Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Chương 104: Lòng mềm mại


Đọc truyện Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi) – Chương 104: Lòng mềm mại

Editor: Sakura Trang

Trong Phi Long điện một mảnh yên tĩnh, vén màn mà vào, ngửi mùi long tiên hương nhàn nhạt trên bàn.

Diệp nhi mình vừa gặp ngồi ngay ngắn ở trước long tháp vì người nọ thỉnh mạch, tầng tầng liêm mạn rủ xuống, cũng không thấy được dung nhan người kia, chẳng qua là ở một góc vân trướng thấy y đưa ra một đoạn cổ tay, nho nhỏ, trắng trắng, ánh nắng nhàn nhạt gần cửa sổ vẩy vào, bụi nhỏ rơi ở phía trên, mấy sợi mạch máu màu xanh nhạt loáng thoáng có thể thấy.

Ở trước tấm bình phong yên lặng chờ đợi hồi lâu, vẫn không thấy Diệp nhi có bất kỳ động tác, Mạc Ưu có chút không kiên nhẫn đứng lên.

“Hắn rốt cuộc như thế nào, ngươi là chế thuốc vẫn là châm cứu, luôn có cái giải thích chứ?”

Không nhịn được cất bước tiến lên, mới muốn đưa tay đi  vén màn nhìn người nọ một chút, nhưng đối mặt ánh mắt lạnh lùng của Diệp nhi.

“Thần một không châm cứu hai không chế thuốc, thần chẳng qua là ngồi ở chỗ này cung y, để cho y không cần trôi qua quá tịch mịch.”

Lời nói nhàn nhạt như một cây chủy thủ huyền thiết vô cùng sắc bén, từng đao từng đao không nhanh không chậm lăng trì lòng của Mạc Ưu. Trong lòng có phải hay không không có tuyến thần kinh? Tại sao cắt lợi hại như vậy nhưng một chút cũng không cảm thấy đau? Chẳng qua là có loại cảm giác vô lực hít thở không thông như mất máu quá nhiều.

“Ngươi mới vừa nói cái gì? Ai phải đi? Phải đi đâu?”

“Điện hạ chẳng lẽ cảm thấy nơi này còn có người ngoài sao? Dĩ nhiên là Phong Tiêu Nhiên người căm ghét nhất, Dạ Huyền đế bệ hạ. Người nhìn, y thời khắc này mạch đập yếu liền ta cái này làm thầy thuốc của cũng sắp không sờ tới nữa, người nóng giống như lò lửa vậy, chỉ sợ tim phổi cũng muốn cháy hỏng, thần trí cũng không rõ lắm, kéo vi thần kêu tên của ngài, người nhìn, y còn giống như có một chút khí tức người sống sao?”

Diệp nhi bỗng dưng đứng dậy, kéo cánh tay của Mạc Ưu liền đem hắn quăng đến mép giường, Mạc Ưu chưa từng đê phòng hắn lại có can đảm cùng sức lực này, bị hắn kéo lảo đảo một cái lại ngã ở đầu giường, đưa mắt vừa vặn chống lại dung nhan tái nhợt đến trong suốt, hai gò má hiện lên đỏ ửng không bình thường kia.

“Ta biết các ngươi đều ở đây oán ta, ta cũng biết ta có thể nghĩ sai rồi một ít chuyện. Nhưng ngươi đừng lừa gạt ta, nếu như ngươi thật đã từng là người của ta, ngươi nói thật với ta, y còn có cứu được không?”


Nhẹ nhàng dọc theo đường nét trên mặt y vuốt ve, khuôn mặt từng để cho hắn thống hận đến mức tận cùng, nhưng không thể không thừa nhận là khuôn mặt này tuấn dật phi phàm như vậy, lòng của Mạc Ưu cuối cùng bắt đầu cảm giác được một chút xíu co rút đau đớn.

