Thứ Tử Quy Lai

Chương 14: Bí Ẩn Hương Hà


Đọc truyện Thứ Tử Quy Lai – Chương 14: Bí Ẩn Hương Hà


082.

Bí ẩn Hương Hà
“Thiếu gia, ta đã nắm được tổng thể tình hình ở hậu viện rồi.

Những người ở đó đều là bị sung quân đến đây, vốn chỉ chịu phạt trọn đời không được vào Kinh mà thôi, chứ không phải lao động khổ sai gì cả.

Chỉ là quan phủ không muốn tốn tiền thuê người làm nên mới bắt họ làm – dù sao thì đó cũng là tội phạm, chỉ cần không chết người thì sẽ không ai truy cứu cả.”
Chu Thạch đứng trước mặt Ninh Uyên, cẩn thận bẩm báo: “Mỗi ngày họ đều phải ra sông đãi cát, rồi dựa vào thành quả lao động để đi lĩnh đồ ăn.

Vì nương của Nô Huyền – đứa bé mà thiếu gia dặn ta chăm sóc – bị bệnh nặng không làm việc được, mà nó trẻ con lại không thể khỏe bằng người lớn, nên mỗi ngày nó chẳng nhận được gì mấy.

Đã thế, nó còn muốn nương được ăn no, nên hai ba ngày không có gì vào bụng là chuyện thường.

Chắc đói quá rồi nên nó mới đi trộm đồ như thế.”
Ninh Uyên ngồi bên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm xuống quyển sách mở trước mắt, không nói gì cũng không lật sang trang mới.

Một hoàng tử từ nhỏ sống trong nhung lụa, thế mà lại rơi xuống tình cảnh này…!Đúng là đáng thương.
“Quan phủ đúng là vô liêm sỉ, đến cả phụ nữ trẻ con mà cũng ép buộc ư?” Lát sau, y mới nói.
“Đây chính là điểm kỳ lạ nhất – hầu như tất cả những người bị ép đi lao động hàng ngày đều là nam tử trưởng thành, chỉ có hai mẹ con họ là ngoại lệ.

Ta có hỏi thăm mấy tên lính, thì họ bảo là – vốn theo quy định thì họ sẽ không ép phụ nữ trẻ con phải làm việc, nhưng hai mẹ con này thì…!Cấp trên nhận được lệnh, chỉ đích danh là muốn họ phải làm việc, nên cấp dưới đành phải theo thôi.”
Ninh Uyên gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi cứ theo lời ta dặn mà làm.”
Nếu đã là quan trên hạ lệnh…!thì nhất định là có liên quan đến việc tranh quyền đoạt lợi trong vương thất.

Y quyết định ra tay cứu giúp vị Lục hoàng tử thất thế này một phen – dù đúng là y có mục đích riêng thật, nhưng kể cả có không là thế, thì sâu thẳm trong y vẫn không thể bỏ mặc đôi cô nhi quả mẫu đang khốn khó này được.

Chẳng biết từ bao giờ, Nô Huyền phát hiện ra – có một nơi có thể lấy được đồ ăn.
Tiền viện của điền trang này có một vị thiếu gia.

Mỗi ngày thiếu gia đều đi dạo quanh đồng ruộng cằn cỗi một lần, trước khi về sẽ dẫn tùy tùng đến nghỉ ở một gốc cây gần cửa hông hậu viện, vừa uống nước vừa ăn bánh.

Chờ họ đi rồi, thừa dịp quan binh không để ý, Nô Huyền sẽ lén lút chạy tới, lúc nào cũng thấy ít đồ họ ăn thừa để lại.
Tất nhiên chẳng phải là thứ ngon lành gì, chỉ là bánh ngô bánh khoai bình thường thôi.

Nhưng với Nô Huyền bây giờ, những thức ăn thô tục này lại là thứ cứu mạng.

Vậy nên chiều nào sau khi đãi cát sông, chờ mọi người đi nghỉ hết rồi, nó cũng sẽ lẳng lặng đến đây, chờ thiếu gia đi rồi đến vớt đồ.

