Thưa thầy em yêu anh!

Chương 2 - 04


Bạn đang đọc Thưa thầy em yêu anh! – Chương 2 – 04

Chương 03 
Thầy không giỡn chứ?”, đang ngồi mà tôi thiếu điều muốn nhảy nhỏm ra khỏi ghế, trong quán cà phê nơi căn tin trung tâm tôi và thầy Lâm người dạy tôi môn Reading trong trung tâm và cũng là giáo viên chủ nhiệm tôi 4 năm cấp II đang ngồi nói chuyện với nhau. Tôi rất thích thầy vì thầy sôi nổi hay đùa và lúc nào cũng chịu đựng những trò nhất quỷ nhì ma của tôi mà không hề nổi nóng, nay tôi lại nghe thông báo thầy sẽ đi công tác trong vòng ba tháng và thay vào đó sẽ là một người khác rất khó khăn, nghiêm khắc. Thầy Lâm cầm ly nước lên hớp từng hớp từ tốn: “Làm gì mà em cứ như phải bỏng vậy, thoát được em, tôi mừng còn chưa kịp nữa là. Mà người mới này tôi bảo đảm là em rất thích, đúng “gu” em đó” .“Đúng “gu” em? Như thế nào là đúng “gu” em” – Tôi đưa ngón tay tự chỉ vào mình, thầy Lâm gật gù: “ Thì “gu” em là mấy ông thầy đẹp trai”. Nghe thầy Lâm nói tôi che miệng cười khúc khích : “Sinh em ra là mẹ, nhưng hiểu em là thầy thôi, nhưng đẹp trai mà không dạy hay thì cũng như không hà, người ta nói “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” mà thầy” 
Thầy Lâm nghe tôi nói thì trề dài môi : “Thôi cho tôi xin đi “cô”, người ta thì vậy nhưng em thì nói khác đó, tôi bảo đảm trong trường hợp này em sẽ nói: “ Tốt thì tốt cho trót, tốt gỗ thì tốt luôn cả nước sơn. Tính em tôi còn lạ gì…”. Tôi đập tay xuống bàn cười rúc rích: “Hi hi hi,ha ha ha. Đúng là thầy thật…hiểu em..”
Lại nói về người thầy mới sẽ thay thế thầy Lâm, tôi nào có biết “thiên thần đã bị gãy cánh bị đày xuống trần làm quỷ dữ”, người đó không ai khác hơn chính là… “ông già” đó.

