Đọc truyện Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko???? – Chương 87: Ngoại truyện 1: Định mệnh! Tôi yêu cậu
Tôi…đã gặp cậu ấy!
Lớn lên và sống trong sự bao bọc quá cẩn thận của bác mình, nhưng ko khi nào tôi quên được mình do ai sinh ra, tên thực sự là gì và dòng máu đang chảy trong người mình từ đâu mà có.
Từ khi còn là một cậu bé biết chuyện, hiểu chuyện, tôi đã quá thành thạo mọi thứ về bản thân mình rồi, vì dù mọi người có cố giấu diếm, những câu chuyện họ thủ thỉ với nhau đều lọt vào tâm trí một cậu bé vắt mũi chưa sạch như tôi.
Để bản thân ko bị mọi thứ xung quanh làm tổn thương, tôi tự tạo 1 thế giới riêng của mình và giam giữ tâm trí trong nó. Đến mức mọi người xung quanh thay vì lộ liễu nói tôi mắc chứng tự kỉ, họ khoa mĩ tự dối lòng rằng “thằng bé lạnh lùng quá”.
Dẫu vậy, tôi ko quan tâm, thế giới của tôi chỉ mình tôi là đủ.
Rồi, một ngày ko biết xui xẻo hay may mắn nọ, tôi gặp một cô nhóc trạc tuổi trên đường về nhà. Và quả nhiên, như tôi đoán ko nhầm, cô nhóc này mê tôi.
Quá quen với việc bị ánh mắt phía sau gắt gao quan sát, tôi chuồn lẹ trong dáng đi vô cùng thư thái nhưng ko chậm lè tè. Đương lúc tôi thở phào nhẹ nhõm khi đã đi được 1 quãng xa và chắc mẩm mình đã thoát khỏi thêm một kẻ mê trai bệnh hoạn, tiếng gọi trong veo như nước suốt từ đằng sau vang lên, ko phanh đập vào màng nhĩ. Da gà tôi từ đó tự động dựng lên, điềm báo ko lành. Vì thế, tôi bản năng cò giò đi tiếp.
Song, nhân tính ko bằng trời tính, tôi vừa đi chưa được mấy bước, cô nhóc đó đã huỳnh chuỵch thu hẹp khoảng cách với tôi. Mà cô nhóc này quả ko phải tầm thường, thay vì tí ta tí tởn nhe răng cười xin làm bạn với tôi, cô nhóc thản nhiên…kéo thắt lưng quần của tôi làm tôi may phanh kịp, ko thì đã ngã chỏng vó với cái mông trần truồng loã lồ.
Đã thế, cô nhóc khùng ấy còn đột ngột kéo mạnh nó rồi thình lình thả nó, khiến dây lưng bật về phần da thịt tôi, tích lên một phát ko thể đau hơn.
Lúc ấy, tôi giận cực điểm, toan quay mặt túm lấy cổ áo cô nhóc oánh vài cú cho biết mặt anh đây ko phải dễ chơi. Nhưng, tiếc là, anh hùng khó qua ải mĩ nhân, ai ngờ cô nhóc đó mới có 6 tuổi đầu đã biết dùng mĩ nhân kế, phát huy triệt để tài nguyên quốc gia hạ gục tâm hồn non nớt ko một mảnh tình vắt vai của tôi, làm bao thù hận trong tôi tan biến thành bọt biển.
Thế là, ngày hôm đó, trời nắng to, tôi ko biết moi đâu ra chí khí quân tử hì hục cõng cô nhóc kì lạ ấy về nhà vì cô nàng…sái chân, khéo thật! Vừa đến trước cổng nhà cô nhóc, tôi như thấy vàng, toan hất cô nhóc đi rồi bỏ của chạy lấy người thì bà mẹ rất trẻ của cô nhóc đã ló mặt, nhìn thấy tôi cũng kinh ngạc bội phần chạy đến nhiệt tình hỏi han trong khi con heo lắm mỡ trên lưng tôi nhảy phịch xuống đất, lon ton chạy ào vào lòng mẹ mình.
