Đọc truyện Thủ Trưởng Mỹ Vị Trên Bàn Làm Việc FULL – Chương 21: Cuối Tuần Quan Trọng Nhất Là Phải Ba Ba Ba
Lôi Kiên Bỉnh chậm rãi rút côn th*t ra, tiểu huyệt sưng tấy vô cùng không có cách nào khép lại, biến thành một cái động dâm mỹ xinh đẹp vô cùng, ruột thịt non hồng lộ rõ tinh dịch trắng đục bên trong, tinh dịch theo từng cái co giật của miệng huyệt mà chảy ra dính lên đùi Tất Hải Hiên.
Lôi Kiên Bỉnh quần cũng không mặc, ôm lấy thủ trưởng bước về phòng ngủ, đem thủ trưởng thả lên giường, đắp chăn cho anh.
Ba vị chủ nhân nhìn con sen mạnh mẽ ôm lấy đối tượng giao phối mà đi, hẳn là mới giao phối xong đi, bọn nó nhìn này nọ dính giữa hai chân liền biết.
Con sen nuôi tụi nó coi trọng một con người hai chân, hết hôn nhẹ liếm liếm rồi lại ba ba.
Kế hoạch ban đầu của Tất Hải Hiên là hẹn Lôi Kiên Bỉnh đi ăn cơm, sau đó cùng đi mướn phòng, cả hai vui vẻ qua đêm.
Mà từ lúc anh đáp ứng đến nhà Lôi Kiên Bỉnh ăn cơm đã là một sai lầm, Lôi Kiên Bỉnh đem toàn bộ nhiệt tình cống hiến lên người anh, anh căn bản không thể rời khỏi giường, thân thể trần truồng được Lôi Kiên Bỉnh đút ăn, trên người dấu hôn trải đầy, giữa hai chân dính đầy tinh dịch, tính khí bắn quá mức đến nỗi mềm nhũn, tiểu huyệt bị làm đến lỏng lẻo.
Lôi Kiên Bỉnh là nam nhân đầu tiên mà Tất Hải Hiên biết có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, trong nhà thấy được khắp nơi đều được trang trí bằng tông màu ấm áp, trên bàn trà có một chậu hoa, có lẽ là trên bộ salon có một cái gối đáng yêu, có lẽ là hoa lá cỏ cây in trên rèm cửa sổ, có lẽ là cái gối nằm anh đang nằm, vách tường màu trắng xen xanh nhạt, cùng màu với bộ drap giường, tất cả đều tản ra mùi thơm dễ chịu, là mùi vị thơm mát dễ chịu, còn có lúc đối phương ôm lấy anh, trên cánh tay phảng phất mùi thơm xà phòng.
Kiểu sinh hoạt bình thường như vậy bao quanh Tất Hải Hiên, khắp nơi lộ ra khí tức sạch sẽ của chủ nhân, không có một chút lạnh lẽo cứng rắn nào, dù cho chủ nhân là một nam nhân dương cương, cũng có thể nhìn thấy được chủ nhân là một người nhiệt tình với cuộc sống như nào.
Từ lúc tỉnh lại, Tất Hải Hiên không muốn mở mắt ra, sợ nếu như mình mở mắt thì tất cả đều biến mất, anh cảm thấy mình phát sinh quan hệ với Lôi Kiên Bỉnh là một sai lầm, mặc kệ Lôi Kiên Bỉnh có thích nam nhân hay không, Lôi Kiên Bỉnh cũng không chung đường với anh.
Lôi Kiên Bỉnh có thể là cấp dưới của anh, lại không thể là bạn giường, anh không thể trêu chọc Lôi Kiên Bỉnh, anh không tin vào tình yêu, không có cách nào phụ trách, kết quả chỉ là làm tổn thương Lôi Kiên Bỉnh mà thôi, thế nhưng được Lôi Kiên Bỉnh yêu thương như vậy, anh lại không nỡ buông tay.
Không muốn phụ trách, lại không nỡ buông tha.
Nếu như bọn họ có thể gặp nhau sớm thêm mấy năm thì tốt rồi.
Tất Hải Hiên muốn kéo chăn che mặt, mà cái chăn đắp trên ngực anh đang bị Lôi Kiên Bỉnh giữ chặt.
