Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

Chương 12


Đọc truyện Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko???? – Chương 12

Gục lên gục xuống liên hồi ko biết mệt chống chế cơn buồn ngủ đg lây l sắp cơ thể như dịch cúm gà, tôi thành tâm cầu ời khấn phật cho thời gi ôi thật mau, để tấm thân tội lỗi này ko còn phải chịu đựng sự dày vò ghê rợn của giặc đói và giặc ngủ. Dường như thấu hiểu nỗi sầu của c người thấp cổ bé họng, chúa ời cuối cùng cũng chịu linh nghiệm, cho một phát sét từ ời xuống nhắm thẳng da mặt dày của cái ống ường yêu ác mà đánh, làm nó kêu lên vg dội cả một vùng rộng lớn, vô thức cứu rỗi linh hồn đg eo ngược ở cành cây gió lộng ngoài kia của tôi, đưa nó ở về nơi thân thể yêu dấu đg vẫy gọi.

Như c rôbốt đã lên sẵn dây cót, tôi bật người dậy khỏi chiếc ghế vẫn còn ướm mùi thơm đậm chất tự nhiên dịu nhẹ của mình, vươn vai bá cổ tập thể dục buổi sáng, 1, 2, 3 hít thở hít thở, khởi động các khớp ước khi phi lẹ đến chiếc tủ đa năng của mình, ám cái bụng đói o đg réo lên thổn thức. Nhưng chưa kịp đánh bài chuồn, lối đi vốn rộng thh thg ko một bóng người hướng về nơi hog dã của tôi g phút chốc đã bị lũ c gái g lớp vây kín, đến 1 c kiến nhỏ thó cũng chẳng thể len qua nổi huống hồ người cỡ cũng bự bự như tôi.

-Khải Phg, ng nói cậu và Hàn Tử Di lúc ước cùng học chung một ường phải ko?_Cô nàng lớp phó Văn-Thể-Mĩ thường ngày 1 từ cũng chẳng buồn thốt ra để giữ giọng hôm nay bỗng dưng nhh nhảu a khảo ma mới, vô tình bóp nghẹt ái tim đg thấp thỏm của tôi, cho nó rơi tự do một mạch từ ngực về thẳng bụng mà ko kho nhượng.

ời ạ! Rốt cuộc tên lắm chuyện nào rảnh rỗi sinh nông nổi dám đi og og tiết lộ chuyện cơ mật của Hàn Tử Di tôi, muốn cố tình tạo xì cđ cũng phải thỏa thuận ước với nhân vật chính rồi hẵng thêm mắm thêm muối gì thì tùy chứ. Có ng thì lộ mặt ra coi, đừng mg bà đây tha thứ, dù có quỳ xuống hôn hít lên chân cũng vô dụng nhé, minh quân ko nói hai lời.

Nán lại một chút, tôi thở nhẹ, mở căng vành tai lên như voi thu thập tin tức, gì gì cũng sẵn tò mò thôi thì từ từ hẵng đi, ở lại ng Lâm Khải Phg ứng phó thế nào đã. May mắn lắm thì hắn sẽ gật đầu rồi đổi đề tài, dẫu hơi buồn nhưng cuộc sống sau này của tôi vẫn cứu được. Còn nếu hắn nổi khùng lên làm càn, mách nhỏ chuyện thuở ấu thơ tôi cứ lẽo đẽo to hắn thì coi như toi, thể diện muôn đời àn ề ko những lặng bay to gió mà tiểu nhân đâm chọt sau lưng cũng tăng lên vô kể, sống chắc khó lắm.

-Cùng ường?_Cg khóe môi lên nở nụ cười gi tà, Lâm Khải Phg ưu ái dành cho tôi một ánh nhìn đặc biệt, người ngoài nhìn vào dễ hiểu lầm là ánh nhìn đắm đuối mê mệt, nhưng với tôi thì khác, ko gì ngoài thông điệp thách thức hắn gửi cho tôi, chắc chắn đg muốn bày ò phá tôi_Hơn thế nữa cơ

Sựng người g chốc lát, tôi quay người đưa mắt chiếu tướng Lâm Khải Phg, phải, quả thật là hơn thế. Sg nghĩa tiếng Việt rất mực phg phú, liệu mấy người này có hiểu đúng to nghĩa những người g cuộc chúng tôi hiểu ko mới đáng nói. Hơn thế…tức ko gì ngoài đồ chơi

