Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 4: Mẹ ruột


Đọc truyện Thứ Xuất Thứ Xuất – Chương 4: Mẹ ruột

La Y mang theo
tâm tình nặng nề muôn phần quay trở lại Nhị phòng. Nàng gượng cười dâng
bức thư tín lên, trong lòng không ngừng mặc niệm: cười rạng rỡ một chút, cười rạng rỡ một chút, vị trước mặt này chính là chủ mẫu của mi đấy!
Nghĩ đến đây La Y càng thêm buồn bực, không ngờ lại có thể nhận sai mẫu
thân! Đúng là cẩu huyết!

“Tam nha đầu, con làm sao vậy?” Hoàng thị rốt cuộc cẩn thận phát hiện thần sắc của La Y không được tốt lắm.

La Y cả kinh, cố cười nói: “Con đã quên mất dáng vẻ của phụ thân nên sợ phụ thân tức giận.”

“Đừng sợ, nhân lúc phụ thân con còn chưa có trở về nhanh chóng chuẩn bị cho
tốt việc học tập của con đi, đến lúc đó ông ấy thấy con mọi thứ đều tốt
tự nhiên sẽ vui vẻ thôi.” Hoàng thị lơ đãng nói.

La Y vỗn dĩ
không thân thuộc với Hoàng thị, đặc biệt lúc này trong đầu lại toàn là
“đích mẫu, kế nữ đấu pháp đại toàn thư” nên càng sợ đến mức không dám
động đậy, khiến cho Hoàng thị nhìn cũng cảm thấy buồn cười: “Nhìn muội
muội con xem, nghe thấy phụ thân liền sợ đến như vậy làm cho ta nhớ đến
nhị ca của các con, lúc nghe lão gia nói muốn kiểm tra bài thì bộ dạng
của nó cũng y hệt như vậy.”

“Muội ấy mấy ngày nay đều như vậy, từ khi tỉnh lại vẫn luôn bám lấy con giống như là sợ con bỏ rơi muội ấy
vậy.” Cẩm Tú cũng cười rộ lên.

La Y quẫn bách nhìn khuôn mặt tươi cười của Cẩm Tú, tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, ít
nhất có người tỷ tỷ như vậy cũng không tệ lắm không phải là loại người
khẩu phật tâm xà. Nghĩ đến đây La Y lại thầm tự mắng mình ngu xuẩn, loại người khẩu phật tâm xà liệu sẽ mang nàng đi khắp nơi, còn dạy nàng cái
này cái kia sao? Mặc kệ, cứ tin tưởng trước rồi tính sau, bằng không thì nàng cũng chẳng còn biện pháp nào khác.

La Y lập tức ổn định tinh thần: “Nào có người làm tỷ tỷ nào giống như tỷ vậy, biết rõ là muội sợ vậy mà còn cười muội.”

Cẩm Tú đột nhiên nghiêm trang: “Muộn lo lắng vốn cũng không sai, phụ thân
từ trước đến nay đều rất nghiêm khắc, không chỉ riêng nữ tắc mà ngay cả
Tứ thư cũng phải học thuộc lòng, dù sai một chữ cũng phải chịu đánh mười đại bản!”

“Hả?”

Gấu nó chứ! La Y nhất thời xung động liền quên béng mất mình đang ở trong phòng của chủ mẫu, nhanh chóng phóng
vọt ra ngoài như viên đạn, vừa chạy vừa giục Dữu Tử: “Mau mau, đem toàn
bộ sách vở của ta đem ra đây.”

Mọi người trong phòng đều giật
mình cười vang, Hoàng thị vừa cười vừa chỉ vào Cẩm Tú cười đến thở không ra hơi còn Cẩm Tú thì nhớ đến bộ dạng gà bay chó sủa kia của La Y cũng
cười ngặt nghẽo đến chảy cả nước mắt. Chuyện này về sau trở thành một
trong những chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời của La Y, thường bị cả
nhà từ trên xuống dưới đem ra để đùa giỡn nhưng chuyện đấy để nói sau.

