Đọc truyện Thứ Tử Quy Lai – Chương 41: Anh Hùng Cứu Nước
Edit: Vân Phong
__________________
Phong: Cái tiêu đề gốc là 英雄救夫 :Đ, tui lên hỏi chị google thì ra “Anh hùng saver” mà có bản ghi “Anh hùng cứu nước” nên tui lấy vậy luôn.
__________
“Ào!”
Sương mờ mịt giăng khắp phòng tắm, Hô Duyên Nguyên Thần cầm gáo múc nước nhỏ, múc nước đang còn bốc hơi đổ lên đỉnh đầu mình.
Những bọt nước chảy xuống cơ thể rắn chắc của hắn, men theo các đường cong cơ bắp xuống hai chân thon dài, cuối cùng rơi xuống bồn nước.
Nhiệt độ khiến làn da lúa mạch của hắn nổi lên tầng đỏ nhàn nhạt, làm thân thể dã tính của hắn lộ ra ba phần mị hoặc, tóc dài rối tung, ướŧ áŧ dán lên mặt hắn, cũng đem ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn giảm đi một nửa.
Diêm Phi cầm y phục để thay của hắn đứng ngoài cửa phòng, có chút lo lắng nhìn chặt vào cửa phòng, thiếu chủ đã vào đó hơn một canh giờ rồi (1 canh giờ = 2 tiếng), có khi nào hắn tính ngốc trong đó đến hừng đông không.
Diêm Phi thấy rất tự trách, hắn cảm thấy thiếu chủ thành ra như thế là vì hắn lại lỡ lời rồi, nghĩ đến đây, hắn hận không thể tát mình một phát, thầm mắng một câu, tại ngươi nhiều chuyện nên mới thành ra thế.
Tiếng “kẽo kẹt” làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Diêm Phi, cửa phòng tắm cuối cùng cũng được mở ra, Hô Duyên Nguyên Thần bước nhanh tới lấy áo khoác từ chỗ Diêm Phi mặc lên, cũng không quay đầu mà đi thẳng đến phòng ngủ của mình.
Vốn Diêm Phi còn muốn hỏi chuyện nhưng thấy sắc mặt Hô Duyên Nguyên Thần thì rất thức thời mà ngậm miệng lại, đây chính là cái gọi là họa từ miệng mà ra.
Hiện tại, tâm trạng của Hô Duyên Nguyên Thần rất xấu, hắn cũng không nên vội vàng mà tìm xui xẻo.
Tóc vẫn chưa khô hẳn nhưng Hô Duyên Nguyên Thần vẫn không quan tâm mà nằm lên giường.
Lúc này trời cũng sắp sáng, hắn vẫn không ngủ được, đem hai tay gối lên đầu, nằm nghĩ mãi về lời Diêm Phi nói với hắn lúc trước.
Hắn nổi giận như vậy là do ghen sao?
“Thiếu chủ, ta cũng không biết lời ta nói lúc nãy có đúng không, nhưng bộ dạng hiện tại của ngươi giống như đúc bộ dạng của tiểu Thanh khi gả chồng.” thanh âm của Diêm Phi cứ vang lên trong đầu hắn, “Ta vẫn luôn xem tiểu Thanh là muội muội của mình, nhưng đến thời điểm nàng ấy gả cho người khác thì trong lòng ta lại rất nóng nảy, luôn soi mói tên kia, thậm chí khi nàng ấy mời ta đến uống rượu mừng ta còn giận dỗi không đi, đến sau này mới nhận ra, ta vẫn luôn thích nàng ấy, vì nàng ấy cưới người khác nên ta mới ghen.
Nhưng đáng tiếc ta nhận ra quá muộn, cả đời này ta và nàng ấy không có duyên cùng nhau, nếu thiếu chủ vì việc của Ninh công tử và Tứ hoàng tử mà tức giận, thì đây hẳn là do ngươi đang ăn dấm của Tứ hoàng tử mà thôi.”
Nhìn Diêm Phi mọi ngày đều im lặng, ngẫu nhiên nói ra một câu cũng làm Hô Duyên Nguyên Thần sầu muộn nửa ngày.