-Là sao, cậu nói rõ hơn đi_Bọn người kia ko chịu nổi nháo nhào cả lên, cũng phải thôi, giờ đối tượng của bọn họ là Lâm Khải Phg, tốt nhất nên tìm hiểu kĩ càng một chút ước khi tấn công, may ra còn cớ cơ hội

-Phải nói sao đây, Tử Di?_Thay vì ả lời, Lâm Khải Phg ko chịu từ bỏ việc áp đảo tôi, nụ cười ko tắt mà tăng thêm cường độ. Ra là vậy, chắc hắn nghĩ tôi vẫn là Hàn Tử Di ước đây, mỗi lần được người khác hỏi về mối qu hệ giữa tôi và hắn, lúc đó, tôi đã ko ngần ngại vỗ ngực gọi hắn là bạn ai tôi, kèm to đó là nụ cười hạnh phục. Giờ hắn vẫn muốn thế sao, nhưng thật lòng xin lỗi nhé, Lâm Khải Phg, vết thương quá sâu để lành lại

-À, chuyện đó…_Cố giữ chút bình tĩnh cùng niềm kiêu hãnh đg vơi dần, tôi nhắm tít mắt cười rạng rỡ b phát cho lũ bạn, quyết cho hắn thấy, tôi đã dứt tình với hắn và cho dù ko có hắn hiện hữu, tôi vẫn sống tốt, rất tốt mới đúng. Loại người luôn cho mình là ung tâm vũ ụ, nghĩ rằng bất kì ai cũng phải khom lưng phục tùng mình như hắn, nếu tôi đoán ko nhầm, sẽ rất tức giận ước hành động và lời nói của tôi lúc này, nhưng ko sao, vì giờ tôi ko sống dựa vào niềm vui của hắn nữa_…các bạn cũng biết đấy, ai mà chẳng thích người khác khi thấy người đó đẹp ai, phg độ, nly chứ, bạn Khải Phg đây cũng có nét gì đó tương tương thế nên hồi ước mình cũng có chút tình cảm. Nhưng mà lúc còn bé tâm hồn còn g ắng, biết gì được, lớn lên, tình cảm thay đổi là chuyện thường, những dại dột, điên rồ rồi cũng ôi to quá khứ và bị lãng quên đi. Nên giờ, đối với tớ mà nói, cậu ấy ko khác gì một người bạn cùng bàn cả, ko có gì thì hỏi nhau thôi, đừng để ý làm gì

-Vậy sao?_No mắt đáp ả, Lâm Khải Phg thoáng vẻ ngạc nhiên hỏi lại, đáy mắt bắt đầu sẫm lại, đen hơn nhiều

-Thế thôi! Giờ tớ đi ăn đây, mấy bạn ở lại chơi nhá_Nhh chóng vẫy tay tạm biệt, tôi ra đi qug minh chính đại mà ko cần phải lén lút như lúc nãy, lòng như út đi được một gánh nặng to đùng, nhẽ ra, tôi nên làm điều này từ ước mới phải, mà ko sao, biết quay đầu thì chẳng bao giờ muộn cả.

Lấy tay c miệng đg mở to hết cỡ để ngáp, tôi kho thai bước ra khỏi lớp, mắt phóng ra xa tìm bóng hình c bạn thân đáng ghét, chắc nó lại lảng đi ăn một mình ko thèm chờ bạn bè gì rồi, tham ăn hết chỗ nói.


-Giải quyết xg rồi hả?_Dựa người vào bức tường phía ngoài lớp cạnh cửa ra vào, Lăng Tử Thân khoh tay để ước bụng, lãnh đạm hỏi h, đôi mắt lạnh khoáy sâu vào người tôi như muốn lục tìm thứ gì đó

-Giải quyết gì chứ?_Nhướn mày lên khó hiểu, tôi thắc mắc lại, cái tên o gia họ Lăng này luôn hỏi mấy câu khó hiểu, báo hại tôi phải chau mày nhíu mặt lên suy nghĩ, làn da ẻ ung cũng vì thế mà hằn lên nhiều nếp nhăn khủng bố

-Rảnh ko?_Đứng thẳng người dậy, lấy tay phủi áo, Lăng Tử Thần hỏi tiếp, luôn luôn chẳng ng lọt câu hỏi của người khác, nói thẳng ra là lơ đẹp

-Hỏi làm gì?

