Thụ Yêu (Quỷ Cây)

Chương 20: Đại thụ


Đọc truyện Thụ Yêu (Quỷ Cây) – Chương 20: Đại thụ

Bầu trời bỗng chốc tối đen, mây đen không biết từ nơi nào kéo đến dày đặc, rất nhanh hình thành một lốc xoáy đen lớn, phong vân tụ họp, lốc xoáy đen đang không ngừng mở rộng, không ngừng đè thấp, bao phủ ngàn dặm xung quanh, tựa như Thần Ma há miệng muốn nuốt trọn cả đất trời.

Lốc xoáy bao phủ khiến rừng núi rung chuyển, sinh linh bỏ chạy thục mạng giống như sắp rơi vào tuyệt cảnh(đường cùng).

Ầm ầm ầm…

Trời đen vang lên từng trận sấm sét nặng nề, trời đất chấn động.

Điện quang chớp nhoáng, không nhanh không chậm, tụ họp càng ngày càng nhiều, đan chéo với nhau thành lưới, chỉ chốc lát, không trung biến đen, sấm sét ầm ầm nổi lên, kéo theo lốc xoáy dữ tợn như mười vạn thiên binh tụ họp.

Đùng– ầm!


Đột nhiên sấm sét đánh xuống!

Nhất thời, ánh quang bắn ra khắp chốn, bóng tối trong chớp mắt bị hàng ngàn tia sáng xé rách, đất trời hoàn toàn bị bao phủ bởi một màu trắng, người đi đường không ai không trợn to mắt, thời gian tựa như tại thời khắc này mà ngừng trôi.

– ———

Một đống ngổn ngang toàn lá và cành cây gãy nằm trên đường, ngăn trở đoàn người qua lại.

Chúng đều là từ trên cây đại thụ này rớt xuống, tán cây phi thường to lớn, dài gần trăm trượng (tương đương 333 mét Xem thêm…), rộng hơn mười mét, to đến mức vượt quá sức tưởng tượng, đại thụ quả thật như là thành tinh vậy.

Đại khái là đại thụ bị lôi điện từ trên không bổ xuống thành hai khúc, toàn bộ thân cây đều cháy rụi, một nửa bị ngã về một bên, một nửa bị đốt thành mảnh vụn rơi rớt khắp nơi, đại thụ xanh um tươi tốt bỗng chốc toàn bộ cháy đen thưa thớt, giống như không còn dấu hiệu của sự sống.

Thị vệ được sai đi thăm dò tình huống, đếm vòng tuổi của đại thụ kia đại thụ có hơn cả vạn vòng (1 vạn = 10 nghìn), nhưng mà một cây đại thụ không biết đã sống qua bao nhiêu ngàn năm cứ như vậy vì thiên tai mà ngã xuống. Đúng thật là không thể không làm cho người ta tiếc hận mà!

Bọn thị vệ quay lại bẩm báo tình huống, dò hỏi: “Lão gia, hiện tại ngài muốn đi đường vòng hay như thế nào ạ?”

Đoàn xe tứ mã* một đường chạy về kinh thành Quảng Châu. Kết thúc ba năm nhậm kỳ, hiện giờ, Cố Tri Phủ đang trên đường hồi kinh thuật chức (báo cáo công tác), dẫn gia quyến theo cùng, lại không nghĩ rằng vừa mới đến gần núi liền gặp thiên biến (sự thay đổi của thiên văn, bầu trời,…).

*Xe tứ mã: xe có bốn con ngựa kéo


Trời quang mây tạnh đột nhiên gió cuốn sấm rung, trong chốc lát, trời cao giáng xuống trận sét lớn khiến núi đồi đổ nát, mặt đất rung chuyển, giống như bất cứ khi nào cũng có thể bị xé đôi.

May mắn lúc ấy bọn họ đang ở rất xa, trừ việc gặp chút gió lớn và một ít mãnh thú đang chạy thoát thân thì ngược lại cũng không có gì đáng ngại.

Đợi mây đen tản đi, sấm chớp ngừng đánh, đoàn người tiếp tục lên đường, lại bị những khúc gỗ vụn của đại thụ cản đường.

“Này… Đại thụ cũng thật không may, bị trời thách thức. Haiz… ” Cố Tri Phủ lắc đầu thở dài, sai người dọn dẹp những cành cây gãy và lá trên đường, đồng thời cũng, gọi người xếp đặt chút đồ cúng tế trước đại thụ, chuẩn bị tiến lên tế bái một phen.

“Tiểu U, không phải con ngồi trong xe khó chịu sao? Xuống dưới nghỉ ngơi một lát, cha con còn muốn bận bịu thêm cái gì nữa đâu này.”

“Vâng, thưa mẫu thân.” Tiểu cô nương từ trên xe nhảy xuống, lúc nãy còn ở trên xe ngựa ủ rũ như sắp chết đến nơi, vừa nghe nói có thể ra ngoài chơi là lập tức hoạt bát trở lại, vội vàng nhảy xuống.


“Tiểu thư, người chậm một chút!”

“Tiểu U, thân thể con không tốt, bớt nóng vội chút, cẩn thận không đụng trúng mấy cành cây nhọn đấy!”

“Vâng, mẫu thân.” Mới sáu bảy tuổi tiểu cô nương cúi đầu thành thật nghe giáo huấn, chỉ là hai mắt đen lúng liếng tìm tòi xung quanh, lanh lợi động lòng người, tiểu cô nương thoạt nhìn thật ngây thơ đáng yêu, bờ môi có chút trắng bệch, nhìn kỹ một chút, sắc mặt cũng không giống như hài tử bình thường mềm mỏng hồng nhuận.

Quý phụ cũng không đành lòng giáo huấn nữ nhi mình nhiều, nhìn nhìn bộ dạng nghe lời của con, bà nhịn không được lại đau lòng, kêu nha hoàn và tùy tùng theo sát bên cạnh nữ nhi chiếu cố nàng.

Tiểu U lập tức vui vẻ chạy đi, theo sát bên người là nha hoàn và thị vệ không ngừng nhắc nhở nàng cẩn thận.

_______________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.