Nếu cảm xúc của hắn là ghen, vậy chẳng phải là hắn có ý nghĩ không an phận với y sao?
Nghĩ lại một chút, Hô Duyên Nguyên Thần phát hiện tim mình đập nhanh hơn, hắn nhíu mày, chẳng lẽ mình là đoạn tụ sao?
****
Có lẽ do lời nói của mình đã có tác dụng nên Ninh Uyên phát hiện Hô Duyên Nguyên Thần đã vài ngày chưa lộ mặt.
Mấy ngày này y đều ngốc ở trong phòng, cái giao dịch cùng Tư Không Húc kia y cũng không vội mà Tư Không Húc cũng không vội.
Về Tư Không Húc thì có lẽ đã xem hắn là vật nằm trong tay, chắc chắn không thể chạy được nên y mới có thể nhàn nhã được.
Vương Hổ đi theo quân đội Yến châu ra ngoài hoang mạc vài lần cũng không thể nào tìm được tung tích của mã phỉ, nhưng mỗi lần bọn hắn tìm đến địa điểm ẩn náu của bọn chúng, chuẩn bị ra hiệu tấn công thì y như rằng bọn mã phỉ đó biết trước được mà nhổ trại chạy trốn.
Rất nhiều lần Vương Hổ nhận ra lửa trại còn chưa tắt mà doanh địa không còn bóng người nào làm hắn tức sôi máu.
Hắn nghĩ tới lời của Ninh Uyên, nghi ngờ có nội gián trong quân đội, thường hay đem việc bẩm báo mọi việc cho Tư Không Húc.
Nhưng Ninh Uyên lại chỉ đạm nhiên bảo là hắn đã nghĩ nhiều, nhưng tên mã phỉ kia xưa nay rất nhanh nhẹn, có khi chúng cũng tự thám thính được tin tức, bảo hắn đừng nghĩ nhiều nữa.
Vương Hổ suy nghĩ một lúc cũng thấy việc này có chút đạo lý liền không thèm để ý việc này nữa, vẫn như cũ theo quân đôi ngày đêm lùng bắt tin tức của mã phỉ trong hoang mạc.
Cuối cùng thì đêm nay cũng có tin tức truyền đến, nói bọn mã phỉ kia đang đóng doanh tại ốc đảo ở ngoài thành cách thành hai mươi dặm, tin tức vừa ra thì mọi người liền chuẩn bị lực lượng để quét sạch bọn mã phỉ, không chỉ như thế, mà còn bởi vì mấy lần trước bị bắt hụt nên lần này tổng đốc Yến Châu liền dốc sức quét sạch bọn mã phỉ, muốn ôm suy nghĩa một lưới bắt trọn.
Cũng là vào đêm ấy, Tư Không Húc cũng nhận được tin nhắn của Ninh Uyên hẹn hắn đến phòng y.
Tư Không Húc kiềm chế kích động trong lòng, chờ lâu như vậy thì rốt cuộc ngày này cũng tới.
Hắn tắm rửa toàn thân, thay một chiếc xiêm y dài nhìn rất tuấn lãng đi đến phòng Ninh Uyên.
Ninh Uyên đang ngồi cạnh bàn, trên bàn bày hai cái ly tinh xảo dành lại cho hắn.
Tư Không Húc nheo hai mắt đánh giá Ninh Uyên một phen, trên người Ninh Uyên chỉ khoác lại một kiện áo ngủ, cổ áo hơi mở, dưới ánh nến lay động lại làm nổi bật làn da trắng nõn trên lồng ngực, tóc dài không búi, mềm mại rũ xuống mặt y, khiến cho y có thêm một phần hơi thở phiêu dật, tất cả lại kết hợp với biểu tình lạnh nhạt của y khiến hắn không thể không nghĩ tới gương mặt ấy sẽ rất nhanh bị chính mình chà đạp, tràn ngập tìиɦ ɖu͙ƈ mà rêи ɾỉ dưới thân mình, hứng thú của Tư Không Húc không thể không tăng vọt, hận không thể lập tức đè Ninh Uyên lên giường mà hung hăng làm.
