Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

Chương 105: End


Đọc truyện Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko???? – Chương 105: End

***

-Nhà thờ sao?? Cậu có chắc cái thông tin này đảm bảo hơn thông tin lần trước cậu cung cấp cho tôi lúc cô ấy ở Hàn Quốc không?_Nhíu mày ảo não, Kì Thiên nhìn đống giấy tờ chất cao như núi trên bàn làm việc thở dài một tiếng, nghi hoặc hỏi.

-Vâng, lần này rất chính xác! Tôi nghe nói người Lăng Gia mấy hôm nay hầu như đều túc trực ở đó ghê lắm! Còn nữa, lúc tới thám thính, tôi bắt gặp người Lâm Gia, biểu hiện họ cũng rất mờ ám y chang tôi vậy!_Người đầu dây.tận tình thông báo, nói chắc như đinh đống cột.

-Người của Lâm Gia sao?_Khẽ nhíu mày sâu, Kì Thiên gõ gõ đầu bút bi xuống bàn làm việc, đăm chiêu nghĩ ngợi.

-Vâng! Ngài còn cần gì nữa không?

-Không cần! Cậu cứ tiếp tục theo dõi động tĩnh ở nhà thờ là được_Nói đoạn, Kì Thiên không cho người kia lằng nhằng gì thêm, ngắt kết nối. Anh nghĩ ngợi gì đó một lúc rồi tra vào danh bạ, nhấn gọi một số máy khác.

-Kì Thiên?_Đầu dây bên kia vừa bắt máy đã gọi tên người đầy dây với giọng điệu đầy kinh ngạc, cứ như thể, đây là lần đầu tiên họ gọi điện thoại cho nhau vậy.

-Xem ra, nhóc không vất số điện thoại của anh đi nhỉ?_Kì Thiên mỉm cười bỡn cợt.

-Hừ…Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi không rảnh tám chuyện với anh!_Người bên kia khi đã xác nhận rõ người gọi là chủ nhân của cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại liền cộc cằn đáp, có vẽ cũng đang khẩn trương làm việc gì đó.

-Cậu biết…Tử Thần đang làm gì đó ở nhà thờ Thiên Chúa, đúng chứ?_Không do dự nữa, Kì Thiên vào thẳng vấn đề đang nhức nhối ruột gan của người bên kia, hết sức nghiêm túc hỏi.

-Sao…anh biết?_Người bên kia trầm mặc một hồi rồi lên tiếng nghi hoặc_Chẳng nhẽ, người của anh cũng đang ở đó?


-Ra là cậu giống tôi…cũng không thể buông tha được…_Kì Thiên mỉm cười nhẹ, ánh mắt dõi vào một khoảng không vô định nào đó, bất chợt đề nghị_Chúng ta bắt tay hợp tác đi, được chứ?

-Hợp tác?

-Mật thám của tôi thông báo, giữa Tử Thần, Gia Băng và bố chồng tương lai của một trong hai cũng ta có giao ước, hình như là, bọn họ chỉ được ở riêng với nhau vào Chủ Nhật, nếu phạm giao ước, Gia Băng có thể sẽ bị đưa đến Newyork trong 2 năm. Tôi nghĩ chúng ta cũng cần có 2 năm để làm Gia Băng thay đổi ý định, cậu nghĩ sao?

-Ý anh là?

-Hôm này là Valentine chắc chắn Gia Băng và Tử Thần đang gặp nhau. Tiếc là, hôm nay không phải là Chủ Nhật, bọ họ không được phép làm điều đó, phải không? Theo tôi suy đoán, rất có thể 2 người họ sẽ đến nhà thờ đó. Tuy lực lượng Lăng gia rất đông, nhưng nếu 2 chúng ta hợp sức lại cũng rất dễ dàng dẹp được chướng ngại vật. Đến lúc đó, chúng ta sẽ bắt 2 kẻ trái lệnh đó về quy án và rất có thể, hình phạt sẽ được thiết lập, thế nào?

