Thú

Chương 12: Hoa ăn thịt người


Đọc truyện Thú – Chương 12: Hoa ăn thịt người

Đối với những người còn sống sót trong đội, Tô Từ kỳ thật rất là mâu thuẫn.

Nàng không thích bọn họ, không muốn tiếp xúc nhiều với bọn họ. Nhưng mà, mỗi khi nàng nghĩ đến, có lẽ trên thế giới này chỉ còn bọn họ là đồng loại
với nàng, nếu như bọn họ cũng chết nàng có thể hay không sống thật tịch
mịch.

Hơn nữa chỗ dựa hiện tại của nàng bất quá lại là một con
hổ mà thôi, nếu không nàng cũng không có cuộc sống nhàn nhã như bây giờ. Mà con hổ đột nhiên quấn lấy nàng không buông này, chung quy cũng sẽ có một ngày đột nhiên bỏ đi mà thôi.

Đến lúc đó nàng phải làm sao
bây giờ? Vận khí tốt một chút, chính là một người lẻ loi trơ trọi ở chỗ
này giãy dụa sinh tồn, mà vận khí không tốt, chính là ngày nào đó bị một con dã thú nào nó đem nàng làm mồi nuốt vào bụng, lúc đó sẽ không ai
biết nàng đã chết, nàng đã gặp phải chuyện gì.

Thậm chí có lẽ cũng không còn ai nhớ rõ nàng đã từng sinh tồn tại thế giới này.

Từ khi có Tô Từ có ý định muốn tìm đội ngũ du lịch chung lúc trước, nàng
liền nghiêm túc suy xét vấn đề này mấy ngày nay, cuối cùng vẫn quyết
định đeo ba lô, đi theo lối ký hiệu mà trước khi nàng tìm được con sông
này, đi dọc theo con sông trở về chỗ đội ngũ tập họp lúc trước, sau một
hồi tìm kiếm nàng cũng tìm thấy cái sơn động mà lần trước nàng từng ngủ
lại trong mấy giờ.

Lão hổ tự nhiên cũng đi theo phía sau Tô Từ.

Nhưng trong sơn động là một mảnh hỗn độn, chỉ lưu lại dấu vết bọn họ đã từng sinh hoạt trong sơn động này mà thôi.

Tô Từ giật cả mình, nhanh chóng kiểm soát chung quanh, thấy đất đá trong
động cũng không có vết máu, mà phát hiện chỉ có chút vật quan trọng bị

thu dọn đem đi, sau khi xác định bọn họ cũng không phải bị dã thú công
kích, nàng nhẹ nhàng thở ra, đứng trước cửa sơn động, trong tâm có điểm
buồn bã lại có điểm nhẹ nhàng.

Lúc nãy khi vừa thấy sơn động,
trong lòng nàng đã nghĩ, nàng phải làm thế nào mượn uy phong của lão hổ
làm bọn họ kiêng kỵ, làm bọn họ không dám đối với nàng có ý đồ xấu, thậm chí nàng còn nghĩ đến, trong cuộc sống sau nay ở nơi đây, nàng có nên
hay không vì an toàn của mình mà chiếm lấy vị trí người cầm đầu.

Có lẽ rất lâu về sau, nàng sẽ lựa chọn một người nam nhân trong số những
nam nhân cùng đội làm tình lữ của nàng, Tô Từ nàng tuyệt đối không để
chính mình phải bị cường ép ủy thân cho bất kỳ ai trong đội hoặc là
nhiều hơn nữa. (*chị ấy muốn tự chọn nam nhân trong đám đó, chứ không
muốn bị một hay nhiều nam nhân ép buộc).

Hiện tại bọn họ đã đi …

Không biết là bọn họ lại tìm một nơi ở mới hay đang loanh hoanh tìm đường đi khỏi khu rừng này.