Phong Tiêu Nhiên, ngươi không thể chết được, trước khi chuyện chưa làm rõ, ngươi muôn ngàn lần không thể chết…

“Công tử, y bị bệnh, y sắp không còn mệnh. Y đã không có bao nhiêu ý chí cầu sống rồi, nếu như ngươi còn hành hạ y như vậy nữa, chỉ sợ lần kế coi như Liễu đại nhân ở trước mặt, cũng hết cách xoay chuyển trời đất. Diệp nhi đã nói hết lời, đại ân đại đức ngày xưa của công tử cả đời Diệp nhi không thể báo, chỉ cầu có thể thức tỉnh công tử, không cần ngày sau phải làm chuyện hối hận không kịp.”

Thật sâu liếc nhìn Mạc Ưu thần tình tan rã một cái, Diệp nhi biết lời nhắc nhở hai lần của mình đã nổi lên tác dụng ở trong lòng hắn. Công tử a công tử, ngươi một người biết nhìn thấu người khác như vậy, nhưng muôn ngàn lần không thể hồ đồ quá lâu a.

Chưa từng lưu ý đến Diệp nhi đến tột cùng là rời đi lúc nào, lúc này trái tim của Mạc Ưu có thể nói là toàn bộ treo ở trên người của Phong Tiêu Nhiên.

Y đang ngủ mê man cũng không yên ổn, khi thì có chút như bị ác mộng lắc đầu giãy giụa, khi thì hàm hàm hồ hồ không biết nói chút gì. Lấy dũng khí đi cầm tay củay, ngón tay của y thon dài nhưng rất cứng rắn, giờ phút này Mạc Ưu mới nhớ,, y đã từng là quân nhân, là một nhân vật cấp chiến thần quốc xưng tụng.

Nhưng chính là người như vậy, vẫn đối với yêu cầu vô lý thậm chí có thể nói là tùy ý lăng ngược muốn gì được đó để hắn đòi lấy tuỳ tiện, liền đến lúc cả người đều mỏi mệt không muốn sống, lại cũng không từng đối với hắn nói qua một câu nặng lời, một người dịu dàng khiêm tốn như vậy, thật hèn hạ tàn nhẫn như trong trí nhớ của mình sao?

Nắm tay của y vận chuyển chút chân khí qua, thấy sắc mặt y hơi có chút chuyển biến tốt, Mạc Ưu bận bịu lại vận khí đảo quanh hai vòng trong cơ thể y.

Ngô…

Người nọ tùy tiện rên rỉ một tiếng, chân mày nhíu lên, dường như rất không thoải mái.

“Ngươi tỉnh lại đi, uống canh gừng ngủ tiếp.”


Mạc Ưu còn không có thói quen đối với người này nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, chỉ thấy dáng vẻy đầy mặt thống khổ lại có chút không đành lòng. Không biết tại sao Lâm Đống cùng A Lâm đều không đi vào, trong tẩm cung lớn như vậy không có một cái người hầu hạ, hắn cất giọng gọi mấy tiếng, cũng không có người đáp lại.

Chỉ đành phải bưng canh gừng còn bốc hơi nóng trên bàn thoáng đi đi lại lại một phen vẫn là đưa tay ôm lấy eo người kia để y nửa nằm, mình nếm thử một miếng quả thật không nóng, lúc này mới đem chén đưa đến mép của y.

Ai ngờ người nọ dường như cũng không cảm kích, chỉ uống một hớp liền không hợp tác nghiêng đầu sang một bên, chân mày nhíu chặc hơn. Canh gừng tự nhiên là có chút cay, không nghĩ tới người này lúc thanh tỉnh khổ gì cũng có thể chịu được, dưới trạng thái nửa hôn mê thân thể nhưng là thành thực như vậy, quật cường không chịu tiếp thụ một chút xíu đồ uống không ngon.

Bất đắc dĩ đem chén kia đặt ở đầu giường, Mạc Ưu tiện tay cầm lấy khăn lau một chút nước gường còn sót lại trên khóe miệng cho người nọ, nhẹ nhàng đặt y xuống, cũng cẩn thận dịch chăn. Một bộ động tác thành thạo lưu loát cùng tự nhiên, làm chính hắn đều không khỏi sốt một chút, chẳng lẽ trong quá khứ, hắn cũng từng làm qua những thứ này?