Cho dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn làm một bộ quân tử ngồi đối diện Ninh Uyên, khẽ cười nói: “Ninh thiếu gia thật là làm ta phải chờ lâu, ta còn nghĩ Ninh thiếu gia đã đổi ý.”
“Việc đã đáp ứng thì tất nhiên ta cũng không có đạo lý nào để thay đổi.” Thanh âm Ninh Uyên trầm thấp, lại ngoài ý muốn trêu chọc phải lòng Tư Không Húc, Tư Không Húc ngưng thần nhìn y tư động thủ rót cho mình ly rượu.”
Hắn bưng ly rượu nhìn qua thử, không phát hiện có thứ gì ở trong nên hắn liền ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thả ly cuống hắn liền cảm thấy có chút không thỏa mái, lại tự rót thêm một ly, một ngụm uống sạch.
“Rượu Yến Châu nồng độ có chút cao nên uống ít thì hơn.” Ninh Uyên nhẹ giọng nói.
“Rượu tuy là mạnh nhưng lại có thể giúp gia tăng hưng phấn, giờ ta cũng khá vui, uống thêm vài chén cũng không sao.
Nhưng mà, đến hôm nay rồi ngươi vẫn muốn gọi ta bằng xưng hô “Đại nhân” xa cách vậy sao” Tư Không Húc khoái ý cười, “Giờ ngươi thử gọi một tiếng Tư Không thế nào?”
Ninh Uyên không nói chuyện, sau khi Tư Không Húc uống xong ba ly rượu, y đứng dậy nói, “Ta còn chưa đi tắm, đại nhân xin chờ một lúc.” Dứt lời hắn liền đi đến bể tắm trong phòng, cẩn thận đóng cửa lại, Tư Không Húc liền mơ hồ nghe thấy tiếng xả nước ở bên trong.
Hắn không khỏi nhớ lại hình ảnh bọt nước trượt trên cơ thể Ninh Uyên trong phòng tắm, làm lòng hắn không cầm nổi mà khô nóng, nhiều lần hắn suýt phải ra ngoài để nới vạt áo rộng ra cho thoáng, nhưng chút liêm sỉ còn lại trong người hắn vẫn cản hắn lại.
Thế nào đi nữa thì hắn cũng là một người có thân phận, nếu hắn làm ra loại chuyện này thật thì chẳng khác nào tên đăng đồ tử.
Vì thế hắn ngồi bất động, chỉ là hắn vẫn không ngừng uống thêm rượu, rượu này lại khá mạnh, còn hắn cũng không phải người có tửu lượng cao gì.
Sau khi uống hết một bình rượu hắn liền cảm thấy hơi choáng nhưng vẫn cường ngạnh nâng tinh thần ngồi yên.
Trong phòng tắm, Ninh Uyên đem hai bàn tay dính đất vàng bỏ vào trong thay đồng rửa, rồi ngẩng mặt quan sát kĩ gương mặt trước mắt.
Thiếu niên kia mặc y phục giống y chang hắn, đang ngồi thấp thỏm ở kia, “Ngươi không cần lo lắng.” Nhìn thấy hắn bất an, Ninh Uyên nhẹ giọng nói: “Hắn uống rượu rồi, lát nữa khi ngươi ra khỏi phòng hãy tắt nến đi, chỉ cần không được cho hắn đụng vào mặt ngươi thì hắn không thể nào phát hiện được huyền cơ.”
Ánh nến trong phòng chiếu lên khuôn mặt thiếu niên, thế nhưng mặt hắn lại có có phần giống với Ninh Uyên, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ thấy những điểm khác nhau.
Trên mặt thiếu niên có không ít chỗ dùng đất vàng và phấn trân châu dịch dung, nếu rửa mặt sạch thì khuôn mặt này chỉ giống y ở chỗ có hình dáng tương tự mà thôi.
(mấy cái đất vàng nguyên văn là “hoàng bùn” nha, có thể hiểu nôm na nó là phần bột mà mấy người hay make up dùng)
“Thiếu gia cứ yên tâm, ta biết chừng mực mà.” Thiếu niên này là một nam quan trong thanh lâu Yến Châu, bởi vì tướng mạo không quá xuất sắc nên sinh ý không nhiều, Ninh Uyên tìm đến hắn, đưa tiền giúp hắn thoát ra khỏi thanh lâu, hắn liền không chút suy nghĩ mà đáp ứng.
