Đọc truyện Thứ Xuất Thứ Xuất – Chương 76: Ngoại phóng
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Tập tục của bản triều, nhiệm kỳ mới thường bổ ở tháng sáu, là vì để tránh cho ngày mùa đổi lãnh đạo tạo thành phiền toái không cần thiết. Nhưng nhiệm kỳ mới chưa bao giờ lâm thời báo cho, trừ phi vị trước phạm vào chuyện lớn gì đó, triều đình phái người khẩn cấp thay nhận. Bởi vậy, Cố gia khi nhận được uỷ dụ còn chưa hết tháng giêng. Tuy rằng sớm điều động nội bộ, nhưng chung quy phải tuyên bố ra mới làm người ta an tâm được.
Thân bằng hảo hữu không thể không tụ cùng một chỗ HAPPY một phen, La Y cũng có chút cảm giác hãnh diện – – cuối cùng cũng lĩnh bổng lộc, xem như trưởng thành rồi. Dung Nghi tụ họp với họ hàng gần một ngày, đây toàn là người trong nhà, tổng cộng bày hai ba bàn; đỗ cùng khóa tụ một ngày, mọi người trên miệng nói đáng tiếc đáng tiếc, nhưng trong lòng cũng hiểu được trình độ của Dung Nghi vô vọng với cử nhân, vài người gia cảnh kém thì có chút ghen tị; ngày cuối cùng thì cùng bạn cũ ngày xưa ở trong tửu lâu uống một trận, theo lý mà nói bọn họ làm loại chuyện này thường cùng vợ con tụ họp, nhưng thứ nhất là nhà La Y quá nhỏ, thứ hai Dung Nghi sợ La Y không quen, thứ ba sao, bản thân Dung Nghi không muốn kết thông gia với mấy người này. Nghĩ tới con trai sẽ theo cái nhịp điệu này, không cần La Y ra tay, bản thân hắn sẽ tự quất chết mình.
Một đám quần áo lụa là sau khi uống say còn giúp Dung Nghi mắng to dòng chính. Quyên quan ở kinh thành mới tốt, chạy tới loại địa phương Hồ Nam đó, còn giáp với dân tộc thiểu số, không có việc gì chạy tới chỗ mèo trắng mèo đỏ làm chi, thật sự rất đáng hận! Dung Nghi bưng chén rượu không nói gì, hắn biết các huynh đệ thật sự giảng nghĩa khí, là thật sự lo lắng cho hắn. Nhưng hắn đã không trở về thế giới quần áo lụa là này nữa, những huynh đệ này càng không thể hiểu được hắn nhận được bổng lộc loại này mới là độc lập, mới là ý tưởng nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Nhưng hắn vẫn nhận phần ân tình này, lần từ biệt này, không biết năm nào mới có thể gặp nhau. Huyện lệnh không có tư cách diện Thánh, thỉnh thoảng có cơ hội về Lại bộ báo cáo công tác, thường thì lên phủ đài nộp sổ con, chuyển tới Tổng đốc, sau đó Lại bộ trực tiếp phê chuẩn, trực tiếp tiền nhiệm. Đến đây núi cao nước xa, riêng từng người trân trọng.
Nhị phòng Tiêu gia có một lão gia hàng năm ngoại phóng, bởi vậy những hạng mục cần chú ý làm rất tốt. Lúc này vẫn là đầu mùa xuân, thời tiết không tốt lắm. Cũng may thẳng đường đi về phía nam nhiệt độ không khí càng ngày càng cao. Hồ Nam thuộc về lưu vực Trường Giang, dọc theo đường đi từ Kinh Hàng tới Trường Giang, Trường Giang đi tiếp tới Tương Giang, rồi sau đó từ Tương Giang tới nơi. Đúng là một đường thủy, chỉ đường cuối cùng đi sơn đạo không xa lắm, cũng coi như phương tiện. Tuy rằng đường thủy rất có vài đoạn chảy xiết, nhưng tóm lại còn hơn đi đường bộ trèo đèo lội suối, còn phải đi qua bao nhiêu rừng rậm sương mù khí độc. Ngẫm lại đều khủng bố. Vì thế La Y ở trong lòng mặc niệm: Tùy Dương Đế ngươi là người tốt!
(*Tùy Dương Đế, người mở rộng kênh đào Kinh Hàng (còn gọi là Kinh Hàng Đại Vận Hà))
Lần đầu tiên làm quan, vì để tránh trường hợp trên đường xảy ra chuyện không kịp tiền nhiệm, từ lúc nhận được nhâm mệnh đến xuất phát chỉ dùng bảy ngày. Trừ ngày đầu tiên Cố gia mời khách, La Y bồi họ hàng gần và thu một giỏ lớn dặn dò kinh nghiệm một ngày, ngày còn dư lại để Dung Nghi ra mặt, La Y chỉ ở trong nhà điên cuồng đóng gói.
