Thu Vũ Vi Lương (Mưa Thu Chớm Lạnh)

Chương 33: Mưa thu chớm lạnh


Đọc truyện Thu Vũ Vi Lương (Mưa Thu Chớm Lạnh) – Chương 33: Mưa thu chớm lạnh

Thất thần hơn nửa tiếng đồng hồ, Khưu Thiên cuối cùng cũng chịu đứng lên, thay khăn lạnh trên trán Lâm Nhược Thần, nhìn nhìn thời gian, đã qua mười rưỡi tối, hơn một giờ trước còn đắc ý rung đùi bảo mình sắp khỏi, hiện tại đã ở đây xoắn ruột xoắn gan. Quả nhiên là cái tên bartender miệng quạ đen. Khưu Thiên rủa thầm trong lòng.

Nhẹ nhàng nhón hai chân đi tới phòng khách, trên bàn lớn giữa phòng để một ít tạp chí linh tinh và một quyển sổ phác thảo, Khưu Thiên tiện tay sắp xếp lại, giữa chừng phát hiện ra một trang phác thảo viết mấy dòng ngay ngắn, đập vào mắt là hai chữ: Khuyết điểm.

Khưu Thiên ngẩn ra, vội vàng đặt quyển phác thảo xuống, đem năm bọc cháo vừa mua mở nắp ra để nguội, xong đâu đấy mới quay lại bình tĩnh ngồi trên sô pha, cầm sổ lên đọc.

Anh có thể khẳng định, đây chính là bản “Ưu khuyết điểm của cuộc sống hai người” mà cậu đã từng nói, hơn nữa đối tượng được nhắc tới chính là anh, bởi vì dòng khuyết điểm đầu tiên ghi rõ ràng: Bạn trai cũ rất nhiều…

Khưu Thiên cười khan mấy tiếng, tiếp tục xem, tổng cộng cũng chỉ có sáu mục.

1. Bạn trai cũ rất nhiều, có vài người mình còn quen biết, cảm giác không tốt lắm.

2. Tính tình trẻ con, không lo nghĩ, trời có sập xuống cũng chỉ bày ra vẻ mặt chả sao cả.

3. Rõ ràng không hề ngốc, lại rất ngốc, đôi khi hành động chẳng hề suy xét gì.

4. Chẳng biết đầu óc suy nghĩ cái gì, tư duy rất kỳ lạ.

5. Dễ xúc động! Hơn nữa một khi phát hiện mình xúc động, sẽ lại càng xúc động!

6. Chưa từng yêu, sẽ dễ sinh ra ảo tưởng đối với tình yêu.

Ừm, không có cách nào phản bác, nên thôi xem mục ưu điểm là được rồi, Khưu Thiên trốn tránh lật tới mấy trang kế tiếp, trang nào trang nấy đều kín chữ, bèn quay trở lại trang gần nhất, bắt đầu đọc kỹ.

1. Dịu dàng, biết săn sóc, lúc nào cũng đặt mình ở vị trí thứ nhất.

2. Luôn khiến mình rất vui, còn có tính hài hước.


3. Rất để ý các món ăn, mình không sợ ăn phải các sản phẩm làm từ đậu nành.

4. Tuy rất ngốc, nhưng mọi điều nhỏ nhặt mình nói đều ghi nhớ kỹ.

5. Không bao giờ để tâm sự trong lòng, có chuyện gì cũng nói thẳng ra, dễ hiểu nhau.

6…

Rất nhiều mục, đều là những việc liên quan đến phong cách của hai người khi ở cạnh nhau, cũng là những việc anh nguyện vì làm vì cậu, nhưng có một số điểm anh thực sự không rõ.

15. Có thể giới thiệu mình làm bạn với Thái hậu và Tiểu Thành.

Làm bạn với Thái hậu với Tiểu Thành có chỗ nào tốt? Lông mày Khưu Thiên nhăn tít lại, cái này gọi là mua một tặng hai sao?