Lão hổ vẫn đang lờ đờ uể oải, nếu như không phải Tô Từ đi ra ngoài, nó đã
sớm nằm trong sơn động nghỉ ngơi từ rất sớm rồi. Hiện tại, nó quan sát
thấy Tô Từ ngơ ngẩn đứng tại nơi này nửa ngày cũng không có chút phản
ứng, không khỏi không chịu chụp vỗ vài cái cái đuôi, đi qua chà Tô Từ.

Lòng rối như mớ bòng bong, Tô Từ lập tức bị chà đến lui về sau mấy bước, còn kém không có đặt mông té xuống đất mà thôi.

Trên đường trở về, Tô Từ tư tưởng không tập trung, lão hổ bị nàng bỏ mặc
không để ý đang ở bên cạnh vẫn đang gầm nhẹ gây sự chú ý của nàng, lại

ngay cả một cái liếc mắt của nàng cũng không được nhận, đôi mắt màu vàng không khỏi ảm đạm mang theo ủy khuất, ve vẫy cái đuôi đi về một phương
hướng khác.

Tô Từ căn bản không phát hiện lão hổ đã bỏ đi, trong tiềm thức của nàng, nàng tin tưởng nếu có lão hổ kế bên thì sẽ không
gặp bất cứ nguy hiểm gì, nên nàng thả lỏng tâm tình suy nghĩ lung tung,
thẳng đến nàng đột nhiên cảm giác được một loại nguy hiểm hơi thở đánh
úp lại làm lông tơ nàng dựng thẳng cả lên, nàng mới đột ngột lui về phía sau, vô ý thức quay đầu muốn tìm kiếm lão hổ.

Nhưng bạch hổ lúc này đã chẳng hề ở bên người nàng.

Tô Từ ngây cả người, ngay sau đó, miệng vết thương cũ trên cánh tay trái
đột nhiên tê rần, lúc này nàng mới phát hiện gần như cả cánh tay nàng
đang bị một đóa hoa uốn lên cắn chặt.

Nếu như không phải nàng lui nhanh về phía sau, hiện tại không chỉ cánh tay nàng bị cắn chặt mà là toàn bộ cơ thể nàng.

Cánh tay bị đóa hoa cắn tràn đầy máu, lúc mới bị cắn Tô Từ hết sức đau đớn
nhưng giờ cảm giác đau đớn đã không còn mà thay vào đó là một cảm giác
tê ngứa. Mặt mày Tô Từ trắng bệch, nàng rút ra chủy thủ, cũng không la
hét mà dùng toàn bộ khí lực vung chủy thủ về phía đóa hoa khổng lồ, từng chút từng chút một cứa vào nơi đóa hoa kia đang cắn lấy cánh tay nàng.

Độ cứng của đóa hoa này cũng không kém một thân cây lâu năm, rất may là Tô Từ biết, nàng chỉ có thanh chủy thủ này là vũ khí phòng thân nên nàng
rất coi trọng nó thường xuyên mài trên tảng đá để giữ độ sắc bén của nó, hơn nữa hiện tại nàng biết rõ đây là thời điểm sống chết trước mắt, cơ
hồ dùng hết toàn thân khí lực đâm đi xuống, chủy thủ cắm lút vào trong
thân đóa hoa chỉ còn cái chuôi đao ở bên ngoài, đóa hoa bị đâm mạnh làm
văng một chất lỏng tanh tưởi bắn lên người Tô Từ. Những chỗ không có
quần áo che chở, mỗi lần bị thứ nước đó dính vào là một trận đau đớn.


Hoa ăn thịt người vốn vẫn gắt gao cắn cánh tay Tô Từ bị đâm đau, mở ra một
chút cánh hoa tràn đầy răng nhọn, Tô Từ thừa cơ hội dùng sức rút cánh
tay ra ngoài, lăn người về phía sau bò đi.

Hoa ăn thịt người này tuy rằng có thể dựa vào tính chất dẻo dai của thân mình mà nhô ra ngoài bắt mồi, nhưng thân mình nó vẫn có độ dài nhất định, nên khi con mồi
chạy ra khỏi phạm vi mà nó có thể với tới, nó cũng chỉ có thể không cam
lòng khép lại cánh hoa, dần dần bình tĩnh chờ đợi con mồi tiếp theo tiếp cận nó.

