Thư Từ Xuân Oanh

Chương 41: Quà Năm Mới


Đọc truyện Thư Từ Xuân Oanh – Chương 41: Quà Năm Mới

Chơi từ lúc trời còn sáng đến khi trời tối, không khí trong phòng không hề giảm đi chút nào, thân thể trẻ tuổi dường như không biết mệt mỏi, đắm chìm vào sự náo nhiệt bên trong.

Tống Oanh vừa đi ra ngoài, trên tay cầm điện thoại di động, không biết ai vừa gọi cho cô.

Lâm Tống Tiện trong miệng cắn cắn miếng kẹo cao su, dựa vào ghế sô pha, nheo mắt nhìn khuôn mặt trước mặt dưới ánh đèn rực rỡ.

Nội tâm dâng lên một cảm giác trống rỗng.

Quá khứ đã trải qua vô số lần.

Mấy thứ vui vẻ ngắn ngủi này cũng chẳng ý nghĩa gì, dù có náo nhiệt đến đâu thì đâu đó vẫn có một hòn đảo hoang yên tĩnh.

Phương Kỳ Dương và Trương Trạch đang chơi bài, chơi một cách say mê, chân gác lên thành bàn cà phê, tay áo kéo đến cánh tay.

Phía trên có hai nam sinh đang cầm mic đứng lên hát những bản tình ca xuyên tim, góc khuất đằng kia có người đang tán gẵu, thỉnh thoảng lại cầm cốc bia lên, tiếng nói chuyện tiếng cười nói của nam nữ thoang thoảng xen lẫn qua tiếng ồn ào.

Lâm Tống Tiện dựa vào ghế ngáp một cái, đôi mi khép hờ khuôn mặt mệt mỏi.

Cửa phòng có động tác nhỏ cửa được đẩy ra, sau đó có một người bước vào, Tống Oanh cẩn thận cất điện thoại, nhẹ nhàng đi về vị trí ban đầu.

Cô ngồi xuống bên cạnh Lâm Tống Tiện, vừa định uống một ngụm nước trên bàn thì người bên cạnh đã nghiêng người, Lâm Tống Tiện tựa đầu vào vai cô, giọng điệu buồn chán.

“Một chút cũng không có ý nghĩa.”
“Vậy chúng ta về nhé?” Tống Oanh hỏi, một lúc lâu sau Lâm Tống Tiện lại cau mày lắc đầu.

“Không muốn.”
“Hử?” Cô cụp mắt xuống nhìn anh thắc mắc.

Lâm Tống Tiện nhướng mắt nhìn cô từ dưới lên, hai người cách nhau trong gang tấc.

“Trở về thì chỉ có một mình.”
“Bây giờ còn có cậu ở cùng tôi.”
Anh chuyển động dụi vào vòng tay của Tống Oanh.

Lại một tiếng thở dài.

“Làm người thật chẳng thú vị.”
“…”
“Vậy kiếp sau cậu muốn làm gì?” Tống Oanh hỏi.
Bên tai yên lặng một hồi, giọng nói của Lâm Tống Tiện truyền đến.

“Tôi hy vọng không có kiếp sau.”
“Tôi đặc biệt muốn trở thành một chú chim.” Cô im lặng một lúc lâu, như thể đang nói với chính mình.

“Có một đôi cánh, không sợ độ cao, muốn đi đâu thì tùy ý bay đi.”
“Khát thì kiếm hồ uống nước, mệt thì nghỉ chân trên ngọn cây, đói bụng vào rừng kiếm ăn.
Vô tư lự, khi không có việc gì làm thì nằm trên cành cây phơi nắng.”
Tống Oanh cong khoé miệng, bất giác mỉm cười.

“Hơn nữa, chim nhỏ dáng dấp trông rất đáng yêu.”
“Vậy thì tôi miễn cưỡng cùng trở thành một chú chim với cậu.” Lâm Tống Tiện bị cô chọc cười, như thể miễn cưỡng nói, Tống Oanh vui vẻ gật đầu, không che giấu được vẻ phấn khích.