Anh chen vào ngực Lôi Kiên Bỉnh, tham lam hít lấy mùi vị trên người Lôi Kiên Bỉnh.
Lôi Kiên Bỉnh bị anh đánh thức, cánh tay một lần nữa ôm lấy anh, trong miệng lầu bầu nói: “Anh ngủ thêm chút nữa đi, lát nữa tôi rời giường làm điểm tâm cho anh.”
Một tia nắng xuyên qua rèm cửa sổ rơi xuống gương mặt Lôi Kiên Bỉnh, đường nét gương mặt cường tráng, ngũ quan anh tuấn, chính là tướng mạo đường hoàng, lúc lẩm bẩm lại hơi bĩu môi, râu một đêm không cạo hơi nhô ra, cọ cọ trên mặt anh.
“A, ngủ thêm chút nữa đi.”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng cào cửa của chủ nhân mèo: “Meo! Meo!” Con sen muốn bỏ đói bọn nó hả, có người hai chân thì quên mất chủ nhân rồi!!!
Nghe tiếng mèo kêu, Lôi Kiên Bỉnh miễn cưỡng mở mắt ra, quay đầu, đôi mắt buồn ngủ mông lung liếc nhìn đồng hồ LED báo thức trên tủ đầu giường.
Mới 6 giờ, vốn không muốn đứng lên, nhưng mà chủ nhân đã gọi rồi, không đứng không được.
Lôi Kiên Bỉnh nghiêng người, nửa đè lên người Tất Hải Hiên, cái đầu xù xù vùi vào ngực Tất Hải Hiên, làm nũng mà cọ cọ anh: “Ân, tôi không muốn đứng lên đâu, anh hôn tôi một cái đi!” Nói xong ngẩng mặt lên, đem mặt tiến đến gần Tất Hải Hiên: “Hôn tôi một chút thì tôi sẽ dậy.”
Thân mật làm nũng như vậy không làm Tất Hải Hiên sinh ra cảm giác chán ghét, trái lại còn có chút thú vị.
Tất Hải Hiên hôn một cái lên mặt Lôi Kiên Bỉnh, Lôi Kiên Bỉnh cũng hôn anh một chút, sau đó đè lên trán anh, nói: “Vậy tôi rời gường trước, anh ngủ thêm một chút đi, làm xong bữa sáng tôi sẽ gọi anh.”
Tất Hải Hiên không nói ra được chữ từ chối: “Ừm.”
Lôi Kiên Bỉnh thật vui vẻ rời giường, sức sống mười phần thay quần áo ở nhà, lại cầm một bộ quần áo mới treo lên cái móc cạnh gường, để lúc thủ trưởng rời giường thì mặc.
Ngoài cửa là ba vị chủ nhân, trong phòng là người yêu của mình… Lôi Kiên Bỉnh lặng lẽ ở trong lòng đem “Bạn giường” thay thành “Người yêu”.
Lôi Kiên Bỉnh dùng thức ăn cho mèo, thức ăn cho chó đổ ra để ba vị chủ nhân ăn sáng, sau đó làm điểm tâm cho thủ trưởng.
Nồi áp suất đúng giờ đã nấu xong cháo đậu đỏ bốc khói, điểm phiền duy nhất là bánh trứng chim.
Lôi Kiên Bỉnh trộn bột, bỏ thêm chút muối vào trứng, xong lại trộn trứng và hỗn hợp bột với nhau, những nguyên liệu còn lại cắt cỡ hạt đậu rồi trộn đều, sau đó làm nóng chảo, đổ dầu, dầu nóng thì đổ hỗn hợp vào, bắt đầu làm bánh trứng.
Trong không khí là mùi bánh trứng chim thơm phức, Lôi Kiên Bỉnh trong lúc chiên trứng còn chuẩn bị tương ăn kèm, nghĩ đến việc thủ trưởng không thể ăn cay thì không bỏ tương ớt vào.
Hắn cắt bánh trứng trong chảo thành từng miếng vuông vức, sau đó dùng xẻng xắn thành từng miếng vừa miệng ăn.
Lúc đem cái bánh đầu tiên ra dĩa, Lôi Kiên Bỉnh quay về phòng ngủ đánh thức thủ trưởng.
