Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 19: Lúc Trước Đau Còn Không Nói Ra Lời Hôm Nay Thì Ôm Người Ta Rên Rỉ


Đọc truyện Thứ Tự Đến Trước Và Sau FULL – Chương 19: Lúc Trước Đau Còn Không Nói Ra Lời Hôm Nay Thì Ôm Người Ta Rên Rỉ


Editor: YuuQuách Trữ mở cửa sau ra, Tư Tần miễn cưỡng ngồi vào.
Vừa ngồi xuống, cô liền nhìn thấy Thượng Vân Xuyên đang dựa vào bên kia cửa sổ xe, sắc mặt không được tốt lắm.
Quách Trữ ngồi vào ghế lái, anh ta nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sau đó vừa khởi động xe vừa nói: “Phiền cô Tư chú ý tới ông chủ một chút.

Nếu trên đường thật sự khó chịu, tôi sẽ trực tiếp đưa đến bệnh viện.”
Tư Tần nghe xong thầm nghĩ cái tên trợ lý này của Thượng Vân Xuyên nói chuyện thật khoa trương, uống có chút rượu mà còn phải đi bệnh viện, cô thấy tình trạng của Thượng Vân Xuyên bây giờ vẫn khá ổn.
Quách Trữ dường như nhìn ra suy nghĩ của Tư Tần, anh ta giống như vô tình mà giải thích: “Cô Tư đừng nghĩ tôi làm to chuyện này nọ, bởi vì trước đây ông chủ của tôi có lần uống rượu và đã phải nhập viện sau đó.

Tình hình lúc đó thực sự không được khả quan.

Anh ấy về nhà từ bữa tiệc sau đó ngất xỉu trước cửa vào lúc nửa đêm.

Nếu không phải tôi nhớ ra điện thoại của ông chủ còn để ở chỗ mình nên mới quay lại đó, nếu không cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Tư Tần nghe vậy thì nhíu mày lại, Quách Trữ nhìn thấy phản ứng của cô liền im lặng không nói gì nữa.
Thượng Vân Xuyên từ sau khi lên xe liền rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu óc choáng váng.

Anh tìm một chỗ để dựa vào rồi nhắm mắt lại, xung quanh có âm thanh gì cũng không thể nghe rõ ràng được.
Có cái gì đó trong bụng anh đang đảo lộn, quặn lên từng cơn đau.
Cảm giác này anh cũng không hề thấy xa lạ.
Mấy năm trước khi sự nghiệp mới bắt đầu, tiến độ còn rất chậm, anh phải tiếp xúc với đủ loại người, hầu như không bao giờ nhẫn nhịn trên bàn rượu.

Khi người khác chỉ cần nhíu mày hoặc trêu chọc hai ba câu, anh lại phải uống một chén rượu.

Một bữa ăn gắp không đến hai lần, chỉ uống đủ loại nước màu đỏ, trắng, vàng, sau khi uống xong cũng không nhớ rõ mùi vị, chỉ biết khi nôn ra thì đau rát cả cổ họng.
Sau này anh không còn bị đau họng nữa, nhưng lại thường xuyên bị cơn đau dạ dày hành hạ không ngủ được.

Nửa đêm phải bò dậy lấy thuốc ra nuốt vài viên cho đỡ đau, sau đó lại mơ mơ màng màng đến rạng sáng rồi lại rời giường đi tới công ty.
Tuy bị đau dạ dày, nhưng cuối cùng sự nghiệp cũng dần dần có những bước khởi sắc.


Anh cuối cùng cũng không cần phải đi với đủ loại trâu bò mặt ngựa nữa, cuối cùng có thể lựa chọn nhiều hơn.
Một giây trước khi anh dùng cái tay lạnh lẽo che trán, trong lòng Thượng Vân Xuyên vẫn còn thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi này càng ngày càng đè nặng lên người anh, giống như trước đây khi anh run rẩy bật đèn ngủ lên rồi lần mò đi tìm lọ thuốc.

Bóng tối bao trùm, nuốt chửng anh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Cái chạm lạnh lẽo kia như muốn đánh thức anh đang vùng vẫy trong cơn ác mộng.
Tư Tần đưa tay lên sờ trán Thượng Vân Xuyên, nói thầm: “Sao lại đổ mồ hôi lạnh thế này?
Thượng Vân Xuyên giật mình, không đợi đầu óc đang hỗn độn của mình tỉnh táo lại, thì tay của anh đã giơ lên cầm lấy bàn tay đang che trán mình.
Mùi hương quen thuộc dần dần rõ ràng, anh từ từ mở mắt ra.
Tư Tần lo lắng nhìn anh, cũng không rút tay ra, giữ nguyên tư thế hơi nghiêng người như vậy: “Anh không sao chứ? Có muốn nôn không?”
Thượng Vân Xuyên nắm lấy cổ tay Tư Tần, nhíu mày nhìn cô chằm chằm.
Tư Tần thấy anh không được tỉnh táo lắm.