Từng này đồ mỗi ngày không chỉ đủ cho mình nó ăn, mà còn đủ để phần lại cho nương nữa.
Nhưng Nô Huyền không phải kẻ ngốc – dần dần nó cũng thấy lạ.

Hôm nào thiếu gia cũng đến đúng giờ đó, để lại đúng chừng đó thức ăn, ngẫm lại thì không giống đồ ăn thừa, mà là…!có ý để đó cho người ta đến lấy.
Có một lần, Nô Huyền không nhịn nổi tò mò, lại nghĩ dù sao vị thiếu gia mi thanh mục tú này cũng giúp nó một lần, không giống mấy người xấu mà nương bảo nó phải đề phòng; nên đã thấp thỏm đến gần khi thiếu gia và tùy tùng chưa rời đi.

Thấy người kia không xua đuổi mình, mà còn mỉm cười đầy thiện ý, đẩy hộp thức ăn đến chỗ mình; Nô Huyền chớp chớp mắt, lập tức xông đến vồ vập ăn thứ trong hộp, không hề phòng bị chút nào.

Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai.

Đồ ăn trong hộp của thiếu gia ngon hơn bánh ngô bánh khoai nhiều, có khi còn có thịt cá.

Nhưng điều làm Nô Huyền thấy lạ là…!mỗi khi nó đến, thiếu gia chỉ cho nó ăn, chứ chưa từng mở miệng nói chuyện.

Chờ nó ăn xong rồi, y sẽ thu dọn đồ rời đi, làm nó càng thêm tò mò.

Lại thêm “hộ vệ” cao lớn bên người thiếu gia nữa – hình như hắn rất bất mãn với nó, lúc nào cũng nhìn nó theo kiểu…!rất là kỳ lạ, như thể thấy nó phiền đến độ chỉ muốn ném quách đi nhưng thực tế lại không ném được ấy.
Rốt cục đến một ngày, khi Nô Huyền xuất hiện, nó không ngồi xuống ăn ngay mà lại chủ động bắt chuyện với Ninh Uyên: “Gần đây đã làm phiền thiếu gia rồi.”
Ninh Uyên mỉm cười – cuối cùng cũng chờ được đến ngày nó chủ động mở miệng: “Sao lại nói thế?”
“Ta thấy thiếu gia là con nhà giàu có, không cần thiết phải dính dáng đến tội dân như ta đâu.” Nô Huyền nghiêm túc đáp: “Cảm ơn thức ăn gần đây của thiếu gia, nhưng ta không muốn gây thêm phiền toái cho thiếu gia nữa.”
“Nếu ta đã cho ngươi đồ ăn, thì tất nhiên sẽ không thấy phiền phức gì.” Y cười nói: “Chỉ là chút đồ ăn thôi mà, đừng quá để bụng.”
“Nói cũng phải.

Chỉ là chút đồ ăn thôi mà, ta thấy thiếu gia cũng không phải người để tâm đến tiểu tiết.” Thế mà Nô Huyền lại khá là thẳng thắn, nói rồi yên ổn ngồi xuống, cầm đồ ăn lên nhét vào miệng mà không e ngại chút nào, hẳn là đã đói lắm rồi.
Nhìn thiếu niên trước mắt, cuối cùng Ninh Uyên cũng thầm thở phào một hơi.

Nếu ngay từ đầu mà y quá chủ động làm quen, thì khó mà Tư Không Huyền không sinh lòng nghi ngờ được.

Nhất là nó lại bị hãm hại nên mới phải xuất cung, dù còn nhỏ tuổi thì nhất định cũng đã thừa lòng cảnh giác.

Có khi không kết được thiện duyên, mà khéo quá lại hóa vụng.

Chỉ có lạt mềm buộc chặt như thế này, làm Tư Không Huyền cảm thấy chính nó mới là người chủ động bắt đầu mối quan hệ, thì quan hệ giữa họ mới trở nên “tự nhiên” được.
Chỉ là, chính Ninh Uyên cũng cảm giác được…!Mỗi khi y gần gũi với thiếu niên hơn một chút, thì phía sau y luôn hừng hực tỏa lên một luồng áp suất thấp lạ kỳ.