Chiên tổng cộng 5 cái bánh, để vào hai cái đĩa, bày ra trên cái khăn trải bàn màu trắng.
Bánh trứng chim vàng óng, màu đỏ là cà rốt, màu vàng là hạt bắp, màu xanh là ớt chuông và hành lá, còn có tôm khô cắt nhỏ, trông rất đẹp mắt.
Sợ bánh trứng chim không vừa ăn.
Lôi Kiên Bỉnh đổ một miếng mù tạt vào một cái đĩa nhỏ, sau đó múc hai bát cháo đậu đỏ ra, kèm theo hai đôi đũa, hai cái muỗng giống hệt nhau, cốc sữa bò nóng hổi cũng đựng trong 2 cái ly thủy tinh giống nhau.
Có đôi có cặp, hoàn mỹ.
Lôi Kiên Bỉnh ở trong lòng tự like cho mình một cái.
Tất Hải Hiên không có thói quen dùng chung dao cạo râu với người khác, anh hơi suy tư một chút, vẫn là xịt kem ra, cầm dao cạo râu bằng điện của Lôi Kiên Bỉnh đặt ở chỗ bồn rửa tay lên.
Dùng dao cạo râu của Lôi Kiên Bỉnh thấy hơi kì kì.
Tất Hải Hiên rửa bọt kem dính chỗ cằm, sờ sờ cái cằm bóng loáng mà nghĩ thầm.
Trên người anh mặc bộ đồ ở nhà màu xanh đen giống như Lôi Kiên Bỉnh, chỉ khác hoa văn, trên túi áo của Lôi kiên Bỉnh in hình con gà vàng, còn túi áo anh in hình con gấu nhỏ, mùi hương trên quần áo đều giống nhau.
Chân lại mang đôi dép y hệt nhau.
Đánh răng rửa mặt xong, Tất Hải Hiên cầm khăn lau mặt, anh lơ đãng nhìn chính mình trong gương, tóc tai bù xù, trong mắt còn vẻ buồn ngủ, không có chút hình tượng quần âu giày da trước mặt người khác, thật giống như anh đã bỏ đi lớp ngụy trang trước mặt người khác, lộ ra bộ dạng chân thật nhất của mình.
Đó là dáng vẻ không hề phòng bị.
Tất Hải Hiên trong lòng đánh bộp một cái, chính mình không hề phòng bị như vậy làm cho anh cảm thấy vô cùng không an toàn, phảng phất lúc nào cũng có thể có người xâm nhập lãnh địa của anh, làm cho anh lo lắng vô cùng.
“Quần áo của tôi ở đâu?”
Lôi Kiên Bỉnh đang đắc chí nhìn bữa sáng do mình làm, quay đầu lại phía nhà vệ sinh lớn tiếng trả lời: “Áo sơ mi và quần tây hôm qua tôi đã giặt rồi, đang phơi ngoài ban công, hơi bị nhăn, nào chúng ta ăn sáng xong tôi sẽ ủi cho anh.”
Tất Hải Hiên bước nhanh về phía ban công, quả nhiên thấy trên ban công đang phơi áo sơ mi và quần tây của anh, quần tây thì còn ổn đi, không nhăn lắm, có điều áo sơ mi thì nhăn nheo vô cùng.
Anh cũng không để ý quần áo có nhăn hay không, lấy chúng xuống quay về phòng đi thay vào.
Lôi Kiên Bỉnh vừa thấy tình huống này liền biết có chút không đúng, hắn đi tới sau lưng thủ trưởng, đáng thương mà hỏi: “Anh phải đi sao?”
“Ừm.” Tất Hải Hiên đeo dây nịt vào, cúi đầu nhìn tay mình, biểu tình giống như không để ý.
“Hôm nay là cuối tuần.” Lôi Kiên Bỉnh có chút muốn khóc, đang yên đang lành sao lại muốn đi thì đi chứ, không để hắn chuẩn bị tâm lý gì cả.
“Có việc.” Đem dây nịt đeo cho xong, Tất Hải Hiên thờ ơ nói, khiến người khác cũng không nhận rõ được là anh có việc hay không.
Gấp đi như vậy, bên ngoài nhất định có nam nhân khác đang chờ anh.
