Đọc truyện Thú Tùng Chi Đao – Chương 10: Núi ăn thịt người
Trường An trở về nhà, A Nghiên đã ngủ, nó do dự ở cửa một hồi, rốt cuộc vẫn không vào, chỉ nhón chân, bám vào cửa sổ nhìn bóng lưng người phụ nữ một hồi, sau đó dùng tay áo lau bụi dính trên mặt trong trận đại hỏa, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con đi đây.”
Nó cứ như thế, đi mà chẳng nói với A Nghiên được một lời.
Trường An băng qua khu rừng quen thuộc, đi ngang qua sân huấn luyện nó vẫn thường chạy đến xem lén, sau đó chui vào khe cửa, chỉ chốc lát đã lựa ra một thanh đao phiến như phế liệu, cầm trong tay, không hề dừng bước, tiếp tục chạy lên núi.
Liên tục chạy rất nhanh làm cho ngực nó đau nhói, như có một cây châm thật dài, vận lực ngoáy bên trong một trận. Nó to gan lớn mật, cứ thế chạy một mạch lên Vũ Phong sơn bình nhật bị mọi người coi là cấm địa.
Những người già biết Vũ Phong sơn đều nói, nơi đó là ngọn núi ăn thịt người chân chính, là nơi chỉ có chân thần và ma quỷ mới có thể cư trú, bắt đầu từ nháy mắt trèo lên triền núi, phàm nhân liền không nhịn được muốn quỳ bái, có thể nghe thấy sự run rẩy và sợ hãi của mình từ nơi sâu trong linh hồn.
Nhưng mà Trường An có lẽ là bởi vì quá nhỏ, linh hồn còn chưa kịp lớn hết, nó cứ thế nén một hơi, xông lên cấm địa. Nó quyết định phải đi tìm cái người từng dạy mình một chiêu.
Bất kể ông ta là chân thần hay là ma quỷ.
Trên Vũ Phong sơn và dưới chân núi không hề có gì khác biệt, vẫn là rừng rậm, chỉ là càng trèo lên núi càng thưa thớt, cũng càng lạnh hơn, đến đỉnh núi rồi thì chỉ có tuyết phủ trắng xóa.
Mồ hôi đọng trên y phục phong phanh của Trường An rất nhanh chóng bị gió đêm thổi khô, nó rùng mình, nắm chặt thiết phiến rỉ sét loang lổ trong tay.
Trường An lên núi rồi, ngược lại dừng chân, nó ngẩng đầu trông đỉnh núi cao tít không nhìn thấy ngọn, xuyên vào tầng mây, cực kỳ ngỡ ngàng. Nó đột nhiên ý thức được, ngọn núi này thật sự là quá cao, quá dốc, cũng quá to, ngay cả phương hướng nó còn chẳng phân rõ, đừng nói là một người ở trong đó, chỉ sợ là ngay cả một con sư tử cũng không tìm được.
Nhưng nếu lui bước, nó lại không thể.
Thiêu chết tay thợ mộc, chạy khỏi nhà A Nghiên, Trường An cảm thấy mình đã phản bội triệt để di ngôn của Triết Ngôn.
Có ân báo ân, có thù báo thù, lời nói ra không thể nuốt lại, đã gật đầu thì không thể lật lọng.
Đây là những điều từ nhỏ Triết Ngôn ân cần dạy bảo – đại khái bản thân Triết Ngôn sống cực kỳ khiếp nhược, cho nên luôn muốn bồi dưỡng Trường An thành một người kiên cường, những lời này mỗi ngày sớm tối như niệm kinh, luôn phải nhắc nhở một phen, nếu không sẽ cảm thấy ngày hôm ấy thiếu cái gì.
Trường An nhận sự giáo dục như vậy mà lớn lên, cho rằng mình trước đây gật đầu, hiện tại đã là lật lọng, tội không thể tha, nó quyết định gánh “trọng tội” như thế lên núi, tìm người kia học đao, từng hứa hẹn với bản thân trịnh trọng như vậy, nếu lúc này lùi bước từ bỏ, thế không phải là lại lật lọng một lần nữa sao
Trường An bảy tuổi còn chưa biết “lương tâm” là gì, nhưng đã cảm thấy mình bị sự khiển trách thần bí nào đó.
Nghĩ đến đây, nó lại hít sâu một hơi, không đầu không óc mà tiếp tục trèo lên Vũ Phong sơn.
Đêm giữa khuya, xung quanh truyền đến tiếng “sột soạt”, dường như có một cái bóng đang đuổi theo sau lưng không thôi.
