Đọc truyện Thu Vũ Vi Lương (Mưa Thu Chớm Lạnh) – Chương 27: Cây mùa thu
Chủ nhật, Lâm Nhược Thần không onl MSN, Khưu Thiên cũng chưa gọi điện nói cho cậu biết việc mình đi Thượng Hải, anh và cậu vốn không phải người nhà, chẳng phải tình nhân, nào có lý do gì để báo cáo mọi chuyện với đối phương?
Thứ hai bận bịu từ sáng đến tối, hơn 11 giờ đêm mới về đến khách sạn, Khưu Thiên mở MSN lên, vẫn không thấy Lâm Nhược Thần online, bèn để lại tin nhắn cho cậu, làm bộ vô tội mà khóc lóc kể lể rằng công ty vô tình vô nghĩa táng tận lương tâm ném anh đến Thượng Hải này công tác, khiến anh quay cuồng suốt một ngày đêm, mệt đến chết, đói đến chết, bây giờ mới có thời gian rảnh mà lên mạng.
Tối thứ ba, hơn 8 giờ Khưu Thiên đã được tha về, vừa nhìn thấy Lâm Nhược Thần online trên MSN, bèn lập tức nhào qua, một lần nữa kể lể khóc than.
“Tối thứ năm tôi về đi ăn cơm sườn nhé, mấy món ở đây tôi ăn không quen hu hu hu.” Khưu Thiên nói mà chẳng thẹn với lòng, một bàn đồ ăn thịnh soạn A Vinh mời anh hãy còn ở yên trong bụng đây.
“Tội nghiệp chưa, thôi thứ năm tôi mời anh ăn đậu hũ.”
“Ha ha, duyệt, à mà cậu có muốn mua gì không?”
“Tôi muốn ăn pocky!”
“Gì cơ?”
“Pocky ấy, anh vào siêu thị sẽ thấy, mua giúp tôi vài hộp, trừ vị ô mai và vị bắp ra, còn lại tôi ăn tất.”
“Ok, mà hôm nay tôi tìm được mấy cái chén sứ rất đẹp đấy…”
Đối thoại vẫn như bình thường, nhưng khoảng cách xa xôi đã che giấu đi những lúng túng bất an trong lòng Khưu Thiên, bốn ngày không nhìn thấy mặt nhau, ngực anh tràn đầy thứ cảm giác cồn cào xa lạ, chẳng thể diễn tả được bằng lời. Khi đau đớn giằng xé, khi tê liệt chẳng còn cảm nhận được gì, tim này, phổi này, tưởng quặn lên rồi lại không phải, như thân thể đã bị khoan vào một lỗ thật sâu, vỡ toang ra, trống hoác.
Nhưng lòng… lại không quá khổ sở, tựa như miếng đệm bông thần kỳ, ngấm vào thật nhiều đau thương vẫn có thể thỏa mãn, ôi không, nhiễm Thái hậu mất rồi, nói quàng nói xiên cái gì đây. Khưu Thiên lắc lắc đầu.
Thứ năm trở lại Đài Bắc, mang theo ly sứ và 32 hộp pocky đến cà phê “Chưa đặt chân”, tháng tám đã qua hơn một nửa, thời tiết vẫn oi bức, vị trí bên cửa sổ vẫn chưa có người ngồi.
Mặc Mặc theo thường lệ săm soi anh từ đầu đến chân rồi mới mang bánh dâu tây và latte ra, Khưu Thiên cũng như thường lệ đợi Mặc Mặc nói câu “Rất nóng, cẩn thận” kia.
“Đi đường mạnh giỏi.” Hôm nay Mặc Mặc bỗng nhiên đổi lời thoại.
Khưu Thiên câm nín.
Uống xong latte, ăn xong bánh, Lâm Nhược Thần mới đến, câu đầu tiên cậu nói khi ngồi xuống lại là: “Thứ hai vừa rồi Đài Bắc mưa to.”
Mỗi lần trời mưa, Lâm Nhược Thần sẽ giận dỗi như trẻ con, lên MSN bày tỏ bất mãn với Khưu Thiên. Cậu rất ghét ngày mưa, vì ngày mưa làm gì cũng phiền hà. “Hơn nữa văn chương ca nhạc cứ đem mưa ra làm đề tài muôn thuở cho những tác phẩm u tình, thật ra làm gì đau thương đến mức đó.” Lâm Nhược Thần nói.