Lôi Kiên Bỉnh càng nghĩ càng cảm thấy có thể, vừa mới xuống giường hắn, liền muốn đi gặp cẩu nam nhân, quả nhiên chỉ có thể làm bạn giường sao? Không được, nhất định phải giữ thủ trưởng lại, không thể để cho cẩu nam nhân thừa dịp chen vào được.
“Ăn điểm tâm xong rồi hãy đi, không cần vội như vậy chứ.” Lôi Kiên Bỉnh dịu giọng nói, phối hợp ánh mắt cầu xin của hắn phải nói là vô cùng đáng thương, làm Tất Hải Hiên không khỏi nhẹ dạ, đáp ứng hắn ăn sáng xong mới đi.
Lôi Kiên Bỉnh chỉ sợ thủ trưởng đổi ý, vội vã đem thủ trưởng đẩy vào nhà bếp, kéo đối phương ngồi xuống ghế, giục thủ trưởng mau ăn.
Nếu đã lưu lại ăn điểm tâm, Tất Hải Hiên tự nhiên nể tình mà nghiêm túc ăn, Lôi Kiên Bỉnh ngồi đối diện anh lại không ăn được bao nhiêu.
Lôi Kiên Bỉnh thừa dịp thủ trưởng ăn xong, cố ý vòng ra phía sau thủ trưởng, hai tay đặt lên bả vai anh, đem mặt hướng về phía tai thủ trưởng, phun nhiệt khí vào tai anh, ám muội hỏi: ” Ăn ngon không?”
Tất Hải Hiên nhất thời cả người cứng ngắc, cấp dưới dùng một động tác cực kì ám muội xoa xoa vai anh, ngón tay mò đến cổ anh, ngón tay không chầm chậm nhẹ nhàng âu yếm cổ anh, sau đó đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cổ anh một cái.
Ám chỉ rõ ràng như vậy ai cũng thấy được.
Tất Hải Hiên một phát bắt được cái tay của cấp dưới đang tiếp tục âu yếm cổ anh, bình tĩnh nói: “Tôi hiện tại không “ăn” nỗi hứng thú của cậu.”
“Thế nhưng tôi rất muốn được Tất tổng “ăn”.
Bên trong Tất tổng ẩm ướt mềm mại, vừa gấp vừa nóng “ăn” côn th*t của tôi, tôi mà nhúc nhích, Tất tổng sẽ co rút nuốt côn th*t của tôi.”
Lôi Kiên Bỉnh nỗ lực dùng ngôn ngữ khiêu khích thủ trưởng, nhưng là thủ trưởng so với hắn trong tưởng tượng thì còn có định lực hơn, rút ra một miếng khăn giấy lau miệng, sau đó lại đứng dậy, đi tới huyền quan đổi giày.
Anh vừa mang giày xong thì Lôi Kiên Bỉnh liền từ phía sau ôm lấy anh.
“Đừng đi.”
Tất Hải Hiên đem ngón tay của hắn từng ngón từng ngón đẩy ra “Đừng nghịch.” Lại sờ đến tay nắm cửa.
Lôi Kiên Bỉnh choàng tay qua người Tất Hải Hiên, đem anh áp lên cửa, cúi đầu hôn anh.
Lôi Kiên Bỉnh hôn vừa hung ác lại mạnh mẽ, một tay xoa đũng quần Tất Hải Hiên.
Nam nhân sáng sớm không thể chịu được khiêu khích, Tất Hải Hiên bị bàn tay lớn xoa mấy lần, đũng quần liền căng cứng, Lôi Kiên Bỉnh vội vã đem hạ thân mình chạm vào, dùng bộ vị nhô lên dưới khố cách một lớp vải ma sát với tính khí của Tất Hải Hiên.
“A a…” Đôi môi bị mút mát làm Tất Hải Hiên nói không nên lời, hắn vịn vai Lôi Kiên Bỉnh muốn đem hắn đẩy ra, nhưng Lôi Kiên Bỉnh càng hôn càng làm càn, đầu lưỡi luồn vào trong miệng anh mà khuấy loạn, vật dưới khố ma sát lẫn nhau, kích thích làm cho tính khí của anh càng thêm cứng rắn.