-Vậy đi_Ko cho tôi thời gi tiêu hóa câu nói của mình, Lăng Tử Thần nắm chặt lấy cổ tay tôi, lôi tuột đi một mạch như thể tôi đi ngoại tình bị hắn bắt quả tg rồi thì h em ta về nhà đống cửa bảo nhau ấy

-Ế! Đi đâu!_Bước chân mà như chạy bám to thân hình cao lớn của hắn phòng ường hợp đi quá chậm sẽ bị hắn kéo lê đi như xác chết giữa bàn dân thiên hạ, tôi hét lớn, mấy dấu chấm hỏi ên đầu ko ngừng căng lên hết cỡ.

-Đến sân bay_Đáp gỏn lọn, Lăng Tử Thần ko hề giảm tốc độ cũng chẳng thương tiếc gì cho tôi, cứ thế mà thẳng tiến về nơi cần đến

-Đến đó làm gì chứ??

***

Chạy một hồi đến mệt, cuối cùng với sự nỗ lực ko chịu thua thiệt ai thì cũng ko để Lăng Tử Thần đi nhh hơn mình, tôi đã yên vị ngồi g chiếc xe đen bóng đậu ước cửa ường, liên tục thở hắt lấy lại sự điều hòa cho cơ thể

-Mệt à?_Ngồi ngay bên cạnh tôi, Lăng Tử Thần ngả người dựa vào thành ghế, chăm chú qu sát nạn nhân

-Hỏi vô duyên, ko mệt tôi là thánh_Bực bội vì tự dưng bị kéo đi, tôi lấy tay xoa xoa đôi chân mệt lả của mình. Nếu kiểm a chạy bền, tôi còn ko kêu mỏi vì có động lực thúc đẩy nhưng khi ko lại đi chạy bán sống bán chết thế này chẳng khác gì tự đày mình cả, vả lại, tôi vẫn chưa có gì bỏ bụng, sao ko mệt được chứ

-Ăn chưa?


-Này! Sao hỏi toàn mấy thứ vô duyên vô nợ vậy hả? Tại cậu mà chỗ bánh tôi mới mua bị ôi thiu bốc mùi nồng nặc lên kìa_Tức nước vỡ bờ, đừng có ách tôi, ai khiến hắn đi tò mò mấy chuyện mà người ngoài vừa nhìn vào đã biết rõ chứ, đồ ko có não, sao hắn vào được lớp thiên tài 10C8 này được nhỉ, chắc lại đi “bồi bổ” thầy hiệu ưởng đây mà, có tiền sao ko vào quách b B cho xg.

-Đừng có thấy tôi chiều mà làm càn nhé!_Một tay bịt lấy lỗ tai vô tội của mình phía bên tôi, một tay sờ soạng tìm kiếm thứ gì đó, Lăng Tử Thần khó chịu đến rồ, nói một câu khiến tôi ko kìm nổi cơn giận đg căng phòng g lòng ngực, như cái kim chích quả bóng nổ tog vậy

-Chiều? Cho xin đi, làm như ba tôi ko bằng ấy_Bĩu môi tỏ thái độ ko tưởng tượng nổi, tôi thầm công nhận cái tính đề cao bản thân thái quá của bí thư Lăng rồi đập án cầu chúa, nghiệm ra một chân lý để đời: thiên tài cũng có thể hóa điên

-Sao ko nói như chồng cậu, tôi ẻ hơn ba cậu nhiều_Ko biết moi đâu ra hộp sôcôla ông khá ng mắt, Lăng Tử Thần mân mê bóc vỏ mà chẳng thèm hỏi tôi có ăn ko, Lăng Tử Thần tiếp tục chủ để dơ dg

-Thôi đi! Thần kinh tôi vẫn lành lặn lắm, chưa đứt, khi nào tôi công nhận cậu làm chồng tôi, lúc đó chắc tôi đi ại rồi_Khua tay múa chân minh họa, tôi vừa giải thích vừa ân ân ngắm miếng sôcôla đg bị Lăng Tử Thần cởi bỏ y phục, clo g miệng dâng lên càng nhiều và có nguy cơ vỡ đê ào ra ngoài

-Ăn ko?_Đưa miếng sôcôla ần ụi chưng hửng giữa ko ung, tên o gia hôm nay ở ời nói nhiều kinh khủng, đầu óc cũng chẳng nhạy bén như mọi khi