Rốt cục Tô Từ cũng giãy thoát khỏi đóa hoa đáng sợ kia, trong đầu nàng lúc này chỉ có một suy nghĩ, đó là, phải chạy trốn ngay
thôi!

Rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.

Nhưng kỳ thật
nàng cũng không chạy được rất xa thì sức lực đã cạn kiệt rồi. Đóa hoa ăn thịt người lúc nãy phỏng chừng có chứa chất độc rồi, cánh tay trái của
nàng vẫn đang chảy máu không ngừng, nhưng nàng lại không cảm thấy đau
chút nào.

Nghĩ đến điểm này, sắc mặt Tô Từ càng thêm trắng bệch, tay phải run run cầm chủy thủ dính đầy chất nhầy của đóa hoa cắm vào
cái túi nho nhỏ của ba lô, sau đó run run nhéo cánh tay trái.

Nhưng vô luận nàng nhéo mạnh đến thế nào, cánh tay trái cũng hoàn toàn không
có chút tri giác nào. Nàng vừa nhéo tay trái, vừa lau nước mắt chảy trên mặt không biết nàng đã khóc từ lúc nào, làm mặt nàng cũng bị dính máu.

Thình lình xảy ra chuyện nguy hiểm đến tánh mạng mà nó lại hoàn toàn không nằm trong dự liệu của nàng.

Tô Từ nắm chặt cánh tay đã mất đi tri giác vẫn còn đang đổ máu, ngu ngơ
một hồi, mới đột nhiên phản ứng, điều cần làm lúc này là phải tìm biện
pháp tự cứu chính mình thôi.

Không có thuốc men, không có bất kỳ phương tiện cấp cứu nào.


Tô Từ lại nghĩ đến loại cây trị thương mà lần trước lão hổ ăn, đây là loại cỏ duy nhất mà nàng biết nó có tác dụng giải độc ở nơi này.

Nhưng Tô Từ vừa mới cử động, liền ‘phách’ một cái ngã xuống đất, đầu đập
xuống một tảng đá, làm nàng choáng váng đầu gần như hôn mê.

Nhưng một chút cảm giác đau cũng không có.

Tô Từ biết rõ nàng thật sự đã bị trúng độc rồi, trong tâm càng gấp gáp, bò lồm cồm trên mặt đất muốn đứng lên, nhưng mà động tác đơn giản bình
thường này đối với nàng lúc này mà nói là vạn phần khó khăn, giống như
đây không phải là thân thể của nàng vậy, cả thân thể không nghe nàng
khống chế.

Tay chân càng lúc càng nặng như đeo đá, Tô Từ cảm
giác càng lúc càng mệt mỏi, mí mắt nặng trịch muốn rủ xuống, trong đầu
lại la hét ‘Mi phải đứng dậy, phải tìm cỏ giải độc thôi, nếu không mi sẽ chết, đứng dậy a!’

Nhưng thân thể lại chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, muốn động cũng không động được.

Nàng sắp chết rồi sao?

Tô Từ chỉ cảm thấy nàng thật mệt mỏi, một tia lý trí giãy dụa cuối cùng
cũng dần dần đình chỉ: ‘Thân thể mệt mỏi quá nga, nghỉ một chút mới
được’, nàng dần dần thuận theo khát vọng, nhắm mắt lại.

“Rống!!”

Cũng không biết rõ đã trải qua bao lâu, có lẽ cũng chỉ là trong một cái chớp mắt, Tô Từ vừa nhắm lại ánh mắt, nàng như nghe thấy tiếng lão hổ kêu,
tiếng kêu ấy rõ ràng mang theo nỗi hoảng sợ.

Nó rốt cục đã tới sao?

Ý chí muốn sống lại một lần nữa kêu gào, Tô Từ dùng hết khí lực toàn thân mở to mắt, nàng nhìn thấy lão hổ phun ra trái cây đang ngậm trong
miệng, nó đang bổ nhào về phía nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.