Người nọ mới vừa nằm xuống không bao lâu, trên người dường như liền phát rét, nhìn y rụt người vùi ở trong áo ngủ bằng gấm phát run. Mạc Ưu mắng mình đừng nên nhje dạ nữa, làm sao càng ngày không nhìn nổi bộ dáng y chịu tội, tựa như… Tựa như đang vì y cảm thấy đau lòng?

Cuối cùng vẫn bị một hai tiếng rên rỉ thật thấp lơ đãng tràn ra trên đôi môi đóng chặc đánh bại, Mạc Ưu cười khổ cởi áo khoác cùng tất của mình, xọa một cái liền chui vào chăn người kia.

Tê…

Trong này là có người đang ngủ? Lại không một tia hơi nóng, vẫn là lạnh sưu sưu.

Thôi, ngược lại hôm nay đã phá công, dứt khoát lại một ngày làm một việc thiện đi.

Mạc Ưu một mặt biện lý do thuyết phục tiểu ác ma trong tim, một mặt không kịp chờ đợi giang hai cánh tay vòng sau lưng ôm người nọ vào lòng, người đang sốt quả nhiên là một trận lạnh một trận nóng, thỉnh thoảng hơi phát run.


Vốn cho là mình sẽ không có thói quen, ôm người đáng ghét như vậy ở trong ngực, từ lúc hắn trở về từ Nhất thành cho tới bây giờ không ôm qua y đâu.

Ai ngờ dường như lại không phải như vậy, người của Phong Tiêu Nhiên không mềm dẻo bằng nữ nhân, lại có một loại mùi vị thanh nhuận không nói ra được, làm người ta một dính vào liền không nghĩ bỏ tay ra. Trên người y chỉ mặc áo lót mới vừa thay, có thể là trong hoảng loạn chưa từng chú ý nhỏ chỗ, vạt áo trước ngực lỏng lẻo, tay của Mạc Ưu rất lơ đãng liền chạm tới vòm ngực phơi bày của người nọ.

Cảm nhận trơn nhẵn mà bền chắc lại có co dãn làm hắn yêu thích không buông tay, nếu như người này không phải hư như vậy như trong trí nhớ hắn, có lẽ hắn thật sẽ si mê y chứ?

Mỗi lần đều là hết sức làm nhục sau chuyện vội vã đẩy y ra, cho tới bây giờ chưa từng cẩn thận lưu ý qua cổ thân thể này, hôm nay an tĩnh ôm vào trong ngực, Mạc Ưu mới rõ ràng cảm nhận được mình đối với này cổ thân thể vô hình không muốn xa rời.

Y lại còn có thể sinh con? Nam nhân sinh con, là một chuyện quỷ dị biết bao. Hắn liền thường thường dùng chuyện này tới làm nhục y, nói y là một quái vật, thật không rõ y tại sao nguyện ý một phía tình nguyện vì hắn sinh ba hài tử, chẳng lẽ giống gà mẹ sinh trứng như vậy một người lại một người sẽ không đau sao?

Suy nghĩ một chút tay ban đầu vuốt trên ngực y không khỏi dần dần dời xuống, mò tới bụng bằng phẳng của y. Không nghĩ đến không gian nho nhỏ này, lại đã từng mang thai qua hài tử…

Mạc Ưu vô thức nhẹ nhàng xoa vuốt trên bụng người kia, nhưng cảm thấy thân thể cứng ngắc của người nọ dần dần thanh tĩnh lại, thậm chí thỉnh thoảng sẽ phát ra một hai tiếng than nhẹ thoải mái.

“Làm sao, đau bụng sao?”

Mạc Ưu không hề từng phát hiện thanh âm của mình ghé vào bên tai y đã ôn nhu đến có thể nhỏ xuống nước, người nọ trong ngực nhưng dường như một chút cũng không có cảm thấy kỳ quái, y đang cháy sạch trong sương mù, tự nhiên cho là giờ phút này người ôm mình vào trong ngực, chính là Ưu Nhi chưa từng thay đổi đó.