“Ko được, ăn là nhục” Một tinh linh đột ngột xuất hiện, ra sức kéo cái đầu đg dần nghiêng về phía miếng sôcôla lôi cuốn kia ở lại vị í cân bằng

“Đúng, lỡ hắn ta bỏ thuộc mê vào g đó, nhân lúc thân chủ ăn ngất xỉu ngáy luôn rồi giở ò xằng bậy thì sao? Ngàn vạn lần ko được” Tinh linh thọ nhất lên tiếng, b phát lệnh cấm lên ung ương não rồi từ não uyền về mọi ngóc ngách cơ thể tôi khiến tôi bừng tỉnh

Lấy hai tay vỗ vỗ vào má cho tỉnh táo tôi quay mặt ngắm cảnh vật đg lướt qua, ốn ánh mọi cám dỗ

-Ko có thuộc mê đâu mà lo_Hiểu ý, Lăng Tử Thần giải bày nỗi niềm, miệng nói thế nhưng ai dám bảo đảm chứ, thú tính cánh c ai có thể ỗi dậy bất kì lúc nào, cẩn ọng đề phòng là việc nên làm

-Ko ăn_Tôi cương quyết mặc cho nước mắt chảy ngược vào g, đành nhìn, khi nào về nhà thì ăn bù vậy

-Bướng_Nhận xét một câu cực chuẩn, bí thứ Lăng ơ ẽn đưa sôcôla cắn một miếng nhỏ ước sự chứng kiến của tôi_Thấy chưa, tôi ko bị làm sao cả, ăn đi


-Ko ăn

-Thua_Lắc đầu bất lức, Lăng Tử Thần cười nhạt, nghĩ ngợi gì đó một lúc rồi nhh như chớp, nhướn người vi phạm rh giới phân cánh giữa tôi và hắn, một tay đặt lên eo tôi, tay còn lại tùy cơ ứng biến…

-Cái…cái gì đây?_Đưa mặt thật sát vào vật thể lạ đen thù lù nằm chễm chệ ên một cái đĩa to khủng ở mặt bàn, Lăng Tử Thần thoáng sựng người, nghĩ ngợi vài giây rồi nhìn về bộ dạng tả tơi cùng khuôn mặt bám đầy nhọ nồi log lỗ của tôi, ấp a ấp úng hỏi

-Hình như đây là thể xác của c gà xui xẻo cậu mới vác về_Chạm nhẹ tay, Hàn Gia Minh cảm nhận lớp mỡ ơn ẻo ít ỏi còn sót lại ên vật thể lạ đáng nghi, xoa xoa cái cằm ơn nhẵn ko có lấy một sợi râu của mình, tỏ vẻ thám tử rồi phỏng đoán

-Cậu đã làm gì với nó thế hả?_Ko rời mặt khỏi tôi, Lăng Tử Thần a khảo, cũng phải thôi, gà là do hắn khó khăn lắm mới bỏ tiền ra mua, ấy vậy, tôi ko những ko làm một bữa mồi thật thịnh soạn, lại còn đi châm lửa thiêu rụi nó, ko tức mới lạ

-Ai biết! Tại mấy người kêu tôi nấu thì tôi nấu thôi_Ko tỏ ra chút ăn năn để được hưởng chút kho hồng, tôi cãi lí. Mà việc này vốn do họ tự gây ra, đâu phải tôi. Lúc Lăng Tử Thần đưa c gà bị cột chặt hai chân về phía tôi là tôi đã cảnh báo rồi, đã phản đối rằng mình hoàn toàn ko có khiếu nấu ăn, vả lại cũng ko biết làm thịt gà, vậy mà hắn vẫn g lì giao ứng vào tay ác. Giờ xảy ra họa lại đem đổ hết lên đầu tôi, ko cãi thì sao củng cố được sự minh bạch của bản thân chứ

-Nếu đã thế thì chị cũng cẩn thận một chút, chị cắt phăng cái đầu nó cho vào thùng rác vì ko biết chọc tiết, bọn này đã cho qua, chị ko biết nhổ lông nó, đây cũng xắn tay vào làm, vậy mà mỗi cái chuyện cỏn c như luộc gà chị cũng ko làm được thì em bó tay. Bái phục, bái phục_Lạy tôi ba bốn lạy như vái người chết, Hàn Gia Minh hai tay chống nạnh, hai chân đi đi lại lại ách móc khiến tôi nổi cơn tam bành muốn nện chiếc dép đg mg dưới chân vào mặt nó, cũng may tôi đã ko làm thế, bởi lẽ nơi tôi đg ở ko phải nhà mình, nếu lỡ gây ra thêm chuyện gì, dám chắc sẽ bị xách cổ quẳng ra ngoài như c chó hư cho coi.