Tôi tức! Tức muốn phát điên! Đâu ra cái loại sái chân mà có thể vừa chạy vừa cười dễ thương thế chứ?
Tôi đau đớn nhận ra rằng, mình là một người rất dễ bị lừa!
Cô nhóc ấy tên là Junizu, ăn hôi 3 chứ cái đầu trong tên tôi, ko biết nên mừng hay nên buồn đây!
Ngày xui tận mạng qua đi tưởng chừng như sẽ để lại quãng thời gian êm đẹp cho tôi. Nào ngờ…con heo lắm mỡ kia ko biết dùng qủy kế gì lại làm thân được với bà bác khó tính của tôi, cứ hễ chiều đến, bất kể nắng, mưa, gió, rét đều ở lì trong phòng tôi, tự tiện chiếm lấy chiếc giường yêu qúy của tôi làm cứ điểm hết ăn rồi lăn ra ngủ, đuổi hoài ko chịu đi còn cong miệng hếch mũi bảo: “Từ giờ tớ sẽ theo đuổi cậu, đuổi cũng vô dụng
Bó tay, tôi căn bản ko thèm nói nữa, im lặng để Junizu biết chán mà lùi. Nhưng, dần dà, tôi lại quen với sự có mặt của cậu ấy.
Tôi nói chuyện với Junizu nhiều hơn, bất kể khi cậu ấy là người ko bắt chuyện. Tôi chia sẽ những gì mình biết, thích thú nhìn cậu ấy nhíu mày nhăn mặt nghe tôi như vịt nghe sấm rền rồi gục lên gục xuống ngủ khì. Tôi muốn ăn cơm cùng cậu ấy, bỗng dưng hài lòng cái cách cậu ấy xử lí đống thịt luộc nhạt miệng trong đĩa cơm của tôi, ăn xong liền vỗ bụng than vãn “no quá trời!”. Tôi muốn dẫn cậu ấy chạy băng băng đuổi theo sóng biển, yêu cách cậu ấy xây lâu đài cát và bảo rằng đấy là ngôi nhà của tôi và cậu ấy trong tương lai…
Những lúc như thế, ko hiểu sao, tôi ngây ngốc bật cười và thầm nghĩ “Cậu lớn thêm tí nữa sẽ xứng là vợ tôi hơn!”. Nghĩ thì thật buồn cười, nhưng tôi tình nguyện ghi nhớ những ngày tháng ấy hàng trăm…hàng vạn lần.
Có một Junizu tinh quái ở bên, tôi làm quen được rất nhiều ngoại lệ trong thế giới của cậu ấy, trong đó có Kei-cậu em song sinh ko hề giống cậu ấy một tẹo nào, đã thế còn vô cùng sỗ sàng.
Chúng tôi cùng nhau chơi đùa, làm những trò ngớ ngẩn nhất mà trí não 6 tuổi có thể nghĩ ra. Để rồi, khi tôi phát hiện thế giới của mình ko thể thiếu Junizu đáng yêu ấy, thì bữa tiệc lại nhanh chóng tàn đi.
Junizu bảo, cậu ấy sắp phải trở về Newyork học tập, tôi thực sự rất giận, bởi lẽ, cậu ấy thích Newyork hơn Haoai nắng gió này nhiều, sâu xa hơn là thích những người khác hơn thích tôi.
Sau nhiều ngày bế quan suy nghĩ, tôi quyết định, cậu ấy có thể đi, có thể rời xa tôi, nếu muốn nhưng phải để lại cho tôi một thứ gọi là quà đáp lễ những ngày tháng ăn ko, ngủ ko, nằm ko, uống ko ở nhà tôi mới được.
Tôi cần quyền được tự do khống chế cuộc đời của cậu ấy. Tuy hơi tà ác, nhưng, ai bảo, người bước vào cuộc sống của tôi trước là cậu ấy. Do cậu ấy tự làm, nên nhất định phải tự lấy thân gánh chịu.
Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng thảo sẵn một âm mưu tẩy đi sự trong trắng mặc dù đã có chút hoen ố vì những suy nghĩ lệch lạc của cậu ấy, đưa mặt mốc chưng cầu sự giúp đỡ của anh em ngoại lệ trong vùng, trừ Kei vì có quan hệ máu mủ với đương sự.