Nguồn gốc của nó chính là Hô Diên Nguyên Thần – tuy mặt mũi hắn nom vẫn nghiêm trang lắm, nhưng y vẫn nhận ra được.
Nghĩ kỹ lại thì…!cũng mấy ngày rồi họ không nói câu nào với nhau cả.

Hầu như tối nào y cũng phải tra sổ sách, còn hắn thì hoặc là dạy Chu Thạch luyện võ, hoặc là ra ngoài làm gì đó.

Tuy hôm nào hai người cũng gặp nhau, nhưng cũng chẳng có thời gian để nói chuyện.

Đôi khi nửa đêm tỉnh lại, y thấy mình đang một mình nằm trên cái giường lạnh băng băng, còn Hô Diên Nguyên Thần thì không biết đã đi đâu rồi.

Tuy một mình một giường làm y có thể thoải mái duỗi chân duỗi tay, nhưng trong lòng y…!lại cảm thấy có phần trống trải.

Chẳng mấy mà một tháng đã trôi qua.

Thư của Ninh Mạt vẫn đều đặn đến – gần đây Ninh phủ không có biến cố gì cả.

Nghiêm thị yên tĩnh một cách lạ kỳ, hình như mới mời được một vị đại phu mới đến khám chữa cho Ninh Trạm, cả ngày không ra khỏi viện của mình.

Vì Đường thị mới được lòng Ninh Như Hải, nên cuộc sống trong Tương Liên viện cũng dễ chịu hơn nhiều.


Mấy lời đồn đãi về việc Ninh Uyên ép chết Ninh Tương hồi trước cũng dần biến mất, ý Ninh Mạt là – Ninh Uyên nên thu xếp mọi thứ rồi chuẩn bị về phủ đi.
Nhưng y lại không cam lòng rời đi như thế – ở trấn Hương Hà đã hơn tháng rồi, mà y không chỉ không tìm được nhược điểm của Đại phu nhân, mà cũng không tìm được đầu mối gì về nguyên do dẫn đến việc điền trang ở đây không trồng được lương thực.

Giờ mà về thì chuyến đi này là công cốc ư? Sao mà y cam lòng như thế được?
Nhưng thực sự rất lạ…!Hơn một tháng qua, y đã thử tất cả mọi khả năng có thể rồi.

Từ hạt giống đến nguồn nước, mọi yếu tố đều đã thử tra, nhưng không hề phát hiện ra điểm bất thường nào.

Thậm chí để thí nghiệm, y còn tự tay trồng khá nhiều cây giống.

Tất cả mầm giống đều có thể đâm chồi khỏi mặt đất, nhưng chỉ phát triển được một đoạn rồi đều úa vàng đến chết, thực sự…!quá kỳ quái.
Thấy Ninh Uyên xông xáo như vậy, Lý quản gia cũng không trách gì được.

Gần như chắc chắn là trấn Hương Hà này đã đắc tội với ôn thần rồi, nếu không…!sao những cây non còn mơn mởn hôm trước mà hôm sau đã chết héo cả rồi? Đã là chuyện của thần linh, thì Ninh Uyên có cố thế nào cũng chỉ phí công thôi!
Y đau đầu vô cùng; lại thêm giờ đã vào đầu hạ, ánh nắng mặt trời cực kỳ độc, nên đã mấy ngày rồi y chưa ra khỏi cửa.

Hôm đó, y chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đang ngồi dưới mái hiên hóng mát thì Chu Thạch chợt tới, nói là thiếu niên lưu đày ở hậu viện bên kia muốn gặp y, đang ồn ào đến mức quan binh cũng phải vào cuộc rồi.
Y mở to mắt, lập tức đi theo Chu Thạch.
Hai người đến hậu viện, đúng là thấy vài tên quan binh đang vây quanh đánh Nô Huyền.

