Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Chương 111: Chỉ mong người trường cửu


Đọc truyện Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi) – Chương 111: Chỉ mong người trường cửu

Editor: Sakura Trang

Trong hồ tắm suối nước nóng ở thiền điện Phi Long điện. Hơi nóng bốc hơi lên, hơi nước lượn lờ, trong không khí ướt át lưu chuyển khí tức tình thơ.

Toàn thân Mạc Ưu ngâm ở trong nước suối, nhắm mắt lại nằm ở trên đá xanh bên cạnh ao, khóe miệng cười chúm chím hài lòng nhận lấy người nào đó hầu hạ ân cần.

Hai tay linh hoạt của Phong Tiêu Nhiên ôn nhu cọ phần lưng của hắn. Nửa năm qua này ngày qua ngày giữ vững xoa bóp toàn thân cho hắn, đã sớm đối với mỗi cái động tác quen việc dễ làm, đây cũng là nguyên nhân tại sao Mạc Ưu vừa tỉnh lại nhanh như vậy là có thể hành động như thường.

“Như thế nào, còn có nơi nào mỏi, ta cũng cho ngươi xoa bóp.” Xoa bóp cho ngươi.”

Thấy người nằm một chút động tĩnh cũng không, Phong Tiêu Nhiên không khỏi cau mày, chẳng lẽ kỹ thuật mình kém như vậy? Dầu gì cũng phải bày tỏ có chút thoải mái chứ.

Ai ngờ người nọ tiếp tục tỉnh bơ, bỗng nhiên xuất kỳ bất ý quay người lại ôn lấy eo y, môi ấm áp cướp lấy, đã hôn lên gò má có chút nóng lên của y.

“Làm sao, ngươi rất nóng?”

Khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị, một cánh tay Mạc Ưu vững vàng ôm người nọ, một cái tay khác không an phận vuốt lên xuống, từ trên mặt mới vừa bị hắn hôn, một đường nhẹ nhàng trượt xuống dưới, nhiệt độ đầu ngón tay một đường trượt qua cần cổ, xương quai xanh, ngực, sau đó đến bụng bền chắc bằng phẳng của y, Mạc Ưu hiển nhiên biết nơi đó là dây nhạy cảm của y, mà một đường mang tới chút mát rượi nhưng mang theo chút ngứa, làm Phong Tiêu Nhiên không khỏi cả người một trận run rẩy.

Không phải là kích thích bởi vì hưng phấn cùng động tình mà mang tới, mà là… Mà là bởi vì sợ hãi mà sinh ra của kháng cự, con ngươi trong suốt chớp mắt lướt qua thống khổ không dễ phát giác, mặc dù y che giấu rất tốt, nhưng vẫn là không tránh được ánh mắt sắc bén của Mạc Ưu.

Lập tức dừng lại động tác trêu đùa trong tay, Mạc Ưu để cho người đang cứng ngắc kia tựa vào trong ngực của mình, một cái tay ở sau lưng của y nhẹ nhàng vỗ.

“Tiêu Nhiên, ta biết sau khi ta trúng buộc tâm chú làm rất nhiều chuyện tổn thương ngươi, những thứ hành vi không bằng heo chó kia bây giờ ta cũng nhớ ra rồi, phải làm sao, mới có thể làm cho trong lòng ngươi không lại chịu khổ, không nghĩ những thứ không chịu nổi kia…”

“Ưu Nhi, ngươi đứng nói nữa, vậy đều không phải là ngươi nguyện ý, ta không trách ngươi.”


Phong Tiêu Nhiên không nghĩ tới Mạc Ưu nhạy cảm như vậy, lại có thể bắt được sợ hãi chôn giấu sâu nhất trong nội tâm y, bận bịu ngăn cản tự trách của hắn, buộc tâm chú sửa đổi trí nhớ của hắn, khiến cho hắn biến thành một cái ác ma, đối với hôm nay thanh tỉnh cũng mang đến cho hắn thống khổ cực lớn, y không nghĩ hắn càng khó chịu hơn.

Nhưng bị hắn vừa nhắc như vậy, các loại đè nén khuất nhục từng trải qua không muốn đụng chạm trong trí nhớ ùn ùn kéo tới trong đầu, y không khỏi thống khổ nhắm mắt, hai tay theo bản năng bảo vệ bụng, bởi vì, nơi đó là Mạc Ưu lúc mất đi tâm trí thích nhất đùa cợt.

