Bạn đang đọc Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn – Chương 433: Đây Chẳng Phải Là Cảnh Cáo Nhà Họ Bạch
Bạc Minh Thành gấp gáp trở về, thật ra anh ta chẳng muốn quản chuyện nhà họ Bạc, nếu không phải bọn họ nói người tới là Thẩm Thanh Ngọc, anh ta sẽ chẳng tốn công chạy về một chuyến.
Anh ta quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Ngọc ngồi trong xe, cô đang nghiên đầu nói chuyện với Phó Ngọc Hải, trên mặt nở nụ cười nhẹ rất hài hòa, hoàn toàn không giống với vẻ lạnh nhạt khi đối diện với anh ta.
Trái tim Bạc Minh Thành như bị thứ gì đó cắt qua, anh ta không nhìn nữa, quay người đi vào biệt thự nhà họ Bạc.
Bên trong hỗn loạn vô cùng, ông cụ Bạc tức giận mắng chửi, Bạc Minh Tâm che mặt la to nói khuôn mặt mình đã bị hủy, còn cả Hà Ngọc Nhung đứng bên cạnh xem kịch.
Sắc mặt Bạc Minh Thành vốn đã không tốt, nhìn thấy cảnh tượng này càng cảm thấy phản cảm hơn.
Anh ta lập tức đi đến trước mặt ông cụ Bạc: “Ông bảo con trở về là có chuyện gì sao?”
Ông cụ Bạc bị Thẩm Thanh Ngọc chọc tức đến điên lên, nhìn thấy Bạc Minh Thành cũng thấy giận, lập tức giơ tay tát anh ta một cái: “Đều do mày! Mày xem người mày thích kia kìa! Thẩm Thanh Ngọc thật sự chẳng hề để tôn trọng nhà họ Bạc chúng ta!”1
Bạc Minh Thành từ từ nhếch môi, cười lạnh: “Tôn trọng là tự mình kiếm, không phải người khác cho, lúc trước ông trách mắng Thẩm Thanh Ngọc, sao ông không nhìn lại bản thân mình trước!”
Anh ta nói rồi dừng lại một chút: “Đừng trách tôi không nhắc nhở ông, bây giờ trong nước Vi Quang đã không còn là bá chủ nữa rồi.
”
Cuối cùng ông cụ Bạc cũng không phải người tức giận đến mất hết lý trí: “Gần đây công ty gặp phải khó khăn sao?”
“Cũng không có gì, chỉ là là gần đây những mặt hàng xuất khẩu đều bị giữ lại kiểm tra mà thôi.
”
Bạc Minh Thành nói, rồi như vô tình thốt ra một câu: “Mấy năm nay ông không hề hỏi đến chuyện công ty, có lẽ là đã quên Lương Trung Tín hiện đang là phó tổng giám đốc cục Hải Quan.
”
Đúng là mấy năm nay ông cụ Bạc không hề quan tâm chuyện công ty, giao toàn quyền cho Bạc Minh Thành, cũng đúng thật sự không biết phó tổng giám đốc cục Hải Quan là ai.
Lương Trung Tín kia chẳng phải là anh em bạn dì với Thẩm Thanh Ngọc sao, những mặt hàng xuất khẩu của Vi Quang bị giữ lại kiểm tra, về tình về lý đều đều chẳng tìm ra được lỗi, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, đây chẳng phải là cảnh cáo nhà họ Bạc bọn họ sao.
Sắc mặt ông cụ Bạc càng thêm xấu: “Đây là hai chuyện khác nhau! Sáng sớm Thẩm Thanh Ngọc dắt người xông vào, đây là coi nhà họ Bạc chúng ta là gì?”
Bạc Minh Thành nhìn thoáng qua Bạc Minh Tâm đứng bên cạnh: “Em làm gì trong lòng tự biết, nếu đã dọn dẹp đồ xong xuôi thì đi rửa mặt, không chịu an phận học hành trong nước thì em ra nước ngoài để bình tĩnh lại một chút!”
Bạc Minh Tâm đang khóc lóc muốn tố cáo với Bạc Minh Thành, nghe thấy Bạc Minh Thành nói thế, cô ta lập tức suy sụp: “Em không muốn! Em không muốn ra nước ngoài! Em không muốn đi!”
“Không phải do em quyết!”
Bạc Minh Thành nói xong, lạnh lùng liếc nhìn Hà Ngọc Nhung đứng cạnh xem kịch.
Hà Ngọc Nhung vốn đang cười, nhưng bị Bạc Minh Thành nhìn lướt qua, nụ cười trên mặt đã cứng đờ: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi.
”
Bạc Minh Thành không nhìn nữa, quay người đi ra khỏi biệt thựnhà họ Bạc.
Thẩm Thanh Ngọc nói đúng, nhà họ Bạc chính là một đầm lầy, biết nuốt người.
Nhớ đến cảnh tượng vừa rồi Thẩm Thanh Ngọc ngồi trong xe nghiêng đầu cười đùa với Phó Ngọc Hải, Bạc Minh Thành chỉ cảm thấy trong lòng ghen tức, anh ta giơ tay đập mạnh tay lái, chỉ cảm thấy không thể nào xả được cơn ghen tức trong lòng.
Bên trong biệt thự, Bạc Minh Tâm kêu khóc om sòm, ông cụ Bạc đang mắng cô ta, mắng chưa đã còn muốn ra tay, Tần Minh Tú lên tiếng xin tha, Hà Ngọc Nhung đứng bên cạnh vui vẻ thấy người khác gặp họa, thêm mắm dặm muối.
Sáng sớm, nhà họ Bạc ầm ỹ như gà bay chó sủa.
Cuối cùng Bạc Minh Thành không ngồi nổi nữa, hung hăng châm một điếu thuốc, ngậm và miệng, rồi lập tức dẫm chân ga chạy đi.
.