Trường An nương ánh trăng quay đầu nhìn lại, tức thì giật thót – chỉ thấy phía sau nó lít nhít từng đôi mắt ti hí đỏ lòm, trong bóng đêm không biết bám đuôi nó đã bao lâu, từng con đang thèm nó đến nhỏ dãi.
Trường An dừng chân, không biết mình nên chạy hay là nên làm thế nào.
Nó dừng bước, những thứ đó cũng dừng lại theo, một con đầu lĩnh trong đó bước lên trước hai bước, thân thể liền lộ ra dưới ánh trăng.
Thứ nọ ước chừng dài như thằn lằn, đuôi dài thượt, tứ chi nhỏ xíu yếu ớt, có hàm răng nhọn hoắt, trên người phản xạ đủ mọi màu sắc, bước đi lại rất nhẹ, một đám thân thể nhỏ như kiến lửa, lại có cái đầu cực to, đi lảo đảo, không kham nổi gánh nặng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắm đầu ngã quỵ.
Hết sức buồn cười.
Mà khi bọn chúng từng con xếp đội, đôi mắt đỏ lòm nhất trí nhìn về hướng Trường An, dường như đang tính toán bữa mỹ thực này nên cắn từ đâu mới được, thì hoàn toàn không buồn cười nữa.
Đây là quái vật gì, Trường An chưa nghe bao giờ, nó lui một bước nhỏ, những thứ nọ liền được một tấc muốn tiến một thước bám theo nó, hình thành nửa vòng vây, quây đứa trẻ vào chính giữa.
Trường An dùng mắt đảo qua đám quái vật không biết tên như hổ rình mồi chờ ăn thịt nó, chẳng biết là nghĩ như thế nào mà lại cúi đầu nhìn nhìn mình, rất đỗi khó hiểu nghĩ bụng: “Đám này đều là đến để ăn ta sao”
Sau đó nó nhìn cái đầu to đùng trên thân thể bé teo của đám quái vật nọ, trong lòng nghĩ chuyện đẩu đâu mà lo cho người ta: “Ta chỉ có một chút thịt thế này, đâu có đủ ăn!”
Đám quái vật đầu to này mới chẳng thèm quan tâm nó có đủ ăn hay không, chúng nghe thấy mùi máu thịt từ trên người tiểu gia hỏa da mỏng thịt mềm kia bay tới, quyết định cho dù tất cả ùa hết lên, chỉ cướp được một chút máu mà liếm, cũng không uổng đời này sinh ra tôn dung này!
Chạy sao
Trường An nghĩ thầm trong bụng, nhưng mà nó không dám quay đầu lại nhìn đường lui, nó nhận ra được, chỉ cần mình hơi thất thần, quái vật to nhất ở phía trước sẽ bổ đến cắn chết nó. Trường An nắm chặt chuôi đao, lúc này rốt cuộc mới cảm thấy hơi sợ hãi.
Nhưng nó lên núi là để tìm người kia học đao, làm sao có thể chết ở giữa đường
Chút sợ hãi này, ngược lại làm cho đầu óc nó tỉnh táo hẳn lên chưa từng thấy, có điều mặc dù nó tỉnh táo, tiếc rằng thật sự chưa kịp học được kỹ năng gì, trong đầu vẫn là một khoảng thanh tỉnh trống rỗng – chỉ trừ một chiêu người kỳ quái nọ dạy nó.
Nó chỉ biết đúng một chiêu này, cũng chỉ có đúng một biện pháp này, không biết có thể cầm cự bao lâu, nhưng mà không muốn chết ở đây thì nó chỉ có thể thử một lần.
Trường An yên lặng hạ thấp trọng tâm, khéo léo điều chỉnh góc độ cổ tay một chút.
Nó lấy đao ra, cũng không thể tạo thành sức uy hiếp gì cho đối phương, quái vật kia thè đầu lưỡi dài thượt, nhanh chóng thè ra nuốt vào trên không trung, Trường An thấy rõ trên đầu lưỡi của nó có đầy móc ngược, một khi bị bắt lấy sẽ bị xé mất một tảng da thịt to.
Thanh âm sột soạt lại bao phủ chung quanh, chân Trường An giẫm vững mặt đất, nó nghĩ đến động tác của nam nhân kia ngày hôm đó, vô sự tự thông mà bước ra sau nửa tấc – lúc này mới cảm thấy thuận lợi hơn.
Nháy mắt nắm chặt chuôi đao, sự sợ hãi trong lòng Trường An biến mất như kỳ tích, giống như có chỗ dựa bằng trời, tưởng như thanh đồng nát trên tay chính là thần khí trảm thần sát ma.
Nhưng mà thần khí của nó lúc này lại không hề có đất dụng võ.