Ở thời đại này giao thông vẫn chưa thực sự thuận tiện, Quý Châu lại là
vùng núi non xa xôi cho nên cái thứ gọi là “ngày trở về” của Nhị lão gia bất quá chỉ là đoán định, chính xác hơn chỉ là xác định hồi kinh mà
thôi. Cứ như thế chờ đợi hơn ba tháng, Tiêu gia mới nhận được tin tức
chính xác nói là đã đến Thông Châu. Thì ra là vị phụ thân kia của nàng
đã đi từ Hồng Giang đến Tư Giang rồi sau đó lại xuôi theo dòng Trường
Giang vòng qua Kinh Hàng Đại Vận Hà. Tuy rằng đi như vậy quãng đường sẽ

dài hơn gấp đôi nhưng lại thoái mái hơn so với đi đường bộ, hơn nữa khi
đến Trường Giang vì xuôi dòng nên hành trình cũng nhanh hơn so với đi
đường bộ núi non trùng điệp, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là
không bị say tàu.

Hoàng thị sau khi nhận được tin liền mang theo
nhi tử, nô bộc cùng nhau chờ đợi ở thượng phòng. La Y cũng hiếm khi được gặp mặt các huynh đệ trong nhà, Cẩm Tú liền nhân cơ hội này đem mấy vị
huynh đệ từ lớn tới nhỏ, theo thứ tự lần lượt giới thiệu một lần.

Đầu tiên là Đại thiếu gia Đại phòng Thiệu Thế rồi lần lượt đến Nhị thiếu
gia Nhị phòng Thiệu Hi, Tam thiếu gia Đại phòng Thiệu Thuật, Tứ thiếu
gia Đại phòng Thiệu Y, còn có Ngũ thiếu gia Thiệu Thừa và Lục thiếu gia
Thiệu Long của Tam phòng. Trong số đó La Y chỉ có ấn tượng với Tứ thiếu
gia Thiệu Y, nghe nói tấm vải lụa thêu hình chim bói cá vô cùng sinh
động đặt ở trong phòng của nàng chính là do vị thiếu gia này đưa qua. La Y ngẫm lại xuất thân của bản thân mình liền nhỏ giọng quay lại hỏi Dữu
Tử: “Tứ thiếu gia… là thứ xuất sao?”

Dữu Tử gật đầu: “Tứ thiếu gia là do nha hoàn hồi môn của Đại phu nhân, Chu di nương sinh ra.”

“Nhà chúng ta còn có những ai là thứ xuất nữa?”

“Còn có Tứ cô nương, bởi vì Nghiêm di nương lúc sinh Tứ cô nương bị rong
huyết nên qua đời, cho nên từ nhỏ Tứ cô nương đã luôn ở bên cạnh Tam phu nhân.”

La Y gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nàng vốn còn muốn hỏi xem
mình có phải là sau khi sinh hạ xong liền được ôm đến cho Nhị phu nhân
nuôi hay không nhưng ngẫm lại lại thôi, vấn đề này vẫn là để lén lút hỏi sau thì an toàn hơn. Kể từ sau khi biết bản thân mình là thứ xuất, La Y lại có chút cảm giác chim sợ cành cong huống chi mẹ ruột nàng lại đi
theo phụ thân đến nơi bổ nhiệm càng làm cho nàng nôn nóng không thôi. Ai mà biết được người mẹ ruột này có ỷ sủng mà kiêu hay không? Liệu có
kiểu vừa trở về liền ra tay chỉnh đốn chủ mẫu hay không? Nếu không thì
lại giống như thời điểm mới bước chân vào cửa ầm ầm ĩ ĩ? Chỉ một chữ
thôi, đó chính là thảm!

Cũng không biết đã đợi bao lâu, phỏng
chừng chân của Đại tẩu tử Triệu thị cũng đã đứng đến mức tê cứng mới
thấy một phụ nhân mặc áo ngoài màu lục mang theo một bà tử cùng ba nha
đầu đi tới quỳ lạy khấu đầu với lão thái thái.