-Ý anh, anh muốn hợp tác với tôi?

-Đúng vậy, cậu không thấy chúng ta để yên như thế quá lâu sao?

-Được, Hạ Kì Thiên, tôi hợp tác với anh.

-Tốt lắm, Khải Phong, đã đến lúc những con hổ rình mồi phải hành động!

Ánh mắt Kì Thiên trong ánh nắng heo hút bắn lên thật qủy dị, như sắc sử thực hiện một âm mưu lớn nào đó!


***

Sau khi ra khỏi trung tâm trong bộ dạng co ro vì lạnh, Gia Băng bị ai đó vận chuyển nhà thờ Thiên Chúa ngay lập tức.

Tuy có hơi nghi hoặc trước những gì đang diễn ra, nhưng nhanh chóng Gia Băng gạt phăng nó đi ngay. Bởi lẽ, cô đến đấy, theo như lời Tử Thần nói là để gặp lại những người bạn cũ trên đảo Hawai năm xưa.

Tử Thần đã không nói dối cô, quả thật, cô đã gặp được họ.

Mỗi người lớn lên đều mang một vẻ khác nhau, nhưng họ đều chững chạc, phong độ và thành công hơn lúc trước nhiều.

Trong không khí mừng mừng tủi tủi, một cậu bạn trước kia rất nghe lời mẹ giờ là chủ tịch của chuỗi viện dưỡng lão lớn nhất châu Á nổi khùng đề nghị chơi lại trò cô dâu, chủ rể năm nào.

Dù muốn hay không, Gia Băng vẫn phải đưa tay bóc thăm làm cô dâu đầu tiên và đúng là có chết cô cũng không thoát nổi kiếp cô dâu.

Gia Băng là cô dâu, đương nhiên người nào đó sẽ làm chú rể không cần phải bàn cãi nhiều.

Thế là, kịch bản cũ lặp lại, Gia Băng nắm chặt tay Gia Lâm-thằng em út đáng đánh đòn không biết từ lúc nào đã đứng thù lù trong nhà thờ chờ cô như thể nó biết cô sẽ làm cô dâu và cần có người thân dẫn vào lễ đường vậy. Hai người cô chậm rãi tiến về phía Tử Thần đang chờ cách đó không xa, vẻ mặt tươi cười nhìn cô đầy mong chờ.


Đặt tay lên bàn tay to lớn, cảm nhậu hương vị ấm áp toả ra từ cơ thể của Tử Thần, Gia Băng cảm thấy căng thẳng thật sự. Trái tim cô đập loạn reo mừng, người cô như bị sung sướng làm cho nhũn mềm, suýt ngồi phục xuống đất.

Cha sứ đứng trên bục trước mặt Gia Băng không ai khác là cậu nhóc cháy bỏng ao ước làm cha sứ lúc nhỏ, nghe nói giờ làm cha sứ rửa tội cho mafia. Ngay khi thấy cặp vợ chồng trẻ đã đứng ngay ngắn, cậu chàng liền mở quyển sách dày trên tay, liến thoắng đọc một tràng dài trên trời dưới biển. Khi calo đã cạn, miệng đã mỏi, cậu chàng liền đưa mắt nhìn về phía Tử Thần, đều giọng hỏi:

-Lăng Tử Thần, con có nguyện đời này kiếp này chung thủy, sống đến đầu bạc răng rụng với người phụ nữ nhan sắc có hạn, thủ đoạn vô biên, ưu điểm có một mà khuyết điểm có thừa này cho dù mắt mù tai lãng, cho dù cuộc sống sau này sẽ là một chuỗi cực hình tinh thần như địa ngục không?

-Con đồng ý…_Tử Thần quay đầu nhìn Gia Băng mặt đen lại, khói bay mịt mù cùng mùi khét nồng nặc, mỉm cười gật đầu.