-Nói nhiều quá! Ai bảo khi không tự dưng mua gà về làm gì? Có phải ăn dỗ đâu, bày đặt, lớn tiếng ách người khác thì được gì, có giỏi sao ko làm hết luôn đi_Hếch mặt sg hướng khác, tôi giận dỗi, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy o cho mình. Đường đường là đại tiểu thư họ Hàn lại phải đi khom lưng luộc thịt gà, tôi còn chưa kêu ca, đâu đến lượt thằng em sg sinh lên tiếng chứ

-Được rôi!_Lặng thin một hồi nhìn chị em tôi khẩu chiến đã đời, Lăng Tử Thần g vai chủ nhà lên tiếng, ép bầu ko khí từ inh ỏi chuyển sg lặng như tờ_Vấn đề của chúng ta giờ là tìm cách làm no bụng cái đã, chuyện c gà sẽ xử í sau

-Sao thế được, ko nói bây giờ thì thể nào sau này chị ta cũng giả lơ ko biết cho xem_Hàn Gia Minh vạch áo cho người ta xem lưng, dám cả g tiết lộ bí mật của chị nó cho người ngoài, đúng là kẻ bán nước cầu vinh. Khi nào mẹ về, nhất định phải tố cáo tội ạng của nó cho mẹ xử í mới được. ẻ c ko uốn nắn từ từ, mai này lớn lên sẽ gây họa cho xã hội

-Gì chứ? Đừng suy bụng ta ra bụng người nhá

-Chị thì tốt đẹp à? Đồ mặt dà[email protected]#$%^&*[email protected]#$%^&*

-Được rồi! Hai người điếc à? Nói nữa tôi tống cổ ra đương bây giờ_Đập bàn cái rầm khí thế dẹp yên ật tự, Lăng Tử Thần đứng phắt dậy, đe dọa hai tên đường phố bằng âm sắc ầm lạnh làm tôi khẽ rùng mình ớn lạnh. Ko ngờ, người vốn lãnh đạm nhiều lần bị tôi chọc tức nhưng vẫn thản nhiên như Lăng Tử Thần, cũng có ngày đùng đùng nổi giận như sấm sau cơn giông. Nhưng những lúc như vậy, sao hắn lại có thể toát ra một lực hút khó tả như vậy nhỉ? Khuôn mặt có chút gì đó đen tối sâu thăm thẳm, đôi mắt bí ẩn mịt mùng như đêm đông có thể gặm nhấm mọi thứ g tầm mắt, thêm đó, nét ngông cuồng của một lãng tử, sự lịch lãm của một quý ông và cả dư âm lạnh lùng của một c người ầm tính nữa, như hòa quyện vào nhau ko rời, tạo thành một kiệt tác về một c người với chiều sâu vô đáy, biến hóa khôn lường mọi cảm giác khiến bất cứ ai dù chỉ khẽ đảo mắt liếc qua đều cảm thấy mê mệt, muốn dâng hiến cả bản thân, muốn hi sinh cả tương lại, muốn phục tùng ọn đời. C người này…có nét gì đó…giống với…

Lùi ra phía sau một bước,tôi bần thần thả người xuống ghế xôfa, tay bóp chặt thành nắm, để mặc cho những cái móng dày nhọn hoắt đâm vào da thịt, người vô thức run lên bần bật. Phải, tôi thừa nhận, tôi đg sợ hãi, rất sợ là đằng khác. Ko phải vì sợ Lăng Tử Thần sẽ tàn nhẫn đuổi mình ra khỏi nhà hắn, mà sợ vẻ đẹp quá tuyệt mĩ của hắn…sợ hắn sẽ dần dần nuốt ọn ái tim mình…sợ hắn là…là…

-Gia Minh! Cậu đến cửa hàng mua đồ ăn nhh đi! Cứ tùy ý, tiền, tôi sẽ ả_Lại cất giọng với tông ầm, Lăng Tử Thần vô tình cắt ngg mạch suy nghĩ của tôi, nói như lệnh, điều động Hàn Gia Minh.


