Đọc truyện Thứ Tự Đến Trước Và Sau FULL – Chương 41: Anh Đột Nhiên Ngủ Trong Phòng Khách Mấy Ngày Liền Cũng Không Nói Lời Nào Với Cô
Editor: YuuTư Tần tăng ca đến 10 giờ mới về đến nhà, nhưng Thượng Vân Xuyên còn về muộn hơn cả cô.
Đến 11 giờ mới thấy bóng dáng anh, sau khi tắm rửa xong liền vào thư phòng làm việc.
Thái độ như vậy của anh gần đây là bình thường, Tư Tần cũng không quá ngạc nhiên, cô liếc nhìn rồi tiếp tục ngồi trên sofa xem phim.
Xem được nửa chừng thì cảm thấy buồn ngủ, sau khi tắt máy tính đi, cô lười nhác vươn vai đi tới giường, nằm xuống giường, kéo chăn bông lên rồi nhắm mắt lại.
7 giờ 30 phút ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên mất vài phút, Tư Tần trong cơn mơ màng cảm thấy kỳ lạ.
Sao Thượng Vân Xuyên không tắt nó giúp cô?
Cô giãy giụa lần mò tìm điện thoại, sau khi tắt chuông điện thoại đi thì dụi mắt rồi quay đầu ra đằng sau nhìn.
Nửa giường bên cạnh vẫn gọn gàng, ngăn nắp, không có dấu vết của người ngủ trên đó.
Tư Tần càng cảm thấy kỳ lạ hơn, cô khó hiểu mà ngồi dậy, suy nghĩ một lúc mới dần hiểu ra Thượng Vân Xuyên vẫn chưa trở về phòng để ngủ.
Cô xốc chăn lên xuống giường, bước ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn quanh phòng khách cũng không thấy ai, phòng ngủ thứ hai cũng không có người, cô trực tiếp đi tới trước cửa thư phòng.
Cửa thư phòng không đóng lại, chỉ hơi khép hờ.
Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thượng Vân Xuyên đang ngủ trên ghế sofa.
Ghế sofa trong thư phòng không lớn, anh phải nằm trong tư thế khó khăn, tay chân cũng không duỗi thẳng được, lông mày cũng cau lại, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy không được thoải mái.
Tư Tần đi tới, ngồi xổm xuống đất, đặt tay lên cánh tay anh, khẽ gọi: “Vân Xuyên.”
Mí mắt Thượng Vân Xuyên khẽ giật giật, Tư Tần lại gọi một lần nữa, anh mới khó khăn mở mắt ra.
Tư Tần đưa tay lên sờ tóc anh, khẽ nói: “Sao anh lại ngủ ở đây? Không thấy khó chịu sao?”
Thượng Vân Xuyên nhìn cô chằm chằm hồi lâu mới khàn khàn nói: “Lúc đấy muộn rồi, anh sợ ảnh hưởng đến em.”
Tư Tần cười bất lực: “Nói lời ngốc nghếch gì vậy.
Lần sau không được như thế nữa, có muộn thế nào cũng phải lên giường ngủ.
Anh như vậy sao có thể nghỉ ngơi được chứ?”
Không chờ Thượng Vân Xuyên trả lời lại, cô đã kéo anh ngồi dậy, sau đó cũng ngồi xuống sofa, đưa tay lên bóp vai anh: “Chỗ này có đau không?”
Thượng Vân Xuyên giơ tay lên nắm lấy tay cô ở trên vai, nghiêng đầu nhìn cô: “Không sao.”
“Gần đây anh bận việc như vậy, phải quan tâm đến bản thân nhiều hơn, cũng đừng nên thức khuya nữa, cơ thể là quan trọng nhất.
Nửa đêm hai ngày trước còn đau dạ dày, bao lâu rồi có như vậy đâu…”
Tư Tần lo lắng nói, Thượng Vân Xuyên nhìn chằm chằm vào cái miệng đang mở ra đóng lại của cô.
Ngoại trừ nửa câu đầu tiên, nửa câu sau càng nghe càng thấy mờ mịt hơn, đến cuối cùng một chữ anh cũng không thể nghe được.
Anh vòng tay qua eo cô, hôn cô.
Tư Tần không kịp đề phòng mà bị chặn miệng lại, cô kinh ngạc mở to hai mắt, bàn tay đang đặt trên vai anh cũng vô thức đẩy anh ra.