“Được, đợi đến lúc đó chúng ta còn có thể làm bạn cùng nhau, cùng nhau bay tứ xứ, ngắm nhìn những phong cảnh khác nhau.”
Lâm Tống Tiện tưởng tượng, cảm thấy có vẻ cũng không tệ, anh đáp “Được đấy.”
Mười một giờ trời đã về khuya, tiệc cũng tàn.

Cuối cùng cả nhóm cũng chuẩn bị lên đường về nhà.

Lâm Tống Tiện dựa vào Tống Oanh ngủ một giấc mê mệt, Phương Kỳ Dương gọi mấy lần anh mới miễn cưỡng dậy nửa mơ nửa tỉnh.

Mắt anh vẫn còn ngái ngủ, tóc mái trên trán rối bời, mặt vẫn tựa trên vai cô, hàng mi rũ xuống.

“Đi rồi sao…” Giọng nói lười biếng mơ hồ, có vẻ như không tình nguyện.

Phương Kỳ Dương quả thực không nhìn được, hét lên “Đúng rồi, mọi người về hết rồi! Chỉ có cậu vẫn ngồi ì ra đây, không chịu dậy đấy!”
“Con trai sức dài vai rộng mà cứ nghiền ép con gái nhà người ta, bả vai em gái Tống bị cậu ép đến đau rồi.”
Có lẽ là âm thanh quá chói tai, Lâm Tống Tiện nhắm mắt lại nhíu mày, Tống Oanh không nhịn được nhắc nhở Phương Kỳ Dương “Cậu nhỏ giọng thôi.”
Phương Kỳ Dương “…”
Ok tôi quả thực con mẹ nó là người ngoài mà.

Cậu ta giận dỗi quay người đi, lười quan tâm đến hai người bọn họ, mở cửa đi về.
Trong phòng đột nhiên chỉ còn lại Tống Oanh và Lâm Tống Tiện, âm nhạc đã dừng, trên màn hình chỉ có nhấp nháy lời bài hát, le lói chiếu ánh sáng trắng khắp xung quanh, Tống Oanh chợt nghe thấy người bên cạnh mỉm cười.


“Nhân Nhân…” Lâm Tống Tiện ngẩng đầu khỏi vai cô, khuôn mặt đầy ý cười, đôi mắt cong cong.

“Phương Kỳ Dương bị cậu chọc tức chết rồi.”
……

Sau trận tuyết rơi dày ở Cẩm Thành, kỳ thi cuối cùng lại được mở ra.

Kết quả được thông báo trong nhóm lớp.

Phần lớn bảng xếp hạng không có gì thay đổi đáng kể, ngoại trừ vị trí thứ nhất, ba chữ Lâm Tống Tiện rất bắt mắt, giống như chủ nhân của cái tên đó, dương dương không ai bì nổi.

Câu nói lần trước anh nói trong lớp “Lần sau em sẽ được hạng nhất cho xem”, anh đã nói rất kiêu ngạo, không ai để tâm đến lời nói của anh, kết quả là tên của anh bây giờ rõ ràng nằm ở đó.
Sau vài giây im lặng, mọi người trong nhóm đều @ gọi tên Lâm Tống Tiện.

“Không còn gì để nói.”
“Không hổ là anh Tiện.”
“Học bá truyền thụ một ít kinh nghiệm đi @LâmTốngTiện.”
Nhóm chat sau một hồi huyên náo nửa ngày, tin nhắn đã chồng chất lên đến 99+, người trong cuộc lại xuất hiện muộn, Lâm Tống Tiện lạnh nhạt, chỉ trả lời ngắn gọn hai chữ.

“Thiên phú.”
“!!!!!” Phương Kỳ Dương và mấy người khác nhấn một loạt dấu chấm than, bị lời nói của anh có chút chưa kịp chuẩn bị.
Kỳ nghỉ đông năm nay, Tống Oanh chạy đến thư viện nhiều nhất.
Mỗi sáng khi đi ra ngoài, cô đeo cặp sách trên lưng đứng ở trước cửa đổi giày, đối mặt với những câu hỏi ngẫu nhiên của Phan Nhã và Tống Chí Lâm, cô tự tin trả lời.

“Con hẹn bạn cùng lớp đến thư viện.”
Bạn học đó là Lâm Tống Tiện.