“Sao lại giận lâu vậy, đã ba ngày rồi còn gì?” Khưu Thiên cười đưa ly sứ và pocky cho cậu.
“Thứ hai anh không có đây, tôi bị nghẹn không xả được, rất khó chịu.” Lâm Nhược Thần trả lời như một lẽ đương nhiên.
Hóa ra cậu vẫn để ý việc thứ hai anh không online sao? Một sợi dây cảm xúc nào đó khẽ rung lên trong ngực Khưu Thiên, là mừng rỡ hân hoan.
Ra vậy. Khưu Thiên chợt hiểu. Nếu không gặp nhau khiến anh hoang mang khổ sở, nhưng lại có thể khiến cậu nhớ đến, thì anh sẵn lòng đi công tác mỗi tuần, kéo dài khoảng cách giữa hai người, rời xa Đài Bắc, rời xa quán cà phê quen, rời xa Lâm Nhược Thần, như vậy, hai người vẫn có thể làm bạn.
“Quà tạ lễ cho anh này.” Thanh âm của Lâm Nhược Thần kéo anh trở lại.
Trên bàn là bản thu nhỏ của chiếc ghế đôi hay đặt trong công viên, mặt giấy màu xanh biếc điểm những gợn sóng trắng nhấp nhô.
“Là biển.” Khưu Thiên khẳng định.
“Ai da, Thiên Thiên thật thông minh.” Lâm Nhược Thần cười cong mắt, mở hộp pocky vị chuối ra ăn.
Anh nhìn chiếc ghế biển con con, muốn hỏi cậu tại sao lại mang đôi ghế ở phòng anh đặt trên bệ cửa sổ, nhưng nếu nói ra sẽ gợi nhắc đến chuyện đêm đó, sẽ khiến lòng trở nên dậy sóng, biết đâu lại làm ra những hành vi kích động. Nghĩ vậy, đành gạt đi, lảng sang chuyện khác.
Tất cả dường như vẫn không có gì thay đổi.
Nhưng trong bốn ngày nơi đất khách quê người kia, sinh mệnh rã rời của Khưu Thiên đã một lần nữa ngưng tụ, trở về Đài Bắc gặp Lâm Nhược Thần, những rối ren trong lòng đã từ từ liên kết lại, thành một khối phác đồ ngay ngắn và rành mạch.
Và anh biết, có điều gì đó đang mất đi, chân chân thật thật, mất đi.
Trở về nơi ở, Khưu Thiên đem ghế biển nho nhỏ đặt lên bệ cửa sổ, bên cạnh hai chiếc kia.
Thật đáng yêu. Ngón tay anh chọc chọc lên ghế biển, xem nào, gọi mày là Hải Hải nhé. Hải Hải, nghe yêu không?
Rồi lại chọc sang ghế dựa, ừm, gọi mày Xan Xan ha, nhìn kiểu dáng của mày rất giống với phong cách đơn giản của Nhược Thần…
Nhược Thần…
“A!” Khưu Thiên bừng tỉnh, vỗ bàn hét lên.
Ghế dựa là Lâm Nhược Thần, ghế quầy bar là anh, màu hồng chấm bi là trò đùa bất chợt của cậu, mà ghế biển là Khẩn Đinh… Vậy Lâm Nhược Thần đem hai chiếc ghế đặt song song bên cửa sổ ngắm phong cảnh, là có ý gì…?
“Cậu ấy muốn ngắm cảnh cùng cậu.” Thái hậu trả lời.
“Thái hậu… Chị cũng đừng vì 10 cái lẩu mà trả lời qua loa với tôi như thế, chị nhẫn tâm sao!”
“Chị là loại người như vậy à?”
“Còn không phải nữa!”
“Chị làm sao? Làm sao? Tạo phản hở!”
“Thái hậu…” Khưu Thiên gửi sang một dãy mặt khóc.
“Dọa cậu làm gì, cậu ta muốn cùng cậu ngắm cảnh, cậu ta thích cậu, không muốn mất cậu, nên mới cảnh cáo cậu không được vượt qua phòng tuyến.”
