Đọc truyện Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối – Chương 77: Chiến tranh giữa 2 người phụ nữ (2)
Cố Nam Hách hiện nay là tổng giám đốc của Tập đoàn khổng lồ Cố thị, tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí tổng giám đốc, địa vị hiển hách, thân phận tôn quý.
Tệ hơn nữa hắn còn để vẻ mặt nghiêng nước nghiêng thành, thích lên giọng, thích khoe khoang, thích giao tiếp, vì vậy mức độ nổi tiếng của hắn nếu so với Cố Thành Kiêu thì cao hơn rất nhiều.
Cố Nam Hách công khai danh phận đi khắp nơi được rất nhiều người tìm kiếm trên mạng nên thậm chí còn cao hơn lưu lượng truy cập của nhiều ngôi sao nổi tiếng.
Mà Trịnh Tử Kỳ, cô gái được bao bọc từ nhỏ, khăn trùm không thua kém bực mày râu, cũng được rất nhiều người săn đón không kém Cố Nam Hách.
Trọng điểm là, nhiều năm qua Trịnh Tử Kỳ vẫn luôn theo đuổi Cố Thành Kiêu, để theo đuổi người đàn ông này, cô ta cũng đã gia nhập quân đội.
Hai người này nhảy với nhau, độ quan tâm càng thêm gấp bội, mà chỉ số tin đồn càng tăng vọt.
“Cố thủ trưởng kết hôn, Trịnh Tử Kỳ thay đổi mục tiêu?”
“Cố tổng tài cũng không kém, vậy bây giờ chỉ còn lại Cố thị trưởng.”
“Ôi chao ôi chao, các người thử nhìn người phụ nữ bên cạnh Cố thủ trưởng là ai? Con cái nhà ai?”
“Không thấy rõ, bất quá nhìn vào cách ăn mặc, hẳn là tuổi không lớn lắm, chí ít tuổi còn trẻ hơn Trịnh Tử Kỳ.”
“Cho nên mới nói, cô gái nhìn yếu đuối lại vô cùng kiên cường đúng không? Cô ấy đã theo đuổi được Cố thủ trưởng.”
Phía dưới đông đảo tiểu thư đều đang cười nhạo châm chọc Trịnh Tử Kỳ, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự rạng rỡ của Trịnh Tử Kỳ trong bữa tiệc.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ ấm áp, Cố Nam Hách đưa Trịnh Tử Kỳ nhảy theo điệu nhạc du dương, tuy rằng hai người ở mọi phương diện đều rất xứng, nhưng luôn luôn không có cách nào để bắt chuyện với nhau.
Hai người này không có cảm giác gì với đối phương.
Cố Nam Hách cười rất lịch sự, đôi mắt hắn chỉ di chuyển trên cổ cô ta, “Trịnh tiểu thư, con người của tôi nhanh mồm nhanh miệng, có nói sai gì cô cũng đừng để ý, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡn, đúng không?”
Trịnh Tử Kỳ không có biểu tình gì, mặc dù khuôn mặt thanh tú và dáng người kiêu ngạo, tuy rằng cước bộ vững vàng kỹ thuật nhảy mềm mại, tuy rằng khí chất cao quý cử chỉ ưu nhã, nhưng vẫn là không ẩn giấu được đáy mắt cô đơn của cô ta.
“Cố tổng tài sốt ruột như thế làm gì, tôi không làm gì cả.”
“Ha ha, như vậy cũng không làm gì cả, tôi đây cũng không biết cô giờ đang nghĩ gì.”
“Cố tổng tài cứ nói đùa, vẫn nên chuyên tâm khiêu vũ đi, nãy giờ anh đều theo không kịp.”
“Được.”
Không thể nghi ngờ, bộ dạng hiện giờ của Trịnh Tử Kỳ như một viên kim cương vô giá, không có điều gì có thể cản trở cô ta tỏa sáng rực rỡ được.