27. Không dính dấp, ngọt mà không ngấy, hương vani thơm dịu.

Này là đang miêu tả bánh dẻo mà? Hay là đang nói anh không quá quấn quýt lấy cậu, để cho cậu vừa đủ không gian một mình?

Dạ dày Khưu Thiên bắt đầu xoắn lại.

32. Như mưa mùa thu, lạnh vừa đủ, khoan khoái dễ chịu.

Sao tự dưng lại nói đến mưa? Tóc trên đầu Khưu Thiên đã muốn quắn vào với nhau rồi. Câu này tuy anh không hiểu lắm, nhưng lại có cảm giác thân thuộc không nói nên lời.

45. Có thể chơi đùa với Tiểu Nhược, hơn nữa sau đó vẫn sống sót.


Cái này mà gọi là ưu điểm gì chứ a a a! Tim gan phèo phổi của Khưu Thiên gần như đã cuộn thành một khối, dù anh có là M đi nữa, cũng không thể tùy tiện để người ta đem ra chơi đùa được, Thái hậu, Tiểu Thành, Tiểu Nhược, ba người liên kết lại, muốn nửa đời sau của anh rơi vào địa ngục luôn sao!

A, thôi, tưởng tượng mà làm gì. Khưu Thiên thở dài. Ưu điểm có nhiều hơn nữa cũng không thể thay đổi được quyết định của cậu, việc đã không thành, đừng mơ mộng thì hơn.

Khưu Thiên đứng dậy thay khăn ướt, cất cháo đã nguội vào tủ lạnh, rồi đến trước tủ sách định tìm vài quyển đọc cho đỡ buồn, đập vào mắt là hai chiếc ly sứ và ly gỗ anh tự tay làm, dựa song song vào nhau, trên vị trí dễ nhìn nhất của giá sách. Anh chọt chọt hai chiếc ly, rút một quyển tiểu thuyết ra giải sầu qua đêm.

Hơn hai giờ, cơn sốt của Lâm Nhược Thần đã lui, anh cầm lấy khăn mặt, vào phòng tắm giặt lại dưới bồn rửa, nước chảy ào ào, lạnh vừa đủ, rất thoải mái…

Đột nhiên, Khưu Thiên chợt hiểu ra ý cậu! Ở bên cạnh anh, cũng như dầm mình trong cơn mưa thu vừa chớm, lành lạnh, dịu êm.

Thái hậu từng nói anh chính là mùa thu, không băng không nhiệt, không yêu cuồng si, không hận thấu tủy, dù nhiệt tình đến mấy cũng không thể sôi trào, tâm lạnh nhạt nhưng lại chẳng vô tình, dưới ánh mặt trời không bừng bừng nhiệt huyết, gặp mưa to cũng chẳng vội ưu sầu.

Vậy mà, một kẻ lãnh đạm đến tận cùng như anh, Lâm Nhược Thần lại cảm thấy vừa hợp.

Mưa thu chớm lạnh, dịu dàng vô thanh, nguyện đắm mình dài lâu.

“Ha ha ha…” Khưu Thiên nhịn không được cười ra tiếng, trái tim chưa bao giờ cảm thấy đủ đầy như hiện tại, hơi lạnh ấy men theo dòng nước, từ đầu ngón tay chảy vào tận trăm xương ngàn mạch.

Tiểu Nhược đã từng nói: “Chỉ cần biết người kia tồn tại là tốt rồi, nghĩ đến người kia có thể tiếp thêm cho tôi sức mạnh, là đủ rồi.” Cuối cùng Khưu Thiên đã cảm nhận được sâu sắc những lời đó, người kia, có thể cho anh thêm sức mạnh, thêm dũng khí, vậy là đủ rồi, đừng tham lam vọng tưởng gì hơn nữa, mong muốn nhiều chỉ đau khổ mà thôi.

Tôi đã khỏi rồi. Khưu Thiên nhìn bản thân mình trong gương, cười lên thành tiếng. Tôi chỉ giặt một chiếc khăn mà lành bệnh, Archimedes phải nằm trong bồn nước nửa ngày mới phát minh ra định luật, tôi thật là mạnh mẽ quá đi thôi.