“Nhưng cậu ấy vẫn sẽ chọn một mình.”
“Vì đối với hoa trắng nhỏ, có một số thứ trên đời này quan trọng hơn ái tình, như Lâm Giác Dân yêu vợ đến chết vẫn chạy đi tham gia cách mạng, còn nói gì mà chiến đấu vì tự do, hy sinh là tất yếu.”
“Thái hậu, dạo này chị đang xem phim thời dân quốc phải không?”
“Nói nhiều! Không thích ví dụ này thì chị cho ví dụ khác.”
“Thỉnh Thái hậu minh kỳ.”
“Hôm trước chị có xem phóng sự ở Hà Nam, người được phỏng vấn là Trương Tiểu Yến, cô ta bảo muốn biết chồng mình sau khi mất sẽ đi đâu nên đã mời thầy bói khắp nơi về xem, đáp án của mỗi người mỗi khác, cuối cùng cô ta không hỏi nữa, bởi cho dù có lấy được đáp án, chồng mình cũng chẳng thể quay về.”
“Xin hỏi Thái hậu… ý chị là gì?”
“Rất nhiều việc cậu không thể tránh được, phải chấp nhận thôi.”
“Việc ấy thì tôi biết lâu rồi.”
“Thế sao không nói sớm, hại chị gõ cả buổi, mỏi tay lắm biết không? Phạt ra Ngọ môn quỳ!”
Thứ sáu, sau khi tan tầm, Khưu Thiên xách hành lý lên xe chạy thẳng về Đài Trung, trên MSN vẫn trò chuyện với Lâm Nhược Thần như bình thường, lại không hề nói với cậu cuối tuần sẽ đi đâu, dù từ lúc gặp lại nhau tới nay, chưa có cuối tuần nào họ không ở cạnh nhau.
Như vậy, cũng tốt.
Khưu Thiên ngồi trên xe buýt, mở Mp3 lên, playlist toàn là mấy bài ca thất tình đau thương Lý Dĩ Thành nhét vào.
“Lấy độc trị độc.” Lý Dĩ Thành hăm hở nói, “Ăn bánh nướng suốt 30 ngày sẽ thấy ngán, nghe nhạc thất tình 30 ngày sẽ không còn đau nữa.”
Cái con khỉ! Cần không tôi bán giảm giá 20% thất tình của tôi cho cậu!
Nhưng anh vẫn mặc kệ cậu thích lưu bài nào thì lưu. Bánh nướng, ừm, về phải đi ăn bánh nướng chỗ Lâm Nhược Thần đề cử mới được.
“Tôi yêu không giấu được, mặc dòng đời xô đẩy, tôi không sợ đau thương, không sợ lừa dối, chỉ sợ dù cố gắng đến đâu cũng vô vọng…”
“Trái tim như ga tàu nửa đêm, nơi nơi đều trống rỗng, không người đến người đi, tất cả đều là hư vô…”
“Nếu đời này là giấc mộng, thì tôi đã nằm mộng quá lâu, chẳng cần thanh tỉnh, chỉ cần ái tình…”
Lời nhạc bi thương đến phát hoảng, vậy mà Khưu Thiên chẳng có chút cảm giác gì, anh mắng thầm trong lòng, nhấn next next liên tục.
“Tôi như thân cây mùa thu…” Chợt nghe tên mình, Khưu Thiên giật mình ngừng tay.
“Tôi như thân cây mùa thu, im lặng đứng nơi góc phố, nhìn phồn hoa trước mắt mà chẳng hoài quan tâm, bởi điều đẹp nhất nơi đáy lòng, đã không còn nữa…”
Tấm lòng anh rất dịu dàng và thiện lương. Một đêm nào đó, Lâm Nhược Thần đã nói với anh như vậy.
Trên chuyến xe đang lao vun vút về phía trước, Khưu Thiên ngả đầu lên cửa kính, nước mắt bỗng lăn dài trên má, giữa ánh đèn xe loang loáng qua lại, chợt thấy mình trống rỗng.
Bởi vì điều đẹp nhất nơi đấy lòng, đã không còn nữa.