“Nô tỳ thỉnh an
lão thái thái, lão gia sai nô tỳ tới trước chuyển lời cho lão thái thái
nói là lão gia tới thỉnh an lão thái gia trước rồi sau đó mới tới đây
được!”

Lão thái thái nét mặt đầy vui mừng: “Được! Được! Đây là Trương di nương sao?”

“Chính là nô tỳ, làm phiền lão thái thái phải nhọc tâm nhớ tới, thật khiến
cho nô tỳ tổn thọ.” Trương di nương cúi đầu ngoan ngoãn trả lời.

“Ha ha! Sao ta có thể không nhớ chứ! Ngươi đi theo Lão Nhị nhiều năm như
vậy không có công lao cũng có khổ lao.” Lão thái thái cười nói: “Lệ Vân, đem chiếc vòng vàng chạm hoa sen hôm trước ra đây thưởng cho Trương di
nương.”

Trương di nương lập tức dập đầu tạ ơn rồi tiếp tục thỉnh
an mấy vị phu nhân cùng các cô nương ở trong nhà. Dù sao Trương di nương cũng là thiếp thất của trưởng bối cho nên mấy vị cô nương đều vội vàng
đứng dậy, nghiêng người né qua một bên. Sau một hồi chào hỏi kính lễ,

Trương di nương liền thành thục đứng ở phía sau Hoàng thị nhưng ánh mắt
lại không nhịn được gắt gao nhìn chằm chằm La Y.

La Y ngồi ở phía dưới Tam phu nhân, từ chỗ Hoàng thị nhìn xéo sang vừa vặn đối diện với
ánh mắt của Trương di nương. Nàng nhìn thấy Trương di nương cắn chặt
môi, thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng. La Y hít sâu một hơi cố gắng ép nước mắt trở về, nàng cũng nhớ tới mẹ ruột của mình nha.

Đúng
lúc này thì Nhị lão gia tới, lão thái thái liền ôm chầm lấy nhi tử òa
một trận khóc lớn. Trong thượng phòng liền lập tức biến thành khung cảnh người người khóc lóc, Trương di nương mượn cơ hội này cũng kìm nén rớt
ra mấy giọt nước mắt nhưng rốt cuộc cũng không dám sảng khoái khóc lên.
La Y cũng nhân cơ hội này đem tất cả ủy khuất kìm nén mấy tháng từ khi
xuyên qua cho đến nay phát tiết một phen. Ngay đến cả Cẩm Tú và Nhị ca
Thiệu Hi cũng đều nước mắt lưng tròng cho nên hành động của La Y cũng
không đến nỗi khiến người khác kinh ngạc. Ngược lại, cử chỉ của Hoàng
thị vẫn rất đoan trang, còn đi đến khuyên nhủ lão thái thái.

Sau
một hồi khóc lóc, cuối cùng Nhị lão gia cũng chính thức dập đầu thỉnh an lão thái thái sau đó đến lượt đám tiểu bối lần lượt đi lên hành lễ với
Nhị lão gia. Đợi đến khi thỉnh an xong xuôi, toàn bộ người của Nhị phòng liền vây đỡ Nhị lão gia trở về rửa mặt nghỉ ngơi, đợi buổi tối ăn bữa
cơm đoàn viên.

Trở về trong viện, Trương di nương liền dập đầu
thỉnh an Nhị phu nhân sau đó dâng lên sổ sách. Hoàng thị ngồi cả một
ngày trời có chút không chịu nổi, Cẩm Tú và La Y vội vã một người bưng
trà, một người rót nước phối hợp vô cùng ăn ý.

Hoàng thị phất tay một cái: “Được rồi, Trương di nương cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối không cần tới chỗ ta cứ ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt.” sau đó
lại đem một đôi trâm Kim Hoa đã sớm chuẩn bị từ trước thưởng cho Trương
di nương:

“Ngươi đã thay ta hầu hạ lão gia nhiều năm như vậy, khổ cực cho ngươi rồi.”