Tuy thiếu niên thấy hơi khó hiểu cách hành sự quỷ dị của y, cư nhiên muốn hắn trang điểm thành bộ dạng của y rồi đi hầu hạ một nam nhân khác, bất quá thiếu niên vừa nhìn lén qua khe cửa liếc mắt nhìn Tư Không Húc thấy hắn rất anh tuấn, và Ninh Uyên cũng trả nhiều bạc nên hắn cũng không có gì phải băn khoăn.
Tư Không Húc ngồi bên bàn chờ lúc lâu mới thấy cửa phòng tắm mở, “Ninh Uyên” mang theo hơi nước bước ra, hắn cúi đầu, đi đến góc phòng, nhìn hắn như có vẻ thẹn thùng thỏi tắt nến sau đó mới đi đến méo giường ngồi xuống, chỉ dùng sườn mặt nói chuyện với Tư Không Húc.
Rượu thanh khoa có tác dụng chậm làm hắn hơi choáng, đưa tay lên xoa xoa trán hắn cũng cười cười bước tới cạnh giường, muốn duỗi tay sờ mặt “Ninh Uyên”, lại bị Ninh Uyên xảo diệu né tránh, Tư Không Húc cũng chỉ nghĩ hắn thẹn thùng, thuận thế kéo áo tắm trên bả vai hắn xuống.
Tức thì hơn phân nửa cơ thể “Ninh Uyên” bại lộ ra trước mắt hắn, tới thời khắc này, du͙ƈ vọиɠ dưới sâu trong lòng tựa như hồng thủy dâng trào, hắn bông nhiên dùng sức, bóp chặt lấy bả vai “Ninh Uyên”, ấn hắn xuống giường, cũng không để ý tới tiếng hô của hắn mà đem toàn bộ cơ thể mình bao phủ lên.
Trong phòng tắm cách đó một cánh cửa, Ninh Uyên lẳng lặng ngồi một góc lắng nghe tiếng xé rách quần áo từ bên ngoài truyền tới cùng với âm thanh thân thể va chạm, thậm chí còn có hơi thở hỗn loạn trộn lẫn với tiếng nức nở của thiếu niên và âm thanh thở dốc dày đặc của nam nhân, tay y đặt trên đầu gối cũng không kiềm được nắm chặt lại, chân mày cũng nhăn âm trầm.
Ngay lúc này, bầu trời bên ngoài cửa sổ như có một bông pháo hoa bay lên, ánh mắt Ninh Uyên ngưng lại, thầm nghĩ, “Tới rồi.”
Hô Duyên Nguyên Thần bị một trận vó ngựa nhức óc làm bừng tỉnh, hắn đang có tâm sự nặng nề, ngủ cũng không sâu, bên ngoài đường lại vang lên đầy tiếng hô hào, hắn liền ngồi dậy ngay lập tức, đồng thời cũng ý thức được là có mã phỉ vào thành.
Đi đến cạnh cửa sổ, hắn liền thấy một đám nam nhân cao lớn giơ cây đuốc giống trống khua chiêng đi khắp nơi trên đường, nhà cửa xưng quanh nhìn như lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, cửa nhà ai cũng đều đóng chặt, nhưng nhóm nam nhân kia cũng kì lạ, bọn chúng không dừng lại ở nhà nào, cũng không đến cướp bóc ở cửa hàng mà giống như có mục tiêu sẵn và đang nhanh chóng chạy đến đó.
Hắn nhìn theo hướng bọn mã phỉ chạy, trong lòng có cảm giác hơi bất an, hướng đó chẳng phải hướng đến dịch quán sao?
“Thiếu chủ, có mã phỉ xông vào thành!” Diêm Phi vội vàng mặc đồ chạy vào, nhưng Hô Duyên Nguyên Thần không để ý đến hắn mà liền nhảy qua cửa sổ chạy ra ngoài.