Nhưng càng đẩy, Thượng Vân Xuyên càng đè cô lên sofa mà hôn sâu hơn.
Anh thực sự dùng sức.
Không phải bình thường không có những nụ hôn thường mãnh liệt như thế này, nhưng Tư Tần có thể cảm nhận được tâm trạng của anh có gì đó không đúng.
Cô lập tức thả lỏng chính mình, phối hợp theo cử động của anh, bàn tay giơ lên chạm vào gáy anh để xoa dịu anh.
Cuối cùng, sức lực của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Chờ đến khi hơi thở rối loạn dần bình tĩnh, ánh mắt mê ly cũng rõ ràng hơn, Thượng Vân Xuyên mới buông đôi môi đã hơi sưng của Tư Tần ra.
Tư Tần nhìn Thượng Vân Xuyên gần trong gang tấc, chớp chớp mắt: “Vân Xuyên, anh làm sao vậy? Em tưởng chúng ta không có gì để giấu nhau đâu chứ, tại sao còn phải nhẫn nhịn rồi giận dỗi như vậy hả?”
Thượng Vân Xuyên nghiêm túc nhìn cô, thu lại toàn bộ biểu cảm của cô vào trong mắt anh.
Sự bình tĩnh trong mắt mà anh đã cố gắng duy trì bắt đầu đứt đoạn, lộ ra sự đau lòng: “Không có gì giấu nhau sao? Tần Tần, sao mỗi lần em làm tổn thương anh em đều bình tĩnh như vậy chứ?”
Tư Tần nhíu mày, đôi tay đang ôm cổ anh buông xuống: “Ý anh là gì?”
Có một khoảng lặng trong 10 giây giữa hai người.
Sau đó Thượng Vân Xuyên lại nói.
“Không có ý gì cả.” Anh cười nhạt, nói tiếp: “Anh chỉ muốn hỏi em đi ăn cơm với bạn trai cũ có vui không thôi?”
Tư Tần tỏ ra khó hiểu khi nghe điều này.
Cô thất thần suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra anh đang nói tới lần mình tình cờ đụng phải Lục Ương.
Cô nhất thời có chút không nói nên lời: “Anh nghe thấy Tần Đường nói sao?”
Thượng Vân Xuyên im lặng nhìn cô.
Tư Tần nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải nó đã thêm mắm thêm muối gì đúng không?”
“Vậy có phải em đã gặp mặt cậu ta đúng không?” Tay của Thượng Vân Xuyên vô thức nắm chặt lại: “Có phải em đã ăn cơm cùng cậu ta đúng không?”
Thành thật mà nói, anh như vậy cũng có chút vô lý, nhưng Tư Tần vẫn kiên nhẫn giải thích: “Chỉ là đụng phải thôi mà, huống hồ không phải là em muốn gặp, em chỉ tình cờ gặp trên đường thôi.”
“Vậy sao em không nói cho anh biết?”
“Chuyện nhỏ như vậy cũng phải nói cho anh biết sao?” Tư Tần không thể tin nổi.
Thượng Vân Xuyên mím môi.
Do dự hồ lâu, cuối cùng anh cũng nói ra điều mà anh đã kìm nén suốt đêm qua: “Vậy em có chột dạ không?”
Tư Tần kinh ngạc trợn tròn hai mắt, dùng sức đẩy anh ra: “Em chột dạ? Em chột dạ chuyện gì? Em có gì phải chột dạ chứ?”
Thượng Vân Xuyên bị cô đẩy ra càng cảm thấy đau lòng và tủi thân.
Lúc nhìn cô, khóe mắt anh đỏ hoe: “Tiểu Đường nói thằng bé nhìn thấy em có chút kỳ lạ khi đối mặt với cậu ta.
Không phải em vẫn còn tình cảm với cậu ta đấy chứ?”
Vẫn còn tình cảm?
Vẫn còn tình cảm?
Tư Tần không thể tin vào tai mình.
Cô đứng lên khỏi sofa, nhìn xuống anh: “Anh nói chuyện cẩn thận một chút, từ nào cũng có thể dùng được như vậy sao? Còn nữa, Tần Đường nói gì anh cũng tin sao? Nó thì biết cái gì chứ? Anh tin nó chứ không tin em đúng không?”
Thượng Vân Xuyên quay đầu không nhìn cô.