Đã từng bao nhiêu lần điên cuồng xuyên qua qua người của y sau đó thấy y không tự chủ được cong người lên đè lại bụng, hắn liền chán ghét đấm đá thật mạnh lên bụng y, có nhiều lần y liên tiếp mấy ngày không ngừng ra máu, nguyên bản cũng bởi vì sinh Minh nhi mà rơi xuống bệnh căn, hôm nay càng liên tiếp gặp tai nạn.

Trí nhớ tãn nhẫn như đoạn phim không ngừng hiện lên trong đầu y, cả người Phong Tiêu Nhiên không khỏi phát lạnh, người cũng theo bản năng rụt sau một cái, nghĩ thối lui ra khỏi cái ôm trong ngực Mạc Ưu.

Mạc Ưu thấy dáng vẻ y đầy mặt vặn vẹo luống cuống đau lòng hận không thể tự tát mình ngay trước mặt y, lại sợ càng sợ trong lòng của y gánh nặng. Trăm ngàn cay đắng trở lại nơi này chính là bởi vì không đành lòng bỏ lại một mình y, sao chị được để cho y lo lắng sợ hãi, bận bịu ôm khuyên giải an ủi, nhưng bởi vì sợ y lại nghĩ tới những chuyện không vui kia, từ đầu đến cuối cũng chỉ là thanh liêm mật ý, một đêm này cuối cùng chưa từng dám vượt lôi trì nửa bước.

Lẳng lặng gối lên khuỷu tay ấm áp của người nọ, Phong Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt ngủ say của Mạc Ưu.

Dung nhan mỗi ngày chìm trong giấc ngủ cuối cùng cũng tỉnh, người mỗi ngày nhớ nhung cuối cùng trở lại bên người của y, là phụ hoàng cùng mẫu phi ở trên trời phù hộ y sao?

Nhưng thật vất vả đợi hắn tỉnh lại, hôm nay người này liền ở bên cạnh mình, ôm lấy mình ngủ, làm sao liền lại không ngủ được?

Trằn trọc trở mình, Phong Tiêu Nhiên tận lực thả nhẹ động tác trở mình, không nghĩ đánh thức Mạc Ưu đang ngủ say. Ai ngờ trong giấc mộng người nọ vẫn theo động tác của y mà động, rất tự nhiên mà siết chặt cánh tay đang ôm y, một cái tay khác ở trong áo ngủ bằng gấm lục lọi dò hướng bụng của y nhẹ nhàng vuốt ve.

Lặng lẽ đưa bàn tay khoác lên trên bàn tay của hắn, Phong Tiêu Nhiên không khỏi mỉm cười. Sau khi trở về Mạc Ưu trở nên càng trầm ổn nội liễm, nếu là đổi lại hắn trước kia ắt sẽ kéo y nói cả đêm không ngừng, nói hắn trở lại nơi gọi là năm 2009 đó, nói nhớ nhung của hắn đối với y, cũng sẽ hỏi lại y có nhớ hắn không, nhớ như thế nào các loại, nhưng hôm nay hắn một câu như vậy cũng không có nói.

Cách một đời gặp lại, hắn tựa như khắc sâu hơn biết hàm nghĩa có lẫn nhau, chỉ muốn thật thật tại tại ôm lấy đối phương ở trong ngực, liền không lại cần nói quá nhiều. Sau khi tắm xong đã là lúc nửa đêm, chỉ thấy khóe mắt y thoáng có chút mỏi mệt, hắn liền thúc giục y nghỉ ngơi, như cũ không gọi người vào hầu hạ, như cũ toàn bộ tự tay giúp y trải giường chiếu, toàn bộ tự nhiên đến tựa như hắn cho tới bây giờ chưa từng rời đi vậy.

Sáng sớm ngày thứ hai, tin tức Mạc hoàng hậu tỉnh lại liền truyền khắp cả tòa hoàng cung.