Ngay trong nháy mắt quái vật đầu to kia tính toán bổ tới, đột nhiên một tiếng hú sắc bén từ phương xa truyền đến – giống như tiếng hạc kêu, lại chói tai hơn tiếng hạc kêu nhiều, thanh âm ấy khiến da đầu người ta ngứa ngáy, phảng phất có thể chọc thủng mây xanh.
Bọn quái vật đầu to bên cạnh Trường An nghe thế, tức khắc đồng loạt lui lại một bước.
Tiếp đó, tiếng đập cánh vang lên, một bóng đen khổng lồ từ trên trời ép xuống, Trường An không hề nghĩ ngợi, ngay cả bóng đen kia là cái gì cũng chưa thấy rõ, đã nương khe hở bọn quái vật đầu to triệt ra mà lao vụt về trước – nó chạy đã rất nhanh, lại vẫn bị gió do đôi cánh của con chim khổng lồ không biết là giống gì quét văng, đâm sầm lên rễ một gốc đại thụ.
Lần này suýt nữa đập tan thân thể bé nhỏ không được rắn chắc lắm của Trường An, trước mắt biến thành màu đen, nó lại vẫn cắn răng sờ soạng đến rễ đại thụ phía sau, ra sức gượng dậy, kìm nén một hơi, đầu váng não căng mà trèo lên cây.
Một lúc lâu, nó rốt cuộc bình ổn đôi chút, bấy giờ mới thấy rõ thứ bổ xuống là cái gì.
Đó là một con đại điểu cổ quái, thân dài chừng bảy tám trượng, hai cánh giang rộng, đối với Trường An mà nói là đã có thể che lấp trời. Nhưng chỉ một bên cánh nó có da và lông, bên kia không biết vì sao mà lại là một bộ xương đáng sợ.
Theo nó lắc lư, bộ xương phát ra tiếng vang ầm ầm.
Miệng đại điểu nọ có lưỡi móc như đúc bằng sắt thép, cúi đầu mổ một cái là có thể đồng thời khiến hai ba quái vật đầu to đồng thời máu chảy đầu rơi, uy phong vô cùng.
Trường An ngơ ngác nhìn đại điểu, ma xui quỷ khiến lại cúi đầu thoáng nhìn đôi tay bé teo của mình, tức khắc sinh ra cảm giác phảng phất phải lạc hậu, hâm mộ khủng khiếp, hận mình không thể có uy phong như vậy, nó lại còn ngốc nghếch giang hai tay, học theo động tác giương cánh – khiến nó suýt nữa ngã nhào khỏi cây.
Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên nó tự hỏi vấn đề này – sao ta lại nhỏ yếu như vậy
Kẻ bay trên trời, kẻ chạy dưới đất, mỗi kẻ đều cường hãn như thế, muốn ăn thịt nó là có thể ăn, gặp phải một con quái vật đầu to đơn độc như vậy, có lẽ nó còn có dũng khí đánh một trận, nhưng nếu gặp phải đại điểu như thế này
Nó vừa giương cánh là mình sẽ ngã văng ra ba bốn trượng, nó vừa cúi đầu mổ là đầu mình sẽ nở hoa luôn!
Đám quái vật đầu to vừa nãy còn uy phong lẫm liệt tháo chạy như thủy triều, đủ thấy là hạng miệng cọp gan thỏ chỉ biết bắt nạt trẻ con, nhưng đại điểu cổ quái không truy kích, chỗ nó qua, vô số quái vật lớn nhỏ tất cả đều thành những thi thể xấu xí, từng kẻ nằm lê lết dưới đất, mặc người ta xẻ thịt.
Số còn sống bỏ chạy đại điểu không để ý, đám bị chết này đã có thể cho nó no nê.
Nhưng mà ngay khi nó ăn đến hả hê, Trường An đột nhiên cảm thấy phía sau có thứ gì đó thình lình sượt qua mình, dấy lên ngọn gió sắc bén, phiến lá bị cuốn đến rạch ra một vết máu hơi cạn trên cổ.
Trường An thậm chí không thấy rõ thứ nọ là cái gì, tiếng kêu chói tai của đại điểu kia một lần nữa vang lên, nó vội vàng nhìn chăm chú, chỉ thấy đó là một đại xà hai đầu, khi bổ đến đại điểu thậm chí chẳng nhìn Trường An một thoáng – bởi vì một cái đầu của đại xà đã to bằng ba bốn Trường An, sư tử nào rảnh rỗi đi giẫm kiến chơi
Hai cái đầu rắn dữ tợn đồng thời hung hãn cắn người đại điểu, đại điểu đau đớn rít lên, chợt vẫy cánh bay vút lên cao, lại bị con rắn hai đầu kéo về nơi xa, một chim một rắn rất nhanh chóng quấn vào nhau, gió bụi cuốn lên hất đầy vào mặt Trường An.