Tư Tần giơ một ngón tay lên, run rẩy chỉ vào anh, nghẹn họng một hồi lâu.
Cuối cùng cô vẫn buông tay xuống, tức giận nói: “Không còn sớm nữa, em mặc kệ anh.” Sau đó liền xoay người bước ra khỏi thư phòng.
Sau khi Tư Tần rời đi, Thượng Vân Xuyên mới quay đầu nhìn về phía của.
Trái tim anh như bị rút cạn.
Tư Tần rời đi rồi, cô mặc kệ anh rồi.
Cô không muốn giải thích thêm lời nào nữa.
***
Thực ra, gần đây Thượng Vân Xuyên có nóng nảy hơn một chút.
Cái gì mà tin nhắn của cô gửi cho anh không thân mật, trong điện thoại cô cũng không có ảnh chụp của anh, cô cũng không đặt hộp thoại của anh lên vị trí đầu tiên, lúc đi xem phim cũng không để anh nắm tay… Mấy rắc rối nho nhỏ như này anh cũng làm ầm lên được.
Nhưng thật ra anh cũng không làm ầm ĩ lên hẳn mà chỉ nhẹ nhàng đề cập đến, khi cô nói cô cảm thấy chuyện này không có gì ghê gớm cả thì anh lại cụp mắt xuống không nói gì nữa.
Tư Tần thật sự không đành lòng nhìn thấy anh như vậy, nên cô cũng thuận theo anh luôn.
Cô nghĩ mặc dù lần này hai người cãi nhau cũng chẳng vui vẻ gì so với bình thường, nhưng đó thật sự chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
Bởi vì cô thật sự cảm thấy chuyện của Lục Ương không khác gì những chuyện khác.
Nhưng không ngờ Thượng Vân Xuyên lại không cảm thấy như vậy.
Anh đột nhiên ngủ trong phòng khách mấy ngày liền, cũng không nói lời nào với cô.
Ngày đầu tiên Tư Tần vẫn cảm thấy không có chuyện gì cả nên cô cũng mặc kệ anh.
Nhưng qua hai ngày cô mới nhận ra người này thật sự đang tức giận.
Buổi tối ngày thứ ba, Tư Tần ngồi một mình trên bàn ăn ăn bữa tối Thượng Vân Xuyên nấu, trong lòng có chút khó chịu.
Anh cũng giỏi thật, tuy rằng giận nhưng vẫn có thể chuẩn bị bữa tối hoặc bữa ăn khuya cho cô mỗi ngày.
Sau đó, chính anh lại không ăn.
Ngày hôm qua lúc cô đang uống nước ở trong phòng bếp, anh ôm bụng đi tới đó tìm thuốc.
Cô định giúp anh, nhưng anh còn không thèm nhìn cô một cái, cầm thuốc trở về phòng cho khách đóng cửa lại.
Cô thật sự phục anh.
Nghĩ đến bộ dạng đáng thương của anh, Tư Tần định không so đo với anh nữa, làm người tốt một chút cũng không thành vấn đề gì.
Vì vậy, cô đã tới gõ cửa phòng anh sau khi chỉ ăn một vài miếng cơm.
“Vân Xuyên, có phải anh chưa ăn cơm tối đúng không? Ra ngoài ăn một chút đi, chúng ta cùng nhau ăn.”
“Có phải hai ngày nay dạ dày anh lại đau đúng không? Bây giờ anh thế nào rồi?”
Cô nói thêm vài câu nữa, nhưng không có động tĩnh gì trong đó.
Tư Tần đã đủ mệt rồi, cô bĩu môi, trong lòng có chút buồn bực.
Đúng là cô đã không nói với anh về chuyện gặp mặt Lục Ương, nhưng anh có cần tức giận đến mức như vậy không? Làm cô cảm thấy giống như mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn vậy.
Cô không gõ cửa nữa, chất đầy bát đũa vào trong bồn rồi đi vào phòng ngủ.
***
Ngày hôm sau là thứ 6.
Vì dự án hợp tác nên Tư Tần đã ấn định ngày này tới họp tại công ty của Thượng Vân Xuyên.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đến đây để họp, cô đã đến đây hai lần kể từ khi dự án bắt đầu.
Toàn bộ quá trình của cuộc họp diễn ra như bình thường, ngoại trừ việc Thượng Vân Xuyên ôm sắc mặt xầm xì như màu nước tương ngồi ở trên ghế chính giữa hỏi về quá trình và chi tiết của dự án ra.