Hôm nay cô ta rất cởi mở, điệu nhảy càng ngày càng mê hoặc, làn váy đung đưa trong gió, sau khi Cố Nam Hách hoàn thành xong điệu nhảy, nó cũng khiến cô mang đến một màn solo cá nhân, nhảy đến kích động một chỗ, cô ta trực tiếp xé rách làn váy dài thành một chiếc váy ngắn để lộ cặp đùi đẹp màu mật ong.
Phong cách bữa tiệc đột nhiên chuyển đổi, dàn nhạc cũng chơi những bài nhạc nóng bỏng, và bầu không khí được đốt cháy tới mức cao nhất.
Đám người nổi tiếng như đang rất thèm nghe một ca sĩ hát, tiếng hoan hô liên tiếp.
Âm nhạc tiết tấu càng lúc càng nhanh, Trịnh Tử Kỳ càng hăng say nhảy tiếp. Một đôi giày cao gót thanh mảnh nhảy vô cùng đều đặn và nhanh, bước nhảy rất ổn định, lực đạo rất đủ, cước bộ vẫn như cũ mềm mại.
Đường cong của đùi cô ta đẹp phi thường, nhìn ra được đã tập luyện nhiều năm, thế nhưng cũng sẽ không luyện được quá mức, đa chia ra ngại nhiều, thiếu một phân ngại ít.
Cứ như vậy, cô ta vừa nhảy vừa kiên định nhìn về phía Cố Thành Kiêu đang ngồi.
Cứ như vậy, ngưng tụ mọi người ánh mắt trịnh tử kỳ vừa nhảy tựu nhảy vào cố thành kiêu chỗ ở trong bao sương.
Lâm Thiển: “…” Từ đâu lại có người bà dì quái dị như thế này?!
Cố Thành Kiêu: “…” Đây có một chút quá mức!
Cố Đông Quân: “…” Ta chỉ là một khán giả.
Cước bộ của Trịnh Tử Kỳ đi tới trước mặt Cố Thành Kiêu, âm nhạc hãy cùng phối hợp coi như được, nhưng vào lúc này bỗng nhiên chuyển biến thành điệu waltz du dương, ánh mắt cô ta chắc chắc, chân thàn vươn mời tay mời anh nhảy cùng.
Bất quá chỉ là một lần thông thường cùng múa, cô ta cũng không tin Cố Thành Kiêu còn có thể trước mặt của mọi người cự tuyệt cô ta.
“Cố thủ trưởng, tôi có thể mời anh nhảy cùng với tôi được không?”
Nếu đây là một cuộc chiến giữa một người phụ nữ và một người phụ nữ, như vậy, Trịnh Tử Kỳ đã dành thế tiến công trước, trực tiếp giết người chưa kịp chuẩn bị là Lâm Thiển.
Khán giả ăn dưa lập tức nín thở, có nhiều khán giả ăn dưa đang kiểng chân chờ đợi.
“Cố thủ trưởng, chỉ là một điệu khiêu vũ, anh sẽ từ chối điều đơn giản này sao?” Trịnh Tử Kỳ nắm chắc phần thắng.
Cố Thành Kiêu đứng lên, tuy nhiên, anh cũng không có nhận lời mời, mà là đi qua chỗ bên cạnh, cánh tay dài chụp tới cánh tay của Lâm Thiển, “Đi, chúng ta đổi chỗ khác ngồi.”
“Sao? Anh không đi khiêu vũ à?”
Cố Thành Kiêu tức giận liếc mắt trừng cô, thúc giục: “Đi thôi.”
Cố Đông Quân như không có chuyện gì xảy ra đứng lên, dù xấu hổ cũng vẫn duy trì phong độ nho nhã, hắn lặng lẽ đi theo Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển.
Khán giả cắn hạt dưa nhanh chóng rút lui, sau một hồikhán giả cắn dưa cũng không còn một ai.