Cô thở dài, tay còn lại lấy gói khăn ướt còn sót lại từ trong túi ra, sau đó chuyển sang tay còn lại đang bị anh giữ chặt, dùng hai tay xé gói giấy ướt, giũ khăn ướt ra rồi lau mồ hôi lạnh trên trán và mặt anh.
Thượng Vân Xuyên yên lặng nhìn cô, quanh chóp mũi đều vương vấn mùi hương của cô.
Tư Tần vừa mới lau xong, chợt nghe thấy giọng nói xen lẫn giọng mũi của Thượng Vân Xuyên: “Tần Tần.”
Thật nhẹ, thật dịu dàng, như đang thì thầm.
Tư Tần cúi đầu nhìn anh, anh hơi ngẩng mặt lên nhìn cô chăm chú.
Khi cô nói, giọng điệu cũng bất giác dịu dàng hơn: “Làm sao vậy?”
Một lúc sau, đầu Thượng Vân Xuyên chậm rãi cúi xuống, anh từ từ vùi mặt vào hõm vai Tư Tần, giọng nói của anh từ bờ vai của cô truyền đến tai cô: “Đau quá.”
Tư Tần cứng người trước động tác đột ngột này của anh, nhưng cô cũng nhanh chóng định thần lại, liếc mắt nhìn Quách Trữ ngồi trên ghế lái, thấy anh ta tập trung lái xe như chỉ có một mình liền quay sang trấn an anh: “Lát nữa uống chút canh giải rượu rồi ngủ một giấc, ngày mai đầu sẽ không còn đau nữa.”
Thượng Vân Xuyên vươn tay ra ôm lấy eo Tư Tần, sau đó lại nghiêng về phía cô, đầu vẫn ngả vào vai cô: “Đau đầu, dạ dày cũng đau.

Đặc biệt đau.”
Tư Tần muốn đẩy anh ra, nhưng càng đẩy lại càng bị anh ôm chặt hơn.

Cô nghĩ bây giờ chắc chắn anh đang rất đau nên mặc kệ anh, sau đó mở miệng: “Đau dạ dày? Vậy trong người anh có thuốc dạ dày không?”
Thượng Vân Xuyên cọ cọ vào áo Tư Tần, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tư Tần quay đầu nhìn Quách Trữ, vừa định mở miệng nói gì đó, lại đột nhiên thấy có chút xấu hổ: “Cái kia…”
Quách Trữ lập tức hiểu ý, giọng điệu cũng nghiêm nghị hơn: “Tôi tên là Quách Trữ, cô Tư có thể gọi tôi là Tiểu Quách.”
“À, Tiểu Quách.” Tư Tần nghĩ người này cũng thật nhanh mồm nhanh miệng: “Anh nhìn xem gần đây có tiệm thuốc nào không, tôi sẽ xuống mua ít thuốc đau dạ dày cho Thượng Vân Xuyên.”
Quách Trữ gật đầu, nhanh chóng dừng xe trước một tiệm thuốc.
Tư Tần vừa định xuống xe, nhưng anh vẫn không buông tay ra khỏi eo cô.

Cô cố gắng nới lỏng ra một chút, Thượng Vân Xuyên liền ngẩng đầu lên nhìn cô, khóe mắt rũ xuống, trông rất đáng thương.
Tư Tần còn chưa kịp giải thích với Thượng Vân Xuyên thì Quách Trữ ở đằng trước đã nói: “Cô Tư, để tôi đi mua cho, cô ở lại với ông chủ đi.”
Tư Tần còn chưa kịp nói gì thì Quách Trữ đã nhanh chóng chạy ra khỏi xe, đóng cửa xe lại, sự ồn ào lập tức bị nhốt ở bên ngoài xe.
Tư Tần bất lực ngồi lại về chỗ, cúi đầu nhìn Thượng Vân Xuyên vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt trông chờ, một thân đầy mùi rượu.
Bị anh ôm như vậy khiến cô thật sự không được thoải mái.

Cô đẩy vai anh ra một chút, anh lại càng ép sát hơn.