Không lay chuyển được cố chấp của Phong Tiêu Nhiên, Mạc Ưu một lòng muốn đi ra ngoài chạy nhảy một chút thuận tiện cho các con một ngạc nhiên giờ phút này đang ngoan bảo bảo nằm ở trên trường tháp tùy Liễu Minh Nguyên bắt mạch cho hắn, phu phu Phùng Khiêm Lạc Điềm cũng ngồi một bên.


“Như thế nào, trên người hắn lại cũng không còn cái gì nguyền rủa nữa chứ?”

Nhìn dáng vẻ Phong Tiêu Nhiên mặt đầy quan tâm, Liễu Minh Nguyên như cũ cười một tiếng ranh mãnh, ung dung thong thả liếc Mạc Ưu một cái mới mở miệng.

“Bệ hạ yên tâm, phượng thể hoàng hậu điện hạ rất an khang, muốn nhảy lên nóc nhà đạp ngói cũng không có vấn đề.”

“Ngươi…”

Mạc Ưu bất mãn trợn mắt nhìn trên mặt Liễu Minh Nguyên nghiêm trang như cũ, nhìn thêm chút nữa người cả phòng cũng là một bộ biểu tình không khỏi tức cười, không nhịn được muốn tức giận, kéo người bên người không ngừng tố cáo.

“Ngươi nhìn ngươi nhìn sao, bọn họ đều bắt nạt ta! Người ta thật vất vả trở lại, bọn họ đều không một người nghĩ ta, chỉ mong ta chết ở bên ngoài thôi!”

Ngoài miệng nói đáng thương ba ba, một khuôn mặt người nhìn như phù dung tự nhiên cũng phối hợp thật tốt, mắt to long lanh đã sớm ướt át, đem Phong Tiêu Nhiên làm tay chân luống cuống.

“Không phải vậy đâu, Liễu huynh chẳng qua chỉ đùa một chút với ngươi thôi.”

Nhận được ánh mắt hơi mang theo trách cứ của Phong Tiêu Nhiên, Liễu Minh Nguyên không khỏi vô tội nhún vai một cái, Mạc Ưu tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ăn đậu hũ này, nương nhờ ngực ngực của Phong Tiêu Nhiên không chịu đứng lên, hung hãn ăn một bữa đậu hủ.

Quả nhiên vẫn là có người bị bề ngoài như con cừu nhỏ của hắn lừa.

“Mạc huynh bệnh nặng mới khỏi, các ngươi đừng khi bắt nạt hắn như vậy.”

Trong lòng Lạc Điềm không đành lòng kéo một cái ống tay áo của Phùng Khiêm, hiển nhiên trúng nguyền rủa Mạc Ưu tàn nhẫn thô bạo bực nào hắn cũng có nghe thấy, nhưng dẫu sao giờ phút này người đang tốt đẹp cứ làm bộ tội nghiệp như vậy ngồi ở trước mặt, hắn gần đây mẫu tính tràn lan tự nhiên cũng rất mềm lòng.


“Lạc công tử chớ phải bị công tử nhà ta lừa, hắn nơi nào đáng thương, ngươi nhìn hắn bây giờ là nằm ở trong ngực bệ hạ khóc sao? Chỉ sợ sớm cười rút gân!”

Diệp nhi bưng một chén nước thuốc nóng hổi đi vào từ hậu điện, Lạc Điềm men theo lời của hắn lại cẩn thận nhìn về phía Mạc Ưu, quả nhiên thấy hắn đã mặt đầy oán niệm ngẩng đầu trợn mắt nhìn người đã từng là đồng bạn tốt.

“Ghét, Diệp nhi, nói thế nào ta cũng là chủ cũ của ngươi, có người phá đám như ngươi sao!”

“Ha ha…”

Mọi người cũng không nhịn được cười lớn, Phùng Khiêm lại là ôm tiểu thê tử còn có chút không rõ không ngừng vui vẻ.

Mạc Ưu cùng Phong Tiêu Nhiên chấp tay nhìn nhau, trong mắt thâm tình uyển chuyển không cần nói cũng biết.

Lúc này ba vị nãi nương cũng ôm các tiểu hoàng tử đi vào thỉnh an, Minh nhi mới nửa tuổi, trẻ nít thích náo nhiệt, thấy nhiều người như vậy dĩ nhiên là nghe theo ở trong ngực nãi nương cười híp mắt y y nha nha, mà hai đại hài tử nhưng nương nhờ trên người bà vú không muốn xuống, hai đôi mắt to đen sáng lên có chút phòng bị đánh giá Mạc Ưu, ngay sau đó dò hỏi nhìn về phía Phong Tiêu Nhiên bên người hắn.

