Thu Vũ Vi Lương (Mưa Thu Chớm Lạnh)

Chương 29: Kẻ ngốc nghếch


Đọc truyện Thu Vũ Vi Lương (Mưa Thu Chớm Lạnh) – Chương 29: Kẻ ngốc nghếch

Khưu Thiên đợi đến hơn một giờ, Tiểu Nhược mới gọi.

“Xin lỗi, tôi phải đợi Tiểu Thần ngủ say đã.” Giọng của cô trong điện thoại rất nhỏ, Khưu Thiên có thể nghe thấy tiếng gió thổi bên tai, xem ra cô đang ở ngoài ban công.

“Không có gì, em nói đi.” Trực tiếp cho tôi được chết một cách thoải mái đi.

“Tốt, cũng không nên phí tiền điện thoại. Anh rất ok, lấy tiêu chuẩn của Tiểu Thần mà nói, cùng anh đi nhà sách đi siêu thị đi chợ đêm đều ăn ý mười phần, lần đầu tiên tôi thấy có người đạt đủ mười phần đấy, hơn nữa anh cũng không phải hàng dỏm, tôi sẽ cố gắng nói chuyện với Tiểu Thần.” Tiểu Nhược gần như bắn rap trong điện thoại.

Anh hiểu, cũng giống như tiêu chuẩn của anh là ăn tối, uống cà phê, xem phim, thì tiêu chuẩn của Tiểu Nhược là đi nhà sách, đi siêu thị, dạo chợ đêm.

“Rốt cuộc thì hàng dỏm là ý gì? Còn nữa, hình xăm kia…”

“Hàng dỏm là hàng không thật, anh có học ngữ văn chưa đấy?” Hoa nắp ấm bắt đầu ra uy.

“Tôi biết, nhưng có phải ý em muốn nói tôi là hàng thật không?” Khưu Thiên thật muốn khóc, anh từ nào giờ vẫn luôn là hàng thật mà.

“Ừ, đối với Tiểu Thần anh là hàng thật giá thật, tôi có thể nhìn ra, anh dùng chính bản thân mình để yêu anh ấy, mà chẳng phải lấy tình yêu ra đổi tình yêu, Tiểu Thần khi đi bên anh rất tự nhiên và quen thuộc, bầu không khí này, khi anh ấy ở cùng những người yêu cũ trước kia tôi chưa từng nhìn thấy, những kẻ đó đều là hàng dỏm, lúc đó tôi đã nói rồi mà anh ấy không nghe.”

Toàn thân Khưu Thiên run lên, em gái song sinh của Lâm Nhược Thần thừa nhận anh, so với Thái hậu, với Tiểu Thành, càng làm anh kích động, đến nỗi cô nói cái gì mà dùng tình yêu ra đổi tình yêu, tuy anh không hiểu rõ ràng lắm, vẫn có thể suy ra được đó là lời ngợi khen.

“Tôi là hàng thật, chính xác là hàng thật.” Khưu Thiên vui phát khóc, hóa ra hoa nắp ấm lại biết phân biệt thật giả như thế.


“Đừng vui mừng sớm, dù anh là hàng thật hay hàng giả, Tiểu Thần cũng chẳng muốn mua.” Tiểu Nhược phóng một đao ghim chết Khưu Thiên.

“Em không thể thuyết phục cậu ấy mua sao…” Khưu Thiên nản chí.

“Anh tự đi mà nghĩ biện pháp đẩy mạnh tiêu thụ, mà thực ra, tôi thấy anh ấy cũng có dao động, nếu không đã chẳng chạy tới Đài Trung. Xui xẻo thay lại vẫn gặp anh. Tóm lại tôi chỉ có thể nói với anh rằng, anh ấy có cách sống của riêng anh ấy, người khác không thể can thiệp, hơn nữa anh ấy rất ghét phiền hà.”

“Tôi biết, cậu ấy đã nói chuyện đó với tôi, còn hình xăm thì sao? Tại sao của em lại là nguyên ông mặt trời?”

“Chúng tôi là sinh đôi khác trứng, từ nhỏ đã có cảm giác bản thân mình thiếu mất một nửa, sự hụt hẫng đó rất khó hình dung, nhưng nói chung là ngày ấy khi đi xăm hình chúng tôi đã hẹn nhau, nếu sau này gặp được người có thể lấp đầy khoảng trống đó, sẽ đi xăm một nửa còn lại.”

“Em gặp rồi?” Trên đời này cũng có người trị được Kim Tương Ngọc ư?

“Ừ, nhưng không ở bên nhau.”

“Vì em cũng sợ phiền phức?”