Sắc mặt Trịnh Tử Kỳ hoàn toàn không có biểu tình gì, phong cảnh cô đơn nếu so với không có gió quang trôi qua cô đơn càng thêm tiêu điều, cô ta bật cười ngồi vàochỗ Cố Thành Kiêu vừa ngồi qua ở trên sô pha, sô pha còn dư lại một chút hơi ấm của anh, anh tuyệt tình với cô như thế chỉ là một điệu khiêu vũ đơn giản cũng không đồng ý.
Thế nhưng, cô cũng không có hối hận, chí ít hành động của cô cũng khiến Lâm Thiển băn khoăn.
Tôi bất quá không tốt, cũng không muốn người khác sống yên ổn!
3 anh em Cố gia thay đổi chỗ ngồi, Cố Nam Hách cười đến mức lục phũ ngũ tạng đều đau cũng không dừng được, Lâm Thiển không tim không phổi phê bình điệu nhảy của Trịnh Tử Kỳ, “Tiểu thúc, không có màn sau, đoạn solo của cô ấy vô cùng tốt, thực sự.”
Cố Nam Hách: “Tôi nếu sớm biết được cô ta làm như vậy, tôi sẽ trực tiếp cỗ vũ cho cô ta.”
Lâm Thiển: “Giúp đỡ là giả, ăn đậu hũ là thật.”
Cố Nam Hách: “Chị thật hiểu em, chị dâu nhỏ.”
Lâm Thiển: “Đa tạ đa tạ.”
Cố Nam Hách: “Chị dâu nhỏ, quân địch đánh tới cửa, chị không đi ra nghênh chiến?”
Lâm Thiển: “Nghênh chiến cũng phải có chiến bào a, theo tôi thì… Quên đi.”
Cố Nam Hách: “Muốn chiến bào vô cùng đơn giản, đi, e, dẫn chị đi thay chiến bào.”
Lâm Thiển: “Thực sự?”
Cố Nam Hách: “Người lừa đỏa cũng không thể lừa được chị dâu tôi, đi.”
Cố Thành Kiêu: “…”
Cố Đông Quân: “…”
Hai người này thương lượng đắc ý nhưng thật ra rất nhanh.
Lâm Thiển mang đầu óc đang mờ hồ bước ra ngoài, sau lại bị Cố Nam Hách gọi một cô gái tới tên là Tẩu Liễu mang đi.
Cố Nam Hách trở lại chỗ ngồi, chỉ thấy trong đó có một mình Cố Thành Kiêu, “Ôi chao, đại ca đâu?”
“WC.”
“Ồ.”
Cố Nam Hách liếc mắt nhìn Trịnh Tử Kỳ còn ngồi ở đó như người mất hồn, ánh mắt hắn mong chờ nói: “Các anh, Trịnh tiểu thư còn chưa đi, cũng không biết có còn điệu nhảy tươi đẹp nữa không, ha ha ha.”
“Lâm Thiển đâu?” Cố thành kiêu chất vấn.
“Yên tâm đi, nhất định cho nanh một cái ngạc nhiên, ”
Cố Thành Kiêu vẫy tay giúp hắn nhớ lại quá khứ, mịt mờ hỏi: “Còn nhớ chuyện lần trước em làm với anh?”
Cố Nam Hách mang pha trò, “Dạ có.”
“Anh hỏi em, em thành thật trả lời.” Ánh mắt Cố Thành Kiêu bỗng trở nên ngoan độc, ôn hoà địa nhìn về phía em trai của mình, “Ngoại trừ hạ dược anh, em có chuẩn bị thêm người phụ nữ nào nữa hay không?”
Cố Nam Hách thu hồi ngoạn tâm, nhị ca dùng ánh mắt này hắn hiểu, hắn nghiêm trang nói: “Em thề, ngoại trừ hạ dược, những cái khác em chưa từng làm. Em ngày đó là muốn cho anh buông lỏng một chút, giúp anh kết thêm bạn mới, vì anh chưa từng kết bạn với người khác phải, nên em cho rằng liễu diệp xuân đối với anh vô dụng.”