“Hai cái tiểu thúi heo, nhanh như vậy liền cha cũng không nhận ra rồi! Mau tới, thơm một cái!”

Ngôn ngữ đặc biệt chỉ Ưu Nhi mới có hai cái tiểu tử rung lên, nhanh chóng trao đổi một chút ánh mắt sau liền nhảy xuống khỏi ngực nãi nương, một trước một sau nhảy đến trên người của Mạc Ưu trái phải cho hắn một phục vụ đầy nước miếng.

“Ưu Nhi!”

“Hằng Nhi!”

“Ưu Nhi!”

“Mộ nhi!”

“Cha thíu!”


“Nhi tử ngoan!”

Mọi người không chịu nổi nhìn ba người buồn nôn, ba cái nhân vật chính nhưng hồn nhiên không cảm giác, vẫn còn ở khôi hài lẫn nhau thăm hỏi ngươi sờ mặt của ta một cái, ta sờ đầu tóc ngươi một chút, mặt đầy đỏ bừng.

Rất nhanh liền đến thời gian các tiểu tử ăn điểm tâm, Lạc Điềm thấy Mạc Ưu hoạt bính nhảy loạn vậy hắn cũng yên lòng công thành lui thân, liền nghe theo yêu cầu của Phùng Khiêm lập tức trở về phòng dọn dẹp, cùng ngày liền theo hắn vào Phùng gia, chính thức Xấu xí tức phụ” thấy cha mẹ chồng đi, Phong Tiêu Nhiên luôn mãi dặn dò Mạc Ưu nghỉ ngơi một ngày cho khỏe không cho phép ra cửa, khi lấy được trịnh trọng bảo đảm của hắn sau lúc này mới yên lòng mang ba cái tiểu bảo bối đi đút cơm, trong phòng lập tức cũng chỉ còn lại có Mạc Ưu cùng sư đồ Liễu Minh Nguyên.

“Công tử để bệ hạ đi, có phải có lời muốn hỏi hay không?”

“Diệp nhi của ta thật là càng ngày càng băng tuyết rồi!”

Mạc Ưu cười híp mắt đưa tay nghĩ muốn sờ sờ đầu của Diệp nhi, lại bị hắn hung hãn trừng về, không khỏi âm thầm xúc động trẻ nít trưởng thành không dễ chơi, sửa lại động tác vỗ vai hắn một cái.

“Có lời ngươi hỏi mau đi, ngự dược phòng còn có một đống lớn chuyện, bệ hạ cho hai chúng ta bổng lộc cũng không phải để cho chúng ta cũng người rảnh rỗi trò chuyện.”

Liễu Minh Nguyên không có chút tôn ti nào quét hắn một cái, bưng lên trà nóng trong tay uống một hớp.

Mạc Ưu lập tức giống như quả cầu da xì hơi.

Liễu đại ca đối với hắn vẫn là không lạnh không nóng thậm chí có điểm địch ý như vậy, xem ra hắn đoán không lầm.

“Liễu đại ca, thân thể của Tiêu Nhiên kết quả như thế nào? Ngươi nói thật với ta.”

Nhìn khuôn mặt bỗng nhiên nghiêm trang hẳn lên, Liễu Minh Nguyên không khỏi khe khẽ thở dài.

“Kiệt tác của ngươi ngươi không biết sao? Bệ hạ bởi vì ngươi sớm sinh tam điện hạ tổn thương nguyên khí nặng nề, sau đó căn bản không có ở cữ thật tốt, toàn thân đều là bệnh, ngươi cái này… Ngươi lại còn hành hạ y như vậy, hôm nay thân thể của y đã sớm trăm ngàn lỗ hổng, chính là ta ngày ngày dùng thuốc nghĩ đủ phương pháp giúp y điều chỉnh, ngày dài lâu ngày cuối cùng khí sắc tốt lên, nhưng có một chút ta không thể ra sức.”

“Làm sao?”

“Bụng bệ hạ chịu thương tổn quá nặng, chỉ sợ về sau… Con nối dõi gian nan.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.