“Vậy thầy tả sơ cho em xem ông thầy mới đó ra sao đi, nghe thầy khen như thế thì chắc cũng là một nhân vật nổi trội ha?”.
Thầy Lâm đưa hai tay sửa lại cổ áo, lên giọng vẻ như quan trọng: “ À phải, một “nhân vật” lớn. Mới nhắc đã thấy rồi, hắn vô kìa”. Tôi xoay người nhìn theo hướng tay thầy Lâm chỉ thì bộ mặt tôi “biến dạng” hoàn toàn, mắt mở to trợn trừng, miệng há hốc ra lắp bắp: “ Oh… my… God….”. “Nhân vật” đó là Sinh, người tôi mới “gây hấn” cách đây mấy ngày. Anh nhanh nhẹn bước đến chỗ tôi và thầy Lâm, đưa tay vỗ nhẹ vai thầy: “Chào đồng nghiệp, chia tay học trò hả?”, rồi anh ngồi xuống cạnh tôi, tôi thấy như hồn lìa khỏi xác, lỗ tai lùng bùng, tôi không dám quay qua nhìn anh, trong bụng thầm thắc mắc là sao anh ngồi gần tôi thế, tôi không biết làm gì hơn là cắm cúi bỏ đường vào ly cà phê của mình.
Lúc này tôi như một cái máy chỉ biết bỏ đường và bỏ đường, tôi không sao làm chủ được hành động của mình, tôi còn không nhớ chính xác mình đã bỏ mấy muỗng đường nữa cho đến khi thầy Lâm lên tiếng: “Em định đem cà phê nấu thành chè hay sao mà bỏ đường dữ vậy?”. Nghe thầy Lâm nói tôi chợt bừng tỉnh ngưng lại, lấy bình tĩnh quay qua nhoẻn cười chào Sinh: “ Chào thầy ạ, thầy cũng dạy luôn môn Reading, thế thì hay quá”. Anh mỉm cười một cách dịu dàng: “ Vậy thầy trò mình gặp nhau luôn cả ngày thứ hai và thứ tư rồi ha”, tôi mỉm cười méo xẹo “Dạ!”, rồi nhấc ly cà phê lên uống, cha mẹ ơi nó ngọt hơn chè, tôi suýt sặc…Thật sự thì nụ cười của Sinh làm tôi rợn tóc gáy vì nó quá dịu dàng, dịu dàng một cách “kỳ dị”. Chợt anh đứng dậy: “Thôi mình đi nha, hai người nói chuyện tiếp đi, còn một số giáo án chưa soạn nữa. Rất vui được dạy em H à, hẹn gặp lại em trên lớp nhé.” Tôi nhìn theo dáng anh mà lẩm bẩm: “ Phen này thì đời mình kể như đi tong. Ba tháng sống chung với…“quỷ” ”. Khi tôi biết anh dạy tôi, tôi vừa mừng vừa lo vì tôi thích anh dạy mình vì anh dạy rất hay, nhưng tôi lo là tôi sẽ gặp rắc rối với anh vì tờ giấy của tôi anh vẫn còn giữ, và mấy ngày trước tôi còn trả treo lại anh nữa.
Thầy Lâm đã nhìn thấy thái độ của tôi, dường như thầy không ngạc nhiên vì chuyện này, thầy bảo: “Em đang gặp rắc rối với “tên” đó . Lần nào hắn nhìn ai mà cười như thế thì chắc chắn 80% người đó bị “đì sói trán”. Em chọc giận hắn cái gì vậy?”, nghe thầy nói mà mặt tôi xám xịt. Tôi đổ gục ũ rũ như tàu lá chuối : “My life is over (đời em tiêu rồi), mới đầu thấy “ổng” hiền em chọc một chút chơi ai dè…”, tôi bèn kể lại cho thầy Lâm nghe đầu đuôi câu chuyện hôm đó, thầy cười phá lên rồi nghiêm mặt: “Đáng đời em, cứ quen thói chọc ghẹo, nay gặp “ma” rồi. Thôi có chơi có chịu”. Tôi la bài hãi nắm lấy tay áo thầy lắc lắc: “Không, thầy phải cứu em, kiến nghị văn phòng đổi thầy cô nào cũng được nhất định không phải “ổng”.

Thầy Lâm ung dung uống cạn ly cà phê của mình mặc cho tôi đang “cật lực cấu véo” thầy: “Bó chiếu, vào tay ai chứ gặp “thằng cha” đó thì trời cũng không “cứu” được em đừng nói tôi.” Chợt lúc đó tiếng chuông reng báo vào lớp học, thầy Lâm nắm tay tôi lôi dậy: “Nào, lên lớp học đi “cô hai”, đừng trẻ con thế.”.
Tôi cố ôm chặt thành ghế miệng cứ bai bải: “Không không, em không muốn …”
Ngày hôm kia tôi mới quyết tâm đối mặt với thử thách thế mà hôm nay cái quyết tâm đó đã “xẹp” như bong bóng. Thầy Lâm gỡ tay tôi ra khỏi thành ghế mặc cho tôi giãy nãy thế nào thầy lôi tôi đi xềnh xệch lên lớp học chung quanh mọi người không khỏi đổ dồn mắt vào hai chúng tôi.
Chương 04

