”.
Nghe Sinh khen bé My có đôi mắt nai, tôi lườm khẽ nó rồi lầm bầm: “ Mắt nai gì, mắt ốc bươu thì có, vừa to vừa tròn thì không phải ốc bươu là gì.” , suy nghĩ vậy tôi ngẩng lên hỏi bé My: “Này My, em đã ăn ốc bươu lần nào chưa?”, nó quay lại nhìn tôi rồi lấy xấp bài kiểm tra che ngang mặt ra chiều hoảng hốt: “ Em sợ mấy con đó lắm, trông nó bự bự ghê ghê làm sao ý”, tôi mím chi cọp với nó rồi cúi xuống sắp bài tiếp trong đầu không ngừng rủa: “ Yếu đuối dễ thương nhỉ, chị mi đây dòm mắt mi bỗng nhiên thấy thèm ốc bươu khủng khiếp.Còn nói mắt mi là “mắt nai” thì nghe hơi tội nghiệp con nai nào đó.”….
Nhờ có chúng tôi mà tiến độ chấm bài của Sinh nhanh kinh khủng chỉ một loáng là anh đã “xử” xong mấy bài kiểm tra, sau khi đã sắp xếp xong, anh cám ơn chúng tôi và bảo cả lớp: “ Kì này bài khó nên lớp mình làm không khả quan cho lắm, vầy đi, sắp tới bài kiểm tra một tiết, ai làm vừa điểm cao vừa có ý hay, tôi sẽ thưởng một vé xem phim dành cho hai người…và chỉ có một vé thôi đấy.” Một vé xem phim dành cho cặp đôi à, tôi và con bé My nhìn nhau, dường như là cả hai đều có một ý tưởng là người chúng tôi muốn rủ đi chính là Sinh…
Chương 12
Cái đồng hồ quả lắc trên tường phòng đang tích tắc, đã mười giờ tối rồi, cái không khí tĩnh mịch của ban đêm thật tuyệt, yên tĩnh tuyệt đối, giờ này ba mẹ ngủ hết rồi chỉ còn mình tôi ngồi chong đèn ôn bài chi bài kiểm tra trên lớp ngày thứ hai, lại còn bài kiểm tra của Sinh nữa, tôi chun miệng thở cái phù, đưa tay vò đầu, chết tiệt, sao mà tôi ghét toán vậy, tôi không sao nhồi vào đầu mấy cái của nợ này nổi, đã hình học thôi lại còn môn đại số nữa, nhức cả cái đầu…ôi đầu tôi nổ tung mất. Tôi bực bội đóng sầm mấy cái quyển tập toán lại, thôi kệ ra sao thì ra, ngày mai chắc lại phải nhờ vả Trâm ôn cho rồi, nó thì được cái giỏi toán không thể tưởng nhưng bù lại Anh văn thì hơi tệ, còn tôi thì ngược lại rất ẹ toán và Anh văn thì phải nói là khá đấy, mà chúng tôi lại là bạn rất thân với nhau nghĩ có mắc cười không cơ chứ. Thôi bây giờ tôi ôn anh văn đây mặc dù tôi mới đi học Anh văn về hồi tám giờ, hì hì phải ôn mới có điểm tốt lấy được cái vé xem phim ấy và mời Sinh đi chứ, ôi phút giây hạnh phúc…rồi tôi tự lấy tay cốc đầu mình, lẩm bẩm: “ Ngốc, mơ tưởng hão huyền, chắc gì người ta đã chịu đi với mình. Thôi ôn bài để làm bài cho tốt cái đã.”, càng về khuya tôi học càng hứng thú, những bài tập mà Sinh cho ôn để kiểm tra, hơn trăm câu hỏi chứ đâu có ít, nhưng tôi làm rất hăng hái say mê. Tôi mãi mê làm đến nỗi ngủ gục luôn trên bàn, và tự động giật mình thức giấc lúc hai giờ sáng…hai giờ rồi đó… tôi ngáp dài đẩy ghế ra bò lên trên giường nhấn đồng hồ báo thức theo thói quen rồi buông mình xuống nệm ngủ như chết.