Tống Oanh không bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó hai người có thể ngồi trong thư viện học cùng nhau.

Mùa đông trong thư viện có bật điều hoà sưởi ấm, góc bên cửa sổ vắng vẻ hẻo lánh.

Tống Oanh và Lâm Tống Tiện ngồi cạnh nhau, mỗi người đều đắm chìm vào đề câu hỏi.

Máy điều hòa phát ra tiếng kêu nhẹ, hai cốc nước đặt ở góc bàn, áo khoác đặt trên lưng ghế, hai thanh niên dáng vẻ học sinh, tinh thần phấn chấn.


Môn Toán và tiếng Anh của Lâm Tống Tiện rất tốt, cơ bản đạt điểm tuyệt đối, đặc biệt là môn tiếng Anh, cô giáo rất thích để anh đứng lên đọc bài văn.

Tống Oanh về sau mới biết rằng anh đã từng ở nước ngoài, tiếng Anh của anh rất thông thạo.
Lúc anh đứng lên đọc văn bản với cuốn sách trên tay, ánh sáng tự nhiên chiếu vào khuôn mặt anh, giống như một vương tử nhu thuận.
Nhưng trước đây, các kỳ thi tiếng Anh của anh đều được nộp giấy trắng.

Còn Tống Oanh dạy anh kiến thức môn tiếng Trung, Lâm Tống Tiện thì giải đáp thắc mắc về môn Toán cho cô, thỉnh thoảng gặp vấn đề gì, hai người cũng có thể thảo luận với nhau.

Kỳ nghỉ đông rất ngắn, thời gian không còn nhiều là đến lễ hội mùa xuân.

Nghe nói Lâm Tống Tiện trong vài ngày Tết đó đã đến thăm ông bà của mình, thỉnh thoảng lúc gọi điện cho Tống Oanh, cô có nghe thấy giọng của Tống Nghi Ninh ở đó.

Anh rất bình tĩnh, như thể lên thêm tuổi mới đột nhiên trưởng thành hơn, những gì canh cánh trong lòng trước đây giờ có thể bỏ qua.

Sau buổi gặp mặt đầu năm, Tống Oanh tặng anh một món quà năm mới, được gói trong hộp quà màu đỏ, bên trong là mô hình do chính cô làm.

Một túp lều ẩn mình trong rừng cây, xung quanh là màu xanh tươi, có tất cả đồ đạc trong đó, một chiếc giường nhỏ, một cửa sổ nhỏ, giữa phòng có ngọn đèn vàng nhỏ, phản chiếu ánh sáng ấm áp.
Ở bậc thềm bên ngoài, có hai người cũng nhỏ nốt đang ngồi cùng nhau, cậu bé có mái tóc ngắn đôi mắt đen sáng ngời, cô bé bên cạnh thắt bím hai bên, hai chân co lại cùng nụ cười hạnh phúc trên mặt.

Lâm Tống Tiện nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đó nửa ngày, đưa tay sờ đầu hai nhóc tí hon kia “Hai người chúng ta như thế này sao?”
“Giống chỗ nào?” Tống Oanh bị anh nhìn trúng tâm tư, cưỡng ép giải thích.
“Mô hình này nó như thế này lúc tôi mua về rồi, tôi chỉ ghép lại theo mô hình thôi.”
“Ồ.” Anh nhận lấy, cất món quà nhỏ này đi, chậm rãi nói “Cảm ơn Tống Oanh, tôi rất thích món quà này.

Ngày hôm sau, Tống Oanh nhận được một món quà từ Lâm Tống Tiện.

Cô hoàn toàn không mong đợi tới.
Lúc cô tặng quà, Tống Oanh không muốn anh phải đáp lại, dù sao thì mô hình cũng chỉ là thứ cô vô tình nhìn thấy khi đi mua sắm, cô chỉ mua nó theo ý thích và muốn tặng nó cho anh.

Lâm Tống Tiện từ bên ngoài đi vào, kéo ghế ngồi xuống, sau đó thản nhiên đặt trước mặt cô một chiếc hộp vuông màu xanh lam, giọng điệu bình thường.

