Thừa Kế Di Sản Của Anh Hai Tiện Thể Hưởng Luôn Đứa Con Trai Của Ảnh

Chương:0Biến Thái


Đọc truyện Thừa Kế Di Sản Của Anh Hai Tiện Thể Hưởng Luôn Đứa Con Trai Của Ảnh – Chương 10Biến Thái

Phó Tuyết Thâm không gọi, Phó Thành bèn ác độc chỉnh anh, tốc độ ra vào chậm lại, dương v*t thong thả rút ra rồi đâm vào, nước trong bồn tắm vì động tác của hai người mà tràn ra ngoài, rơi “tách tách” xuống đất. Anh không chịu nổi thế tiến công mãnh liệt của cậu, hai cánh mông tách ra, rên “ưm a” liên tục.

Cậu chơi anh đến vừa khóc vừa bắn vẫn chưa hài lòng, ôm anh đứng dậy bước ra ngoài phòng tắm, ném lên giường rồi mở hai chân, ngón tay chen vào quấy phá hậu huyệt vừa bị chà đạp, khi rút ra còn kéo theo ít dịch trắng – thứ mà cậu bắn vào khi nãy.

“Chú ơi, da chú đàn hồi quá, vừa trắng vừa mềm, không giống người ở tuổi ba mươi chút nào.” Phó Thành lau tay xuống giường, lần thứ hai vói ngón tay vào, “Con thật sự muốn liếm cả người chú một lần.”

“Ừm…” Phó Tuyết Thâm rên nhỏ, không biết là vì câu nói hạ lưu của đối phương hay vì ngón tay đang làm loạn trong cơ thể kia hay là cả hai.

Chính âm thanh này là thứ mà cậu vô cùng yêu thích, chút yếu đuối kết hợp với chút quyến rũ, thấp thoáng chút sung sướng khi được đắm mình trong nước xuân. Cậu cúi đầu hôn bắp đùi anh, để lại dấu hôn nơi da thịt trắng như tuyết, “Con giúp chú lấy nó ra, xong rồi lại bắn vào nhiều hơn nữa, có được không chú?”

Bắp đùi anh run lên, phản ứng với lời nói của cậu.

“Chú mẫn cảm quá nhỉ.” Phó Thành móc sạch tinh dịch đã bắn ra, tay còn lại cầm dương v*t nhạt màu của anh, tuốt đến khi nó cương. Phó Tuyết Thâm nhíu mày, ngửa cổ thở dốc điên cuồng, trước khi anh muốn bắn thì cậu lại dừng tay khiến anh tức giận kêu to: “Phó Thành!”


“Chú chảy nước nữa rồi.” Cậu lật cơ thể anh nằm sấp, đầu gối tách hai chân anh ra, từ phía sau cắm vào. Cậu cố ý giảm biên độ đâm rút để anh có thể cảm nhận rõ nhiệt độ và hình dáng của thứ đó. Tiếng thở dài thỏa mãn phát ra, hai mắt cậu híp lại tận hưởng quá trình làm tình với chú ruột của mình, dương v*t chầm chậm đâm sâu vào, nghiền nát thịt huyệt non mềm rồi lại từ từ rút ra, lặp đi lặp lại động tác đó nhiều lần. Hai chân anh run rẩy không thể quỳ được nữa, vòng eo mảnh mai dẻo dai, tiếng nước nơi giao hợp vang khắp phòng. Cậu đặt tay trên mông anh, dùng sức nắn bóp bờ mông cong, “Bên trong chú ướt quá, lại còn nóng nữa. Con thích quá.”

“Cậu, a… Biến thái! Câm miệng!”

“Chú ghét bỏ con.” Phó Thành nói xong câu này lập tức nắm chặt eo anh, tàn nhẫn tăng tốc độ cắm vào. dương v*t nóng như lửa thô bạo ma sát với thành ruột, niêm mạc bị nghiền ép, tiếng nước phát ra như đang khóc.

Phó Tuyết Thâm cũng nhịn không được gào khóc.