“Không, vì không cùng một con đường, ngoại hình suy nghĩ lối sống, đều không phải là thế giới của tôi.” Tiểu Nhược thản nhiên nói, “Anh không hiểu cũng được, chỉ cần biết rằng người kia có tồn tại, nghĩ đến người kia có thể tiếp thêm cho tôi sức mạnh, là đủ rồi.”

“Tôi hiểu, thật đấy, như Lâm Giác Dân rất yêu vợ, cuối cùng vẫn đi theo cách mạng và hy sinh, có rất nhiều việc trên đời không thể xét đến tình yêu.” Thật ra anh hiểu được, nhưng không cảm nhận được.


“Ví dụ gì kỳ quái thế, nhưng một mặt nào đó cũng đúng,” Giọng Tiểu Nhược dở khóc dở cười, “Anh rất thú vị, suy nghĩ của anh rất khác với tư duy thông thường, hèn gì lúc nào Tiểu Thần nói chuyện với anh cũng cười.”

“Tôi hồi xưa cũng là thanh niên nghiêm túc ngoan ngoãn đó, tiếc là về sau gặp phải người xấu, bị tàn phá 12 năm.”

“Ha ha, anh mà nghiêm túc thì đã chẳng lôi được sự chú ý của Tiểu Thần, nói chung, người anh trai sinh đôi này của tôi thật ra rất lương thiện và dễ mềm lòng, anh vẫn có cơ hội, chỉ là không biết cơ hội nằm ở đâu, mỗi khi Tiểu Thần quyết định việc gì đó đều cần một cơ hội, như một bộ phim một bức ảnh gì đấy chẳng hạn.”

“Tôi biết, người yêu cũng vậy!”

“Không sai, hãy xem ông trời có cho anh cơ hội hay không, nhưng tôi sẽ chỉ trước cho anh ba quy tắc, một đừng dính chặt lấy Tiểu Thần, hai đừng quản lý anh ấy, ba đừng can thiệp quá sâu vào tự do riêng tư của anh ấy, anh ấy cần rất nhiều không gian một mình, giả dụ nửa đêm hai giờ sáng anh ấy muốn dậy ra biển, nếu đã không gọi anh theo, thì anh đừng nằng nặc đi theo.”

“Vì thêm một người nghĩa là thêm phiền não, đúng không?” Khưu Thiên gần như đã hiểu rõ suy nghĩ của cặp song sinh này. “Tôi vốn luôn tôn trọng tự do riêng tư của đối phương.”

“Vô cùng tốt, anh hiểu là được rồi, tôi nghĩ anh hoàn toàn có thể phân định rạch ròi giữa quan tâm và can thiệp, tôi rất có niềm tin ở anh, nói chung tôi sẽ tìm cách nói với anh ấy, anh là hàng thật giá thật mười phần.”

“Được được, cảm ơn em! Tôi… Bao giờ em đến Đài Bắc, tôi sẽ mời em ăn cơm!”

“Hà hà, vậy anh cứ đợi đấy,” Tiểu Nhược cười ranh mãnh, lại nói tiếp, “Thật ra anh ấy cũng biết anh là hàng thật, dù sao cảm giác rung động đến tận đáy lòng, vốn không thể lừa được ai.”


“Rung động tận đáy lòng… Có phải giống như tất cả cảm xúc đều dồn lại, rồi vỡ toang ra khỏi ngực?”

“Không nhất định, cảm giác của mỗi người một khác,” Tiểu Nhược ngừng một chút, rồi dùng thái độ rất nghiêm túc nói với anh, “Tôi thực sự cho rằng anh chính là người có thể khiến Tiểu Thần đi xăm một nửa còn lại, tôi hy vọng sẽ có cơ hội làm người một nhà, gọi anh một tiếng anh trai.”

“Được… được mà…”

“Khóc cái gì, kẻ ngốc nghếch này.” Tiểu Nhược nói, rồi cúp máy.

Khưu Thiên không biết sau khi nghe Tiểu Nhược nói, trong lòng Lâm Nhược Thần đã có những thay đổi gì, chí ít trong suốt hai tiếng đồng hồ ngồi xe buýt lên Đài Bắc, anh nhìn không ra dao động của cậu.

Hai người chỉ yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, thi thoảng lại trò chuyện đôi ba câu, Lâm Nhược Thần ngồi bên cửa sổ, ánh đèn loang loáng bên đường chốc chốc lại lướt qua sườn mặt cậu, lúc sáng, lúc tối.

“Thứ sau tuần sau chúng ta đi triển lãm đương đại nhé?” Lúc xe buýt vào đến khu vực thành thị của Đài Bắc, Lâm Nhược Thần nói, “Video game, tranh ảnh mô hình các loại, có cả trò Dark Harbor và World Of Warcraft đấy.” Lúc nói đến Dark Harbor, đôi mắt cậu sáng lên, như một động sâu hun hút nhìn không thấy đáy, mạnh mẽ cuốn anh vào.