Ở đây ra ngoài một chuyến mà cứ như tự ngược, Hồ Nam ẩm ướt, huống chi còn là đi đường thủy, người phương Bắc tuyệt đối không thích ứng được, trên đường nhất định phải tức thời phòng chống ẩm. Bởi vậy những vật phẩm kị ẩm phải bọc kĩ lưỡng! Còn có trên đường chưa hẳn có thể mua được gạo mì, phải mang đủ khẩu phần lương thực. Cũng may thời tiết tương đối lạnh, những loại như thịt khô có thể mang đủ khi tới đích. Cũng may kênh đào Kinh Hàng tương đối lớn, ven đường có nhiều chỗ có thể tiếp tế. Trọng điểm là phải chuẩn bị nhiều đồ dùng.
Còn có, làm mẹ thì biết, nếu như là vợ chồng xuất hành, có thể một cái túi du lịch là giải quyết xong. Nhưng một khi mang theo trẻ nhỏ, ORZ, không kéo cái rương to là chuyện không thể nào. Cổ đại thì càng thêm, mang theo lên đường có quần áo vải bông, châm tuyến, bát đũa chuyên dụng, bình giữ ấm, túi chườm nóng hàng nhái DIY, dược phẩm phòng ngừa, nhiều vô số, chỉ của hai đứa trẻ thôi đã chất gần đầy cái rương mây rồi. Cổ đại xuất hành thật sự là rất sầu lo. A! Đúng rồi! Xuôi theo nước dễ bị chóng mặt! Ngải cứu!! Nhất định! Nhất định phải mang chừng một cái rương! Để tránh trường hợp trên đường không mua được mà bi kịch. Chờ thu thập xong mọi thứ, La Y đối với sự chờ mong quan sát phong cảnh bên đường, đã giáng xuống tới thấp nhất.
Mùng một tháng hai, mọi việc đều thích hợp, đại cát. Đại thái thái chở một xe ngựa đưa các nàng lên thuyền, vốn định trực tiếp đưa hai chiếc xe ngựa, nhưng La Y sợ trên đường ngựa bị chết, còn không bằng đến điểm đích nghỉ lại mua. Dù sao đi đường thủy không cần ngựa tốt. Huống chi còn có trẻ nhỏ nữa, cho dù có là ngựa tốt, cũng chỉ được lắc chậm rì rì. Bởi vậy lời hay nói tốt cảm ơn đại thái thái. Đại thái thái lại mang thai, càng kiên cố hơn ý tưởng con mình phải có tiền đồ. Con bị nhét vào thư viện Phạm thị, nàng cảm tạ La Y có thể hình dung như nước sông cuồn cuộn. La Y ngượng ngùng.
Kênh đào Kinh Hàng không phải nối thẳng nam bắc, có đường đi về hướng bắc, cũng may phần lớn thời gian là đi về phía nam. Là con sông nhân tạo, nó không giống như Trường Giang có quá nhiều nơi hiểm yếu, thỉnh thoảng có một đoạn dòng nước xiết sóng cuồn cuộn. Nói tóm lại tương đối vững vàng, phục vụ dọc theo sông cũng tương đối thành thục. Đoàn người La Y tận khả năng bổ sung gạo mì bên đường, trong nhà mang đi thì để ở trong khoang, chuẩn bị vào Tư Giang mới sử dụng.
La Y tổng cộng dùng hai chiếc thuyền, một chiếc Dung Nghi mang theo phụ tá và nam bộc ở, một cái La Y mang theo con và nữ bộc ở. Khi ngừng ghi công văn hoặc là khi tránh người khác, La Y quay vào boong thuyền cũng tiện. Chủ thuyền họ Triệu, vợ gọi Triệu đại tẩu, sinh ra hai nam một nữ, đều sống trên thuyền. Hàng năm kiếm ăn trên sông nước nên kinh nghiệm rất phong phú, chiếu cố một nhà La Y thật thỏa đáng.
Đi thuyền ổn định hơn so với trong tưởng tượng nhiều, lắc lư cũng có quy luật, có chút giống cảm giác đi xe lửa. So với La Y đời trước hồi còn nhỏ ngồi thuyền gỗ về quê cha mẹ thì vững hơn nhiều.
