Bạn đang đọc Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn – Chương 443: Muốn Nghe Kể Chuyện Không
Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu, suýt nữa thì đụng vào cằm của Phó Ngọc Hải.
Phó Ngọc Hải hơi cúi đầu, anh giơ tay chỉ vào trên trán mình: “Giúp tôi lau qua được chứ?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn theo ngón tay anh, trên trán người đàn ông có một giọt mồ hôi đang chảy xuống, mồ hôi kia đã đến đuôi lông mày, xem chừng sắp chảy xuống dưới mắt rồi.
Thẩm Thanh Ngọc hơi nhấp môi, giơ tay lập tức dùng mặt trong ngón tay cái lau giọt mồ hôi kia đi: “Được rồi.”
Lòng bàn tay mềm mại mang theo ấm áp, Phó Ngọc Hải nhìn cô, hầu kết hơi lăn, ý cườ trong đôi mắt đào hoa cũng trở nên rực rỡ, “Cảm ơn.”
Thẩm Thanh Ngọc bước sang bên cạnh một bước: “Để tôi mang mấy thứ này ra nhé.”
“Được.”
Bữa lẩu này Phó Ngọc Hải rõ ràng là đã “Sớm có ý đồ”, thịt bò với dạ dày bò đều rất tươi mới, vớt từ bên trong canh được chuyển từ hầm lửa lớn sang hầm cách thủy hơn bốn mươi phút ra, chỉ cần chấm ít nước tương, cũng đủ để ăn ngon, dù sao đều rất tươi mới.
“Ngốc Nghếch” bị nhốt ngoài ban công giống như bất mãn chủ được ăn uống no đủ ở bên trong, thỉnh thoảng lại nhả ra một câu “Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc”.
Thẩm Thanh Ngọc nghe mấy lần, da mặt cũng đã dày lên, giống như không có việc gì mà tiếp tục ăn.
Phó Ngọc Hải ở đối diện lại không hề che giấu mà nở nụ cười thật sâu, Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt nhìn anh một cái: “Thú cưng của anh cũng giống anh quá nhỉ.”
“Thích không?”
Anh vừa nói, vừa bỏ thịt bò vừa chín tới vào trong bát nhỏ của cô.
Thẩm Thanh Ngọc nghe ra lời của anh một câu hai nghĩa, nhìn anh gắp thịt bò vào trong bát nhỏ của mình, làm như không nghe thấy lời nói vừa rồi của anh, chỉ nói một tiếng “Cảm ơn”.
Phó Ngọc Hải cũng không hỏi tới cùng, chỉ nói sang chuyện khác mà hỏi một câu: “Muốn uống bia không?”
Thẩm Thanh Ngọc hơi nhướng mày: “Bình thường tôi không thích uống bia.”
“Vậy thì xem ra tôi cũng chỉ có thể tự rót tự uống rồi.”
Anh nói xong, đứng dậy đi tới tủ lạnh trong phòng bếp lấy ra mấy chai bia.
Nồng độ của bia không cao, ăn lẩu uống bia, có vẻ cũng rất hợp.
Thẩm Thanh Ngọc bỏ đũa xuống, “Tôi có thể thu lại lời nói vừa rồi được không?”
Phó Ngọc Hải cong môi, khui một chai đặt ở trước mặt cô: “Có thể.”
Thẩm Thanh Ngọc đã lâu không uống bia, hồi cô vào đại học cũng sẽ thỉnh thoảng đi ra ngoài với Trần Ánh Nguyệt ăn khuya uống bia.
“Muốn nghe kể chuyện không?”
Thẩm Thanh Ngọc nhấp một hớp bia, bia lạnh trôi xuống họng, cô không khỏi “Xuýt xoa” một tiếng, nhìn Phó Ngọc Hải đối diện, “Anh Phó còn có sở thích này nữa à?”
Phó Ngọc Hải cười khẽ, bắt đầu kể chuyện xưa cho cô: “Có một cậu bé, từ khi còn rất nhỏ đã mất mẹ, lúc đi học, người khác đều mắng cậu ta là đứa trẻ không có mẹ.
Cậu ta thì, cực kỳ không phục, vung nắm đấm lên muốn đánh những người bạn học đã mắng cậu ta không có mẹ đó.
Cô giáo và bạn học đều cảm thấy cậu ta không nghe lời, thích gây chuyện, ngày nào cũng đánh nhau, ngay cả bố cậu ta cũng cảm thấy cậu không nghe lời.
Có một ngày cậu ta lại đánh nhau với bạn học, cô giáo mời bố cậu ta tới trường, bảo rằng nếu cậu ta còn tiếp tục như vậy nữa, cũng chỉ có thể chuyển trường mà thôi.”
“Sau khi trở về cậu bé bị bố đánh cho một trận, cậu ta giận dỗi chạy từ trong nhà ra.
Trời rất lạnh, cậu ta không xỏ giày, cũng không mặc áo khoác, chạy một mạch thật là xa, cậu ta muốn đi tìm mẹ.
Nhưng cậu ta không tìm được mẹ mình, bởi vì trên đường cậu ta gặp được một cô bé.
Cô bé kia tưởng cậu ta là một đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ, nói sẽ đưa cậu bé về nhà.
Cậu bé nói với cô bé là mình không có mẹ, cậu ta muốn đi tìm mẹ, nhưng cô bé nói, không sao, cô bé có mẹ, cô ấy có thể chia sẻ mẹ cho cậu bé, nhưng mà cuối cùng cậu bé cũng không về nhà với cô bé, cũng không tìm được mẹ, bởi vì bố cậu ấy đã tìm được cậu ấy rồi…”
“…!Về sau cậu bé gặp lại cô bé kia, cô bé lại giống như không quen biết cậu ấy.
Cậu ấy đi qua trước mặt cô ấy, ngồi vào chỗ bên cạnh cô, cô lại tránh ra.
Cậu bé từng ngày lớn lên, cô bé cũng từng ngày mà đứng ở đó, cậu ấy yên lặng mà nhìn cô bé…”
Thẩm Thanh Ngọc càng nghe càng thấy không đúng: “Không lẽ anh muốn nói với tôi, cô bé kia là tôi, còn cậu bé kia là anh phải không?”.