Mắt nó đã vằn đỏ lên, liên tục vùng lên muốn thoát khỏi vòng vây, nhưng lại bị người ta đẩy ngã xuống đất, đấm đá liên tục.
“Dừng tay!” Ninh Uyên vội hô lên.
Đám quan binh kia nhận ra Ninh Uyên là thiếu gia của chủ nhân điền trang này – Võ An bá phủ, nên không dám không nghe lời y.

Họ dừng tay lại, một người trông có vẻ là đầu lĩnh nói với y: “Bẩm thiếu gia, bây giờ vốn là lúc phạm nhân làm việc, nhưng thằng nhóc này không những trốn về, mà còn ầm ĩ muốn làm phiền đến thiếu gia.

Thực sự là tiểu nhân thất trách! Tiểu nhân sẽ mang thằng nhóc này đi ngay ạ, tuyệt không để nó làm ô uế đến thanh tịnh của thiếu gia!”
Nô Huyền cũng nhìn thấy Ninh Uyên rồi – trông nó như thể tìm thấy cứu tinh vậy.

Hoàn toàn không để tâm đến trông mình chật vật thế nào, nó lập tức nửa lăn nửa bò đến, túm lấy tay áo y: “Thiếu gia! Cầu xin ngươi cứu lấy nương ta, mau mau cứu nương ta với!”
“Nương ngươi bị làm sao?” Ninh Uyên giật mình, cúi xuống đỡ nó dậy.
“Nương ta, nương ta…” Thế mà Nô Huyền lại bật khóc: “Từ khi đến đây, nương ta vẫn luôn đau ốm.

Mấy hôm trước bệnh trở nặng, quan binh không cho ta mời đại phu đến; nay bệnh nặng quá rồi thì họ muốn vứt nương ta ra ngoài, sống chết mặc bay! Cầu xin thiếu gia cứu lấy nương ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho thiếu gia!” Dứt lời, Nô Huyền vội vàng dập đầu liên tục xuống đất.

Trán nó lập tức bị trầy, máu tóe ra loang lổ.
“Thiếu gia đừng nghe thằng nhóc này nói bừa!” Đầu lĩnh đám quan binh hốt hoảng, nói ngay: “Nương nó không bị bệnh bình thường đâu, mà là bệnh dịch! Thứ đó sẽ lây, nếu không mang ra ngoài rồi lỡ truyền nhiễm cho người khác thì sao?!”
“Ngươi nói bậy! Nương ta chỉ là lạ đất lạ nước ở đây thôi, đại phu ngươi còn không mời thì sao biết được đó là bệnh dịch!” Như thể sợ hãi Ninh Uyên không giúp mình, Nô Huyền gần như là thét lên, siết chặt lấy gấu áo y, liên tục nức nở cầu xin, nước mắt và máu loãng nhễ nhại trên mặt: “Thiếu gia ơi, ta van cầu ngươi…!Mau cứu nương ta, mau cứu nương ta với…”
“Người ở đâu?” Ninh Uyên hỏi đầu lĩnh nọ.
Quan binh sửng sốt, mãi mới hiểu là Ninh Uyên thực sự muốn quản lấy chuyện không đâu này: “Thiếu gia à, có vẻ…!Lỡ là bệnh dịch thật thì sao ạ, sao thiếu gia phải vì mấy tên tội phạm này mà…” Nhưng hắn chưa dứt lời thì đã trợn tròn mắt, vì Ninh Uyên đã ném mấy khối bạc vụn xuống chân hắn, rồi lặp lại: “Người ở đâu?”
“Thiếu gia không cần vội đâu ạ, người kia vẫn ở hậu viện.” Thấy bạc là hắn ta đã sáng mắt, vội vàng cúi xuống nhặt nhạnh, đâu buồn nói lời vô ích nữa.
Ninh Uyên lập tức đi theo Nô Huyền đến hậu viện, rồi thấy một thiếu phụ xinh đẹp đang bất tỉnh trên giường ở một góc phòng không thể cũ nát hơn được.
Đây đúng là căn phòng đơn sơ nhất hậu viện này – trong phòng rách nát cực kỳ, ngay cả giường cũng là lấy đá kê lại mà thành, chỉ trải một lớp cỏ phía trên.