“Hầu hạ lão gia cùng phu nhân vốn là bổn phận của nô tỳ, câu nói này của phu nhân nô tỳ thật không dám nhận.” Trương di nương kính cẩn đáp lời.

“Người một nhà thì không cần phải nói những lời khách sáo đó, lui xuống trước đi.”

“Vâng.”

Chờ Hoàng thị nằm xuống, Cẩm Tú cười nói: “Nơi này đã có ta, muội đi thăm di nương trước đi.”

La Y lắc đầu: “Thời gian còn nhiều, như vậy cũng không hợp quy tắc lắm.”

“Hà tất phải giữ kẽ như vậy? Di nương nhất định rất nhớ muội.”

La Y vẫn còn do dự một chút.

“Đi đi, tuy rằng nói lễ pháp phải theo nhưng mẫu tử cũng là thiên tính. Ta giúp muội chịu trách nhiệm.”

Đối với Trương di nương phỏng chừng ngay cả La Y trước kia cũng không có ấn tượng gì sâu sắc. Theo như phát biểu của Dữu Tử, không nói đến chuyện
nàng vừa sinh ra đã được đưa đến chỗ mẹ cả nuôi dưỡng, ngay đến cả phụ
thân một lần cách biệt này cũng chính là vừa tròn sáu năm vì vậy suy ra

cho dù là La Y trước kia chắc cũng không nhớ được là bao huống chi là
bản giả mạo như nàng. Nhưng ý tốt của Cẩm Tú lại không thể cự tuyệt bởi
vậy La Y chỉ đành gật đầu, hành lễ với Cẩm Tú rồi rời khỏi chính phòng.

Nhị viện đúng là trạch viện điển hình của một gia đình giàu có, chính viện
đương nhiên là địa bàn của Hoàng thị, phía trước là phòng chính tương
đương phòng khách ở hiện đại hoặc phòng sinh hoạt chung, phía sau là
phòng ngủ. Phía đông chính phòng là ba tiểu viện, viện ở phía trước là
của Nhị thiếu gia Thiệu Hi, tiếp đến là tiểu viện của hai tỷ muội Cẩm Tú và La Y, tiểu viện nhỏ nhất bởi vì Nhị phòng ít người nên thưởng cho
Trương di nương ở. Thực ra sắp xếp vị trí như vậy là hơi ngược vì thiếp
thất vốn là nên ở tại chính phòng của đông sương, bởi vậy khi La Y từ
phòng của Hoàng thị ra ngoài đi qua bán nguyệt môn là đã tới tiểu viện
phía đông.

Tiêu gia mặc dù là dòng dõi thư hương nhưng cũng không quá đặt nặng lễ nghĩa thi thư, cũng không đặt tên này nọ cho tiểu viện, chỉ gọi đơn giản là viện của Đại phu nhân…vv. Riêng viện của lão thái
thái theo thói quen vẫn luôn gọi là thượng phòng nhưng trên thực tế thì
viện nào cũng đều có thượng phòng.

La Y bước vào tiểu viện nhưng
lại không nhìn thấy nha hoàn nào đứng bên ngoài. Di nương chỉ được có
một nha đầu hầu hạ làm những việc như quét dọn vẩy nước, nhưng vẫn là
nha đầu dưới danh nghĩa của Hoàng thị. La Y đành phải đứng ở ngoài cửa
hỏi: “Di nương có rảnh không?”

Chủ tớ Trương di nương ở bên trong nhất thời không nghe ra được là ai bèn tùy ý đáp: “Vào đi.”

La Y vén rèm bước vào, dọa cho bọn họ giật nảy người. Trương di nương mặc y phục thường ngày, mái tóc mới gội còn chưa kịp khô được búi thành một
búi lỏng lẻo sau gáy, giật mình từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt tươi cười:
“Cô nương sao lại tới đây? Là phu nhân có điều gì sai bảo sao?”