Anh có chút khó xử, trên người tuy tỏa ra uy quyền áp đảo, nhưng mỗi lần Tư Tần bắt đầu giải vây giúp mọi người thì anh lại ngậm miệng lại.
Khi cuộc họp kết thúc, không ít người bên phía Tư Tần ra dấu ánh mắt với nhau, có chút sợ hãi.
Tư Tần nhìn anh, thầm thở dài.
Đi từ phòng họp đi ra, Thượng Vân Xuyên trực tiếp đi vào văn phòng bên cạnh.
Tư Tần đi ở phía sau.
Lúc đi ngang qua cửa phòng làm việc của anh, thấy Quách Trữ đang đứng đợi ở đó, cánh cửa phía sau anh ta còn mở một nữa.
Quách Trữ bước nhanh về phía trước hai bước, tiến đến bên cạnh Tư Tần, nhìn vào bên trong cửa, sau đó hạ thấp giọng nói: “Cô Tư, cô có thể ở lại một lúc được không?”
Tư Tần nghe vậy thì liếc mắt thăm dò, thấy Thượng Vân Xuyên ngồi thẳng lưng vùi đầu vào đống văn kiện, liền nói nhỏ với Quách Trữ: “Anh ấy đang giận tôi, tôi sợ sẽ cãi nhau.”
Quách Trữ thở dài một hơi rồi nói: “Cô Tư, nếu cô rời đi rồi ông chủ lại càng tức giận hơn.
Mấy ngày nay cả người ông chủ cứ như cái nồi áp suất vậy, chúng tôi ai cũng đều nơm nớp lo sợ.
Nếu được thì cô giúp chúng tôi nói vài câu với ông chủ, cô dỗ dành anh ấy một chút không phải là được sao?”
Tư Tần có chút do dự: “Ngày hôm qua tôi đã thử rồi nhưng anh ấy vẫn không để ý đến tôi.
Anh ấy chưa từng tức giận với tôi như vậy, nào ngờ khi tức giận lại không nói lời nào cũng thèm không để ý đến tôi, tôi có muốn cũng không nói được.”
Quách Trữ vội vàng nói: “Cô đừng nghĩ như vậy, cô thử cố gắng nói chuyện với anh ấy nhiều hơn xem, có mâu thuẫn gì thì cứ nói thẳng ra.
Nếu thật sự không được, cùng lắm thì…” Quách Trữ ngước mắt lên liếc nhìn Thượng Vân Xuyên, sau đó đề nghị với Tư Tần: “… Cùng lắm thì có thể dùng mỹ nhân kế.”
Tư Tần nghẹn họng.
“Quách Trữ.”
Quách Trữ vốn đang định thuyết phục cô thì đột nhiên bên trong cánh cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng đến run người.
Anh ta giả vờ bình tĩnh rồi bước vào bên trong, Tư Tần cũng đi theo anh ta hai bước, nhìn Thượng Vân Xuyên từ phía sau anh ta.
Từ góc độ của Thượng Vân Xuyên có thể nhìn thấy có hai người, nhưng ánh mắt anh lại chỉ dừng trên người Quách Trữ, như thể không nhìn thấy Tư Tần.
Giọng điệu của anh có chút xa xăm, nhưng rất lạnh: “Cậu không cần công việc nữa sao?”
Quách Trữ hít một hơi, lập tức hơi cúi người: “Tôi lập tức đi làm việc ngay.”
Anh ta dứt khoát xoay người lại, còn tranh thủ khoảng trống nhìn Tư Tần một cái, dùng khẩu hình nói hai chữ “Làm ơn”.
Sau đó, Tư Tần liền nhìn thấy anh ta chạy trốn mất.
Nhìn xung quanh một vòng trong chốc lát, sau đó cô thu lại ánh mắt của mình.
Cô đứng giữa hai cánh cửa khép hờ, nhìn dáng vẻ Thượng Vân Xuyên đang cúi đầu nhìn tài liệu, ho nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm mà nói: “Vốn dĩ định nói chuyện với anh, nhưng thấy anh bận như vậy thì em không làm phiền anh nữa.”
Nói xong liền xoay người lại, nhưng chưa kịp nhấc chân lên thì một giọng nói thờ ơ lạnh lùng ở phía sau vang lên.
“Đứng lại.”
