Đọc truyện Thứ Tử Quy Lai – Chương 17: Thế Nào Gọi Là Mánh Khóe
085.
Thế nào gọi là mánh khóe?
“Để con dạy học cho đại ca ư?” Ninh Uyên ngạc nhiên: “Sao lại thế ạ? Dù đại ca không thể đến trường học được, thì vẫn có thể mời tiên sinh về nhà được mà?”
“Đại phu nhân nói, Ninh Trạm vốn yếu đuối, mời ai đến thì cũng là người ngoài, bà ta không yên tâm.
Nhưng con thì khác – không những con là con cháu trong nhà, mà còn có tài học đủ để được Cao Úc đại nhân khen ngợi, nên bà ta rất hài lòng.” Đường thị dừng lại: “Nghe đường đường chính chính vậy đấy, nhưng ai biết được thực sự bà ta có ý đồ gì chứ.
Thật không thể yên lòng được mà.”
“Vậy thì con phải chuẩn bị trước rồi, không thể để họ dắt mũi được.” Ninh Uyên mỉm cười, chẳng có vẻ gì là lo âu.
Thấy y như vậy, Đường thị cũng yên lòng.
—
Quả nhiên, Đường thị lo lắng là có lý.
Ninh Uyên mới về hôm trước, thì hôm sau Nghiêm thị đã đề cập đến chuyện muốn y làm phu tử cho Ninh Trạm ngay trước mặt Thẩm thị.
Ấy là lúc mọi người đến thỉnh an Thẩm thị.
Khi Nghiêm thị nói chuyện này, bà ta còn cố ý tâng bốc Ninh Uyên một phen, nói huynh đệ hòa thuận là chuyện tốt vô cùng, làm Thẩm thị không có lý do gì để từ chối.
Mà một khi Thẩm thị đã đồng ý, thì y cũng không thể cự tuyệt được, chỉ có thể vâng lời tuân theo, nói rõ ràng rằng — sắp tới cũng rảnh rỗi, học ở trường xong thì y phải về Thụy Ninh viện dạy đại ca ngay.
Ra khỏi Thọ An đường, Nghiêm thị lại gọi Ninh Uyên lại, chuyện trò hồi lâu.
Nội dung loanh quanh cũng chỉ là mong y dốc lòng dạy dỗ Ninh Trạm tử tế, nom từ ái vô cùng, rõ là một người mẹ cả hiền từ.
Chỉ là khi y quay người đi, thì bà ta lập tức nhếch miệng cười nhạt, dẫn Từ ma ma vẫn còn sưng mặt về Thụy Ninh viện.
—
Trong Thụy Ninh viện.
Nghiêm thị ngồi ở ghế chủ vị, đang kiểm kê sổ sách tháng này của Ninh phủ; Từ ma ma đứng bên phẩy quạt.
Từ ma ma muốn nói gì đó nhưng cứ ngập ngừng, mãi sau mới lên tiếng: “Phu nhân à, nô tỳ thực sự không hiểu ạ.
Rõ ràng là tam thiếu gia có ý đối địch với chúng ta, chuyện ở Hương Hà trấn lần này cũng gần như chắc chắn là có liên quan đến y; vậy sao phu nhân còn muốn dẫn sói vào nhà ạ?”
“Từ ma ma hỏi thế thì buồn cười quá.” Nghiêm thị vừa lật sổ vừa đáp: “Ta hỏi ngươi, nếu ngươi biết trong nhà có một mầm họa, thì ngươi muốn để nó tự tung tự tác bên ngoài, hay là đặt nó ngay dưới tầm mắt mình để tiện bề kiểm soát?”
“Nhưng…!Nếu thằng nhóc đó có ý đồ bất lương với chúng ta thì…”
“Nó không có gan đấy đâu.
Kể cả nó có, thì Thụy Ninh viện chúng ta là nơi nào chứ, có thể mặc nó làm mưa làm gió được sao?” Bà ta khép quyển sổ lại, đặt sang một bên: “Dù không có chứng cứ, thì ta vẫn chắc chắn là nó có dính líu đến chuyện ở Hương Hà trấn.
Nếu không…!có bao nhiêu nơi, sao nó không chọn nơi khác mà lại nhất quyết đến nơi đó? Nó vừa đi một cái là có chuyện ngay? Hại ta mất một nguồn thu lớn thì thôi, lại còn mất mặt trước lão gia nữa, suýt nữa đã bị thất sủng rồi.
Cục tức này mà ta không đòi lại, thì tiện cho nó quá rồi.”
“Phu nhân định làm gì ạ?”
“Chuyện này không gấp được.
Nhưng chỉ cần theo dõi nó từng giờ từng phút, thì ắt sẽ tìm được kẽ hở thôi.” Bà nâng chén trà lên: “Giờ nó là thiếu gia có tiền đồ nhất trong phủ ta, là người được lão phu nhân cưng chiều.
Nó có bà ta bảo vệ, thì chúng ta phải cân nhắc thật kỹ trước khi làm gì nó.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại…!trong cái phủ này, có ai thích hợp để chỉnh nó hơn ngoài lão phu nhân chứ?”
