Bạn đang đọc Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn – Chương 395: Phó Ngọc Hải Em Không Muốn Nói Lời Khó Nghe
Khi Thẩm Thanh Ngọc về đến công ty còn chưa đến một giờ, Phó Ngọc Lam nhìn thấy cô về nhanh vậy thì hơi ngạc nhiên: “Cô Thẩm, bàn xong rồi?”
Thẩm Thanh Ngọc cười nhẹ một cái: “Có người nhanh chân đến trước rồi.
“
Phó Ngọc Lam sững người một lát: “Là! Cậu Phó?”
Thẩm Thanh Ngọc hắng giọng: “Ừm.
“
Phó Ngọc Lam nhìn Thẩm Thanh Ngọc, hơi cảm khái, đột nhiên cảm thấy cậu Phó này cũng được lắm, ít nhất cũng tốt hơn Bạc Minh Thành nhiều.
Thẩm Thanh Ngọc không ăn trưa đã về, bây giờ hơi đói: “Chị còn chưa ăn trưa, thư ký Phó đặt một phần cho chị đi.
“
Phó Ngọc Lam nghe vậy, hoàn hồn lại, vội vàng gật đầu: “Được, cô Thẩm, em đi ngay.
“
“Ừm.
“
Thẩm Thanh Ngọc nhẹ đáp một tiếng, về phòng làm việc, đặt túi xuống, tầm mắt rơi trên một chiếc ở góc của bàn làm việc, cô khẽ nhíu mày, giơ tay cầm hộp đó lên, mở ra lấy sợi dây chuyền trong đó ra.
Sợi dây chuyền cô đeo hơn ba năm, cứ luôn nghĩ là Bạc Minh Thành, không ngờ là của Phó Ngọc Hải.
Chiều Thẩm Thanh Ngọc có cuộc họp, cuộc họp ba giờ đến năm giờ chiều, tối còn có bữa tiệc.
Chuyện hôn lễ nhà họ Bạc rất rùm beng, cho đến bây giờ, cho dù đã qua hai ngày rồi, nhiệt độ vẫn không giảm.
Thẩm Thanh Ngọc uống vài ngụm rượu, trước khi đi đã vào nhà vệ sinh.
Cô ở trong một gian phòng, không biết ai dừng bên ngoài đang nói về chuyện hôn lễ nhà họ Bạc.
Giọng ba cô gái càng lúc càng xa, Thẩm Thanh Ngọc đi ra từ gian phòng, đi đến trước bồn rửa tay, nhìn mình trong gương, nhớ lại một trong những câu nói của các cô gái ban nãy: “Cậu Phó đối với cô Thẩm mới là tình yêu thật đúng không, đêm đó là nơi nào, cậu ta xông lên như vậy, nếu cô dâu đó là cô Thẩm thì cậu Phó làm sao đi xuống đây?”
Đúng thật, đêm hôm đó, dưới sân khấu có hơn năm ngàn người nhìn, Phó Ngọc Hải xông lên như vậy, nếu như cô dâu là cô thật, vậy thì Phó Ngọc Hải sẽ thành trò cười mất.
“
Điện thoại trong túi rung lên, Thẩm Thanh Ngọc hoàn hồn lại, rút khăn giấy bên cạnh, lấy điện thoại đi ra ngoài.
Trần Ánh Nguyệt gửi một video cho cô, Thẩm Thanh Ngọc không mở ra, cứ nhìn như vậy nhìn hơn mười mét mới phát hiện người trong video lại là Bạc Minh Tâm.
Trong video Bạc Minh Tâm đang đánh người, giơ tay lên tát vài tát, đánh rất dữ.
Vừa xem đến đây, Thẩm Thanh Ngọc đã nhận được mấy tin nhắn của Trần Ánh Nguyệt gửi đến.
Thì ra Bạc Minh Tâm nghe thấy người đó nói nhà họ Bạc quá mất mặt, tức quá nên đánh người, bây giờ quậy vào cục cảnh sát luôn rồi.
Trần Ánh Nguyệt hỏi cô đã không.
Thẩm Thanh Ngọc trả lời câu “Nhàm chán”, tên ngốc Bạc Minh Tâm đó, không cần quan tâm tới cô ta, cô ta sớm muộn gì cũng tự hại chết mình.
Xe đã đến trước cửa khách sạn từ lâu, Thẩm Thanh Ngọc lên xe, xe từ từ di chuyển, đèn neon nhấp nháy bên ngoài cửa sổ, Thẩm Thanh Ngọc thấy hơi buồn ngủ.
Rất nhanh, xe đã đến dưới chung cư của Thẩm Thanh Ngọc, tài xế mở cửa thay cô, Phó bên cạnh nhìn cô: “Cô Thẩm, cần em lên đó với chị không?”
Thẩm Thanh Ngọc bị chọc cười: “Thư kí Phó coi tôi là đứa trẻ lên ba sao?”
Phó Ngọc Lam cũng cười: “Vậy chị nghỉ ngơi sớm đi.
“
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu: “Ngủ ngon, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.
“
Nói xong, cô xách túi, sải bước vào chung cư.
Vừa rẽ qua, Thẩm Thanh Ngọc đã thấy Phó Ngọc Hải đứng phía trước.
Anh thì hay rồi, nhìn thấy cô còn cười được: “Thẩm Thanh Ngọc.
“
Ý cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc nhàn nhạt: “Có phải cậu Phó là quý nhân hay quên không?”
Mới có mấy ngày, đã quên chuyện khốn nạn anh làm rồi?
Cô nói rồi dùng vân tay mở cửa, đẩy cửa đi vào, không muốn nói thêm câu nào với Phó Ngọc Hải.
Chỉ là người phía sau rất nhanh tay, Thẩm Thanh Ngọc vừa kéo cửa, tay của anh đã giơ qua, cánh cửa đã kẹp thẳng tay anh.
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy tiếng hút không khí, cô quay người, lạnh lùng nhìn người đàn ông đứng trước nhà mình giở thôi lưu manh: “Phó Ngọc Hải, tôi không muốn nói lời khó nghe, nhưng không có nghĩa là tôi không biết nói.
“
“Hôm nay là lễ Tạ Ơn, chỉ muốn đến cảm ơn em đã mang lại cho tôi cảm nhận tuyệt vời trong mười một năm trước đây.
“
Thẩm Thanh Ngọc vẫn còn nhớ đến nụ hôn đêm đó, Thẩm Thanh Ngọc nghĩ mình nên tức giận, nhưng không biết tại sao, cô đột nhiên trong một lúc không còn giận nữa.
.