Lôi Kiên Bỉnh nhân cơ hội cởi dây nịt của thủ trưởng, bàn tay to luồn vào bên trong quần lót thủ trưởng, một bên xoa nắn mông thịt no đủ, sau đó lại mò tới giữa cánh mông, tiểu huyệt hôm qua không biết bị làm bao nhiêu lần hôm nay hơi lỏng ra, miệng huyệt hơi ướt, ba ngón tay nhẹ nhàng cắm vào bên trong tiểu huyệt.
“A a…” Ba ngón tay cắm vào bên trong tiểu huyệt nhanh chóng chuyển động, tiểu huyệt bị thao làm kịch liệt, đầu lưỡi tùy ý quấy rối trong miệng làm Tất Hải Hiên không nói gì được, tiểu huyệt bị ngón tay thao làm vang lên tiếng nước òm ọp, tính khí phía trước cũng sảng khoái đến nỗi đỉnh quần lót thành một đống.
Đợi đến khi Tất Hải Hiên sắp nghẹt thở, Lôi Kiên Bỉnh mới thu đầu lưỡi về, nước bọt ngụm lớn chảy khỏi miệng Tất Hải Hiên, phía sau Tất Hải Hiên dán lên cánh cửa, nước bọt chảy xuống bên trong cổ áo, dính đầy xương quai xanh.
“A a… Ngón tay quá nhanh… A a…” Tất Hải Hiên thật giống như đang cưỡi trên cánh tay của cấp dưới, hai chân kẹp chặt cánh tay cấp dưới, quần lót rớt xuống, lúc cấp dưới kéo quần lót xuống mông, tính khí ngẩng cao đầu, trên đỉnh chảy ra dịch thể dính dấp, bao tinh hoàn đè lên cánh tay cấp dưới, mà cánh tay giữa hai chân anh đang run động, liếc mắt liền có thể nhìn thấy ngón tay đang không ngừng ra vào thao tiểu huyệt anh.
Lôi Kiên Bỉnh dùng một cái tay khác sờ sờ quy đầu thủ trưởng, đầu ngón tay dính lấy một ít chất dịch bỏ vào miệng thưởng thức, rồi nói: “Mùi hơi nồng, Anh chưa đi tiểu phải không nha?”
Thân thể Tất Hải Hiên phát run, bên trong tiểu huyệt vô cùng mẫn cảm, ngón tay cấp dưới đụng vào, lại nói dịch thể chảy ta khỏi tính cụ anh có mùi nồng, đúng là từ lúc thức dậy anh còn chưa có đi tiểu.
“Cậu…A….
cậu là cún hay sao…”
“Tôi sẽ học theo Trứng luộc nước trà sủa cho anh nghe.” Lôi Kiên Bỉnh xoa bóp tính khí sưng cứng của thu trưởng, liếm khóe miệng, sau đó: “Gâu! Gâu!”
Kim mao ăn uống no đủ nghiêng đầu sang chỗ khác, trơ mắt nhìn chủ nhân nhìn Tất Hải Hiên mà học sủa giống như chó, bên trong tiếng chó sủa tràn ngập ý tứ nịnh nọt lấy lòng.
Kim mao ngoắc đuôi rời đi, vào phòng sách làm bạn với hai con mèo, thuận tiện đóng cửa lại.
Không sợ chủ nhân không có tiền đồ, chỉ sợ chủ nhân không có giới hạn.
“A a…” Tất Hải Hiên nắm lấy cánh tay cấp dưới, cặp đùi lớn đang kẹp cánh tay cấp dưới co giật, “Cậu… làm chuyện này… ngu ngốc…A” Nói xong liền run rẩy cao trào, từng cổ tinh dịch bắn lên tay Lôi Kiên Bỉnh.
Lôi Kiên Bỉnh rút tay ra, nhanh chóng kéo chân thủ trưởng khỏi quần, quần lót cũng lột xuống, hắn kéo cao đùi thủ trưởng, côn th*t đỉnh vào tiểu huyệt đang co giật — hắn nhất định phải giữ thủ trưởng ở lại.
Vừa cao trào xong lại bị mạnh mẽ đâm vào, cả người Tất Hải Hiên co giật không ngừng, ánh mắt tan rã, nước bọt cũng quên nuốt, trên gương mặt tuấn mỹ hiện ra vẻ mơ hồ, không còn khí thế của một thủ trưởng.