Vừa đúng năm giờ rưỡi sáng, cái đồng hồ reo inh ỏi, tôi nhảy vội ra khỏi giường vội vàng xếp mền gối lại, đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo và soạn cặp, đang vội vội vàng vàng chợt nhớ hôm nay là chủ nhật, tôi lấy tay đánh vào trán mình cái chát “Mát thiệt.” rồi buông mình ngã ngửa ra giường, muốn ngủ lại cũng chẳng ngủ được nữa đành thay đồ rồi xuống dưới nhà làm dĩa hột gà ốp la cùng một ly sữa mang lên phòng ăn, vừa ăn vừa online
Vừa vào yahoo messenger đã thấy mấy cái mặt cười quen thuộc sáng lên tính tinh, rồi cả đống hộp thoại hiện ra cùng những lời hỏi thăm và chào buổi sáng của nick bạn, tôi thở dài ngao ngán, cái lũ này gặp mặt trong lớp, đi chơi chưa đủ sao mà lại còn rảnh rỗi, mới sáng sớm đã online rồi. Chợt cái nick của thầy Lâm nhảy bum ra: “Chào em, mấy nay học hành ra sao rồi? Tôi hy vọng em chưa bị Sinh đì chết.;)” thấy ghét không, thấy nick người ta sáng là biết người ta “chưa chết” rồi. Những ngón tay tôi lộc cộc trên bàn phím : ”Dạ em bị đì đến sói trán mà chưa chết đâu, thầy yên tâm, học trò thầy học hành vẫn tốt. ”, rồi những dòng chữ của thầy lại hiện lên: “Bị đì mà vẫn học tốt hả, dữ dzậy ta, đúng là học trò tui mà, khác người quá. :-O ”, lại chọc giận tôi nữa rồi, tôi lập tức nộ khí xung thiên, đổi phông chữ bự tổ trác màu đỏ en enter lên cái màn hình: “ Thầy nha, thầy an ủi kiểu đó thì thôi em off đây, ko chat với thầy nữa.Hic..ở lớp bị ổng ăn hiếp tơi bời..lên đây tưởng sao lại gặp thầy. Ghét, em offline đây X( ”.
Những dòng chữ ở nick thầy Lâm lại tung tăng nhảy múa: “Tui giỡn thôi mà, cả tuần rôi không gặp em, bận đến nỗi không online ư, có scandal nào xảy ra ko?” =)).
Tôi đoán biết mập mờ là thầy có biết chuyện gì đó nên mới hỏi câu ấy, tôi bèn đánh trống lãng đánh máy trả lời
: ”Em nhớ thầy ghê, chừng nào thầy về?;;)” những con chữ của thầy Lâm lại tung tăng nhảy
: “ Câu đó ko ăn nhập, đừng có đánh trống lãng, tui hỏi có chuyện gì xảy ra ko ?”, tôi múa tay liên hoàn nhanh như máy đánh một tràng: “Thì… học tới bài luyện nói, luyện nghe rồi nè, em nói được tiếng anh rồi mà nghe vẫn còn chưa tốt lắm, dẫu là nghe được rồi đó, Sinh ăn hiếp em, oa oa ( , ko biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả, tội nghiệp em chưa, ngoài chuyện đó ra đâu có gì. ”.
Tôi đoán là thầy Lâm đang ngồi lắc đầu quầy quậy bên đó với cái tính hở ra là nhõng nhẽo, thầy đánh lại: “Không tội nghiệp chút nào, tui thấy ông đó dzậy mà hay, trị thẳng tay, chứ tui hiền quá, em quậy banh ta lông chợ Bến Thành.[-(”, ai nói là “ông” đó trị thẳng tay, ngẫm ra tôi thấy Sinh cũng phải nhường cái tính ba gai của tôi một bậc, chứng tỏ là cái bài kiểm tra vừa được Sinh chép lại đó thôi, hóa ra cũng sợ tôi ra phết, hi hi hi, tôi cũng quậy ra trò đấy chứ, hiền lành gì, bị đì là phải thôi.