Một ngày nọ, theo kế hoạch bàn bạc, chúng bạn tôi cải tà quy chính theo sự xúi giục của ai đó là tôi hô hoán nhau tổ chức trò chơi “cô dâu chú rể”.
Đúng như dự đoán thần sâu của tôi, Junizu trúng kế. Đám bạn tôi nhanh chóng đưa hộp thăm cho Junizu bóc thăm chớp mắt giả vờ đánh rơi hộp thăm xuống cóng thoát nước thủ tiêu với lí do chính đáng “Junizu bóc trúng cô dâu rồi thì những người khác trong vai quần chúng”, nhưng thực tình mà nói, trong hộp thăm ấy, có 5 thăm thì hết 5 thăm phân vai cô dâu, chủ yếu để Junizu bóc cái nào cũng là cô dâu.
Ban đầu thương thảo hội nghị ngầm, nghe rằng Junizu là cô dâu, bọn lang sói chiến hữu của tôi thích thú ghê rợn. Dẫu tính cách cậu ấy hơi quái dị, nhưng cậu ấy gì gì cũng được coi là hoa khôi của đảo, phần đa mọi người đều thích vào vai chú rể của 1 cô dâu như vậy. Tất nhiên, tôi ko ngốc đến mức làm ông mối cho người khác, ngay lập tức ra sức phát động tư tưởng riêng cho từng chiến hữu, cố thuyết phục họ từ bỏ:
-Jack, ko phải cậu bảo mẹ cậu ko thích cậu lấy sư tử Hà Đông à? Tuy là chơi, nhưng dù gì, Junizu cũng là cháu chắt chút chít, là mầm non điển hình của sư tư Hà Đông tương lai, cậu nghĩ mẹ cậu sẽ nở nụ cười chúc phúc cho cậu sao? E có khi còn cho cậu vài chổi lông gà nữa cơ.
-Steven, nghe nói cậu ước mơ muốn trở thành cha sứ phải ko? Nếu đã thế, cậu phải rũ bỏ đi thú tính trong người chứ! Dính vào sắc tửu sẽ ko thể trở thành nhà truyền đạo thanh thuần, một lòng với chúa được đâu. Để người khác nghe theo lời cậu, trước tiên cậu phải cho họ thấy cậu xứng đáng trở thành một cha xứ đã.
…Tóm lại, ngày hôm đó, chủ rể là tôi.
Lễ cưới nhỏ của tôi được tổ chức trong nhà thờ chính của đảo.
Trước sự chứng kiến của đông đảo bạn bè, tôi ko ngần ngại tước đi nụ hôn đầu của Junizu.
Ko biết cậu ấy có quý trọng nó hay ko, nhưng với tôi, đó cách đánh dấu lãnh thổ hay nhất mà tôi biết. Tôi muốn cho mọi người biết rằng, cậu ấy là của tôi.
Luật pháp Hoa Kỳ rất lỏng lẻo, ko quy định cấm trẻ con kết hôn vì tình trạng già hoá và thiếu hụt dân số đang làm chính phủ Hoa Kỳ ôm đầu khuyến khích nhân dân nhất mực phải ngày đêm cần mẫn sản sinh thế hệ mới. Vì thế, đánh nhanh thắng nhanh, tôi dụ dỗ Junizu điền ngay giấy đăng kí kết hôn. Bác tôi là chủ tịch cục xã hội ở đây nên kiếm giấy đăng kí dễ như ăn bánh, lấy con giấu thông qua rồi nộp lên trên càng dễ hơn.
Mọi thứ hoàn thành chỉ trong 1 ngày ngắn ngủi. Junizu đã là vợ của tôi dù rằng cậu ấy ko biết gì.
Ko sao, nhất định, sau khi đoạt lại những thứ đáng nhẽ phải là của mình, có đủ khả năng bảo vệ cậu ấy, tôi sẽ chính thức ra mắt mọi người nhà vợ.