Người kia đầu đầy mồ hôi, sắc mặt đã tái xanh, nằm bệt ở nơi đó.
Ninh Uyên không dám chần chừ, vội bắt mạch cho bà; một lúc sau thì bảo Chu Thạch: “Không phải là bệnh dịch.

Ngươi đi gọi bọn Bạch Đàn đến đây – nơi này oi bức ẩm ướt, không hợp để dưỡng bệnh, trước tiên cần chuyển phu nhân này đến phòng của hai em ấy đã.”
Nghe được một câu “không phải là bệnh dịch” của y, Nô Huyền vốn đang lo lắng nhất thời thở phào.

Thần kinh vốn đang căng thẳng nay đã được yên tâm, nó lập tức ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Vì hai mẫu tử họ là người bị “cấp trên đặc biệt dặn” là phải ở đây lao động, nên muốn đưa họ ra ngoài thì Ninh Uyên phải đưa ít bạc cho đầu lĩnh của đám quan binh.

Cầm được bạc rồi, người kia cũng không nói gì nữa, mặc cho y dẫn người đến tiền viện.

Phụ nhân tạm thời ở phòng của tỷ muội Bạch thị, còn Nô Huyền thì ở phòng Ninh Uyên.
Theo như Ninh Uyên nói, bệnh của phụ nhân kia không phải là bệnh dịch, chỉ là khí trời quá nóng, căn phòng bà ở lại ẩm ướt oi bức, cộng thêm vốn cơ thể bà chưa quen với đất nước ở đây nên mới bị cảm nắng mà thôi.

Vì bệnh trạng nom khá tương tự với bệnh dịch, nên đám quan binh kia mới nhầm thành vậy.

Ninh Uyên cho người nấu lá bạc hà lấy nước đút cho bà uống, chẳng mấy mà bà đã khỏe lên hẳn.
Nhưng tình trạng của Nô Huyền thì tệ hơn nhiều.

Nó còn nhỏ tuổi, mỗi ngày bị tay đấm chân đá đã để lại nhiều vết thương, một khi đã ngã xuống thì bệnh liền ào ào kéo tới.

Nó mê man nằm trên giường, sốt cao đến mê sảng, làm Ninh Uyên bận đến tối tăm mặt mũi, liên tục canh bên giường đút thuốc thay băng, làm đi làm lại đến tối.
Lúc Hô Diên Nguyên Thần đi vào, Ninh Uyên đang ngồi bên giường chuẩn bị mớm thuốc cho Nô Huyền.

Có thể vì nó mê man quá sâu, nên không hề có phản xạ nuốt thuốc khi được đút nữa.

Ninh Uyên đành phải uống một ngụm thuốc, rồi cúi xuống mớm cho nó — đôi môi của y đã sắp chạm vào môi nó rồi.
“Dừng lại!” Hô Diên Nguyên Thần lập tức xông đến giữ vai y lại.

Y bị bất ngờ, ực một tiếng nuốt luôn ngụm thuốc trong miệng xuống.
Y bị đắng đến tê rần lưỡi, quát lên: “Ngươi làm gì thế hả!”
“Ngươi, ngươi thì làm gì thế?” Ánh mắt y làm hắn vội rút bàn tay trên vai y về nhanh như chớp, vô thức đỏ mặt lên.