“Quà năm mới, cậu xem có thích không.”
Trong hộp là một chiếc đồng hồ có logo in vài chữ tiếng Anh, Tống Oanh không nhận ra được thương hiệu nào, chỉ có mặt tráng men tinh xảo rất đẹp mắt có thể đoán ra giá rất đắt.

Cô nhìn vào cổ tay mình một cách vô thức, Tống Oanh hiện đang đeo chiếc đồng hồ này là quà sinh nhật của Tống Chí Lâm khi cô còn học sơ trung.
Sau khi đeo nó vài năm, viền cũng đã sớm bị mòn.

“Chiếc đồng hồ này…
có đắt không?” Cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ một cách vướng mắc, ngập ngừng thăm dò.

“Ừm…
không đắt.” Lâm Tống Tiện trả lời sau khi suy nghĩ trong hai giây.


“Chưa bằng 1/10 tiền năm mới của tôi.”
Tiền mừng năm mới của Tống Oanh thường là vài nghìn tệ.
Nhà Lâm Tống Tiện giàu hơn nhà cô, có thể hơn gấp mấy lần.
Sau khi quy đổi như vậy, đại khái đây là mức tiêu phí mà cô miễn cưỡng không so nổi.
“Nếu là như vậy, thì tôi nhận.” Cô ánh mắt bình tĩnh, trịnh trọng cảm ơn anh “Lâm Tống Tiện, cảm ơn món quà của cậu, tôi rất thích nó.”
Cẩm Giang sắp xếp một kỳ thi sơ bộ đầu năm học, vội vàng đến không kịp chuẩn bị.
Các bạn trong lớp kêu khổ không ngớt, hoàn toàn còn chưa kịp chuẩn bị gì.

Thầy Hứa trên bục giảng nói “Phải mất cảnh giác mới thấy được trình độ thực sự.”
Kết quả cuối cùng, lại khiến thầy trở tay không kịp.
Là giáo viên chủ nhiệm, thực sự đau lòng.

“Không ngờ chỉ trong 20 ngày nghỉ phép các em đã thế này rồi.
Nhìn đi, nhìn điểm số đi.
Học kỳ sau là năm ba cao trung rồi, lúc đó định tốt nghiệp trực tiếp về nhà kế nghiệp gia đình đúng không?”
“Ngoại trừ một vài bạn thì về cơ bản kiểm tra rối tung hết cả lên.
Tôi đặc biệt muốn khen ngợi Lâm Tống Tiện với Tống Oanh, thành tích lần này so với kỳ trước đều tiến bộ.
Các em đều là học sinh giống nhau sao có thể chênh lệch lớn như vậy?”
“Tôi không nói nhiều nữa.
Lần này ai bị điểm thấp tụt hẳn đi phải chép phạt cho tôi, lớp trưởng thống kê xong thì nộp danh sách cho tôi.”
Giữa tiếng than khóc, hai người nhìn nhau đầy ẩn ý, Tống Oanh cố gắng che đi nụ cười dưới đáy mắt.

Sau khi bắt đầu đi học được vài ngày, thầy Hứa không nói gì về việc đổi chỗ ngồi nữa.

Vào buổi trưa, một vị khách bất ngờ đến văn phòng của thầy.

Lâm Tống Tiện không khách sáo, dựa vào bàn làm việc “Thầy Hứa, sao kỳ này thầy không đổi chỗ?”
Thầy Hứa ngừng lại giải thích “Cũng sắp đến năm ba cao trung rồi, việc thay đổi chỗ ngồi thường xuyên sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của các bạn trong lớp, cho nên tạm thời chưa thay đổi chỗ ngồi.”
Lâm Tống Tiện “…..”
Một lúc sau, anh nhướng mày thản nhiên “Thưa thầy, làm người phải thực hiện đúng lời nói từ đầu đến cuối mới được.”
“Em đề nghị năm nay vẫn căn cứ vào thành tích để sắp xếp chỗ ngồi.
Thứ hạng của “một vài bạn học” trong lớp cũng thay đổi rất lớn.
Thầy nói xem có công bằng với những bạn ấy không?”
“……”
Thầy Hứa nhìn “một vài bạn học” nào đó trước mặt, không nói nên lời.

_Hết chương 41_
Editor: Vitamino

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.