Tư Tần không thể giảng đạo lý với anh lúc này, chỉ có thể nói: “Lát nữa uống thuốc là ổn thôi.”
Thượng Vân Xuyên nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó lại gục đầu xuống vai cô.
Thật ra Tư Tần có thể nhìn thấy rất nhiều mồ hôi ùa ra trên trán Thượng Vân Xuyên.

Tuy rằng sắc mặt anh trông có vẻ hơi tái nhợt thôi, nhưng có vẻ thật sự rất đau.

Trong lòng cô cũng xuất hiện một vài cảm xúc không thể giải thích được, cuối cùng có chút do dự mà đặt tay lên lưng anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thượng Vân Xuyên liền ôm lấy cô.
Mái tóc mềm mại của anh xẹt qua cằm Tư Tần, hương thơm thoang thoảng của hoa hồng át đi mùi cồn nồng nặc trong xe.
Quách Trữ thật sự rất bối rối, anh ta bối rối giữa việc đi nhanh và đi chậm.
Anh ta nên đi nhanh hơn để đưa thuốc giảm đau dạ dày cho ông chủ, hay anh ta nên đi chậm lại để ông chủ và cô Tư có nhiều thời gian một mình bên nhau hơn?
Cuối cùng, anh ta nghiến răng quyết định đi nhanh hơn, tính mạng của ông chủ vẫn quan trọng hơn.
Quách Trữ mở cửa, đưa thuốc và nước khoáng cho cô từ ghế lái.


Tư Tần vươn tay ra cầm lấy: “Cảm ơn anh.”
“Nên làm, nên làm.”
Xe lại lên đường.
Tư Tần cúi đầu: “Uống thuốc trước đã.”
Thượng Vân Xuyên ngồi dậy, cầm lấy lọ thuốc Tư Tần đưa tới, thuần thục đổ mấy viên ra lòng bàn tay, sau đó bỏ vào trong miệng, lại cầm lấy chai nước mà cô đã vặn nắp ra uống mấy ngụm.
Uống thuốc xong, không đợi Tư Tần cất lại mọi thứ, Thượng Vân Xuyên đã lại nghiêng người, nhắm mắt lại dựa vào vai cô.
Tư Tần khó khăn rút cái tay bị ôm chặt ra, đặt thuốc và nước ra đằng sau xe.
Tới nơi Thượng Vân Xuyên ở, Quách Trữ muốn tới đỡ anh, nhưng anh vẫn không buông Tư Tần ra.

Tư Tần phải khuyên tới khuyên lui anh mới miễn cưỡng buông cô ra, nhưng tay thì vẫn bị anh nắm chặt lấy.
Kéo lê đến kiệt sức mới thành công đặt Thượng Vân Xuyên lên trên giường trong phòng ngủ.

Quách Trữ mệt mỏi trực tiếp ngồi xuống mặt đất, thở dốc một hồi lâu.
Anh ta không phải chưa từng có kinh nghiệm đưa ông chủ về, nhưng sau “trận chiến” này anh ta đã hiểu được, bình thường đỡ ông chủ lên dễ dàng như vậy là bởi vì không có cô Tư đây để anh làm nũng.

Lúc trước đau còn không nói ra lời, hôm nay thì ôm người ta rên rỉ.

Nếu không phải tinh thần làm việc anh ta đã được rèn luyện kĩ lưỡng, bằng không anh ta phải quay video lại để làm bằng chứng, sau đó đe dọa sếp của mình để được thăng chức và tăng lương.
Tư Tần bị nắm tay chặt đến nỗi tay đổ đầy mồ hôi, cô bực bội ném thuốc lên đầu giường.

Thượng Vân Xuyên sau khi nằm xuống giường vẫn không yên phận, tay vẫn giữ đặc biệt chặt, làm cô chỉ có thể bị bắt ngồi xuống mép giường, trong lòng thở ngắn than dài.
Cơn đau dạ dày của Thượng Vân Xuyên đã dịu đi nhiều, nhưng anh vẫn còn rất say, trong cơn choáng váng chỉ biết rằng Tư Tần vẫn còn ở bên cạnh, khiến anh không muốn buông tay cô ra.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Quách Trữ đứng dậy, chạy tới phòng bếp lấy một cốc nước mật ong ấm, sau đó quay lại phòng ngủ đặt cốc xuống đầu giường, nói với Tư Tần: “Cô Tư, khiến cô phải mệt nhọc trong chốc lát rồi, cái này để ông chủ uống cho tỉnh rượu.

Tôi phải đi trước rồi.”
Tư Tần nhìn anh ta một cái thật sâu, có chút oán trách mà gật đầu.