Tư Tần dừng lại, cố nén nụ cười nơi khóe miệng, sau đó làm như không có chuyện gì mà quay đầu lại.
Thượng Vân Xuyên nhíu mày nhìn cô, cái tay nắm chặt lấy bút.
Qua hồi lâu mới thấy anh buông bút xuống đứng dậy, đi về phía Tư Tần đang quan sát xung quanh.
Tư Tần không thu lại ánh mắt vu vơ của mình cho đến khi anh bước đến trước mặt cô.
Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, nhướng mày ra vẻ dò hỏi.
Thượng Vân Xuyên mím môi, áp suất không khí quanh người lúc này so với lúc họp còn thấp hơn nhiều.
Tư Tần muốn bật cười khi nhìn bộ dạng muốn tức giận mà không thể tức giận được của anh, nhưng bây giờ cô không thể cười được.
Hơn nữa nhìn quầng thâm dưới mắt cùng vẻ mệt mỏi khó che giấu được của anh, cô càng thêm không cười được nổi.
Ngay khi Tư Tần định xuống nước với anh thì Thượng Vân Xuyên đột nhiên nâng cánh tay lên đóng cửa ở phía sau lưng cô lại.
Sau đó anh nói.
“Không ngủ ngon sao?”
Tư Tần sửng sốt, chớp chớp mắt, thầm nghĩ bị anh nhìn ra rồi.
Thấy Tư Tần ngẩn người, Thượng Vân Xuyên đột nhiên có chút bực tức.
Anh đưa tay lên chạm vào đôi mắt hơi sưng của cô, trong giọng điệu mang theo chút oán trách: “Em ngủ không ngon sao? Anh còn tưởng mấy ngày nay em rất vui chứ.”
Tư Tần liền cảm thấy không hợp lý: “Anh nói vậy là có ý gì? Em không đủ tư cách để ngủ ngon sao? Cãi nhau với anh em cũng chẳng vui gì cả.
Với lại…” Cô đổi sang chuyện khác: “Chúng ta đang cãi nhau sao, rõ ràng anh đơn phương mặc kệ em.”
Thượng Vân Xuyên nhìn thẳng vào mắt cô, chất vấn: “Vậy tại sao anh mặc kệ em? Là anh sai sao?”
Tư Tần ngẩng cổ lên, nói: “Là em bảo anh mặc kệ em sao? Ý của anh đây là lỗi của em sao?”
Sắc mặt Thượng Vân Xuyên có chút không vui: “Được rồi, xem ra em không có ý định từ từ nói chuyện với anh.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng bàn tay ôm mặt Tư Tần của anh cũng không có ý định buông xuống.
Tư Tần biết anh chỉ mạnh miệng thôi.
Cô nhìn anh trong chốc lát, sau đó tiến lại gần anh hơn một chút, đôi tay đặt trên eo anh, bắt đầu cố tình xuyên tạc ý tứ của anh: “Làm sao? Bây giờ anh đang muốn so đo này nọ với em sao?”
Thượng Vân Xuyên theo thói quen ôm lấy eo của Tư Tần ngay khi cô đặt tay lên eo anh.
Đã nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên anh ôm cô.
Bây giờ thì ổn rồi, trong cái tư thế này mà duy trì bộ dạng tức giận thì chẳng hợp lý chút nào.
Nhưng anh cũng không dễ dàng quên được buổi sáng ngày hôm đó khi cô quay lưng rời đi như thế nào.
Tư Tần thấy anh không trả lời liền véo eo anh qua lớp áo sơ mi: “Thượng Vân Xuyên, lá gan của anh cũng lớn thật, dám bày ra vẻ mặt này với em sao.”
Thượng Vân Xuyên vốn đang đau khổ cả một bụng sau khi nghe lời này càng thêm tủi thân, môi anh mím chặt lại.
Anh không biết phải nói gì.
Anh có thể nói gì chứ?
Anh muốn hỏi cô liệu cô có cảm thấy anh chuyện bé xé thành chuyện to không? Vậy việc lớn đối với cô rốt cuộc là việc gì?
Tư Tần nhận thấy được sự thay đổi trong tâm trạng của anh, nghĩ đến chiến tranh lạnh của hai người trong hai ngày qua, trái tim cô lại co thắt lại.
Tại sao cô có thể quên mất rằng người này chính là người chỉ cần đụng tới chuyện của cô liền không thể bình tĩnh được chứ.