Từ ma ma há to miệng, hẳn là đã hiểu ý Nghiêm thị.
—
Xế chiều hôm đó, Ninh Uyên mang sách vở đến Thụy Ninh viện.
Biệt viện trong Thụy Ninh viện của Ninh Trạm nằm ở hướng đông, cũng là dãy nhà đông ấm hạ mát – có thể thấy rõ là Nghiêm thị yêu thương đứa con trai này đến mức nào.
Vừa bước vào sân, Ninh Uyên đã bị mùi thuốc xộc thẳng vào mũi.
Vì Nghiêm thị đã mất nguồn cung tiền từ trấn Hương Hà, lại thêm giờ Ninh Trạm đã khỏe hơn trước nhiều, nên lượng dược liệu ở đây đã giảm đi nhiều, nhưng vẫn còn lại không ít.
Nha hoàn dẫn đường là tâm phúc của Nghiêm thị, thấy Ninh Uyên có vẻ ngưỡng mộ (?) thì tự hào vô cùng, mũi hơi hếch lên, phất phất tay với y, nom không lễ phép chút nào: “Đại thiếu gia đang chờ tam thiếu gia ở thư phòng đấy.”
Y thản nhiên vén rèm cửa lên.
Đây là lần đầu y đến Thụy Ninh viện – thư phòng ở đây còn lớn hơn phòng ngủ của y, gần cửa sổ là một bộ bàn ghế, xung quanh bày rất nhiều giá sách.
Y nhìn lướt qua những cái tên trên giá – ở đó có rất nhiều kinh sử tuyệt tác mà ở ngoài không có, hẳn là Nghiêm thị đã rất chăm chút.
Nhưng phần lớn chúng không hề có dấu vết đã xem, trông còn y như mới, rõ ràng là vị huynh trưởng này của y cũng chẳng có hứng thú về phương diện này.
Vòng qua mấy tầng giá sách, cuối cùng Ninh Uyên cũng thấy Ninh Trạm.
Hắn đang ngồi trên bàn, mặc áσ ɭóŧ gấm trông rất đắt tiền, nhưng mặt mũi lại thẫn thờ đờ đẫn, tuy nom cũng anh tuấn, nhưng lại tái nhợt gầy yếu vô cùng.
Y cung kính đứng trước mặt hắn, chắp tay hành lễ: “Chào huynh trưởng ạ.”
Nghe thấy tiếng, cuối cùng hắn cũng ngước lên.
Quanh mắt hắn có quầng thâm rất sậm, thoạt trông cũng chẳng hào hứng gì.
Tuy y chào hắn, nhưng hắn cũng chỉ thờ ơ nhìn lại, rồi cúi xuống đọc sách tiếp.
Thấy hắn không để ý đến mình, y cũng không buồn bực, cứ đứng như thế mãi.
Khoảng một canh giờ sau, hắn phất tay bảo y: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ngươi về đi.”
Vài ý nghĩ lướt qua đầu Ninh Uyên.
Y bình thản khom người chào, rồi rời khỏi thư phòng.
Ninh Trạm liếc nhìn bóng y rời đi, cười lạnh một tiếng.
Lúc này, Từ ma ma bưng một chén canh hạt sen đến, híp mắt cười nói: “Thiếu gia đọc sách mệt rồi ạ, canh hạt sen này có tác dụng thanh nhiệt hạ hỏa, là đại phu nhân đặc biệt sai nô tỳ mang đến đấy ạ.”
Hắn nhìn bà ta: “Có phải ý ngươi là, biểu hiện vừa nãy của ta rất hợp ý mẫu thân?”
“Thiếu gia là con trai ruột thịt của Đại phu nhân, tất nhiên là mẹ con hiểu lòng nhau rồi.
Biết thiếu gia hiểu mình như vậy, hẳn là phu nhân sẽ vui lắm.” Từ ma ma không nói nhiều nữa, đặt canh sen xuống rồi vui vẻ rời đi.
Nãy giờ bà ta vẫn rình ngoài cửa phòng, thấy Ninh Uyên bị Ninh Trạm bắt đứng tận một canh giờ như thế, chắc chân y cũng mỏi sắp gãy rồi.
Sao bà ta lại không vui được chứ, vội chạy về cấp báo với Nghiêm thị.
Trong phòng, Ninh Trạm nhìn chén canh vẫn còn tỏa hơi nóng.
Hắn chẳng hề có ý định uống, chỉ cười lạnh một tiếng, rồi tiếp tục đọc sách trong tay.
—
Hôm sau.
Học ở trường về, Ninh Uyên lại đến Thụy Ninh viện; và Ninh Trạm vẫn thế, chẳng nói gì với y, cũng chẳng để ý đến y, để y đứng đó một canh giờ rồi cho y về.
Năm sáu ngày sau đó cũng thế, nếu là người khác thì đã không nhịn nổi rồi.