-À, được rồi!_Sau một hồi hồn bay lên ời như tôi, Gia Minh mới tiêu hóa nổi sự sai bảo của hắn, chạy l t như cún c to lệnh chủ mà thực hiện

….Gia Minh vừa khuất bóng, bầu ko khí g căn nhà khá rộng này lại chìm vào tĩnh mịch, điên hơn là chỉ còn tôi…và Lăng Tử Thần…

-Tử Di!_Dần thu hẹp khoảng cách với tôi, Lăng Tử Thần ầm ấm gọi tên làm tôi thoáng giật mình, lập tức ngẩng đầu to phản xạ diện kiến

-Có gì ko?_Cố nén lại nỗi hoảng sợ đg ào dâng, tôi bình tĩnh đáp ả, ko để hắn nhận thấy sự thay đổi lớn dần lên g mình

-Xin lỗi!_Gỏn lọn, o gia họ Lăng ko ngừng chiếu tướng, một tay từ từ thả về phía tôi, chậm rãi

-Sao lại xin lỗi?_Nghệch mặt ra thực sự ko hiểu hắn đg nói chuyện gì, tôi hoàn toàn có chủ ý thắc mắc. Đầu óc siêng liên tưởng, tưởng tượng lại bày ra một mớ lí do để bao biện cho lời nói của hắn. Đừng nói hắn lại làm chuyện gì đó có lỗi với tôi nhé, nếu có thì đó là chuyện gì mà tồi tệ đến mức hắn phải xin lỗi nhỉ?

“Ế, chỗ này có chỉ có mình và hắn thôi, ko lẽ…ko lẽ…nhận tội ước…gây…gây tội sau?” Há miệng ra thật to, tôi đưa đôi mắt hồ nghi nhìn Lăng Tử Thần sắc mặt cũng thay đổi to biểu hiện của tôi, bắt đầu có ảm tình” với dòng suy tưởng vừa xẹt qua g đầu. Rất có thể, đây là nhà hắn, chỉ cần chốt cửa một cái là coi như xg. Bên g mây mưa hay có lấy súng bắn nhau đoàng đoàng thì cũng chẳng có người nào rảnh rồi nhìn ngó, bàn tán cả.

hôi chết! Mình…mình lọt lưới hắn rồi!”

Hét lên g đầu cùng lũ hồn chiến tạo ra dòng âm thh giàu nhạc điều, tôi nuốt nước bọn ừng ựng, 2 tay lại nắm chặt hơn, chống chế cơn run rẩy đg ngự ị. Những lúc thế này, yếu tố cần thiết nhất chính là sự bình tĩnh, chỉ có như thế, tôi mới có thể ngăn chặn được hành vi đồi bại của tên này.

“Hàn Tử Di! Vì một tương lai hạnh phúc rải đầy hoa hồng, mày nhất định phải giữ gìn sự inh ắng cho tấm thân này, nhất định phải thế. Ko thể để cho dòng họ Hàn Gia mất mặt mất mũi với xóm giềng vì mày được”

-Cậu sợ tôi ko?_Ngồi xuống ước mặt tôi, Lăng Tử Thần chắm chú soi từng biểu hiện của nạn nhân, chắc chắn đg cố làm cho tôi yếu lòng, vô tình đắm đuối sự tuấn mĩ của hắn, rồi khi cơ thể ko đề phòng, mơ mơ màng màng như uống phải thuốc mê, hắn mới ra tay hành động lúc đó thì dù có sức cũng chẳng “lp!” được tiếng nào. Đúng là cao thủ, liệu chuyện giỏi thật. hưng rất tiếc, kế hoạch của ngươi đã bị ta phá hỏng rồi, chờ nhé! Lăng Tử Thần”

-À_Cười ừ một tiếng thật yếu ớt, tôi vân vân mái tóc đg xõa ên vai của mình, e lệ _Ko sao đâu, hơi sợ thôi

-Nói dối!_Đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào lớp lông xúc giác ên má tôi, Lăng Tử Thần vạch ần, đưa sự thật ra ánh sáng_Cậu đg rất sợ tôi

-Sao cậu lại nghĩ thế?_Thả lỏng bàn tay, tôi đưa nó lên chạm nhẹ vào tay Lăng Tử Thần, cg khóe môi lên đồng thời no mắt mời gọi, nói thẳng ra là dụ dỗ

-Vì…cậu…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.