Tư Tần có chút hối hận vì đã khua môi múa mép với anh vào lúc này.
Cô đảo mắt, nghĩ đến điều gì đó.
Hai tay cô nhanh chóng rời khỏi eo của anh, trực tiếp vứt túi xuống mặt đất, sau đó lại giơ tay ôm vòng quanh cổ anh, dùng sức nhảy lên, hai chân thuận thế vòng qua eo anh, cả người treo trên người anh.
Thượng Vân Xuyên không kịp đề phòng trước động tác đột ngột này của Tư Tần, anh lùi về phía sau một bước mới có thể đứng thẳng lại, hai tay vô thức bám lấy đùi cô, nhìn cô.
“Anh có phải đồ ngốc không vậy.” Mũi của Tư Tần chạm vào mũi của Thượng Vân Xuyên, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần: “Không phải em đã nói với anh chỉ là tình cờ gặp nhau thôi sao, hơn nữa, em vốn dĩ có muốn ăn cơm cùng với anh ta đâu, là cái thằng nhóc thối Tần Đường kia ồn ào kêu đói bụng, trực tiếp chỉ vào cái nhà hàng đó.
Cái loại tình huống như vậy mà em từ chối thì mới là không tốt.
Tần Đường thêm mắm thêm muối nói với anh thì anh tin, em nói với anh thì anh lại không tin em, em còn cách nào khác chứ?”
Thượng Vân Xuyên rũ mắt xuống, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Nhưng mà ngày hôm đó sau khi trở về em cũng không nói gì cả, tâm trạng cũng khá tốt nữa, không phải bởi vì cậu ta sao? Hơn nữa, rõ ràng buổi sáng hôm đó anh muốn ở bên cạnh em, em lại không cho anh làm…”
Tư Tần trừng mắt nhìn anh rồi giơ một tay lên véo má anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đoán mò cái gì vậy? Nghĩ đủ mệt chưa.
Anh sắp xếp lại trí nhớ trong đầu xem có phải em hẹn anh ta không? Mấy ngày nay anh bận rộn đến mức đầu còn không chạm vào gối, khó khăn lắm mới có ngày nghỉ thảnh thơi.
Em muốn anh nghỉ ngơi thật tốt, vậy mà anh lại hiểu lầm ý tốt của em sao? Còn nói cái gì mà tâm trạng của em tốt nữa chứ, nếu nó có tốt thì cũng không liên quan đến Lục Ương.”
Thượng Vân Xuyên vẫn rũ mắt, lông mi dày và mảnh run lên.
Tư Tần nhìn thấy mà xót thương.
Không nghe thấy Thượng Vân Xuyên trả lời, Tư Tần liền dịch chuyển tay đang véo má anh xuống dưới cằm anh, nâng nó lên.
Khi ánh mắt hai người vừa đối diện nhau thì Tư Tần nói: “Trong lòng vẫn không thấy dễ chịu sao?”
Thượng Vân Xuyên nhìn Tư Tần gần trong gang tấc, một lúc lâu sau, một tiếng “Ừ” rất nhẹ và rất khẽ phát ra từ mũi anh, có chút rầu rĩ.
Tư Tần chỉ chờ câu này liền đột nhiên nâng cằm anh lên, áp môi lên môi anh.
Tư thế treo trên người Thượng Vân Xuyên thật quá tiện lợi.
Cô từ trên cao hôn anh, ôm lấy cổ anh không ngừng dây dưa, sau đó cạy hàm răng của anh ra.
Khi xúc cảm ấm áp ập tới, Thượng Vân Xuyên đã sửng sốt mất một hồi lâu.
Anh ngẩng đầu lên, thẫn thờ trong chốc lát, sau đó lập tức nhắm mắt lại bắt đầu phối hợp với cô.
Một lúc sau, anh vẫn cảm thấy không đủ, anh dùng một tay đỡ lấy mông của Tư Tần, tay còn lại giữ lấy gáy của cô.
Tư Tần rất nhẹ, Thượng Vân Xuyên gần như không tốn chút sức lực nào mà vẫn có thể nâng cả người cô lên, nhưng tư thế này cũng thật sự dày vò anh.
Anh tìm thời điểm thích hợp mà ôm Tư Tần bước đến sofa, lưu loát nằm đè lên người cô.
Tư Tần hoa mắt nằm trên ghế sofa.