“A a a… Ưm a, a a… Phó Thành, ô… Đừng, quá sâu…  A, chậm một chút…  Cậu…  A, a a ——!”

Cậu không nói tiếng nào mà tập trung làm tình, sau khi làm anh bắn đến lần thứ hai thì nhịn xuống cảm giác muốn bắn, lật anh lại đâm vào từ phía trước. Bản thân anh còn chưa thoát khỏi dư vị cao trào, thử hỏi bị cậu làm như vậy sao có thể chịu nổi, khóc lóc giãy dụa cầu xin tha thứ.

Đều vô dụng.

Cậu cúi đầu hôn nước mắt và mồ hôi lăn dài trên mặt anh, hơi thở gấp gáp, dương v*t dưới thân mạnh mẽ đâm vào, một giây cũng không bỏ sót. Anh bị cậu đè xuống làm tình hết lần này đến lần khác, đến khi cậu chịu bắn ra anh đã xụi lơ nằm trên giường, chân không thể khép lại.

Phó Thành chơi đã cũng không rút ra, cả người đều là mồ hôi, ôm anh vào lòng hôn, “Chú ơi, con là đứa biết nghe lời, con cũng rất tài giỏi, chú đừng ghét bỏ con mà.”

Mẹ, cậu giỏi nhất, ai dám ghét cậu! Phó Tuyết Thâm đỡ cái eo đau gần như không còn cảm giác, xem con chó săn lớn trên người như con ruồi đuổi đi, “Tránh ra!”


Cậu ôm anh không nhúc nhích, anh híp mắt, “Không phải nói biết nghe lời sao? Tôi nói cũng không nghe?”

“Chú trở mặt nhanh quá đi, mới vừa rồi còn ôm con khóc thút thít xin con nhẹ chút, giờ đã…”

Anh cầm gối đập thẳng mặt cậu, “Bây giờ tôi muốn cậu câm miệng!” Nghĩ tới tại sao lúc nãy lại khóc là cơn tức bốc lên, không đá không được.

“Chú đối với con thật tốt, lúc làm không nỡ đánh, nhịn đến khi xong việc mới đánh.” Phó Thành bị anh đạp lùi về sau, thứ trong hậu huyệt cũng vì thế trượt ra một nửa, cậu bật cười, ôm eo anh đâm vào lần nữa.

“Ưm… Vừa nãy không đánh vì không có sức, ai nói tôi không nỡ đánh cậu, tôi ước gì có thể đánh chết cậu.”

“Ồ? Ý chú là hiện tại chú có sức lại rồi sao?” Phó Thành kéo hai tay anh để lên đỉnh đầu, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Xem ra con chưa đủ cố gắng.”

“…”

Quái vật trong cơ thể thức tỉnh, cậu ngay lập tức di chuyển. Phó Tuyết Thâm thở hổn hển, một hồi lâu mới nhận ra anh đã ngu ngốc nhảy vào cái bẫy mà đối phương giăng sẵn.


Cậu cúi xuống nắm chân anh vòng qua eo mình, vừa làm vừa xoa nắn mông thịt, “Chú thật là tốt.”

Chú chú chú chú, lên giường mà cứ luôn miệng kêu chú, anh phiền muốn chết rồi, “Cậu ngậm miệng lại coi!”

“Muốn con ngậm miệng à, vậy chú mở miệng nhé.” Phó Tuyết Thâm do dự mở miệng, đầu lưỡi đỏ tươi hơi vươn ra, cậu nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy nó, không cho anh cơ hội rút lui. Bên trên triền miên hôn môi, phía dưới cuồng nhiệt đâm rút, làm đến anh không còn chút sức nào, eo mềm nhũn, hai chân buông thõng, lỗ nhỏ bị nới lỏng, dâm đãng mở lớn miệng cắn nuốt dương v*t đối phương.

Phó Thành làm đủ rồi mới chịu ôm anh, cười nói: “Chú hiểu lầm ý con rồi, con nói miệng là miệng dưới này.”

Phó Tuyết Thâm đã không còn sức đánh cậu.

– Còn tiếp –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.