Quách Trữ đón nhận cái nhìn đó, vờ cười một cái rồi nhanh chóng chuồn đi.
Một lúc sau, Tư Tần mới cầm cái cốc lên, cúi đầu nói: “Uống cái này trước đã.”
Thượng Vân Xuyên nghe thấy tiếng nói thì chuyển động một chút, cầm lấy cốc nước mà Tư Tần đưa cho, uống mấy ngụm nước mật ong rồi lại nằm xuống.
Đèn treo trong phòng rất sáng, Tư Tần nghĩ nó sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, cô thử nhiều công tắc ở trên đầu giường, tắt đèn trần đi và bật đèn ngủ ở đầu giường lên.
Trong nháy mắt, chỉ có nơi của bọn họ được bao phủ bởi ánh sáng.

“Tần Tần.” Thượng Vân Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh khó chịu quá.”
Tư Tần cúi đầu hỏi: “Chỗ nào khó chịu?”
Thượng Vân Xuyên chỉ vào đầu: “Đầu.”
Tư Tần rũ mắt sau đó lại ngước mắt lên, trấn an anh: “Cũng bình thường thôi, tại anh uống nhiều quá.

Đã uống canh giải rượu rồi, ngủ một giấc sẽ không sao nữa.”
Thượng Vân Xuyên im lặng, nhìn thẳng vào cô, trong mắt dần bao phủ một tầng hơi nước, ánh lên dưới ánh đèn ở đầu giường.
“Tần Tần.” Giọng nói êm dịu mà khàn khàn lại vang lên: “Em sẽ đi sao?”
“Tạm thời không đi.”
“Chờ anh ngủ rồi em sẽ đi, đúng không?”
Tư Tần không trả lời, trong lòng Thượng Vân Xuyên liền thấy khó chịu.
Một lúc sau, anh nâng nửa người lên ôm chặt cô.

Cơn đau trong đầu và dạ dày dường như được phóng đại lên gấp ngàn lần, giống như tất cả những cơn đau đớn mà anh phải chịu đựng một mình và âm thầm trong nhiều năm qua được chồng chất lên, giờ đây liền biến thành cơn đau như bị băm ra thành trăm mảnh, khiến anh nghẹn ngào, nói: “Đau quá, nửa đêm sẽ tỉnh lại vì đau, rất nhiều lần rồi, đều như thế này cả.”
Thượng Vân Xuyên tựa đầu trên vai Tư Tần, giọng nói cũng trầm đi: “Em đừng đi, được không?”
Tư Tần bất lực: “Em nói rồi, tạm thời không đi.”
Điều Thượng Vân Xuyên muốn nghe không phải như thế này, anh không muốn nghe hai chữ “Tạm thời”.
Hai người đều không nói gì nữa, cuối cùng Tư Tần vẫn phải miễn cưỡng thỏa hiệp với anh, nói với Thượng Vân Xuyên rằng cô sẽ không đi, để anh có thể yên tâm mà ngủ.

Vì vậy, Thượng Vân Xuyên kéo cô nằm xuống giường, cảm nhận được sự bài xích của cô, anh nhẹ giọng nói: “Chỉ nằm thôi, em cũng nghỉ ngơi một chút đi.”
Tư Tần suy nghĩ một chút, sau đó vẫn nằm xuống giường, đắp chăn lại đàng hoàng cho cả hai người.

Cô vốn định sẽ rời đi sau khi Thượng Vân Xuyên ngủ say, nhưng kết quả là cô hơi mệt, hơi thở của anh còn phả lên cổ cô, khiến cô ngủ thiếp đi.

Không bao lâu sau, cô cảm nhận được Thượng Vân Xuyên ôm lấy eo cô ở trong chăn.
Nửa đêm, quả nhiên Thượng Vân Xuyên vẫn quá đau mà tỉnh lại.
Lúc đầu, Tư Tần không nhận ra điều đó, còn tưởng rằng anh chỉ hơi khó chịu khi ngủ nên mới nhúc nhích một chút.

Nhưng sau đó vẫn không thấy anh bình tĩnh lại được, đầu cũng gục vào trong lòng cô, lực ôm cô không mạnh cũng không nhẹ, cô mới nhanh chóng bật đèn đầu giường lên, nghi ngờ hỏi anh: “Sao vậy? Đau dạ dày sao?”
Anh cau mày nhắm chặt hai mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, khẽ kêu lên một tiếng “Ưm”.
Tư Tần ngồi dậy đỡ Thượng Vân Xuyên dậy, lấy nước và thuốc trên đầu giường cho anh uống.
Lần này uống thuốc xong anh mới thật sự chìm vào giấc ngủ bình yên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.