-Hàn Gia Băng, con có…

-Không cần dài dòng đâu ạ, cô ấy đồng ý!_Không để cha sứ kia nói nhiều nữa, Tử Thần chêm vào, đồng thời thay Gia Băng trả lời.

-Ai…ai…nói…tôi không đồng ý!_Gia Băng thẹn quá hoá giận, nhất mực lắc đầu nhưng lời nói của cô lúc này chả có diễm phúc lọt vào tai ai cả vì tiếng vỗ tay rầm rầm có âm lượng lợi hại hơn nhiều.

-Được rồi, trao nhẫn!_Cha sứ bất lực tuyên bố.

Ngay lúc Gia Băng muốn mở miệng bảo không có nhẫn, Tử Thần đã đưa tay cầm lấy mặt dây chuyền to bự trên cổ cô, nhẹ nhàng tách nó ra thành hai mảnh.

Một chiếc nhẫn mặt kim cương lấp lánh với kiểu dáng tinh xảo hiện ra, rơi vào lòng bàn tay Tử Thần. Theo đó, cậu nắm lấy tay Gia Băng, đeo nó vào ngón áp út của cô.

Quá đỗi bất ngờ, Gia Băng bần thần nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, mặt đỏ lựng, vui mừng không thể nói được gì mà im lặng đeo chiếc nhẫn còn lại vừa được lấy ra từ mặt dây chuyền y hệt trên cổ Tử Thần đeo vào ngón áp út của cậu.

-Bây giờ, hai con chính thức làm vợ chồng, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu_Cha sứ nhẹ giọng tuyên thệ, cũng vui thay vì lần đầu tiên làm chủ hôn mà mĩ mãn như vậy_Hai con được phép hôn nhau!


Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò náo nhiệt xung quanh vang lên thúc giục.

Gia Băng tròn mắt nhìn Tử Thần, khẽ nhón chân đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Đương lúc Tử Thần đang định đáp trả, cánh cửa nhà thờ tàn bạo bật mở, hai thân ảnh nghênh ngang khác trịnh trọng bước vào trong ánh mắt kinh ngạc của quần chúng

-Cha sứ, đáng nhẽ cha phải hỏi ai không đồng ý cuộc hôn nhân này nữa chứ? Ăn bớt như thế thật không có đạo đức nghề nghiệp_Ra vẻ khó hiểu, Khải Phong tròn mắt thắc mắc, ánh nhìn lia đến cặp cô dâu chú rể đang sững sờ nhìn mình_Tôi và Hạ thiếu gia đây không đồng ý thì tính sao nhỉ?

-Đúng vậy, Gia Băng, hình như, cha em phản đối cuộc hôn nhân này thì phải, ông ấy…rất tức giận đấy_Kì Thiên đứng cạnh tỏ vẻ lo âu nói_Xem ra, em phải về Newyork một chuyến rồi.

Ngay sau câu nói hàm ẩn của Kì Thiên, một đám người súng ống đầy mình chạy vào, phong toả mọi ngóc ngách của nhà thờ, nồng súng trên tay họ đều không ngần ngại hướng về phía Gia Băng và Tử Thần.

-Để xem năng lực của hai người ra sao đã!_Tử Thần lúc cùng cực vẫn không hề sợ hãi đáp trả.

Bên cạnh cậu, những người bạn từ trạng thái im lặng không động đậy bỗng cựa mình, cũng lôi ra đủ loại súng ngắm về phía 2 vị khách không mời.

Valentine hôm ấy, sặc mùi thuốc nổ.

Trang truyện đã khép lại nhưng không có nghĩa chuyện tình của những con người nhiệt huyết bên trong kết thúc. Xin hay để cho họ được sống mãi trong lòng bạn, như một người bạn tâm linh tri kỉ.

Bước đường tương lai của họ như thế nào giờ không còn nằm trong tay tôi nữa, nó nằm trong tâm khảm của các bạn. Xin cảm ơn đã độc và cảm nhận

Hết!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.