Đọc truyện Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi) – Chương 101: Ngược luyến tàn tâm
Editor: Sakura Trang
Chỉ chớp mắt Mạc Ưu trở lại đã nửa tháng, từ mới vừa tỉnh lại lần đó cùng Phong Tiêu Nhiên chính diện xung đột sau, hắn vẫn đối với y phớt lờ không để ý tới, trước mặt bọn nhỏ người ở bên ngoài cùng bọn nhỏ ít nhất còn có thể giữ một chút lễ phép tối thiểu của hoàng hậu đối với hoàng đế bệ hạ, nhưng nếu là hai người âm thầm sống chung, hắn nhất định có thể nghĩ ra đủ các loại cách tới làm nhục y, ai kêu y tiện như vậy, còn phá hư hạnh phúc cả đời hắn.
Chỉ là hành hạ nho nhỏ dành cho y, lại không để cho y cụt tay cụt chân, đã quá tiện nghi y!
Mạc Ưu nghiêng đầu giả bộ vô tình nhìn trước cửa sổ, người nọ đang dựa cửa sổ mà ngồi, nhìn về phía một cây hoa hồng ngoài cửa sổ sững sờ.
Y đang suy nghĩ gì đấy? Tối hôm qua cứng rắn là mạnh muốn y ba lần, không có bất kỳ mở đầu, cũng không có nửa điểm ôn nhu thương tiếc, hắn chẳng qua là dựa vào kích thích nguyên thủy nhất của nam nhân một lần lại một lần đâm xuyên thân thể của người bên dưới kia, cũng ác ý ở trên người y gặm cắn xé, đem người ban đầu trắng nõn nhẵn nhụi trở nên bừa bãi.
Từ hắn phục hồi như cũ, liền đêm đêm như vậy.
Ban đầu người nọ sẽ còn tức giận, sẽ phản kháng, dần dần bắt đầu biết càng phản kháng chỉ biết càng gợi lên cơn giận của hắn, để cho hắn hành hạ y điên cuồng hơn, cũng liền không phản kháng nữa, mà biến thành nghiêng mặt mím môi im lặng chịu đựng, đối mặt tàn phá trên thân thể y làm nhục trong lời nói giống như một cổ tử thi vậy, không làm bất kỳ đáp lại.
Nhưng dù vậy, đối mặt hắn đêm đêm đòi lấy, y lại cho tới bây giờ chưa từng từ chối.
Mỗi ngày sau ngọ hắn cũng sẽ phái người đi thông báo Lâm Đống, cung thỉnh bệ hạđêm nay lâm hạnh Phượng Nghi cung, y chưa bao giờ thất ước. Đêm đêm đúng hẹn mà tới, mỗi lần mang một chút hèn mọn thậm chí lấy lòng đi tới trước mặt hắn, nhưng ở sáng sớm mang khắp người vết thương xốc xếch không chịu nổi im lặng rời đi.
Ở lúc y rời đi, hắn thậm chí cũng đang giả vờ ngủ, chớ đừng nhắc tới đứng dậy nghênh đưa. Y cũng không có ý kiến, luôn là ngồi ở đầu giường lẳng lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của hắn, nhiên sau mình mặc tốt áo mũ mới để cho người đi vào.
Đúng, y cuối cùng là một hoàng đế, làm sao có thể để cho người thấy dấu vết loang lổ tím bầm trên cả người y? Để cho người biết y là người chỉ biết nằm ở dưới người nam nhân đồ đê tiện bị người đâm?
“Phụ hậu, nhi thần viết xong, mời phụ hậu xem qua.”
Thanh âm thanh thúy non nớt của Hoàn nhi cắt đứt suy nghĩ viển vông của Mạc Ưu, hắn đây là mới phát hiện mình lại có chút tham luyến thân thể của người kia, lại ban ngày liền nghĩ tới.
Làm sao có thể? Loại tiện nhân này đánh mấy trăm roi đều khó giải hận trong lòng hắn, hắn làm sao có thể sẽ thích y? Chẳng lẽ gần đây bị giam ở trong cung thượng hỏa, cũng chỉ có y có thể để cho hắn phát tiết một chút, tự nhiên có điểm ảo giác.
Nhìn nhi tử mới hai tuổi rưỡi nhưng dáng vẻ một bộ tiểu đại nhân, Mạc Ưu rất là vui vẻ yên tâm. Hắn nhất định phải giáo dục mấy hài tử thật tốt, không thể giống như phụ hoàng bọn họ diệt tuyệt nhân tính như vậy.
Giáo dục phải từ khi còn nhỏ.
“Hoàn nhi viết rất khá, mấy chữ này cũng viết đúng rồi, hôm nay liền viết đến đây, con cùng bọn đệ đệ đi chơi đi, phụ hậu có lời muốn nói với phụ hoàng con.”
Cười híp mắt sờ một cái mái tóc mềm nhũn của nhi tử, Mạc Ưu cố làm lơ đãng liếc một cái người bên cửa sổ kia.