Đại điểu điên cuồng dùng mỏ mổ mình rắn, máu rắn hóa đen ồ ồ chảy xuôi theo thân rắn, nhưng nó nhất định không nhả, răng nọc cự đại cắm vào thân thể đại điểu.
Đại điểu một lần nữa tính toán phóng lên cao, vừa vặn bổ đến phương hướng Trường An đang trốn, rắn hai đầu nhả một cái, đúng vào lúc này, thân thể đầy vảy bay lên trời, nó bỗng dưng ngoác cái miệng như chậu máu còn to hơn đầu mấy lần, ở nơi cách Trường An chưa đầy hai thước, một hơi cắn đứt đầu con chim nọ.
Máu nóng phun ra, Trường An đang ở trên cây không kịp tránh né, bị văng đầy đầu đầy mặt, thành một người máu be bé.
Máu chim nọ hơi nóng, nó vội vàng đưa tay lau một phen, tùy tay chùi lên thân cây, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Đại xà và đại điểu cùng nhau ngã dưới đất, cả mặt đất chấn động theo, trong phạm vi mấy chục trượng – ngoại trừ Trường An, tất cả vật sống đã chạy sạch, chỉ sợ bị cuộc chiến tranh của hai vị này lan đến.
Chim nọ toàn thân co rút một chút, rốt cuộc chết thật, chậm rãi bị con rắn hai đầu cuốn lên, đồng thời nuốt xuống, xương chim bị đầu rắn bóp đến biến hình, tiếng răng rắc kia trong bóng đêm tĩnh lặng đặc biệt rõ rệt.
Trường An không ngờ được, đại điểu vừa nãy còn diễu võ dương oai, vậy mà nhanh chóng biến thành thức ăn của kẻ khác, nó không rõ trong đây có đạo lý gì, chỉ hơi kính sợ một cách muộn màng. Chờ khi đại xà ăn uống no nê cuộn thành một ngọn núi nhỏ mà ngủ, nó mới chậm rãi trượt xuống đại thụ, cẩn thận vòng qua con rắn hai đầu chạy về phía trước.
Nhưng chỗ nguy hiểm trên Vũ Phong sơn này không chỉ như vậy, Trường An nho nhỏ chạy một chút rồi đột nhiên dừng bước, đứa trẻ từ bé sống trong bộ lạc giữa rừng nhạy bén cảm giác được sự bất thường – không thấy tiếng côn trùng kêu nữa, chung quanh thoáng cái lặng ngắt.
Trường An ngừng lại, vết máu trên mặt và trên người đã khô, khiến nó có phần không thoải mái, tùy ý dùng tay bóc qua, lại nắm chặt đồng bọn trung thành nhất kia.
Nó giống như một con tiểu lang cơ cảnh, vừa cẩn thận cất bước, vừa mắt nhìn tứ lộ, tai nghe bát phương.
Song cho dù là lang, nó vẫn là một con ấu lang, tai mắt nanh vuốt chưa phát triển, Trường An đi chưa đầy mười bước, một cái bóng khổng lồ bất ngờ đè xuống đỉnh đầu, lần này đứa trẻ không thể phản ứng được, trong phút chốc toàn thân kéo căng, nhưng mà cũng chỉ kịp kéo căng – còn chưa kịp có động tác trốn tránh thì đã bị thứ kia bao vây.
Nó bị lật người, chúi đầu rơi xuống dưới.
Trong tích tắc, Trường An theo bản năng thò tay, lại đụng đến dịch dính trơn tuột, dịch dính kia quệt lên làn da mềm mại, đau đớn rát bỏng, Trường An vô thức vung tay sang bên cạnh, lưỡi đao cắm vào thứ gì đó, thân thể ngừng rơi.
Trên tay toàn là máu, tróc một lớp da, Trường An cảm giác được.
Khi lưỡi đao cắm vào “bức tường” chung quanh đầy dịch dính, Trường An cảm thấy quanh người rõ ràng lắc lư một chút, nó cúi đầu nhìn thử, phía dưới đen kịt, loáng thoáng thấy được có thứ gì đó đang chảy ào ào, giống như một đầm nước không biết bao sâu, chỉ cách chân nó đang treo lơ lửng chưa đến hai thước.
Có thứ lên lên xuống xuống bên trong, Trường An dùng đôi mắt đã thích ứng với bóng tối nhìn cẩn thận, nhận ra đó là một khúc xương.
Nó liền minh bạch – mình bị thứ gì đó nuốt vào bụng rồi.