“Ừ, để tôi về luyện lại Dark Harbor cái đã, nhân vật Druid của tôi rất mạnh đấy.” Anh cười nói.

Lúc Khưu Thiên mở cửa ra, chào đón anh là căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, như sáng sớm bước ra trạm xe buýt, bầu trời ngàn dặm không mây.

Anh thả ba lô của mình lên sô pha, nhìn mớ hành lý đã sắp xếp xong của Lý Dĩ Thành, thật ra mấy tháng nay Lý Dĩ Thành gần như đã dọn sang ở bên kia, chỉ để lại đây một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày, thêm một ít sách vở, chỉ cần cho tất cả vào một vali 24kg là đã gọn gàng. Nhưng dù vậy, việc cậu thật sự rời đi lại là chuyện khác.

Ừ, giống như một hợp đồng dài hạn bỗng nhiên bị đứt giữa chừng. Trong lòng Khưu Thiên chợt buồn bã, nhưng cuộc sống của anh vốn chẳng có gì thay đổi so với trước đây, cũng chỉ là một người giặt quần áo, tập thể dục, ăn uống, lên mạng, tắt đèn, ngủ.

Rồi lại chẳng mấy mà Lâm Nhược Thần cũng sẽ dần dần tan biến khỏi cuộc đời anh, sau cuộc đối thoại trên xe buýt anh đã hiểu được, mọi việc bây giờ đã không còn cách nào cứu vãn.


Vào cái đêm anh vượt qua bức tường đá đó, toàn bộ sức lực trong cơ thể đều đã đem ra sử dụng, từ bấy đến nay chỉ có thể chống đỡ bằng chút năng lượng dự bị còn sót lại, buồn cười thay, anh lại không nhận ra điều đó, vẫn luôn tự thôi miên bản thân rằng “chỉ cần làm bạn là tốt rồi”, nào biết đấy chẳng phải là sức mạnh lý trí, mà chỉ là sự giãy dụa cuối cùng trước lúc sinh mệnh hoàn toàn cạn kiệt. Anh không thể làm bạn với cậu, thực sự không có cách nào làm bạn với cậu.

Lâm Nhược Thần, chỉ có thể yêu.

Tiếc thay, năng lượng dự trữ rồi cũng sẽ dùng hết, mắt lại bắt đầu đỏ lên, tuyến lệ khô hạn ba mươi năm của anh, dạo gần đây lại như nước tràn bờ, chỉ một bài hát, một câu nói, hay một cái động chạm, đều có thể dâng trào.

Không được rơi một giọt nước mắt nào nữa. Anh tự nhủ. Đừng khóc nữa, vì một người sẽ mãi mãi không thuộc về sinh mạng này.

Dẫu Tiểu Nhược đã hứa sẽ giúp anh, nói anh là hàng thật giá thật, dẫu Lý Dĩ Thành vẫn luôn bảo anh đừng buông tay, nhưng tất cả đều không vượt qua được tuệ nhãn của Thái hậu, Thái hậu đã đúng khi cược rằng cuối tháng tám anh sẽ chết trận.

Chẳng phải vì bất kỳ lý do gì, đơn giản là vì Thái hậu biết rõ dung lượng pin của anh, đêm hôm đó khi mọi việc xảy ra, toàn bộ năng lượng trong cơ thể đã đem ra dùng hết, đã không còn cách nào im lặng, không tranh không cầu không đòi hỏi tình yêu, không, anh chẳng phải là loại người như vậy.

Chỉ là… Nếu anh biến mất, cậu có vui lòng không? Có thể trải qua ngày ngày thú vị như vậy không? Có nhớ đến anh không? Thôi thôi, dù đáp án là gì, vốn đã không còn ý nghĩa.

Anh đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, nhìn bộ bàn chải đánh răng màu xanh nhạt, ly súc miệng và khăn mặt cùng màu, yên tĩnh nằm tại một góc phòng.

Lúc đó Lâm Nhược Thần đã gọi đùa anh là một kẻ ngốc nghếch. Đổ trứng ốp la, trong mùi hương cà phê thoang thoảng, cười nói anh thật ngốc.

Đồ ngốc.

Khưu Thiên trợn mắt mắng bản thân mình trong gương. Lâm Nhược Thần, kẻ ngốc này đem cả bản thân mình ra để yêu em, sao em không hiểu, sao em không hiểu, em không tiếc nuối tôi sao, thật đáng tiếc, thực sự quá đáng tiếc.

Ngoài cửa sổ bóng đêm như nước, tuyệt vọng dâng cả cõi lòng, như đêm hôm ấy anh chẳng thể nào để cậu ra đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.