Từ vừa tiến đến y vẫn một bộ dáng vẻ tử khí trầm trầm như vậy, giả chết cho ai thấy chứ? Cứ như bị ngược đãi vậy, hắn phải an ủi y thật tốt mới được…
Tiểu ác ma trong lòng tùy ý nảy sinh, ánh mắt dừng lại ở trên vết đỏ như ẩn như hiện trên cổ người nọ, Mạc Ưu lại bỗng nhiên thấy khô miệng khô lưỡi.
Nghe được hắn có lời muốn nói với y, bả vai người kia hơi run một chút, nhưng thủy chung không phản ứng.
Bây giờ hắn còn có thể có lời gì nói với y, cùng lắm là thay đổi biện pháp lăng nhục thôi…
Đêm qua điên cuồng rành rành ở trước mắt, Mạc Ưu của không chút nào thương tiếc làm y ra không ít máu, hôm nay ngồi ở trên đệm mềm thật dầy đều có chút như ngồi bàn chông. Nhưng y nhưng không cách nào đứng, bởi vì đau hông lợi hại, chỉ trong chốc lát liền đứng không vững, sợ ở trước mặt hài tử lộ tẩy, không thể không chọn một nơi cách bọn họ xa nhất mà ngồi xuống, lấy yên lặng để che giấu lòng tràn đầy tan hoang của y.
Chợt nhớ tới trước đây không lâu Liễu Minh Nguyên đã nói.
“Bệ hạ, buộc tâm chú có lẽ vô giải, có thể làm điện hạ quên người đã từng yêu, nhưng nó lại không thể ngăn cản hắn lần nữa yêu người, chỉ cần lòng vẫn còn, nhất định trời không tuyệt đường người.”
Hắn sẽ còn yêu ta sao? Chỉ sợ trong lòng hắn hận ta chê ta cũng còn chưa đủ đi…
Phong Tiêu Nhiên không khỏi tự giễu cười một tiếng, nhưng chính là nụ cười khổ thoáng qua này rơi xuống trong mắt của Mạc Ưu nhưng thành đối với hắn coi thường cùng trào phúng, không khỏi hỏa khí càng hơn.
Ai ngờ hắn vừa định phát tác, một cái thân thể nho nhỏ bỗng nhiên leo lên đầu gối của hắn, nhi tử thân thiết vịn cổ của hắn ngọt ngào mềm nhũn làm nũng nói:
“Phụ hậu, hôm nay hài nhi học đàn, thái phó dạy thật thâm sâu, nhi thần không nghe rõ, để cho phụ hoàng cùng với nhi thần có được hay không? Tài đánh đàn của phụ hoàng tốt như vậy, hết lần này tới lần khác không chịu dạy cho nhi thần, người thay nhi thần năn nỉ một chút sao!”
“Nga? Hoàn nhi thích khảy đàn?”
Nhìn nhi tử đáng yêu, tâm tình Mạc Ưu không khỏi lại tốt hơn nhiều, thấy dáng vẻ của con nhất phái ngây thơ hồn nhiên, đối với mình hết sức thân mật dựa vào, trong lòng càng cao hứng, liền nghiêng đầu đối với Phong Tiêu Nhiên nói:
“Thái tử một lòng hiếu học, xin bệ hạ tác thành.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tha thiết của Hoàn nhi, hắn không khỏi cũng nặn ra mấy phần nụ cười với Phong Tiêu Nhiên.
“Được.”
Phong Tiêu Nhiên nhàn nhạt trả lời, cũng không nhìn hắn, chỉ là mỉm cười với nhi tử mở rộng ra hai cánh tay, Hoàn nhi liền cười tung tăng tiến lên nhào vào trong ngực của y nũng nịu.
Mạc Ưu nhìn Phong Tiêu Nhiên nhìn chăm chú Hoàn nhi cái loại ánh mắt ôn nhu như nước đó, trong lòng không khỏi một trận không thoải mái. Tại sao dáng vẻ y đối với hắn luôn lạnh như băng lòng như tro tàn, cho tới bây giờ chưa từng có qua ánh mắt như vậy? Không phải rất yêu ta sao? Đây là vì cái gì…
Bởi vì tiếp theo nhi tử phải đi học, Mạc Ưu cũng liền không có ở trong này đợi lâu, mang mấy cái tiểu thái giám một mình về Phượng Nghi cung.
Phong Tiêu Nhiên thấy hắn đi xa, mới cưng chìu cọ một cái cái mũi nhỏ của nhi tử.
“Con quỷ linh tinh, thái phó lúc nào biết khảy cầm, lại lấy cái gì dạy con? Nói, có phải phạm sai lầm sợ thái phó mắng con có phải hay không, cho nên nên kéo phụ hoàng cho làm tấm chắn cho con?”
“Phụ hoàng!”
Ai ngờ không hỏi khá tốt, hỏi một chút lại giống như là thọc tổ ong bò vẽ. Hoàn nhi một khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, mắt to như nước trong veo nước mắt uông uông, ôm cổ của Phong Tiêu Nhiên khóc thút thít, hơn nữa càng khóc càng lớn, càng khóc càng thương tâm.