Quỳnh Anh đã hơn năm tuổi, theo cách tính nơi đây xem như hơn sáu tuổi. May vá đã được vỡ lòng, lúc ở nhà thì bảo nó làm cho đệ đệ vật phẩm đơn giản như khăn lau miệng, bao tay, tạp dề linh tinh. Bởi vì làm để dùng nên yêu cầu không cao, tăng hứng thú cho đứa nhỏ. Nhưng bây giờ đang trên thuyền, cho dù không lắc lư nhiều nhưng cũng không thể như đất bằng được. Lúc này mà thiêu thùa may vá, nếu tính cả về phần ánh sáng nữa, mắt sẽ hỏng mất. Dứt khoát để cho hai tỷ đệ chơi đùa, khi nào tới nơi mới dạy quy củ.
Mỗi ngày sáng sớm, Dung Nghi từ thuyền mình vượt sang thuyền La Y, từ phụ tá bạn của Phạm Thế Tuấn đề cử + Phạm gia tộc liên hợp bổ sung các hạng mục công việc Huyện lệnh phải làm. Thời tiết quá lạnh, La Y không thể mang bọn nhỏ đi tản bộ được, sẽ dễ bị cảm lạnh. Chỉ có thể ngây ngô trong phòng.
Vì để tránh cho Quỳnh Anh học qua tri thức lại trả về cho nàng, lúc không động tới giấy bút. La Y cho học lại: “Vân đối mưa, học đối phong, vãn chiếu đối trời quang…” Mỗi ngày đọc một lần, đọc nhiều sẽ nhớ tới chết.
Trùng đã biết nói một số chữ, cũng đọc theo: “Vân phốc hư, a a ngạch ~ ô ô a a cổ…” Vừa đọc còn vừa nhảy xoay mông, làm La Y và Quỳnh Anh cười ngả nghiêng.
Trùng ngu ngốc kia còn tưởng rằng mẫu thân và tỷ tỷ khen hắn, càng ra sức.
Triệu đại tẩu tiến vào vấn an nhìn thấy cảnh này, liền nịnh nọt nói: Chung quy là lão gia công tử, mới lớn thế này? Thông minh thật đấy!”
La Y cười cười: “Con nít thích nhảy nhót mà thôi, không đáng giá gì.”
Triệu đại tẩu một mặt cực kỳ hâm mộ: “Phu nhân đúng là tài nữ, đọc một chuỗi, chúng ta nghe không hiểu, nhưng cũng biết là lời hay.”
La Y chỉ cười không nói, ở đây biết chữ không nhiều lắm, cùng với nó là vấn đề kinh tế, về phương diện khác cũng là vấn đề tính thực dụng. Một cái thuyền nương, biết chữ thì có ích lợi gì đâu? Đồ vô dụng, tiêu nhiều tài lực như vậy, chính là muốn ăn đòn. Cũng chỉ có các nàng nữ nhân có bốn chữ “Thư hương môn đệ” này mới có tiền có rảnh rỗi, học làm tiêu khiển. Đang định nói sang chuyện khác, Triệu đại tẩu lại nói: “Tiểu thư có bộ dáng tốt, lại biết chữ, ngày sau nhất định có mũ phượng khăn quàng! Phu nhân có phúc khí.”
La Y cười cười: “Triệu đại tẩu quá khen, nữ hài nhi phải may vá tốt mới là chính đạo. Ta ngày hôm trước thấy đại cô nương nhà ngươi, một tay thêu hoa rất đẹp đấy.”
Triệu đại tẩu vội vẫy tay: “Phu nhân quá khen rồi, chúng ta không từng trải việc đời, nào có hoa đẹp gì.” Mặc dù nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt lại sâu hơn, thầm nghĩ vị quan phu nhân này thật hòa khí.
”Các ngươi đã từng vào Nam ra Bắc mới thể diện đấy. Chúng ta từ nhỏ ở nhà, lần đầu tiên ra ngoài, nhìn cái gì cũng ngạc nhiên. Triệu đại tẩu liệu có câu chuyện nào không? Nói cùng chúng ta nghe một chút, trên đường giải buồn cũng hay.”
Đây là cách khen ngợi Triệu đại tẩu tốt nhất, làm sao có thể không? Quan phu nhân cũng tốt, nương tử thương hộ gia cũng tốt, ở trên thuyền vừa đi mấy tháng, sao lại không nói chuyện được? Bọn họ dọc theo đường đi nhìn thấy nhiều người, nghe chuyện xưa cũng nhiều. Đồng sự trong lúc đó còn có bát quái, còn có trao đổi kinh nghiệm quý báu. Quả thực muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, xem chừng thơ văn cảnh đẹp Tần Hoài là nhờ có công lao của bọn họ.
