Thừa Kế Di Sản Của Anh Hai Tiện Thể Hưởng Luôn Đứa Con Trai Của Ảnh

Chương 6Món Đồ Chơi Mới Còn To Hơn Anh Tưởng


Đọc truyện Thừa Kế Di Sản Của Anh Hai Tiện Thể Hưởng Luôn Đứa Con Trai Của Ảnh – Chương 6Món Đồ Chơi Mới Còn To Hơn Anh Tưởng

Phó Tuyết Thầm ước lượng món đồ chơi trong tay, thứ này còn to hơn anh nghĩ, to hơn cả thứ của Phó Thành. Không hiểu sao anh lại thấy nóng mặt, lên tới chức chú rồi còn không biết xấu hổ.

Nếu cậu biết chú ruột của mình nằm mơ còn nhớ đến cục cưng dưới háng cậu không biết sẽ ghê tởm đến mức nào, chắc chắn sẽ coi anh là biến thái.

Phó Tuyết Thâm giương mắt nhìn cơ thể trần truồng trong gương, trong đầu nhớ đến ngày đó Phó Thành nằm sấp trên lưng anh, cậu vừa cọ vừa khen chân anh trắng và mông anh vểnh. Anh vươn tay tự sờ mó bắp đùi, hô hấp dồn dập. Anh cứng rồi!

Bồn tắm đổ đầy nước, anh không tắt nước mà leo vào nằm xuống, tay cầm điều khiển chỉnh mức rung trung bình rồi tách hai chân ra, nhắm ngay giữa mông nhét vào.

Có điều không có đủ kinh nghiệm. Phó Tuyết Thâm cứ nghĩ ở trong nước sẽ dễ đi vào hơn nào ngờ hai mươi mấy phút trôi qua mà vẫn không đâu vào đâu, không biết đã lãng phí bao nhiêu nước rồi, đầu cũng đã đổ đầy mồ hôi mà món đồ chơi kia vẫn chưa vào trong.

Anh có hơi hối hận vì đã mua loại lớn.


Phó Tuyết Thâm thay đổi tư thế, dự định sẽ dùng lực để đẩy nó vào, đau thì cứ đau, vào trước rồi tính sau. Song khi anh vừa chọn được tư thế thích hợp thì ngoài cửa truyền đến giọng nói của Phó Thành.

“Chú ơi.”

Anh giật mình, sợ hãi đứng lên, cậu nghe thấy tiếng nước thì gọi lần nữa: “Chú ơi, chú ở trong phòng tắm hả?”

Phó Tuyết Thâm không dám lên tiếng, anh khẩn trương cầm vật trong tay, đầu óc xoay chuyển, thứ này có thể giấu ở đâu đây?

Thực ra đó chỉ là anh nghĩ mà thôi, vốn dĩ không có thời gian để giấu. Tay nắm phòng tắm không có khóa, đẩy một cái là vào được ngay, Phó Thành trực tiếp đẩy cửa đi vào, thấy anh không một mảnh vải nằm trong bồn tắm, hai tay giấu sau lưng, vẻ mặt hoảng sợ. Cậu không rõ tại sao bèn bước nhanh tới, hỏi: “Chú sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”

“Không, không có chuyện gì… Tôi…” Phó Tuyết Thâm khó khăn nuốt bước bọt, nắm chặt món đồ chơi trong tay, “Tôi đi tắm.”

“Lúc nãy ở ngoài con nghe thấy tiếng động, con tưởng chú bị té trong bồn.” Phó Thành rướn người nhìn phía sau anh, “Chú cầm gì trong tay vậy?”

“Không có gì, cậu ra ngoài đi.” Anh căng thẳng đến nổi đổ mồ hôi đầy tay, “Tôi không mặc quần áo, cậu nhanh ra ngoài.”

Cậu cẩn thận nhìn anh từ trên xuống dưới, cười cười nói: “Con từng thấy chú trần truồng rồi, đẹp lắm.” Cậu đột nhiên tiến tới, bị đối phương bất ngờ ôm vào lòng khiến anh không kịp chuẩn bị, cơ thể cứng đờ, ngay sau đó thứ đồ chơi trong tay cũng bị cướp mất.


Phó Thành cúi đầu nhìn dương v*t giả vừa lấy được, ngoài ý muốn nhướng mày, “Chú chơi cái này sao?”

Mặt anh đỏ lên, xấu hổ đến nổi muốn chui xuống đất trốn, hận không thể cắn lưỡi tự sát tại chỗ.

Cậu ôm eo anh, giọng nói trầm thấp, “Có ai từng làm mặt sau của chú chưa?”

Phó Tuyết Thâm đẩy cậu ra, đỏ mặt mắng: “Làm cái gì mà làm, trẻ con thì hỏi ít thôi, đừng có ăn nói lung tung. Đi ra!”

Phó Thành nhíu mày, dường như đang bất mãn, “Con không phải trẻ con, con đã lên mạng tìm tư liệu rồi, con biết đàn ông với đàn ông làm tình thế nào.”

Còn tự đi tìm tài liệu? Anh bị cậu làm nghẹn họng. Phó Thành tiến tới lần nữa, đứng đối diện anh, “Chú ơi, con đã nói rồi, chú không cần xấu hổ, có nhu cầu cũng đừng giấu. Con luôn sẵn lòng giúp chú bất cứ lúc nào.” Cậu đưa tay cho anh, “Chỗ này không tiện, chúng ta lên giường được không?”


Phó Tuyết Thâm không biết bị cái gì mê hoặc lại nắm tay cậu.

Phó Thành ôm anh đi ra phòng tắm, đặt anh xuống giường rồi lấy một tuýp gel bôi trơn trên đầu giường ra. Anh đã không còn nghĩ được gì, thấy cậu biết chỗ anh giấu đồ cũng không thắc mắc, cơ thể cứng đờ nằm bất động, đến khi cậu tách hai chân anh ra mới nói được một câu: “Chúng ta làm vậy liệu có bất bình thường không?”

“Không đâu chú.” Cậu cúi đầu hôn nhẹ lên đầu gối anh, tay mở ra cho anh nhìn dương v*t giả, “Con với chú không có làm thật, con chỉ đang giúp chú thôi.”

Tuy rằng anh vẫn thấy có gì đó là lạ nhưng đồng thời cũng nghĩ cậu nói không sai, anh tự thôi miên chính mình, không có việc gì, không sao, không làm thật mà, không phải loạn luân.

– Còn tiếp –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.