Tiếng cười trong phòng tắm còn quẩn quanh chưa dứt, Khưu Thiên chợt nghe thấy âm thanh của Lâm Nhược Thần truyền đến từ bên ngoài, bèn vội vàng chạy đến chỗ cậu.

“Tôi định vào toilet…” Lâm Nhược Thần chống tay lên nệm giường, cơ thể dường như đã có sức lực, không còn run rẩy như lúc đầu.


Khưu Thiên đỡ cậu đến WC, quay lại hâm hai chén cháo trong lò vi sóng, rồi đỡ cậu trở lại giường, bưng cháo lên thổi thổi.

“Nào, ăn vài muỗng, xong uống thuốc rồi hẵng ngủ.” Anh đưa muỗng đến trước mặt cậu.

“Để tự tôi, giờ khỏe hơn rồi, sẽ không làm đổ đâu.” Lâm Nhược Thần nhỏ giọng kháng nghị, Khưu Thiên bật cười nhét muỗng vào tay cậu, lại chạy đi lấy một chén khác.

“Em ăn anh cũng ăn,” Khưu Thiên ngồi trên sàn nhà, bên cạnh giường, thấy bàn tay cậu cầm muỗng chi chít những vết châm.

“Sao lại nhiều vết thế?”

“Lúc đó truyền nước, phải tìm ven,” Giọng của cậu đã có sức hơn, “Ven của tôi rất khó thấy, bình thường có khi tìm mất năm mười phút, lần này chỉ đâm vài cái đã được, vậy là tốt lắm rồi.”

“Tốt?” Khưu Thiên há hốc mồm, “Thế còn không tốt thì sao?”

“Ờ thì, trực tiếp cắt ngón tay luôn,” Lâm Nhược Thần lại ăn vài ngụm cháo, mới nói tiếp, “Hồi năm hai trung học tôi đi du lịch Đông Nam Á, bị ngộ độc thức ăn, y tá lúc đó tìm mãi không được ven máu, thế là đâm thẳng vào ngón tay.”

“Không đau à?” Khưu Thiên ngoác hẳn mồm, anh chỉ nghĩ thôi đã đau phát run rồi.

“Lúc đó bụng đau hơn,” Cậu nói, đưa chén cháo còn non nửa cho anh, “No rồi.”

“Sáng mai muốn ăn gì? Em đưa chìa khóa phòng cho anh, thuận tiện ra vào.” Khưu Thiên thấy cậu vừa định mở miệng, đã giành nói: “Đừng mong bảo anh về, em biết là không có khả năng.”

Lâm Nhược Thần im lặng nhìn anh, cuối cùng mới nói. “Trong ngăn tủ đằng kia có túi ngủ, tôi muốn ăn bánh trứng.”

“Ngoan lắm, nào, uống thuốc đi.” Khưu Thiên hài lòng rót nước, lấy thuốc, lôi túi ngủ ra trải, xong xuôi nhìn lên đã thấy Lâm Nhược Thần thiếp đi rồi.

Anh cẩn thận nằm xuống, ngay bên cạnh giường, lúc nãy trò chuyện với cậu, trong ngực vẫn tràn đầy cảm giác yêu thương như thế, nhưng đã không còn khổ sở tuyệt vọng, trái lại, giống như thuở ban đầu mới gặp nhau, tự do tự tại, và… cũng không lâng lâng hạnh phúc như khi đó nữa.

Trong quá khứ, anh ghét mùa thu, vì khi thế gian mở miệng khen ngợi cảnh sắc mùa thu, trong thâm tâm họ vẫn đang hoài niệm mùa hè rực rỡ bên bãi biển, mong mùa đông đến xuýt xoa bên nồi lẩu, và đợi xuân về ấm áp cho ngàn hoa nở rộ, người ta đi qua mùa thu, hững hờ mà vội vã.