Nhưng nghĩ đến cảnh mình vừa thấy, hắn lại…!dũng cảm hơn hẳn: “Sao ngươi lại tùy ý mớm thuốc bằng miệng cho người ta thế được! Không biết cố kỵ gì à!”
“Mớm thuốc thì có cố kỵ gì chứ.” Y chẳng hiểu gì cả: “Hồi trước lúc ngươi ốm ta cũng mớm ngươi như thế đó thôi, có thấy ngươi ý kiến gì đâu?”
“Ta…” Chính hắn cũng thấy mình hơi vô lý – mấy hôm nay hắn vội vàng bôn ba bên ngoài, rốt cục hôm nay trời không phụ lòng người, mới thu được một tin tốt; cuống cuồng chạy về muốn báo cho y biết, thì lại thấy cảnh y chuẩn bị dùng miệng đút thuốc cho người ta…!Lại cộng thêm nỗi bực tức mấy ngày nay khi thấy y dịu dàng đối đãi với thiếu niên kia, cuối cùng hắn cũng hoàn toàn bùng nổ.
“Chỉ là mớm thuốc thôi mà, cần gì phải làm đến thế chứ.” Hô Diên Nguyên Thần hít sâu một hơi, lắc lắc đầu rồi cầm lấy chén thuốc trong tay y.

Hắn ngồi xuống bên giường, nhấc Nô Huyền lên, tay trái bóp miệng nó, tay phải rót thẳng cả bát thuốc vào!
Cách thức thô lỗ này thế mà có hiệu quả, Ninh Uyên nhìn cổ họng Nô Huyền nhúc nhích, hẳn là đã uống thuốc xuống rồi – dù y đứng cạnh nhìn thôi mà cũng thấy đau.
“Hết rồi nhé, sạch sẽ gọn gàng.” Hắn giơ chén thuốc rỗng không lên cho y nhìn, như thể đang khoe công vậy.
Ninh Uyên lắc đầu bất đắc dĩ.

Cho Nô Huyền uống thuốc được rồi, y cũng nhẹ nhõm, ngồi bên đấm đấm bả vai đau nhức của mình.
Hô Diên Nguyên Thần đứng đực ra đó, mãi sau mới nói: “Ngươi không hỏi mấy hôm nay ta đi đâu à?”
Y nhìn hắn: “Nếu ngươi bận thì cũng không cần cố ở đây với ta làm gì.”
“Ý ta không phải thế!” Hắn không ngờ y lại buông câu vô tâm như thế, nhất thời giận dỗi (?): “Ta…”
Nhưng hắn lại khựng lại, đứng lên nói: “Mà thôi, để ta dẫn Ninh huynh đến chỗ này.” Rồi không đợi y phản ứng gì, hắn đã kéo tay y đi thẳng ra ngoài cửa.
Ninh Uyên định nói giờ tối rồi, có gì thì để mai, nhưng có vẻ hắn chẳng muốn nghe y phân trần gì.

Ra khỏi cửa, hắn nắm lấy hông y rồi nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, dùng khinh công đi về phía xa.
Ban ngày rất nóng, nhưng buổi tối lại khá mát mẻ.


Y không biết tự dưng hắn muốn dẫn mình đi đâu, nhưng hắn ôm y rất vững, khinh công cũng ổn định, gió đêm thổi vào mặt lại thoải mái vô cùng.

Biết chắc hắn sẽ không hại mình rồi, y cũng để im cho hắn ôm như thế.
Nhưng vì hai người ở gần thế này, lại thêm ánh trăng soi sáng, nên Ninh Uyên mới nhận ra – trông Hô Diên Nguyên Thần có vẻ…!nhếch nhác, không chỉ có một lớp râu xanh lún phún trên cằm, mà tóc tai cũng hỗn độn, thậm chí còn có mấy cọng cỏ dính trên tóc, mặt mũi cũng lấm lem.

Nghĩ đến hành tung bí ẩn của hắn mấy ngày nay, y chợt nghĩ, chẳng lẽ người này…
Trấn Hương Hà không lớn, trừ phạm vi điền trang ra thì chỉ có mấy dãy núi thấp.

Hô Diên Nguyên Thần ôm y ra ngoài thôn trấn, đi khá lâu trong rừng cây rồi mới dừng lại trên một chạc cây đại thụ.
Cây đại thụ này có cành lá rậm rạp, ánh trăng sáng thế cũng không lọt được vào.

Bốn bề đen thui, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.