“Ừ, bây giờ tốt hơn nhiều.” Tùy ý đáp một tiếng, hắn ở trong ngực của Mạc Ưu thoáng nghiêng người đổi một tư thế, hai tay nhưng vô ý thức khoác lên trên tay Mạc Ưu đang che ở bụng y, tựa hồ là phát hiện hắn bất động, lại kéo tay của hắn xoa cho mình.

Mạc Ưu không khỏi bất đắc dĩ cười khẽ, không thể làm gì khác hơn là lại xoa xoa cho  y, một bên thuận miệng hỏi một câu: “Có phải lạnh Có phải hay không, nếu không lại kêu Diệp thái y tới xem một chút.”

“Không cần, sinh Minh nhi sau thường xuyên mắc bệnh, sợ là rơi xuống bệnh căn rồi, người đừng vẽ chuyện.”

Giọng y quở trách nhưng hết sức thân mật, trong lòng Mạc Ưu không khỏi rét một cái. Nói như vậy y một mực có tật xấu đau bụng, những ngày qua hắn giày vò y như vậy, tại sao y cho tới bây giờ không nói… Ngươi vẽ chuyện? Là ý gì? Chẳng lẽ bản thân là một người thích đi quản mấy chuyện này? Kia chẳng phải là đối xử với y rất tốt?


Nghi vấn trong lòng càng nồng đậm, chân tướng miêu tả sinh động cũng không biết bị thứ gì cắm ở đó. Mạc Ưu rất muốn đưa tay vén lên, nhưng lại cảm giác hai tay như bị đổ trì, như thế nào cũng không nhấc lên được.

Tiếp thu không ít chân khí thuần dương của Mạc Ưu, lại bị hắn nóng hổi ôm ngủ một đêm, lúc choáng váng dường như có người bên tai nói không ít lời an ủi ấm lòng, ở sáng sớm ngày thứ hai Phong Tiêu Nhiên liền tỉnh lại, nhiệt độ cũng hạ xuống.

Đỡ trán còn có chút phát trầm, tâm thần Phong Tiêu Nhiên hoảng hốt nhận lấy trà nóng A Lâm đưa lên.

“Hôm qua khổ cực ngươi, bận rộn phải không?”

A Lâm nhìn y một cái thật sâu, mặt có chút vui mừng, mím môi khẽ mỉm cười đáp: “Không khổ cực, hôm qua nô tài ngược lại là ngủ ngon giấc, buổi chiều bệ hạ bị cứu hồi điện sau vẫn là hoàng hậu điện hạ ở trong này phục vụ, Lâm công công cùng nô tài đều không từng đi vào.”

Cái gì? Lại là hắn? Hắn không phải chán ghét mà vứt bỏ y tới cực điểm sao, làm sao sẽ lưu ở trong này chăm sóc y?

Cũng đúng, y rốt cuộc vẫn là hoàng đế, rơi xuống nước bệnh thất huân bát tố, hắn làm hoàng hậu tổng muốn tới làm dáng một chút mới sẽ không bị người nói lời ong tiếng ve sau lưng, hắn là một người thông minh như vậy, tự nhiên hiểu điểm đạo lý này.

Qua đêm, hắn nhất định không kiên nhẫn cực kỳ đi. Muốn bản thân chăm sóc y cái quái vật này, là chuyện biết bao bôi nhọ hắn.

Bây giờ trong lòng của hắn, chỉ sợ là càng hận y đi? Không biết lại sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì tới hành hạ trả thù y…

Càng nghĩ lòng càng lạnh, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của tiểu thái giám:

“Hoàng hậu điện hạ giá lâm…”

Ba… Một ít nước trà nóng hổi sánh ra ngoài rơi xuống đất, mu bàn tay của Phong Tiêu Nhiên cũng khó tránh khỏi gặp nạn, da thịt trắng nõn lập tức một mảnh đỏ bừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.