Chính bản thân La Y cũng không biết phải ở chung với người mẹ ruột này như
thế nào, Trương di nương lại câu nệ như vậy khiến cho nàng càng không
biết phải làm sao. Tốt xấu gì Trương di nương cũng là mẹ ruột của khối
thân thể này, quả thật là thân cũng không được mà lạ cũng không xong.
Còn nữa nha, gặp mẹ ruột của mình liệu có phải hành lễ hay không đây?

Còn may Tứ nhi cũng coi như là cơ trí nói: “Cô nương mời ngồi xuống, để em đi châm trà.”

La Y thuận thế ngồi xuống, gượng cười giải thích: “Mùa xuân trước con vô ý bị ngã xuống nước, bị hoảng sợ một trận, đến khi tỉnh lại thì không còn nhớ được gì cả. Nếu có gì không đúng kính xin di nương đừng trách móc!”

Trương di nương lúc trước cũng không biết chuyện này, hiện thời nghe thấy vậy
liền cảm thấy tâm can tỳ phổi đều xoắn thành một mối, run giọng hỏi:
“Vậy hiện thời… không còn gì đáng ngại chứ?”

“Thật sự không sao!” La Y lắc đầu: “Chỉ là không còn nhớ rõ chuyện lúc trước nữa.”

“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt rồi!”

Có nhớ lại được hay không cũng không cần phải vội, chỉ cần thân thể khỏe
mạnh là được rồi! Đương nhiên, Trương di nương còn muốn hỏi xem nữ nhi
cuộc sống hàng ngày có tốt hay không nhưng những lời này nếu như là nói
với Cẩm Tú hoặc bất kỳ người nào của Tiêu gia thì có lẽ cũng chỉ được
coi là một câu nói khách sáo của những người quen lâu ngày không gặp
nhau mà thôi nhưng đây lại là nữ nhi thân sinh của bà, nếu như hỏi như
vậy thì giống như là đang hoài nghi mẹ cả chiếu cố không tốt nhưng nếu
không hỏi thì bà lại không yên lòng. Trương di nương do dự một hồi, nhất thời khiến cho bầu không khí trong phòng lại trở nên tẻ ngắt.

Cũng may Tứ nhi rất xứng với chức đội viên dập lửa cứu hỏa, liền lập tức
tiếp lời: “Di nương, không phải ở Quý Châu người đã mua rất nhiều loại
đồ chơi kỳ quái đó sao? Hay là người lấy ra cho cô nương xem một chút?”

La Y như người chết đuối vớ được cọc, cuối cùng cũng tìm được đề tài: “Di nương, ở Quý Châu có nhiều thứ lạ lùng lắm sao?”


Trương di nương cũng phản ứng kịp: “Nhiều lắm! Chỗ đó không có nhiều người
Hán, đa phần đều là người tộc Miêu. Ngày thường bọn họ đều chỉ mặc xiêm y Thổ Bố màu đen hoặc xanh không thu hút chút nào, nhưng đến dịp lễ tết
hoặc là ngày cưới gả nữ nhi, mọi người liền đem tất cả trang sức bằng
bạc ra đeo lên người, khiến cho cả người đều trở lên sáng choang lấp
lánh. Hơn nữa xiêm y của bọn họ đều đen sì sì, nếu như không phải cổ tay áo và viền váy được viền bằng một chút chỉ màu thì quả thực rất giống
với y phục của người đang phải chịu tang.”

La Y nhìn vị học giả “chủ nghĩa Đại Hán” ở trước mặt mình, khóe miệng co rút nói:“Chắc là do bọn họ không có nhiều tiền bạc.”

Nội tâm La Y một mặt OS một mặt chửi thầm trong bụng “Mịa, ngươi mới vội về chịu tang, cả nhà ngươi đều vội về chịu tang! Kiếp trước lão nương đây
là người Động tộc lúc thi vào trường cao đẳng còn được ưu tiên 20 điểm
đấy!” Đồng chí La Y hết sức bi phẫn

Trương di nương hoàn toàn
không phát hiện ra biểu hiện bất thường của La Y, vui vẻ nói: “Tuy là
nói như vậy nhưng tiền bạc của bọn họ hoàn toàn không kém gì chúng ta
đâu! Tuy nhiên tiền đó chúng ta cũng không sử dụng được.”