Lôi Kiên Bỉnh một bên thao thủ trưởng, một bên tuốt tính khí của thủ trưởng, nói: “Tất tổng, ở lại đi, cùng tôi trải qua cuối tuần đi.”
Tất Hải Hiên vì cấp dưới không muốn rời xa liền bị côn th*t thô to đâm xuyên tiểu huyệt, bên trong tiểu huyệt cảm giác thoải mái đến nỗi nước mắt anh giàn giụa, tràng vách mẫn cảm bị côn th*t không ngừng ma sát, nhục thịt mấp máp, dịch thể từ côn th*t không ngừng bôi trơn bên trong, mỗi lần côn th*t đâm vào mạnh mẽ bên trong anh đều làm cho anh nhận thấy mình và cấp dưới đang thân mật kết hợp với nhau, bị côn th*t thuộc về cấp dưới không ngừng đỉnh mạnh vào bên trong tiểu huyệt.
Tất Hải Hiên dùng tay sờ đến côn th*t đâm xuyên mình, côn th*t ẩm ướt bôi trơn, anh trợn to mắt, si mê nói: “Ân… Đem tôi thao thật sướng….
A….
Tôi liền ở bên cậu cuối tuần…A”
Anh vừa dứt lời, Lôi Kiên Bỉnh liền đem hai cái chân anh vòng qua quấn bên hông của mình, sau lưng anh chỉ có thể dựa vào cửa chính, cái mông của anh nối liền với côn th*t hắn, một cây côn th*t hùng vĩ màu tím đen hiện ra thủy quang, ra ra vào vào tiểu huyệt, thao đến mức thuộc lòng đường đi bên trong tiểu huyệt.
“Được.” Lôi Kiên Bỉnh đâm vào càng sâu, khố bộ đứng vững trước mông thủ trưởng, côn th*t mạnh mẽ khuấy động bên trong tràng vách, khoái cảm mãnh liệt làm Tất Hải Hiên muốn bắn nước tiểu.
“Muốn tiểu… A a…” Tất Hải Hiên giãy dụa nói.
“Đi phòng vệ sinh tiểu nào.” Lôi Kiên Bỉnh ôm lấy thủ trưởng, hai tay nâng cái mông thủ trưởng, một bên đĩnh côn th*t, vừa đi về phía phòng vệ sinh.
Tất Hải Hiên không tự chủ mà kẹp chặt eo cấp dưới, điều này làm anh cảm nhận được côn th*t hùng vĩ càng thêm rõ ràng, anh ôm cổ cấp dưới, hôn hắn một cái.
Lôi Kiên Bỉnh thả thủ trưởng xuống, côn th*t ướt đẫm rút ra khỏi tiểu huyệt, chất lỏng lập tức chảy xuống đùi thủ trưởng.
Hắn nhìn thấy tính khí thủ trưởng cứng rắn ngẩng đầu, trên đùi còn dính chất lỏng ám muội, từ phía sau đem thủ trưởng đặt trên bồn cầu, hai tay chống lên két nước, cong mông lên.
“Anh tiểu đi.” Nói xong lại nắm lấy eo thủ trưởng mà đâm vào.
“A… Không tiểu được…” Tất Hải Hiên bị đâm đến nỗi cong người, côn th*t đâm vào làm anh muốn đi tiểu, nhưng đối diện với bồn cầu lúc này anh lại tiểu không được.
“Vậy tôi liền thao anh đến tiểu ra.” Lôi Kiên Bỉnh một bên thao tiểu huyệt thủ trưởng, một bên vuốt ve kích thích tính khí thủ trưởng.
“A a a…” Tất Hải Hiên không biết côn th*t đánh cắm bao nhiêu lần, anh chỉ biết là côn th*t thao anh thật sướng, linh khẩu mở ra đóng lại, ” Thật sướng…Thật thoải mái…a….Tiểu.” Một luồng nước tiểu màu vàng bắn ra, nước tiểu ào ào bắn vào bồn cầu.
Cùng lúc đó, một luồng tinh dịch bắn vào bên trong tràng ruột của anh.
Mặt trước bị thao đến bắn nước tiểu, mặt sau bị bắn tinh vào trong.
Tất Hải Hiên sướng đến nổi run chân, mà anh lại được cả một ngày hưởng thụ cấp dưới.
Hết chương 21.