Ninh Uyên chẳng hiểu gì cả, nhỏ giọng hỏi: “Đây là..”
“Suỵt.” Ngón tay hắn đè môi y xuống, chỉ về một nơi gần đó qua kẽ hở tán cây.
Y nhìn theo hướng đó, nhìn mãi mới nhận ra – ở bên sườn núi đó có rất nhiều ánh đèn dầu rải rác.
Lúc này hắn lại ôm lấy y, nhẹ nhàng vô cùng, không hề phát ra âm thanh nào cả, thậm chí còn không làm kinh động đến côn trùng nơi đây.

Nhảy một hồi trong rừng cây, thốt nhiên họ đến một nơi quang đãng – không ngờ trong rừng này lại có một hàng rào gỗ.

Trên hàng rào có một trạm gác, trên trạm gác có rất nhiều hán tử vạm vỡ lưng đeo cung tên, hẳn là đang canh gác.
Xa xa chợt vang tới tiếng ngựa chạy dồn dập, rồi mấy xe đầy hàng hóa xuất hiện trên đường núi gần đó.

Người đi đầu đoàn xe nói gì đó với người giữ cửa, rồi đoàn xe lần lượt đi qua bức rào.

Họ bắt đầu dỡ hàng, có người mở mấy cái rương ở giữa ra.

Dù ở cách rất xa, nhưng nương theo ánh lửa hừng hực, Ninh Uyên vẫn có thể nhìn ra được – trong rương cái gì cũng có, từ tơ lụa châu báu đến rất nhiều túi nhỏ nhìn không rõ là vật gì.
“Ai đây?” Y ngạc nhiên: “Tụ tập ở nơi rừng núi hoang vắng thế này, trông lại rất có tổ chức, chẳng lẽ là sơn tặc sao?”
“Mới đúng một nửa thôi.” Hắn đáp: “Thấy mấy người đưa hàng đến người vẫn còn ướt không? Họ không phải là sơn tặc, mà là hải tặc.”
Hải tặc có thể được coi là một trong những điểm nổi bật của Đại Chu.

Đại Chu rất giàu sông ngòi, mà vận chuyển hàng hóa qua đường thủy cũng dễ dàng và thuận tiện hơn so với đường bộ nhiều, dẫn đến tốc độ phát triển của hải tặc cũng nhanh như sự phát triển của vận chuyển đường thủy vậy.
Hải tặc có tổ chức khác với các loại tặc khác – họ không cần công cụ gì nhiều, chỉ cần là cao thủ bơi lặn là được.

Mỗi khi đến tối, họ có thể lẳng lặng tiếp cận thuyền chở hàng hóa rồi trộm hàng từ đó.

Vì họ hành động rất bí mật, đi về không hề để lại tung tích, nên nhiều năm qua quan lại cũng không làm gì được họ.

Quan phủ đã nhiều lần tra soát, nhưng chẳng có hiệu quả gì nhiều.

Sau này, quan phủ đã thay đổi chiến thuật – nếu không đánh vào người được thì sẽ đánh vào hàng hóa ăn trộm.
Luật pháp Đại Chu quy định rõ ràng – hàng hóa muốn vận chuyển bằng đường thủy thì phải đăng ký trước, nếu hàng hóa đó bị đánh cắp thì chỉ cần một ngày nào đó nó xuất hiện trên thị trường, dù là người mua hay người bán thì đều bị xử tội như hải tặc.

Chiến lược này thực sự hiệu quả.

Tất cả thương nhân đều để ý đến nguồn gốc hàng hóa hơn, đám hải tặc không bán được hàng, tự nhiên sẽ tìm kế sinh nhai khác.
Nhưng có một nhóm nhỏ hải tặc không bận tâm đến luật pháp thì không những không dừng tay, mà còn vì đối thủ cạnh tranh rút lui nên càng phát triển mạnh hơn.

Cũng không hẳn là họ không sợ luật pháp, mà là họ có mối lách luật.

Nói cách khác, chỉ cần hải tặc có chỗ dựa sau lưng, thì luật pháp có nghiêm thế nào họ cũng có cách bán được hàng trộm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.