Thấm thoát, gần 10 năm trôi qua, những gì tôi quyết tâm trong quá khứ đều đã đạt được, chỉ là, có những thứ thực sự nằm ngoài tầm khống chế của tôi, mà điên đầu hơn những thứ ấy lại liên quan đến Junizu.
Junizu lớn lên, biết yêu và cũng biết đến cái đắng trong tình yêu. Nực cười nhất, người khiến cậu ấy phải cam lòng nếm trải những điều đó lại là ông cậu cùng tuổi đáng ghét của tôi.
Tôi ko giận cậu ấy đã phản bội lời hứa, tôi chỉ giận bản thân mình quá chậm chạp. Nhiều năm như vậy, cậu ấy quên tôi là lẽ thường tình.
Nhưng, bảo tôi vì thế mà từ bỏ mục tiêu một thì thật quá xem thường tôi rồi.
Tôi đã nói, thế giới tôi ko thể thiếu Junizu dễ thương ấy, thì tôi nhất định sẽ ko để nó thiếu, tôi phải lấy những gì thuộc về tôi.
Tôi đến gặp cha vợ. Công nhận ông ấy rất nguy hiểm, tính khí thất thường, khí chất đáng sợ đến mức khiến người khác phải co rúm trước mặt ông, nhưng tiếc rằng, tôi lại là ngoại lệ mà suốt đời ông không thể nào áp chế được.
Tại sao ư? Tại vì tôi và ông ấy giống nhau: Thủ đoạn đều tinh vi. Đứng trước ông bố vợ thần sầu như thế, quả thực, tôi thấy hăng hơn là sợ.
Đấu khẩu 1 hồi không biết chán, cùng với sự ủng hộ nhiệt tình của mẹ vợ nhất mực về phe tôi, tôi oanh liệt chiến thắng bước ra khỏi thư phòng của ông.
Lúc ấy, người biết Junizu là vợ tôi đã ko phải riêng mình tôi nữa, ít nhất, cha vợ và mẹ vợ tôi đã biết. Nắm được lợi thế ko còn rào cản gia đình, tôi tiền hành kế hoạch bước vào cuộc sống của Junizu.
Quan sát Junizu mười năm, tôi biết nhiều hơn về cậu ấy, biết cậu ấy thích gì, ghét gì, suy nghĩ ra sao, cảm xúc thế nào và đặc biệt là bản tính hám trai quyện chặt trong máu.
Điều này làm tôi hoàn toàn tự tin rằng dung mạo của mình sẽ khiến Junizu chao đảo. Tự tin là một chuyện, phòng ngừa là chuyện khác, trước ngày thông báo phân lớp, tôi gặp riêng thầy hiệu trưởng. Sau khi tra google một vài thông tin về hầu hết các nam sinh trong lớp, tôi gạch một vài tên dung mạo ko hơn tôi mấy nhưng cũng xứng tầm khiến người khác nhỏ dãi ra khỏi sơ đồ lớp học 10C8, chuyển họ sang lớp khác ko do dự.
Những tưởng mọi chuyện sẽ suôn sẻ như mình nghĩ, tôi ko ngờ rằng, 9 ngày liền đầu năm học Junizu đi học muộn, ra chơi lại gục xuống bàn ngủ khì không cần biết trời đất ra sao, cơ bản ko hề dành chút thời gian nào ngắm mĩ nam trong lớp như mấy năm trước cậu ấy vẫn làm.
Tức! Tôi tức lắm! Định bụng tiết thể dục sẽ dùng thân thể hoàn mĩ lúc chơi bóng mà ai cũng trầm trồ khen ngợi của mình mê hoặc cậu ấy…thì ai ngờ, chưa kịp hành động, tôi vì bị nữ sinh bám nhiều quá, xô đẩy thế nào…liền té cầu thang gãy cổ, mặt mày xơ xác…1 tuần dưỡng thương mới khôi phục được một ít dung mạo. Cơ hội lọt vào mắt ai đó tiêu tùng.
Dẫu vậy, ông trời cũng ko tuyệt đường người lắm.
Ngày thứ 10, ngày tôi tháo nẹp cổ và khuôn mặt hoàn toàn ko chút tì vết nào, Junizu đi học muộn, cậu ấy đã nhìn thấy tôi…