Diêm Phi hoảng sợ liền chạy lại cửa sổ ló đầu ra xem thì chẳng còn thấy bóng dáng Hô Duyên Nguyên Thần đâu nữa.
Mã phỉ xông vào trong thành cũng không ít, nhìn vào số lượng đuốc đang phát sáng thì ít nhất không dưới 200 tên, hơn nữa, theo tình hình hiện tại thì bọn chúng đều đang chạy về dịch quán.
Hô Duyên Nguyên Thần vận khinh công đến cực hạn, gió thổi phần phật qua tai hắn, vượt qua những vó ngựa chạy tới dịch quán.
Nhưng khi hắn đến nơi thì bọn mã phỉ và hộ vệ đã bắt đầu giao thủ với nhau.
“Không xong rồi, Ninh Uyên!” Hô Duyên Nguyên Thần lo Ninh Uyên sẽ gặp nguy hiểm, một chân đạp bay tên mã phỉ, hắn lập tức bám tường nhảy lên lầu hai, chuẩn xác nhảy tới cửa sổ phòng Ninh Uyên, không chút suy nghĩ liền chạy vào.
Nhưng một màn diễn ra trong phòng làm máu của Hô Duyên Nguyên Thần muốn dồn hết lên đầu.
Tư Không Húc đứng ở mép giường hấp tấp mặc lại quần áo, còn trên giường có một thiếu niên không mảnh vải nằm ở đó, trong bóng tối, Hô Duyên Nguyên Thần nhận ra đó là sườn mặt của Ninh Uyên, trong phút chốc hắn liền hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Một cỗ bạo nộ như thiên lao vạn mã vọt lên ngực hắn, hắn giống như một con liệp báo vọt mạnh qua, một quyền liền nện lên người Tư Không Húc lúc hắn định quay người lại.
“Răng rắc”, âm thanh xương nứt truyền ra, Tư Không Húc ngửa đầu phun một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh bay ra đập vào tường, sắc mặt trắng bệch mềm nhũn trượt xuống đất, máu trong miệng hắn không ngừng phun ra, nhìn như bị trọng thương.
Đánh hắn một quyền xong, Hô Duyên Nguyên Thần giống như còn chưa hết giận còn muốn tiến lên đánh tiếp thì ở dưới lầu mơ hồ có tiếng hô “Cháy rồi!” truyền tới, một lùm khói dày đặc xuyên qua khe của truyền vào phòng.
Thế mà đám mã phỉ kia dám phóng hỏa, cả dịch quán đều làm bằng gỗ, nếu như xảy ra hỏa hoạn thì sẽ lan rất nhanh, ý thức được không nên ở lại đây, Hô Duyên Nguyên Thần từ bỏ việc tiếp tục đánh Tư Không Húc, nhanh chóng cởϊ áσ choàng mình ra, đem gói kĩ người khỏa thân đang nằm trên giường lại rồi bế lên, chặt chẽ bảo vệ người trong lòng rồi nhảy qua cửa sổ chạy trốn.
Cảm giác hơi thở của người trong lồng ngực mình mỏng dần đi, cơ thể cũng lạnh lẽo, trong lòng Hồ Duyên Nguyên Thần càng thêm nôn nóng, đồng thời thấy hỏa khí trong lòng mình không có chỗ xả nwn không kiềm được ôm chặt người trong lòng một chút.
Cả quãng đường hắn cẩn thận tránh đi bọn mã phỉ đang làm loạn trong thành chạy thẳng về khách điếm, đầu tiên hắn kêu Diêm Phi mang nước ấm tới sau đó mới đặt tiểu tâm trong lồng ngực mình đặt lên giường.
Diêm Ph bị bộ dáng của Hô Duyên Nguyên Thần dọa sợ, không dám chậm trễ lập tức mang nước ấm tới, thắp nến trong phòng lên.
Hô Duyên Nguyên Thần ngồi ở đầu giường nâng thân thể của người nọ dựa vào lồng ngực mình, một mặt liên tục gọi tên hắn, mặt khác thfi tiếp nhận khăn tay từ Diêm Phi xoa mặt hắn.
“Đây là làm sao, tại sao Ninh công tử lại thành bộ dáng như thế này?” Diêm Phi đứng ở mép giường lo lắng hỏi.