Bà quay đầu lại kêu: “Tứ nhi, ngươi đem những trang sức bằng bạc để trong chiếc rương bằng gỗ sam lớn ở bên kia qua đây cho cô nương xem thử.”

Tứ nhi đào bới ở trong đống hành lý một hồi không lâu sau bèn đem ra một
chiếc rương gỗ, vừa mở ra liền nhìn thấy bên trong đầy ắp nhưng tấm vải
thêu phong cảnh Động tộc, Miêu tộc cùng với đồ trang sức, trâm cài, vòng tay, khuyên tai. La Y cẩn thận nhìn kĩ, thì ra tầng phía trên toàn bộ
đều bằng bạc còn ở phía dưới là bằng đồng. Trương di nương có chút xấu
hổ: “Ta chỉ có một chút đồ như vậy, sợ là không vừa mắt cô nương.”

La Y cũng không nói gì chỉ dùng hành động để chứng minh: “Chiếc lược này
thật thú vị hay là di nương tặng cho con đi.” Ách, là rỗng ruột…

Trương di nương vui mừng đẩy chiếc rương về phía La Y: “Nếu như cô nương thích thì cầm cả đi, cầm lấy để thưởng cho người khác cũng được, đó cũng là
một cách để biểu thị tấm lòng đấy.”

“Ừm…” La Y túng quẫn
đành phải nói lảng sang chuyện khác: “Di nương đi bằng đường thủy, chắc là cũng đi qua Giang Nam phải không?”

Trương di nương nghe vậy
thì hoàn toàn hưng phấn, nhanh chóng kêu Tứ nhi mang tơ lụa, ô lụa, đồ
chơi bằng trúc mang về từ Giang Nam đem ra, lại đem ra cả đặc sản của
các vùng Giang Tô, Sơn Đông, Hà Bắc. La Y trố mắt nhìn một đống đồ bày ở trước mặt, nhìn thấy toàn bộ đều là những thứ mà các tiểu cô nương ưa
thích thì mắt không khỏi đỏ lên.

“Cô nương đừng khóc, di nương cũng không có vật gì tốt, con đừng chê cười.”

“Con rất thích, tất cả chỗ này đều tặng cho con đi, chỉ là người đừng cười con mặt dày là được.”

Đối với mỗi một người mẹ mà nói thì không có gì khiến cho họ vui vẻ hơn là
được con gái yêu cầu làm nũng. Trương di nương quả nhiên vô cùng cảm
động, cố nén nước mắt đem tất cả đồ gói thành một bọc lớn đưa cho La Y:
“Cô nương trở về đi, thượng phòng sợ là sắp chuẩn bị truyền dùng cơm.
Nơi này của ta cũng không phải là chỗ tốt, về sau… về sau đừng tới nữa,
để người khác nhìn thấy sẽ không tốt!”

La Y bất đắc dĩ nhận lấy
bọc đồ: “Những đồ trang sức bằng bạc này con cũng không dùng được hay là di nương cứ giữ lấy.” Trang sức có thể đổi thành tiền tiêu a!

“Ta cũng không có chỗ nào cần dùng đến!” Trương di nương cự tuyệt: “Hơn
nưa, con cầm những món đồ này cùng chia sẻ với các tỷ muội, những thứ đồ linh tinh này vốn không đáng tiền. Trang sức con cũng đừng giữ lấy cả,
lấy ra một nửa tặng cho Nhị cô nương, nói là tấm lòng của ta.”

Nhìn ánh mắt tha thiết của bà, La Y không dám cự tuyệt, cũng không nhẫn tâm
cự tuyệt. Tứ nhi liền cầm lấy bọc đồ chuẩn bị đưa La Y trở về phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.