Phong Tiêu Nhiên bị nhóc làm cho lòng trong một trận hồ đồ, nhưng lại đau lòng nhi tử, bận bịu nhẹ vỗ nhẹ lưng của nó.
“Hoàn nhi ngoan, Hoàn nhi không khóc. Nói, là ai bắt nạt Hoàn nhi, phụ hoàng hả giận cho con.”
“Phụ hoàng, Ưu Nhi đến đi nơi nào, Hoàn nhi cùng đệ đệ đều thật nhớ hắn, thật là nhớ hắn nha, ô ô ô…”
“Cái gì? Đứa nhỏ ngốc, phụ hậu con đây không phải là mới vừa đi sao?”
“Không, hắn không phải Ưu Nhi, hắn là phụ hậu.”
Phong Tiêu Nhiên kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang nước mắt của nhi tử, hài tử mới không tới ba tuổi có lẽ không giả thích được tại sao phụ hậu và Ưu Nhi lại lớn lên giống nhau như đúc, nhưng bằng trực giác trời sanh của hài tử bọn họ hoàn toàn có thể cảm giác được, hiện ở nơi này, cũng không phải là Mạc Ưu trước kia.
Thì ra từ Mạc Ưu tỉnh lại sau, có thể nhận ra sự khác thường của hắn, không chỉ là y, còn có hai hài tử đã bắt đầu biết chút sự đời này.
Từ có một lần hắn bởi vì bọn họ kêu hắn “Ưu Nhi” mà mượn đề phát huy lên án mạnh mẽ Phong Tiêu Nhiên dạy con vô phương, từ hắn luôn là vô tình hay hữu ý mâu thuẫn y làm nhục y, bọn họ liền trở nên khôn khéo nghe lời, tôn xưng hắn phụ hậu, đối với hắn vừa thân mật lại có lễ, dụ được hắn rất vui vẻ, thì ra… Bọn họ là nghĩ bảo vệ y.
“Phụ hoàng, không có ai bắt nạt Hoàn nhi, Hoàn nhi cũng không để cho người khác bắt nạt phụ hoàng. Phụ hoàng yên tâm, Hoàn nhi sẽ bảo đảm bảo vệ người, không để cho phụ hậu bắt nạt người.”
Nghe nhi tử ngây thơ trả lời, Phong Tiêu Nhiên không khỏi cười khanh khách.
Thì ra là như vậy, nguyên bản liền hài tử nhỏ như vậy cũng có thể nhìn ra, hắn đang dồn hết sức hành hạ y, còn nhỏ tuổi lại có thể mặt không đổi sắc hướng về phía người đáng ghét nũng nịu nói láo tới bảo vệ y, thật để cho người…
Một mặt rung động với khôn khéo của Hoàn nhi, cũng đau lòng nó trưởng thành sớm cùng hiểu chuyện như vậy, Phong Tiêu Nhiên bận bịu ôm nó ngồi ở trên đầu gối mình không không khỏi giải thích.
“Hoàn nhi ngoan, không có ai bắt nạt phụ hoàng, phụ hậu cũng không…”
“Ai bảo vậy, có là có, chính là hắn bắt nạt phụ hoàng, hắn là đại bại hoại! Phụ hoàng, có phải hắn bắt Ưu Nhi đi không? Ưu Nhi rốt cuộc lúc nào mới trở về a?”
“Ngoan, hắn rất nhanh sẽ trở lại, cho chúng ta cùng nhau cố gắng, kéo hắn trở lại.”
Nửa tháng này, y gần như không dám nhớ lại, bởi vì chỉ cần nghĩ cho tới bây giờ, từng ly từng tí liền tất cả đều là Mạc Ưu đối tốt với y, thẳng thắn của hắn, quan tâm của hắn, thâm tình của hắn, từng chút từng chút gõ vào lòng đã sắp tan tành của y.
Y cũng không dám chìm vào giấc ngủ, rất sợ lại nằm mơ thấy quá khứ, cũng rất sợ ở trong mộng vui vẻ lại bị thô bạo lăng ngược của hắn đánh thức, từ đám mây ngã vào địa ngục, thật sự không chịu nổi.
Tốn không ít công phu trấn an nhi tử, tự tay dẫn nó đến trong tay của thái phó, lúc này Phong Tiêu Nhiên mới yên tâm về Phi Long điện. Không biết làm sao mới một cái đã đến thời gian ngọ thiện, cả người y đau nhức còn có cái gì khẩu vị, chỉ muốn trở về nằm một chút, nếu không thì buổi tối làm sao chịu được mưa to gió lớn?
Ánh mắt tràn đầy tình dục mới vừa rồi của Mạc Ưu y dĩ nhiên là thấy, mặc dù hắn hận y, nhưng thân thể của hắn dường như lại cũng không ghét y. Cái này có phải hay không có thể hiểu thành mặc dù lòng của hắn bị buộc tâm chú mê hoặc, nhưng thân thể của hắn vẫn có trí nhớ tốt đẹp thuộc về bọn họ?
Ưu Nhi, ta nên như thế nào để cho ngươi yêu lần nữa?