Hô Duyên Nguyên Thần đang muốn mở miệng nhưng nghĩ lại cảnh tượng trong dịch quán thì cổ họng hắn giống như bị nghẹn lại, hắn cắn chặt môi dưới, khăn lông trên tay cũng dùng sức chà lau, chỉ mong “Ninh Uyên” sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Nhưng ngay lúc này, Diêm Phi bỗng dưng cổ quái kêu lên, “Thiếu chủ, ngươi xem Ninh công tử……!không không, ngươi nhìn mặt hắn thử xem!”
Đầu của Hô Duyên Nguyên Thần lúc này như một cuộn chỉ rối, hắn vừa muốn quát Diêm Phi câm miệng, nhưng khi hắn cúi đầu xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn vào khuôn mặt người trong lồng ngực mình, máu cả người hắn như muốn đông cứng lại, động tac sững lại, cứng đờ ngồi ở đó.
Thiếu niên đang dựa vào ngực hắn cũng thanh tú, nhưng miệng, mũi, mặt mày này căn bản có với tám sào nữa cũng không bằng Ninh Uyên được.
Cố tình ngay lúc này, thiếu niên kia cũng mở mắt, hắn vốn làm bị Tư Không Húc làm tới hôn mê, giờ tỉnh lại tự nhiên phát hiện mình đang dựa vào ngực một nam nhân xa lạ, hắn liền hoảng hốt, sắc mặt trắn bệch nói không nên lời.
Hô Duyên Nguyền Thần nhìn mặt thiếu niên, rồi lại nhìn xuống khăn lông trên tay có dính đất sét dính ở đó, hắn liền hiểu ra mọi chuyện, hắn dùng sức nắm lấy bả vai thiếu niên nói: “Người là ai! Ninh Uyên đâu rồi!”
“Ta…….!Ta là Linh Lung…..” Thiếu niên suýt bị bộ dáng hung thần ác sát của Hô Duyên Nguyên Thần dọa khóc, lắp bắp nói: “Thiếu, thiếu gia ở trong phòng tắm……….”
Tâm hắn như muốn nhảy lên, Hô Duyên Nguyên Thần chỉ cửng sốt trong nháy mắt liền xoay người nhảy qua cửa sổ, chỉ để Diêm Phi lẻ loi đứng ở đó cùng với thiếu niên bọc áo choàng ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ.
(Phong: anh trèo cửa sổ đến nghiện rồi hả ??)
Chưa có lúc nào mà hắn cảm thấy như bây giờ, Hô Duyên Nguyên Thần nhớ vừa rồi khi hắn đi thì dịch quán đã bốc cháy, nếu Ninh Uyên còn ở trong đó vậy thì……!Vừa nhanh chóng bay về dịch quán, hắn vừa tự trách mình, nếu như lúc nãy hắn cứu người còn đi kiểm tra một chút nữa thì……..!Nghĩ đến đây, hắn có xúc động muốn rút chủy thủ đâm cho mình một phát, nhưng khi hắn nhìn thấy biển lửa đang bao vây dchj quán, thần kinh hắn như đang bị bóp chặt khiến hắn quên cả hô hấp.
Bên ngoài dịch quán đã nằm xuống không ít thi thể, còn nhiều mã phỉ và thị vệ đánh nhau ở đấy, nhưng có không ít quan binh tới chi viện, đám mã phỉ đó chỉ là nỏ mạnh hế đà, cũng sẽ không căng được bao lâu, nhưng hiển nhiên Hô Duyên Nguyên Thần không quan tâm đến việc đó bởi vì bờ tường bao quanh dịch quán đều bị cháy, nếu muốn vào từ cửa sổ thì không có khả năng, hắn dùng chủy thủ chém bay hai tên mã phỉ cản đường, từ cửa chính lao vào trong biển lửa.
Ninh Uyên cả người vô lực ghé trên mặt đất trong phòng tắm, cảm thấy mình càng ngày càng khó thở, bốn phương tám hướng trừ bỏ ánh lửa đỏ bừng chỉ còn lại nhiệt độ cao, không còn bất cứ thứ gì khác, nếu không phải mặt đất trong phòng tắm ẩm ướt ngăn cách với bồn nước thì y đã bị đốt thành tro bụi, giống như cái chết của y ở kiếp trước vậy.