Nhưng hình như Ninh Uyên chẳng cảm thấy gì, vẫn đều đặn đến báo danh – người bình thường mà đứng một canh giờ thì chắc chắn sẽ eo mỏi lưng đau, nhưng y lại có nội lực hộ thể, nên chẳng mệt chút nào.
Y có thể lấy bất biến ứng vạn biến như vậy, nhưng đã có người không nhịn nổi nữa rồi.
Một ngày nào đó, khi Ninh Uyên về từ Thụy Ninh viện thì chợt bị Ninh Mạt ngăn lại ở hậu hoa viên.
Y không hỏi nhiều, hiếu ý mà đến đình nghỉ mát hai người thường gặp.
Đến đó rồi, Ninh Mạt hỏi ngay: “Ta thật sự không hiểu đấy.
Đại phu nhân dùng cách đó để bắt ngươi đến Thụy Ninh viện chịu tội mỗi ngày thì cũng thôi đi, nhưng ngươi lại tình nguyện chịu vậy sao?”
Y cười nói: “Không chịu thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi cáo trạng với tổ mẫu à? Nếu ta làm thế thật, ngươi nghĩ tổ mẫu sẽ phản ứng sao?”
“Tất nhiên là sẽ nói ngươi sinh sự không đâu, có thể còn nói là ngươi ghét bỏ huynh trưởng nên mới kiếm cớ để không phải dạy.” Hắn nghiêm túc đáp: “Trong thư phòng không có người thứ ba, chẳng có ai làm nhân chứng.
Hắn ta lại là đích tử, dù có yếu ớt thì vẫn có tiếng nói hơn thứ tử là ngươi.”
“Không chỉ thế.” Y tiếp lời: “Nếu chỉ là mỗi ngày đứng một canh giờ thì cũng chẳng có gì.
Nhưng nếu để lâu ngày, rồi người khác phát hiện ra lực học của đại ca không hề tiến bộ, thì sẽ nói rằng ta không biết dạy học.
Cái bát nước bẩn ấy ta không muốn hứng đâu.”
“Ngươi biết thế mà không làm gì à?!” Ninh Mạt trợn mắt.
“Bây giờ chỉ có một cách – ấy là lấy bất biến ứng vạn biến.
Ta không thể làm gì cả, nếu không lại bị Đại phu nhân tóm được nhược điểm, đến lúc ấy lại khó nói.
Nếu bà ta nhất nhất nói rằng ta ỷ được tổ mẫu yêu thương để trèo lên đầu huynh trưởng, thì ta cũng khó mà vặn lại được, vì chẳng có chứng cứ rõ ràng gì hết.
Vậy nên ta chỉ có thể chờ đợi, chờ…!đại ca hồi tâm chuyển ý chăng?”
Ninh Uyên nhoẻn miệng cười.
Trông y thế kia hẳn là đã có dự tính gì rồi, nên Ninh Mạt chỉ lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười, rồi xích lại bảo: “Còn một việc nữa, ta nghĩ vẫn nên nói ngươi biết thì hơn.
Mấy hôm ngươi không ở trong phủ, Đại phu nhân…!có vẻ kỳ lạ.”
Y nhướn mày.
“Đám hạ nhân kháo nhau rằng – lúc rảnh rỗi, Đại phu nhân thường luyện công trong phòng, có người thường xuyên ngửi thấy một hương thơm lạ kỳ trên người bà ta.
Dù ta không tin mấy, nhưng có lần đến thỉnh an tổ mẫu, ta vẫn thử ngửi kỹ quanh người bà ta xem.
Đúng là có một mùi hương rất nhạt, không giống hương thơm của hương liệu, mà giống như là…”
“Như là mùi hương trời sinh trên người bà ta, đúng không?” Ninh Uyên nói nốt, thấy đối phương gật đầu thì chống cằm nghĩ một lúc: “Có phải dạo này phụ thân rất tin tưởng Đại phu nhân, thậm chí có phần mù quáng, bà ta nói gì là nghe nấy? Và luôn luôn ngủ lại viện của bà ta?”
“Không chỉ là trong viện thôi đâu.” Ninh Mạt bật cười: “Hạ nhân khắp phủ truyền um lên rồi.
Bây giờ ấy à, nơi nào có phụ thân và Đại phu nhân thì nơi đó đều có thể là chiến trường.
Chỉ là dù gì cũng là gia chủ và chủ mẫu, hạ nhân có lắm mồm đến mấy thì cũng không có gan bàn tán công khai.
Ngay cả tổ mẫu cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ cho đó là chút tình thú vô hại của vợ chồng thôi.”
—
Ngã: Lâu quá rồi nhỉ chắc ae quên hết chương trước như nào rồi…!Thực ra dạo này tui không quá bận (đến thế), cơ mà mỗi lần bật lap lên thì lại quanh quẩn đọc gì đó nghe gì đó xem gì đó…!rồi tỷ năm sau lặng lẽ đóng lap, lên giường đi ngủ, và chưa edit thêm được chữ nào hết…
Đại khái là lười thôi…