Cô vốn đang nắm thế chủ động, nhưng lúc này lại bị anh đòi lại.
Nụ hôn này diễn ra rất lâu.
Khi phản ứng của Thượng Vân Xuyên thật sự không thể xem nhẹ được thì Tư Tần mới đẩy anh ra.
Thượng Vân Xuyên thở hổn hển ở phía trên cô.
Cô theo thói quen mà nắm lấy vành tai anh, tay còn lại vuốt ve mái tóc của anh: “Ông chủ Thượng, anh còn tức giận không?”
Thượng Vân Xuyên dời bàn tay đang đặt trên vạt áo của Tư Tần rồi đi vào trong, vuốt ve vòng eo mịn màng của cô, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Hôn xong liền hết tức giận được sao? Em cho rằng anh dễ dãi như vậy sao?”
Tư Tần cười thành tiếng: “Sao, hóa ra người vừa rồi mút lấy miệng em không phải là anh sao.”
Thượng Vân Xuyên không nói lời nào.
Tư Tần càng cảm thấy buồn cười hơn.
Bàn tay ở phía sau lưng anh chạm vào chỗ lõm trên lưng anh, sờ đến vạt áo sơ mi lộn xộn của anh, trực tiếp vén nó lên, học theo anh mà đi vào bên trong.
Cô cảm nhận được sự rùng mình của anh, híp mắt nói: “Giả bộ giống một chút đi.
Có phải lúc này nên đẩy em ra, sau đó mắng em là lưu manh đúng không.”
Tay của Thượng Vân Xuyên tiến lên trên, chạm vào mép nội y của cô, lại đè xuống ngực cô, cuối cùng không cần chút mặt mũi nào mà nói: “Em đang bắt nạt anh.”
Tư Tần gật đầu: “Đúng vậy, nhưng không biết bây giờ ai mới là lưu manh nhỉ, bàn tay không thành thật chút nào.”
Trong mắt Thượng Vân Xuyên cuối cùng cũng xuất hiện ý cười, anh hôn lên cổ cô, liếm láp một hồi.
Tư Tần giả vờ ngăn cản anh, cô nhẹ nhàng đẩy bả vai anh, giãy giụa một hồi liền ôm lấy bả vai anh, để mặc anh liếm láp.
Thượng Vân Xuyên thật sự rất thích liếm cổ của cô, giống như một con cún con vậy.
Mỗi lần như vậy Tư Tần đều bị anh làm cho ngứa ngáy vô cùng.
Thượng Vân Xuyên định nhân cơ hội mà cởi bỏ áo lót của Tư Tần, cô lại túm lấy tay anh, giữ tóc anh: “Anh chú ý chút, đây là công ty của anh đó.”
Anh mím môi nhìn cô, có chút không vui: “Em không muốn sao?”
Tư Tần chấn động bởi câu nói của anh, anh véo má anh: “Em thật sự phục anh đó, anh đang hỏi có muốn hay không sao? Anh không thấy xấu hổ à?”
Nhìn bộ dạng không nói lời nào của Thượng Vân Xuyên, Tư Tần biết, anh không biết xấu hổ.
Cô quả thực bị anh đánh bại, chỉ bình tĩnh nói: “Làm cũng được, nhưng chúng ta sẽ về nhà làm vào đêm nay.
Ở nhà làm thế nào cũng được, được không?”
Thượng Vân Xuyên trầm ngâm nhìn cô, một lúc sau anh mới nói một câu vào tai cô.
Tư Tần sau khi nghe xong liền nhấc chân lên đá vào người anh, mặt đỏ bừng: “Anh học cái này ở đâu vậy?”
Thượng Vân Xuyên bị đau, trong đáy mắt hiện lên chút bất mãn: “Nếu em không muốn thì thôi, anh liền biết em chỉ là đang dỗ dành anh.”
Tư Tần liền nghẹn họng.
Cô lại xoa đầu anh, nhẹ giọng nói: “Em chưa nói là không muốn nha.
Em đồng ý.”
Thượng Vân Xuyên nghiêm túc nhìn cô: “Thật sao?”
“Thật.” Tư Tần buồn cười, xoa xoa vành tai của anh, lại hỏi một câu giống như trước đó: “Anh có phải đồ ngốc không vậy?”
Đồ ngốc mới tưởng anh không phải là đồ ngốc đó.
Tần Tần của anh mới là đồ ngốc dễ mềm lòng..