Đúng vậy, đây có lẽ là vận mệnh của mình.
Ninh Uyên không khỏi cười khổ, vốn là y có thể chạy đi, phòng tắm của y cách cửa sổ có vài bước, từ cửa sổ nhảy liền tới đường lớn, nhưng không biết vì sao, khi lửa bốc lên, toàn thân y lại bị sự sợ hãi chiếm cứ, lan ra toàn thân, y giống như bị người khác bóp chặt yết hầu, thở cũng không nổi, cả người không có chút khí lực nào, hai chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Cái loại sợ hãi này giống như kiếp trước khi y bị hỏa thiêu trong ngọn lửa vô hạn, nóng cháy đốt da thịt y, giống như có vô số cây kim đâm vào đầu y, làm y như mất kiểm soát cơ thể, chỉ có thể mềm nhũn ngã xuống đất, mặc cho ngọn lửa nuốt chửng y.
Tự làm tự chịu, không biết tại sao Ninh Uyên bỗng nghĩ tới bốn chữ này, cũng đúng, trận hỏa hoạn này vốn là do y bày mưu tính kế đốt lên, không nghĩ tới việc mình cũng phải táng thân ở đây, đây không phải tự làm tự chịu sao.
Cảm giác hơi nước trong cơ thể không ngừng bị bay hơi, y chỉ có thể mỉm cười nhận mệnh, chuẩn bị nếm chịu thêm một lần hỏa thiêu thống khổ.
Cố tình ngay lúc phòng tắm đã cháy đến không còn dáng vẻ ban đầu thì cửa đột nhiên bị người đạp mở.
Động tĩnh này làm Ninh Uyên mở lớn mắt, y nhìn thấy hai chân của nam nhân nhanh chóng chạy về phía mình, y hé miệng, muốn kêu cứu nhưng phát hiện mình ngay cả thở dốc cũng khó khăn, lấy hết sức y mới miễn cưỡng hộc ra mấy chữ.
“Ta…..!Sợ…….!Lửa…….!Cứu……!Cứu……”
Không khí mới mẻ bên ngoài dũng mãnh tràn vào làm ngọn lửa trong phòng lại cháy lớn thêm một vòng, thậm chí còn đốt tới vạt áo của Ninh Uyên, Ninh Uyên cuối cùng cũng kiệt sức, một lần nữa nhắm mắt lại, trong thời gian đó y cảm nhận được mình bị ai đó ôm lên, sau đó miệng và mũi đều bị một tấm khăn ướt che lại, ngay sau đó y liền hôn mê bất tỉnh.
Cảm giác người trong ngực còn sống, Hô Duyên Nguyên Thần bỗng nhiên cảm thấy, đời này chưa từng có lúc nào hắn may mắn như vậy.
“Rắc” một cây xà ngang bỗng nhiên bị rớt xuống, mạnh mẽ đập vào lưng Hô Duyên Nguyên Thần, cảm giác nóng rực đó làm hắn đau đớn suýt nữa phải quỳ một gối xuống đất, hắn mạnh mẽ nhịn xuống, xoay người lại thì phát hiện cửa lớn đã bị chặn, hắn còn phải bảo vệ Ninh Uyên nên không thể nào đi qua con đường đó nữa được, chần chừ một lát, Hô Duyên Nguyên Thần liền hạ quyết tâm, nhìn về phía vách tường đã bị cháy còn lại phần yếu ớt, hắn liền đem Ninh Uyên bảo vệ tốt trong ngực rồi dùng bả vai minh lao mạnh vào tường.
Tác giả có lời muốn nói: Hãy khen ta viết văn ngọt ngào đi =V=
____________________________________
Phong: Tui lề mề lết mãi luôn =))) cứ mỗi lần định viết là viết có một trang word liền bỏ dở không.
Tui đang phân vân nên để người khác gọi Ninh Uyên là “công tử” hay “thiếu gia”.
Hẹn gặp lại nha!!
#16/9/2021