Trên Kinh Hàng Đại Vận Hà, đi nửa tháng thời gian, đây là ngày đêm đi thuyền, tốc độ coi như mau. La Y nhốt ở trên thuyền sắp nổi điên, mỗi ngày xem sách, chơi cùng con, cờ nhảy cờ năm quân, nghe chuyện xưa, vân vân. Nhưng vẫn nhàm chán. Cuối cùng khi tiếp tế ở ven đường, ngay cả trò ném thẻ vào bình rượu cũng được nàng lôi ra, xem như là một phương pháp rèn luyện thân thể nhỉ? Lại nhân dịp giết gà, lấy lông gà làm quả cầu, thế này mới tìm được việc làm, giải thoát rồi.
Triệu đại tẩu thiếu chút nữa kinh rơi cằm, cười gượng: “Phu nhân rõ là… tài tình.”
La Y đang đá quả cầu, thở hổn hển nói: “Triệu đại tẩu đừng nói ra ngoài, cái này là sau cánh cửa đóng kín chơi thôi.”
Triệu đại tẩu nghe nói như thế mới không sợ nữa: “Cũng phải, đi thuyền nhàm chán.”
La Y không phải người bận tâm ánh mắt người khác, nói thật là con một 9x, không duy ngã độc tôn coi như khách khí rồi, đa số đều theo đuổi phô trương hoa lệ, sống được gọi là muôn màu muôn vẻ. Nhiều năm tôi luyện như vậy, còn không đến mức dao động căn cơ giáo dục của nàng. Chỉ là quan phu nhân phía sau cánh cửa đóng kín đá quả cầu, bị người làm bát quái truyền đi sẽ không tốt, bèn nói: “Cũng là vì xương cốt, hàng năm không vận động dễ dàng huyết khí không thông. Không nói cái khác, sinh con sẽ gian nan.”
Triệu đại tẩu bừng tỉnh đại ngộ: “Cũng phải, ta thường nghe nữ quyến nhân gia đại hộ nhàn thoại, có nhiều người không dễ sinh.” Nói còn ái muội cười: “Nhiều con nhiều phúc mà.” Được, vị này coi như là một trong những bí phương sinh con rồi.
La Y còn nghe không hiểu, chỉ nói: “Ta thường thấy hạ nhân và tá điền trong trang khó sinh cực ít. Đó là nguyên nhân bọn họ đi lại nhiều.”
”Thì ra là thế. Chúng ta không hiểu lắm, còn tưởng rằng mỗi người đều có phúc khí như phu nhân đây.” Triệu tẩu tử không cho là đúng, ngồi bất động tận hưởng phúc, sao lại có chuyện khó sinh chứ? Vị phu nhân này chắc chưa thấy mệt quá thành bệnh à?
La Y cười cười, nếu nói tư tưởng nhân dân ngu muội, cũng quả thật. Năm đó nàng theo cha mẹ về nguyên quán, ở đó là thế kỷ 21, rất nhiều cấm kị không phù hợp thường quy vẫn được lưu hành. Những người này nói không hiểu, còn nữa, ngươi dựa vào cái gì dao động nhận thức của người khác mấy thập niên? Ngộ nhỡ mình nói sai thì sao? Ai nói truyền thống sẽ là ngu muội? Nàng rất sâu ấn tượng đó là, có câu nói rất lưu hành “Sữa mẹ không tốt bằng sữa bột “, đó là đề tài mới. Kết quả thế nào? Có đôi khi nếu nói tư tưởng mới, vẫn không tin cậy bằng những thứ trăm ngàn năm.
Nhìn biểu hiện Triệu tẩu rõ ràng không tin, nàng không giải thích nhiều. Chỉ dặn lại chớ nói ra ngoài, vốn bị người thấy cũng coi như ngoài ý muốn, nàng không muốn mở rộng ở đây. Triệu đại tẩu quả thật chứng kiến nhiều, ngày thường nói chuyện cười, đại đa số không đề cập nội tình nhà quan. Nhiều nhất nói bát quái tiểu thiếp nhà ai thôi. Dân không cùng quan đấu, mồm rộng không có kết cục tốt. Bà ta mới không ngốc ồn ào chung quanh chuyện của quan quyến(*), lại không phải sống đủ rồi. [quan quyến = gia quyến nhà quan lại]
Sau khi La Y dùng quả cầu giết thời gian thuận tiện giảm béo thành công, bọn họ rốt cục cũng vào Trường Giang. Đừng cao hứng quá sớm, ngày lành còn ở phía sau!