Nhưng giờ anh đã hiểu, mùa thu cũng như một trạm dừng chân, có người đi tiếp, có người ở lại. Mùa thu không có gì không tốt, bánh dâu tây không có gì không tốt, chỉ cần gặp được người biết thưởng thức, là tốt rồi.

Sét đánh, trời mưa, trang sách còn tiếp tục lật giở, có lẽ đợi hoa trắng nhỏ khỏi hẳn rồi sẽ mang đến gặp Thái hậu, ngày mai nhất định phải báo cho chị mới được. Khưu Thiên nhắm mắt lại, mỉm cười đi vào giấc ngủ.

Thứ bảy, tám giờ rưỡi sáng, Khưu Thiên bị Lâm Nhược Thần đánh thức. Không phải mở miệng gọi anh, mà là trực tiếp nằm đè lên người anh.

“Sao vậy?” Khưu Thiên hãy còn mơ màng, theo phản xạ giơ tay ra ôm lấy thân thể nóng hổi trên người mình.

“Khát nước, định xuống giường thì không có sức, nên té ngã.” Lâm Nhược Thần cũng không giãy dụa, để mặc Khưu Thiên ôm.

“Ừm, ngoan, để anh ôm nào.” Khưu Thiên vẫn chưa tỉnh ngủ, chỉ tuân theo bản năng thành thục của mình mà hành động.

“Ừ.” Lâm Nhược Thần cúi đầu lên tiếng, mặt tựa trên vai anh, những sợi tóc mai chạm vào cổ anh.

Khưu Thiên ôm người ta chẳng hề khách khí, tay còn vô ý thức sờ tới sờ lui khắp nơi, vài phút sau, bất chợt thanh tỉnh, bàn tay đang xoa loạn cũng trở nên cứng ngắc, mồ hôi lạnh sau gáy chảy ròng ròng, trong đầu xẹt qua trăm ngàn ý niệm.

Nhưng nghĩ đi thì cũng nghĩ lại, Lâm Nhược Thần đang bệnh, có lẽ sẽ không đánh anh, hơn nữa còn để anh tùy ý ôm mà không hề cự tuyệt, tức là đang ngầm nói rằng có thể tiếp tục phải không, thật là nhớ nhung thân thể cậu ấy quá, nhưng mà không được, đè người bệnh ra là hành vi không đạo đức, hơn nữa còn có thể lây cảm, nhưng đợi cậu ấy khỏi rồi thì biết bao giờ mới có cơ hội lần nữa chứ, hu hu hu…

“Được rồi, em muốn uống gì? Anh đi lấy.” Khưu Thiên làm bộ bình thản như không có việc gì, vỗ vỗ lưng cậu, “Uống xong anh đi mua bánh trứng cho em.”

“Nước trái cây.” Lâm Nhược Thần chống tay ngồi dậy, chậm rãi trở lại trên giường. “Còn muốn ăn bánh bao đậu đỏ rắc mè.”

Khưu Thiên đứng dậy vào phòng bếp rót nước, trên đường vươn vai giãn gân giãn cốt, thật là, ngủ trên sàn có một đêm mà toàn thân đau nhức, nơi ở của cậu quả thật chỉ thích hợp cho một người sống, đến cả sô pha cũng là sô pha đơn. Anh ra ngoài mua bữa sáng, về hầu hạ cậu ăn xong rồi uống thuốc.

“Muốn ngủ chưa?” Khưu Thiên hỏi. Lắc đầu.

“Có sức đi lại không? Khưu Thiên lại hỏi. Gật đầu.

“Vậy đến nhà anh đi,” Khưu Thiên nhìn gương mặt ngạc nhiên của cậu, “Em ở đây không thích hợp để dưỡng bệnh, nhà anh có sô pha lớn TV lớn, còn có bếp, đi taxi không đến mười phút, nào, đứng lên đi.”

Nhìn Lâm Nhược Thần vẫn còn đang do dự, Khưu Thiên bồi thêm một câu. “Máy tính của anh là màn hình 21 inch, chơi Dark Harbor rất sướng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.