Tôi vừa nhe răng cười vừa gác chân lên CPU ngồi với cái giọng phè phỡn nhất, đánh máy trả lời: “ Nói cho thầy biết, học trò thầy không phải tay vừa đâu nha, em cũng quậy ổng tơi bời đấy thôi, dám đì em nà. >:P ”-
“Biết, biết, tui có nghe cô Duyên nói về “thành tích” của em, gan quá ha, dám xé bài kiểm tra, tui về tui cho biết tay. Sinh làm lại cho em bài kiểm tra là quá tốt bụng, gặp tui, tui cho trứng luôn. :-w”- những dòng chữ lại hiện lên, tôi chợt nuốt nước miếng rụt cổ, cô Duyên nói hả…sao…cổ nhiều chuyện vậy…mà hổng nhiều chuyện cũng uổng, tôi làm chuyện đó “nổi tiếng” quá mà.
“ Thầy “xử” em thật sao? Chừng nào thầy về? :-SS”- Tôi đánh máy hỏi mà khuôn mặt nhăn nhó mếu máo, “ Tuần sau tui về, chuẩn bị đi, ko nghiêm khắc với em ko được” – thầy Lâm lại đánh, tôi nhìn dòng chữ đấy quả quyết đó mà méo miệng: “ Chời chời, hai người này mà cộng tác lại đì thì còn gì là tui nữa chớ. Thôi vuốt giận “người” này đi rồi hối lộ “người” kia sau, ghê quá, làm tội gì mà nên nỗi này.” , nghĩ thế tôi bèn đánh lại: “ Ôi thầy ơi, em ngoan rồi, mấy nay em đâu có cãi Sinh miếng nào đâu, lại còn mua thuốc cho Sinh uống khi Sinh bị bệnh nữa, rồi hôm qua em ngồi ôn bài Anh văn kiểm tra 1 tiết tới 2 giờ sáng mới đi ngủ đó.Nhiêu đó đoái công chuộc tội được ko?” , những dòng chữ của thầy Lâm hiện lên một cách lạnh lùng: “ Ko, đừng hòng “mua chuộc” tui, nói dìa xử là dìa xử. ” [-(, tôi dùng tay cào cào lên bàn phím: “
Thầy “yêu quái” á lộn “yêu quý” , đừng xử em, nha, đợi em lấy được điểm cao của bài kiểm tra, em sẽ xin lỗi Sinh sau” , những con chữ ko ko của thầy Lâm vẫn tiếp tục hiện ra còn tôi thì lại đi mà đi mà… Qua mấy chục dòng chữ, cuộc chiến chat của chúng tôi vẫn chưa ngả ngũ, cho đến khoảng mười lăm phút sau thì thầy Lâm mới chịu tha cho tôi: “ Thôi được tha cho em đó, phải học hành cho nghiêm túc nghe chưa”, vừa nghe thầy Lâm “buông tha”, tôi mừng húm: “ Thiệt nha, khi thầy về thầy mua quà cho em đó. Giờ em off đây, hẹn gặp lại thầy ”, tức thì thầy cũng đánh trả lại: “ Đừng có “gài hàng” tui,đi công tác chứ có phải đi chơi đâu mà quà với quyết. Lộn xộn. Off đi, nãy giờ lâu quá rồi, lấy bài ra mà học tiếp, tui đi đây. Hó hé nữa coi chừng tui đổi ý bây giờ :-w”, tôi lại enter mấy otion gật gật rồi goodbye thầy và thoát ra khỏi mạng lẹ làng chứ nấn ná ổng đổi ý thì khổ…