Thầy Lâm lôi tôi từ tầng trệt lên đến lầu ba , cuối cùng thì cũng đến trước lớp học, thầy bảo: “ Vô đi, tôi mà quay lưng là em biến mất cho xem, tôi sẽ đứng đây cho đến chừng nào thấy em ngồi vào chỗ bàn mới thôi. Thật hết biết cứ như là “ba đưa con đi học” ấy”, bộ mặt cực nghiêm của thầy cho tôi biết thầy không hề nói đùa, tôi đành thất thểu đi vào lớp, tìm lấy chỗ ngồi quen thuộc ngay bàn đầu, ơn trời cái “ông già” đáng ghét đó chưa vô cho nên tôi còn được một chút thời gian thảnh thơi. Tôi nhìn quanh quất, chà hôm nay là thứ bảy hèn chi mấy “nương” trong lớp ăn mặc đẹp thế, chắc là học xong tiết đến 8h tối đi “vi vu” luôn đây, hoặc là lấy “ấn tượng” với ông thầy “đẹp trai”…. tôi thở dài cách chán nản lật sách ra xem bài mới.
“Chị ơi, có ai ngồi đây chưa? Em ngồi được hông?”- Tôi ngẩng lên, một con bé mặt non choẹt đến nỗi búng ra sữa, cột tóc đuôi ngựa và… ăn mặc toàn tông màu hồng từ đầu tới chân đang mở to đôi “mắt nai” nhìn tôi thỏ thẻ.
– “Cứ tự nhiên, ở đây còn trống.”
Tôi lạnh lùng, bình sinh tôi rất ghét những loại con gái “nhí nhảnh như con cá cảnh”, dòm là không ưa được, con bé ngồi xuống bên cạnh tôi vui vẻ hồ hởi:
– “ Em tên My, mọi người đều gọi em là “bé My”, mốt chị cứ gọi em là “bé My”. Em vào từ hôm thứ sáu rồi nhưng em không thấy chị, chị là học viên mới hả?”, tôi không hề ngẩng lên chỉ chúi mũi vào quyển sách ậm ừ: “Ừ, mới… mới thấy”, con bé che miệng cười rúc rích: “ Hi hi hi chị vui tính quá, chị học ở đây lâu chưa? Thầy cô có khó không hở chị”, mắt tôi vẫn chăm chăm vào quyển sách, miệng đáp: “Mới một tuần thôi, học đi rồi biết thầy cô thế nào.”. Vừa lúc đó Sinh bước vào lớp.

Sau màn chào nhau là bắt đầu đến màn “ông già” này sắp “hành hạ” tôi đây, anh bước xuống đến gần chỗ tôi, xoa hai tay vào nhau: “Nào các bạn, hôm nay sẽ bắt đầu cách học mới, đó là tôi sẽ tập cho các bạn quen dần phản xạ bằng cách lúc nào cũng nói tiếng Anh trong lớp, bạn nào không thể nói tiếng Anh thì cũng được nhưng phải nghe được trước”. Cái gì, lại còn thế nữa, người Việt nói tiếng Việt cho rồi, nói tiếng Anh làm gì cho nó khổ cái miệng cơ chứ? Đấy có thấy chưa, tôi nói là “ông già” đó lại bắt đầu bày chuyện để “đì” tôi mà. Bé My ngồi gần tôi, nó rất hoan hỷ, liên tục lắc tay tôi: “Chị ơi, em thích thầy này nè, đẹp trai dễ thương quá. Em thích nói tiếng Anh lắm nè, giờ được nói rồi… thầy này có vẻ dạy hay ha”, tôi ngán ngẩm đánh mắt liếc một vòng “Ôi con nít….”
Sinh đến càng gần chỗ tôi hơn, tay cầm quyển sách anh văn cuộn tròn đập đập lên bàn tôi, anh bảo: “ Ms Le (Chả là tôi họ Lê mà ), go to the blackboard please.(Cô Lê, làm ơn lên bảng)”, tôi dòm anh khoanh tay lạnh lùng: “ I don’t understand what are you saying so I won’t go to the blackboard ( Em chẳng hiểu thầy đang nói gì, cho nên em không lên bảng đâu)”, tôi mở miệng một cái ào mà không kịp suy nghĩ, vừa nói xong tôi định thần thảng thốt đưa tay ôm miệng lẩm bẩm: “ Rồi rồi, xong rồi, “lên dĩa” luôn”, không những con bé My mà cả lớp nhìn tôi mắt mở to đầy khâm phục trong khi đó anh tôi thấy anh đang mỉm cười một cách đầy mỉa mai: “ That’s great, you don’t understand what I am saying but you know I call you go to the blackboard (Hay nhỉ, em không hiểu tôi nói gì mà lại biết bị kêu lên bảng cơ đấy)”.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.